Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 45



Chúc Khải Toàn đã hiểu, cô vợ danh nghĩa của anh đang nghi ngờ Tập Tập là con gái của anh, và sợi tóc cô vừa mân mê lúc nãy là của Tập Tập.

Bây giờ cô đã thu thập được hai sợi tóc, định mang đi làm xét nghiệm ADN.

“Khoan đã.” Anh dở khóc dở cười kéo cô lại.

Vân Vụ Lai từ trên cao nhìn xuống anh: “Còn chuyện gì nữa?”

Do góc độ, kết hợp với sát khí đằng đằng của cô, ánh mắt đó nói là khinh miệt cũng không ngoa.

Chúc Khải Toàn buồn cười hỏi: “Lúc nãy em cũng nhổ tóc con bé như vậy à?”

“Xót rồi à?” Vân Vụ Lai hỏi vặn lại.

Chúc Khải Toàn không tỏ rõ ý kiến.

Trong mắt Vân Vụ Lai, anh chính là đang ngầm thừa nhận. Cô cười lạnh một tiếng: “Yên tâm đi, em nhặt trên vai con bé.” Nói xong, cô nói một câu đầy mỉa mai “Anh đúng là tình cha như núi Thái Sơn.”

“…” Chúc Khải Toàn đành phải chân thành nhắc nhở cô “Nếu làm xét nghiệm ADN, tóc phải có nang tóc, loại tóc rụng tự nhiên như vậy có thể sẽ không xét nghiệm được đâu.”

Vân Vụ Lai: “…”

Chúc Khải Toàn đi trước một bước, chặn lại những lời cô định nói: “Yên tâm, anh không có kinh nghiệm liên quan, chỉ là tình cờ đọc được một bài viết phổ cập kiến thức về xét nghiệm ADN nên biết một chút thôi.”

“…”

Trong phút chốc, Vân Vụ Lai tiến không được, lùi cũng không xong.

Chúc Khải Toàn kéo cô ngồi lại xuống sofa. Anh bị nhổ tóc, bị oan, bị đe dọa, nhưng tâm trạng lại rất tốt, hoàn toàn không có ý định so đo với cô, chỉ một lần nữa thề thốt chắc nịch: “Tuyệt đối không phải con của anh.”

Vân Vụ Lai không đáp lời, cũng từ chối giao tiếp bằng mắt với anh.

Chúc Khải Toàn tiếp tục giải thích: “Em biết mà, anh rất thích trẻ con. Mỗi lần Lý Đề đưa con bé đến, anh đều trêu nó vài câu, nhiều lần thành ra thân với anh, chỉ vậy thôi.”

Vân Vụ Lai vẫn không hề lay chuyển.

Chúc Khải Toàn cúi đầu tìm kiếm ánh mắt của cô, anh mân mê cổ tay cô, ánh mắt dò xét: “Cũng ghen ra phết đấy.”

“Anh bớt tự luyến đi.” Vân Vụ Lai rút tay về “Ba năm nay em không quản được anh, nhưng con bé đó năm nay bốn tuổi, nếu nó thật sự là con của anh, thì mồ mả tổ tiên nhà chúng ta đều bị anh làm cho xanh cỏ rồi, xin hỏi em không thể đòi lại công bằng được à?”

Năm năm trước cô đang học năm nhất thạc sĩ, hai người vừa mới bắt đầu yêu xa, đều đang trong giai đoạn thích ứng khó khăn. Nếu anh dan díu với người khác, chính là không chung thủy với cô.

Logic thì đúng là như vậy, nhưng thực ra sâu trong lòng, cô không hề nghi ngờ mối quan hệ giữa Chúc Khải Toàn và Tập Tập. Quen anh lâu như vậy, cô vẫn có lòng tin vào đạo đức cơ bản của Chúc Khải Toàn. Với tính cách của anh, nếu có con, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không để con mình lưu lạc bên ngoài một cách không rõ ràng.

Cô chỉ rất tức giận vì Chúc Khải Toàn bị một đứa trẻ vẽ vào trong bức tranh gia đình.

So đo với một đứa trẻ bốn tuổi, nói cô nhỏ nhen cô cũng nhận. Nhưng cô tự vấn lòng mình, bản thân cô, bao gồm tất cả những người cô quen biết, khi vẽ loại tranh này, đều sẽ chỉ vẽ những người thân thiết nhất của mình vào, tuyệt đối không thể vẽ người không liên quan. Năm cô năm tuổi vẽ tranh gia đình, chỉ vẽ bố mẹ và mình, ngay cả Vân Sương cũng không vẽ vào. Bởi vì trẻ con có lòng đố kỵ, sự ra đời của em gái đã chiếm đi không ít sự quan tâm của bố mẹ, thời gian đầu, cô không có cách nào chấp nhận sự tồn tại của Vân Sương.

Cô có lý do để nghi ngờ rằng thái độ thường ngày của Chúc Khải Toàn đã cho hai mẹ con họ tín hiệu đủ rõ ràng, mới khiến cô bé gần gũi và dựa dẫm vào anh như vậy.

Cho nên, đúng vậy, dù cô không thừa nhận, nhưng cô thật sự đang ghen.

Xét nghiệm ADN chẳng qua chỉ là võ mồm nhất thời, cô vốn dĩ không biết quy trình là gì, cũng không biết phải gửi mẫu đi đâu.

Cô chỉ muốn dùng một lý do chính đáng để trút giận, nên không muốn để anh chạm vào, giật tóc anh, thấy anh đau, trong lòng miễn cưỡng thoải mái hơn một chút.

Tổ Uyển làm việc nhanh như chớp, trong nháy mắt đã kết thúc cuộc nói chuyện với Lý Đề. Sau khi gõ cửa, cô ấy đi vào văn phòng: “Chúc tổng.”

“Nói chuyện xong với cô ấy rồi à?” Chúc Khải Toàn hỏi.

“Vâng ạ.” Tổ Uyển có chút khó xử nhìn Vân Vụ Lai.

Cô ấy không biết có vài lời liệu có thể nói trước mặt Vân Vụ Lai hay không.

Chúc Khải Toàn không có ý định đề phòng Vân Vụ Lai. Chuyện này nhất định phải giải quyết dứt khoát gọn gàng, nếu không sẽ để lại khúc mắc.

Vấn đề mà Vân Vụ Lai nghĩ đến, anh cũng đã nghĩ đến. Trẻ con tâm tư đơn thuần, hành động vẽ anh vào trong tranh gia đình đã vượt xa sự yêu thích thông thường. Anh gặp Tập Tập sẽ trêu vài câu, sự bầu bạn đó không đủ để tạo nên tình cảm đến mức ấy. Theo anh được biết, Lý Đề hiện đang sống ở nhà mẹ đẻ, có một người em trai vẫn đang đi học, quan hệ hai chị em rất tốt, Tập Tập ngay cả cậu cũng không vẽ, lại vẽ anh.

Đương nhiên cũng không phải không có khả năng logic của trẻ con đặc biệt, nhưng khả năng lớn hơn là mẹ của đứa trẻ đã bày tỏ suy nghĩ gì đó trước mặt con mình.

Lý Đề không trực tiếp thừa nhận suy nghĩ của mình đối với Chúc Khải Toàn.

Lúc đầu khi Tổ Uyển đề nghị điều chuyển công tác với cô ta, cô ta đã kiên quyết từ chối: “Trợ lý Tổ, tôi vẫn còn dự án chưa hoàn thành, dự án này từ đầu đến cuối đều do tôi theo dõi, tôi tự nhận là người hiểu rõ nó nhất. Tạm thời điều chuyển tôi đi không chỉ không công bằng với tôi mà còn không có lợi cho dự án.”

Tổ Uyển mỉm cười, chủ đề có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau: “Quản lý Lý có biết hôm nay Tập Tập đã vẽ một bức tranh gì không?” Dưới ánh mắt khó hiểu của Lý Đề, Tổ Uyển nói rõ đầu đuôi câu chuyện trong vài câu “Con bé đã vẽ một bức tranh gia đình, trong tranh có con bé, có chị, và có… Chúc tổng. Hơn nữa, con bé vẽ ngay trước mặt phu nhân của Chúc tổng.”

Ánh mắt Lý Đề lóe lên, cô ta im lặng.

Tổ Uyển nói thẳng: “Nếu chị muốn tiếp tục ở lại Duy Phong, vậy thì chấp nhận điều chuyển, nếu không muốn, chúng tôi tuy cảm thấy đáng tiếc nhưng cũng sẽ không ép buộc.”

Môi Lý Đề mấp máy vài lần, có chút khó khăn hỏi: “Đây là ý của Chúc tổng sao?”

“Cũng là ý của phu nhân Chúc tổng.” Tổ Uyển nói.

Lý Đề suy nghĩ nửa phút, rồi gật đầu, chấp nhận thua cuộc.

“Quản lý Lý là một người thông minh, người thông minh đi đến đâu cũng có thể có chỗ đứng, tin rằng chị đến bộ phận mới cũng sẽ có tiền đồ như gấm.” Tổ Uyển nói năng làm việc không một kẽ hở “Tuy nhiên, về phía Tập Tập, đề nghị Quản lý Lý giải thích rõ ràng với con bé, đừng để đứa trẻ có những hiểu lầm không cần thiết, như vậy không tốt cho tất cả mọi người.”

Việc điều chuyển của Lý Đề cứ thế được quyết định. Cô ta còn lại một buổi chiều để bàn giao công việc, sáng sớm mai, cô ta sẽ bị điều chuyển khỏi bộ phận.

Đối tượng báo cáo có thêm một Vân Vụ Lai, Tổ Uyển càng thêm cẩn thận, mỗi một từ trong câu chữ đều được trau chuốt tỉ mỉ.

Nói xong, cô ấy quan sát phản ứng của Vân Vụ Lai, trong lòng vô cùng thấp thỏm.

Phụ nữ một khi đã không nói lý lẽ thì rất đáng sợ.

Vân Vụ Lai không đưa ra ý kiến, chỉ mải mê bóc móng tay chơi.

Chúc Khải Toàn quyết định: “Được rồi, cứ như vậy trước đi, không có việc gì thì cô ra ngoài trước đi.”

Trong văn phòng lại chỉ còn lại hai vợ chồng danh nghĩa.

“Bây giờ tin chưa?” Chúc Khải Toàn hỏi.

Vân Vụ Lai hờ hững liếc anh một cái.

Trợ lý của anh đương nhiên là bênh vực anh rồi, ai biết những lời vừa nói là thật hay giả. Theo cô nghe, cuộc nói chuyện vừa rồi của Tổ Uyển, toàn bộ đều là tránh nặng tìm nhẹ, mang đậm mùi xử lý khủng hoảng truyền thông.

Hai người này đúng là cá mè một lứa.

Chúc Khải Toàn hiểu ý cô, anh thề thốt: “Nếu em thật sự nghi ngờ anh, anh sẽ hợp tác làm xét nghiệm ADN. Tập Tập mà là con gái anh, em cứ việc g**t ch*t anh. Nếu không phải…”

Anh ngừng lại một lát, kéo tay cô qua ngăn cản hành động bóc móng tay của cô, giọng điệu đột nhiên trở nên mờ ám: “Vậy thì cũng mời em g**t ch*t anh.”

Chữ “g**t ch*t” này, ý nghĩa lập tức thay đổi.

Vân Vụ Lai ngước mắt lên thấy ánh mắt tr*n tr** của anh, cô bị anh nhìn đến mức ngượng chín cả người. Để che giấu sự ngượng ngùng của mình, cô nhấc chân đá người, mắng: “Cút.”

Chúc Khải Toàn bắt chuẩn lấy mắt cá chân của cô, giọng nói trầm khàn: “Còn bốn ngày nữa, phải không?”

Anh đang nói đến kỳ sinh lý của cô.

“Không biết.” Vân Vụ Lai giãy giụa, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh.

Chúc Khải Toàn rất lịch thiệp buông tay, lời phủ nhận của cô hoàn toàn vô hiệu với anh: “Nhớ g**t ch*t anh đấy.”

Dưới sự bao trùm của khí thế của anh, Vân Vụ Lai sắp nổ tung rồi.

Anh dường như vô cùng thích thú với bộ dạng vừa tức giận vừa quyến rũ của cô, cứ nhất quyết phải đối đầu với cô, đổ thêm dầu vào lửa: “Bởi vì không phải anh chết, thì chính là em chết.”

Buổi chiều, Vân Vụ Lai vẫn ở trong văn phòng của Chúc Khải Toàn. Anh xử lý công việc, còn cô thì dùng bộ bút màu nước siêu sang 500 màu của mình để vẽ — vốn dĩ lúc tức giận đã không muốn hộp bút màu đó nữa, nhưng sau khi miễn cưỡng hòa giải với anh, cô không so đo chuyện cũ mà lại đi lấy về.

Cô vẽ một bản phác thảo váy cưới, nhưng không hài lòng lắm nên tiện tay vo lại thành cục rồi vứt đi.

Sau đó cô rảnh rỗi không có việc gì làm, liền vẽ một bức chân dung cho Chúc Khải Toàn.

Lần này người ở ngay trước mắt, không giống như lúc nãy chỉ có thể phác họa trong đầu, vẽ dễ hơn nhiều.

Trước đây cô đã vẽ Chúc Khải Toàn rất nhiều lần, riêng sổ phác thảo về anh đã có ba cuốn, chưa kể những bức vẽ lẻ tẻ khác, không biết anh có còn giữ không.

Nếu vứt đi rồi, cô sẽ g**t ch*t anh.

… Thôi bỏ đi, cô rút lại lời nói, bây giờ cô không thể nhìn thẳng vào hai chữ “g**t ch*t” được nữa.

Chưa vẽ được mấy nét, Chúc Khải Toàn đột nhiên không ngẩng đầu lên mà nói: “Vẽ anh đẹp một chút.”

Vân Vụ Lai nhướng mày, cứ tưởng anh làm việc chuyên tâm lắm, hóa ra cũng chỉ là giả vờ thôi, thực tế thì đầu óc đang để trên mây, chú ý đến cô.

“Người ta trông như vậy, có thể vẽ đẹp đến đâu được.” Cọ vẽ của cô không ngừng, miệng lại không tha người “Vẽ chân dung quan trọng nhất là phải giống.”

Anh cười nhìn qua, không nói gì.

Trong văn phòng bỗng nhiên có một cảm giác “cô đang náo loạn, anh đang cười” của những năm tháng tĩnh lặng.

Phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này là một cuộc điện thoại của Đặng Hoa Phong.

Chúc Khải Toàn bắt máy, “ừm ừm à à” đồng ý một hồi.

Cúp điện thoại, anh nhìn về phía Vân Vụ Lai: “Mẹ nói, nhà cũ giải tỏa, thêm một nhân khẩu là thêm một khoản tiền, muốn để em chuyển hộ khẩu vào.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...