Sau khi trở về Paris, Vân Vụ Lai ru rú ở nhà mấy ngày liền.
Mỗi khi Vạn Hựu nấu cơm sẽ tiện thể nấu luôn phần của cô. Nếu Vạn Hựu không ở nhà hoặc không nấu nướng, cô lười tự tìm đồ ăn thì cứ thế nhịn luôn, cũng không sợ chết đói.
Đến ngày thứ năm liên tiếp, buổi sáng Vạn Hựu gõ cửa phòng Vân Vụ Lai: “Vụ Lai, tớ để bữa sáng cho cậu rồi nhé, nhớ ăn đấy, tớ đi làm đây.”
Tiếng nói vừa dứt, Vân Vụ Lai đã mở cửa đi ra.
“Hôm nay dậy sớm thế?” Vạn Hựu ngạc nhiên.
Mấy hôm trước lúc cô ấy đi làm, Vân Vụ Lai vẫn còn đang ngủ say như chết.
“Ừm, lát nữa phải đến công ty một chuyến.” Vân Vụ Lai ngáp liên hồi, cô uể oải gục mặt vào vai Vạn Hựu “May mà tớ có đầu bếp là cậu, không thì ở Paris tớ biết sống sao đây.”
Vạn Hựu thận trọng hỏi: “Chồng cậu tìm cậu chưa?”
Vân Vụ Lai khựng lại một chút, thản nhiên nói: “Chưa, mà tớ bỏ đi vốn cũng không phải để anh ta tìm.”
“Thôi đi.” Vạn Hựu khinh bỉ “Đều là phụ nữ với nhau, cậu còn giả vờ giả vịt với tớ làm gì. Trên đời này có người phụ nữ nào dám vỗ ngực nói, sau khi cãi nhau với bạn trai mà không phải là đang đợi anh ta đến dỗ dành không.”
Vân Vụ Lai không nói gì nữa.
Vạn Hựu đau lòng vỗ nhẹ lưng cô: “Anh ta thật sự không gọi cuộc điện thoại hay nhắn một cái tin nào cho cậu à?”
“Ừm.”
Vạn Hựu nổi giận: “Cái loại người gì thế?! Loại người này mà cũng lấy được vợ à?” Cô ấy vịn vai Vân Vụ Lai đẩy ra, lắc mạnh mấy cái, “Thế cậu còn trơ mắt đợi anh ta làm gì, trai trẻ không thơm à? Từ lúc cậu công khai thân phận, đám trai trẻ trong giới người mẫu nhìn thấy cậu cứ như chó thấy mồi ấy nhỉ. Garnett lần nào nói chuyện với tớ cũng toàn lôi chủ đề về cậu, tức đến nỗi tớ muốn chặn số anh ta luôn…”
Vân Vụ Lai ngắt lời: “Garnett còn lớn hơn tớ một tuổi, trai trẻ cái nỗi gì?”
Vạn Hựu lắc Vân Vụ Lai càng mạnh hơn: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu tỉnh táo lại cho tớ, phấn chấn lên, đừng vì tên chồng lòng lang dạ sói của cậu mà đau lòng buồn bã nữa.”
“Tớ đau lòng buồn bã chỗ nào?” Vân Vụ Lai bị lắc đến chóng mặt, cô gạt tay Vạn Hựu ra, thanh minh cho mình “Mấy hôm nay tớ bế quan vẽ được hai bản thảo rồi, lát nữa sẽ mang đến cho Kerr xem.”
Vạn Hựu đã mặc định Vân Vụ Lai đang cố tỏ ra mạnh mẽ, thực chất ngày ngày ăn không ngon, đêm không ngủ được, trốn trong chăn khóc đến sáng.
Vân Vụ Lai đành chịu.
Vạn Hựu cười gian: “Tối nay tòa soạn của bọn tớ có một bữa tiệc, cậu đi cùng đi, câu được hai anh trai trẻ sáu múi thì tớ sẽ tin cậu.”
Vân Vụ Lai hiểu, trai trẻ hay không chỉ là thứ yếu, Vạn Hựu chỉ lo cô nghĩ quẩn nên muốn dẫn cô ra ngoài thư giãn một chút.
Trong ba năm rưỡi ở Pháp, cô thực sự rất may mắn khi có Vạn Hựu, nơi đất khách quê người có người bầu bạn, có người chăm sóc, có người lo lắng.
Cô không phải là người dễ dàng thể hiện sự cảm động và biết ơn, ngàn lời muốn nói nghẹn lại trong lòng, cuối cùng chỉ cười vỗ nhẹ tay Vạn Hựu, nói: “Được rồi, tớ đi.”
Vạn Hựu cười nói: “Thế mới phải chứ. Tớ đi làm đây.”
“Ừm, đi đường cẩn thận.” Vân Vụ Lai dặn dò.
“Lát nữa cậu nhớ canh giờ mà trang điểm chưng diện nhé.” Vạn Hựu dặn, miệng lưỡi chẳng đứng đắn “Đợi đến khi cậu vào vòng tay của trai trẻ rồi, đảm bảo cậu sẽ quên mất tên chồng hờ của cậu họ gì tên gì luôn.”
Kể từ lần chia tay ở Cẩm Thành, đây là lần đầu tiên Vân Vụ Lai và Kerr gặp lại.
Cuộc họp lần này là để quyết định chủ đề cho buổi trình diễn thời trang tiếp theo của một vài bộ sưu tập, trong đó có My Bride. Chủ đề của My Bride, Vân Vụ Lai đã nói với Kerr từ rất lâu trước đây: Rừng xanh.
Kerr xưa nay luôn cho cô quyền tự chủ rất lớn, không nói hai lời đã đồng ý.
Vì vậy cuộc họp lần này cô hoàn toàn chỉ đến cho có lệ, nếu không phải ở nhà sắp buồn chán đến phát bệnh, thì thực ra cô chẳng cần phải đến.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Vân Vụ Lai không vội về, Kerr vẫn đang trò chuyện với mấy vị quản lý cấp cao của công ty.
Cô đợi ở phòng nghỉ bên ngoài hơn mười phút, đợi đến khi họ ra.
Sau buổi trình diễn thời trang ở Cẩm Thành, các số liệu cho thấy QC đã nhận được sự quan tâm vượt trội trong lĩnh vực váy cưới. Trước đó, thương hiệu váy cưới được ưa chuộng nhất là một thương hiệu khác đã duy trì thành tích huy hoàng gần mười năm, nhưng theo thống kê mới nhất của một tạp chí thời trang uy tín, My Bride đã thành công vượt qua họ, hơn nữa còn vượt qua một cách ngoạn mục.
Công lao của Vân Vụ Lai không hề nhỏ, các vị quản lý cấp cao đều dừng lại chào hỏi cô.
Trong những dịp thế này, Vân Vụ Lai ứng phó một cách điềm tĩnh, cuối cùng lịch sự chào tạm biệt mọi người, rồi đi cùng Kerr đến văn phòng của anh.
Vào văn phòng, Kerr ngồi xuống ghế sofa, câu đầu tiên chính là: “Cô cãi nhau với chồng à?”
Mấy hôm trước khi cô báo cho Kerr biết mình đã về Paris, Kerr có hỏi cô sao lại về sớm thế, cô đã không nói thật, chỉ trả lời qua loa rằng mình có việc bận, ai ngờ Kerr vẫn đoán ra được.
“Rõ ràng lắm sao?” Vân Vụ Lai bật cười.
Kerr gật đầu: “Cô gầy đi nhiều, mà trông tâm trạng cũng không tốt lắm.”
Vân Vụ Lai nhún vai: “Không phải cãi nhau, có lẽ sắp ly hôn.”
“Cô đừng đùa với tôi.” Kerr như gặp phải đại địch “Hai người vừa mới công khai, thu hút được bao nhiêu sự chú ý, nếu nhanh như vậy đã bị người ta bóc ra là ly hôn, hình tượng của cô còn giữ được nữa không? My Bride cũng sẽ toi đời theo.”
Vân Vụ Lai không nói một lời, một tay chống cằm, nghịch ngợm chậu cây xanh trên bàn làm việc.
Kerr nói thật, bây giờ cuộc hôn nhân của cô không chỉ là chuyện riêng giữa cô và Chúc Khải Toàn, nếu tin ly hôn bị tung ra, sẽ gây tổn hại hình ảnh rất lớn cho cô và My Bride, nhưng ngược lại, đối với Chúc Khải Toàn và Duy Phong, ảnh hưởng không lớn.
Bởi vì cô và My Bride mới là bên bán cảm xúc, bán lý tưởng.
Chỉ xét từ góc độ lý trí, đúng là cô cần cuộc hôn nhân này hơn Chúc Khải Toàn.
Có lẽ xét từ góc độ tình cảm, cũng vẫn là cô cần Chúc Khải Toàn nhiều hơn anh cần cô. Mười ngày ở bên nhau mà thôi, có thể trông mong một người đàn ông đã tính kế ly hôn với mình bỏ ra được bao nhiêu chân tình chứ?
Vì vậy Chúc Khải Toàn mới không có gì phải sợ hãi, năm ngày qua không hỏi han gì đến cô.
Lúc cô hoàn hồn lại, Kerr vẫn đang lải nhải như một bà mẹ già: “Cãi nhau vài câu là được rồi, cái tật hở ra là đòi ly hôn học ở đâu thế. Cho dù hai người thật sự tình cảm rạn nứt, thì ít nhất cũng phải giả vờ hai ba năm nữa rồi hãy tính đến chuyện ly hôn. Tôi biết đối với cô đây không phải chuyện khó, ba năm trước giả vờ thế nào, sau này cứ giả vờ như thế.”
“Biết rồi.” Vân Vụ Lai phiền không chịu nổi, cô xua tay đứng dậy, “Chẳng có câu nào tôi muốn nghe, tôi về trước đây.”
Kerr là giám đốc điều hành của QC, gánh vác trách nhiệm và sứ mệnh to lớn, đối với anh tta, lợi ích của QC tự nhiên cao hơn mọi tình cảm cá nhân. Nhưng đồng thời anh ta cũng là bạn tốt và là người đã phát hiện ra tài năng của Vân Vụ Lai. Thấy Vân Vụ Lai không vui, anh ta dịu giọng dỗ dành: “Được rồi, có chuyện gì phiền lòng lát nữa chúng ta đi uống vài ly, kể tôi nghe. Thật lòng mà nói tôi rất ghen tị với cô vì có những phiền não của tình yêu.”
Vân Vụ Lai từ chối: “Thôi ạ, bạn cùng phòng rủ tôi tối nay đi chơi, cũng sắp đến giờ rồi, tôi về nhà chuẩn bị một chút.”
Kerr thấy cô vẫn còn tâm trạng đi chơi, cũng yên tâm để cô đi. Anh ta nhìn bóng lưng Vân Vụ Lai, lại dặn dò: “Thế mới đúng, chuyện ly hôn tạm thời đừng nghĩ đến, dù sao tệ nhất thì cứ mạnh ai nấy chơi, riêng tư mặc kệ hai người, đừng quá trớn để người ta phanh phui ra là được.”
Vân Vụ Lai lười biếng giơ tay làm dấu “OK”, bước chân không dừng, đầu cũng không ngoảnh lại.
Buổi chiều một ngày trong tuần, tòa chung cư rất vắng vẻ, không có mấy người.
Thang máy đang sửa chữa, có một tấm biển cảnh báo dựng lên chặn lại.
Tòa chung cư này được xây từ thế kỷ trước, thang máy cũng vậy, vừa nhỏ vừa cũ, thỉnh thoảng phải sửa chữa. Vân Vụ Lai thấy quen không lạ, dù sao cô cũng ở tầng năm, không quá cao, đi thang bộ lên là được.
Nhưng tầng năm cũng khá mệt, leo đến tầng bốn, Vân Vụ Lai dừng lại nghỉ một lát. Người mệt là không nhịn được lười biếng, cô suy nghĩ xem làm thế nào để cho Vạn Hựu leo cây mà không khiến bạn mình tức giận hay chế giễu.
Một nhân viên bảo vệ của tòa nhà đi xuống, ở lâu nên ai cũng quen mặt, hai người chào hỏi, nói vài câu xã giao.
Sau khi tạm biệt người bảo vệ, Vân Vụ Lai tiếp tục đi lên.
Đến trước cửa nhà mình, đèn cảm ứng trên hành lang dường như cũng hỏng, cô dậm chân mạnh hai cái cũng không sáng. Dưới ánh sáng mờ ảo của bầu trời âm u bên ngoài, cô lục tìm chìa khóa trong túi, cắm chìa khóa vào ổ.
Vừa mở cửa, sau lưng đột nhiên có người đến gần, cơ thể như có như không áp vào cô, thân hình cao lớn đổ bóng xuống, bao trùm lấy cô.
Là một người đàn ông.
Trong đầu Vân Vụ Lai lóe lên vô số hình ảnh trong các bộ phim kinh dị, da gà toàn thân cô đều dựng đứng lên.
Tuyệt đối không thể vào nhà, vào nhà rồi thì cô sẽ gọi trời không thấu, gọi đất không hay.
Đúng rồi! Người bảo vệ chắc chưa đi xa, bây giờ kêu cứu vẫn còn kịp.
Người phía sau đã sớm nhận ra ý đồ của cô, tiếng kêu cứu của cô chỉ kịp thốt ra một âm tiết đã bị một bàn tay bịt chặt miệng, lực rất mạnh, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc.
Môi và răng cô va vào nhau, không kịp cảm thấy đau, chỉ có thể dốc hết sức phát ra tiếng “ưm” ú ớ.
Trong khoảnh khắc này, Vân Vụ Lai kinh hồn bạt vía, trong đầu thậm chí còn tua lại cả nửa đời trước của mình như cưỡi ngựa xem hoa.
“Yên lặng chút.” Người phía sau dùng tiếng Pháp không quá chuẩn để uy h**p.
Giọng nói này…?
Vân Vụ Lai sững sờ một lúc, vừa như trút được gánh nặng, tim vẫn đập loạn xạ. Cô cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực, vùng thoát khỏi tay anh, quay người lại dùng cả tay chân điên cuồng đá đánh anh: “Chúc Khải Toàn, anh bị điên à!”
Người đến chính là Chúc Khải Toàn đã biệt tăm biệt tích suốt năm ngày qua.
Như Vạn Hựu đã nói, tất cả phụ nữ trên thế giới này sau khi cãi nhau với bạn trai hoặc chồng, dù có bao nhiêu oán giận, chỉ cần cô ấy còn yêu anh, trong lòng cô ấy sẽ không nhịn được mà mong chờ anh.
Năm ngày qua, Vân Vụ Lai đã từ sự chờ đợi thấp thỏm bất an ban đầu, đến cuối cùng chấp nhận hiện thực và từ bỏ hy vọng.
Thế nhưng sau khi cô đã từ bỏ, anh lại đột nhiên xuất hiện, không phải qua điện thoại hay tin nhắn, mà là một người sống sờ sờ hiện ra trước mặt cô.
Giờ phút này, phản ứng thái quá của cô tuyệt đối không chỉ vì nỗi sợ hãi còn sót lại.
Nỗi giày vò trong năm ngày qua, cùng lúc tìm được lối thoát.
Chúc Khải Toàn đứng yên không động đậy, mặc cho cô trút giận.
Vân Vụ Lai không có nhiều sức, rất nhanh đã yên tĩnh lại, nhìn anh, vành mắt cô dần đỏ lên, căm hận mắng: “Anh đến đây làm gì?”
“Vợ chồng đôi bên sống riêng hơn ba năm, tình cảm rạn nứt.” Anh đọc lại nội dung cô viết trong đơn ly hôn “Theo như anh hiểu, vợ của anh đang oán trách anh ba năm qua không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, vì vậy anh qua đây để thực hiện.”
