Từng con chữ đều chứa đựng ý tứ trêu ghẹo rõ rành rành.
Vân Vụ Lai trước nay vốn không thể chống cự lại dáng vẻ cà lơ phất phơ nói chuyện bậy bạ của Chúc Khải Toàn. Mỗi lần như vậy, anh luôn có thể mang đến cho cô một ám thị tâm lý mạnh mẽ: Anh chỉ hư hỏng như vậy trước mặt em, chỉ đối với một mình em.
Khiến một người trở nên đặc biệt vì mình là một cảm giác rất thành tựu.
Nếu đây là ngày thứ hai cô trở về Paris, anh vượt ngàn dặm xa xôi đuổi theo, cô chắc chắn sẽ hoàn toàn chìm đắm.
Nhưng có một câu nói rất hay: Thế nào là dư thừa? Áo bông mùa hạ, quạt bồ hòn mùa đông, và cả sự ân cần của anh sau khi lòng tôi đã nguội lạnh.
Chúc Khải Toàn của lúc này đây, chính là vô cùng dư thừa.
Sao anh có thể sau năm ngày bặt vô âm tín lại đột ngột xuất hiện, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh coi cô là cái gì?
Vân Vụ Lai cố nén cảm giác chua xót nơi khóe mắt, cố gắng giữ bình tĩnh nói chuyện với anh: “Đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa, anh ký tên vào là được, chúng ta hợp thì ở, không hợp thì tan.”
Chúc Khải Toàn không đáp lại lời cô, vẻ mặt dở khóc dở cười, như đang nhìn một đứa trẻ đang làm mình làm mẩy.
Thái độ thản nhiên như không có gì của anh cho thấy anh đang nắm thế chủ động, cũng làm nổi bật lên sự thảm bại của cô.
Một sợi dây trong đầu Vân Vụ Lai hoàn toàn đứt phựt, cô nghiến răng nghiến lợi buông lời cay độc: “Cút đi, anh tưởng tôi không dám kiện anh tội cưỡng dâm trong hôn nhân à? Anh thử động vào tôi xem, tôi nhất định sẽ khiến anh thân bại danh liệt.”
Vừa hay có một cặp vợ chồng người Hoa từ trên lầu đi xuống, nghe rõ mồn một câu nói của Vân Vụ Lai. Hai người họ đi chậm lại, quan sát tình hình trước mắt.
Người chồng kéo tay vợ, ra hiệu cô đừng xen vào chuyện của người khác. Người vợ do dự một lúc, rồi vừa đi vừa ngoái đầu nhìn theo chồng xuống lầu.
Nụ cười cà lơ phất phơ trên mặt Chúc Khải Toàn dần nhạt đi, anh mấp máy môi, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Vào trong rồi nói.”
Nói rồi, cánh tay anh vòng qua người cô, loay hoay với chiếc chìa khóa cô mới c*m v** một nửa.
“Không có gì để nói cả, ở đây không chào đón anh, anh về đi.” Vân Vụ Lai gạt tay anh ra, nhưng không được.
“Vân Vụ Lai.” Nụ cười trên mặt Chúc Khải Toàn hoàn toàn biến mất, lúc gọi tên cô thậm chí còn mang theo chút cảnh cáo nhàn nhạt “Em nhất định phải như vậy sao, ba năm trôi qua rồi sao em vẫn cái tính đó? Mới nghe gió đã tưởng mưa, muốn sao là được vậy, chuyện của hai chúng ta là do một mình em quyết định được à?”
Thái độ của anh rất áp đảo, mặc kệ cô ngăn cản, anh vặn mở khóa cửa rồi đẩy cửa ra.
“Anh nói đúng lắm, tôi chẳng có chút tiến bộ nào cả. Anh không cần phải diễn màn kịch tình sâu nghĩa nặng với tôi, tôi không lấy của anh một đồng nào, anh chẳng thiệt gì đâu.” Vân Vụ Lai vòng tay ra sau nắm lấy tay nắm cửa, đóng sầm lại, không cho anh cơ hội vào nhà. Cánh cửa phát ra một tiếng động kinh thiên động địa “Thấy chưa, không hợp chính là không hợp, dù có làm lại cả vạn lần vẫn sẽ đi vào vết xe đổ thôi, hoàn toàn là lãng phí thời gian của nhau, vậy anh đến đây làm gì?”
Chúc Khải Toàn tức quá hóa cười, anh lại lần nữa mở khóa cửa nhà cô: “Anh đến làm gì? Anh đến làm gì chẳng phải lúc nãy đã nói rồi sao?”
Anh dễ dàng phá vỡ sự ngăn cản của cô, đẩy cửa ra và kéo cô vào trong.
Khi đàn ông ra tay thật, phụ nữ làm sao là đối thủ. Vân Vụ Lai chỉ còn lại cái miệng để phản kháng: “Anh dám?!”
“Em xem anh có dám không.” Anh cười lạnh.
Mâu thuẫn bùng nổ, nhanh chóng leo thang đến đỉnh điểm.
Có người đã cắt ngang cuộc đối đầu thắng bại rõ ràng này: “Thả cô ấy ra!”
Đó là cặp vợ chồng người Hoa đã quay trở lại, họ còn mang theo cứu viện. Nhân viên an ninh cảnh giác nhìn Chúc Khải Toàn, một tay đã đưa ra sau hông, chuẩn bị rút dùi cui điện.
Bị coi là phần tử bất hợp pháp rồi, Chúc Khải Toàn ngừng lôi kéo Vân Vụ Lai, nhưng một tay vẫn đặt trên eo cô, không buông ra. Tay còn lại làm động tác “thư giãn”, giải thích: “Hiểu lầm thôi, tôi là chồng cô ấy.”
Người vợ kia rất có chính nghĩa, lập tức phản bác đanh thép: “Dù là chồng cũng không được sử dụng bất kỳ hành vi bạo lực hay ép buộc nào đối với vợ.” Cô ấy hỏi Vân Vụ Lai,”Cô không sao chứ?”
Vân Vụ Lai lắc đầu.
“Cô đừng sợ.” Người phụ nữ dịu dàng an ủi cô, nhưng đối với Chúc Khải Toàn lại là một thái độ hoàn toàn khác, nghiêm nghị và gay gắt, “Anh thả cô ấy ra!”
Gặp phải đồng hương nhiệt tình quá mức thế này, Chúc Khải Toàn thật sự chịu thua. Dĩ nhiên anh từ chối hợp tác: “Tôi chỉ cãi nhau với vợ vài câu thôi, cảm ơn đã quan tâm, nhưng chúng tôi thật sự không sao.”
Người phụ nữ quay đầu, giải thích đơn giản đầu đuôi câu chuyện với nhân viên an ninh.
Nhân viên an ninh rút dùi cui ra, tiến lại gần, nói một tràng tiếng Pháp líu lo.
Chúc Khải Toàn chẳng hiểu gì cả, nhưng anh có thể đoán được đối phương yêu cầu anh lập tức buông Vân Vụ Lai ra, nếu không sẽ có hành động cưỡng chế.
Người phụ nữ cũng nghiêm giọng cảnh cáo: “Cảnh sát ở đây sẽ không hòa giải cho qua chuyện bạo lực gia đình đâu, đừng tưởng là vợ chồng thì không ai quản được anh.”
Giữa một mớ ồn ào, Vân Vụ Lai, người nãy giờ vẫn im lặng, đã lên tiếng. Cô đưa hai tay ra, xòe mười ngón, làm động tác trấn an với nhân viên an ninh: “Cảm ơn đã quan tâm, nhưng chúng tôi thật sự không sao.”
Giọng cô rất nhẹ, nhưng lại dẹp tan được tình thế hỗn loạn.
“Cô chắc chứ?” Nhân viên an ninh đầy nghi ngờ.
“Tôi vô cùng chắc chắn.” Để tăng thêm độ tin cậy, Vân Vụ Lai đặt tay mình lên tay Chúc Khải Toàn đang đặt trên eo cô “Thật sự chỉ là một mâu thuẫn nhỏ thôi, vợ chồng cãi nhau, tin là mọi người cũng biết, khó tránh khỏi mà.”
Có được sự đảm bảo nhiều lần của cô, nhân viên an ninh mới rời đi sau khi để lại một câu “Nếu có bất kỳ nhu cầu gì hãy gọi điện thoại cho chúng tôi”.
Cặp vợ chồng kia cũng chuẩn bị rút lui.
“Cảm ơn hai vị.” Vân Vụ Lai chân thành cảm ơn.
Tuy là một phen hiểu lầm tai hại, nhưng nếu lần này người cô gặp thật sự là kẻ nguy hiểm, thì cặp vợ chồng này không nghi ngờ gì chính là ân nhân cứu mạng của cô.
Người vợ vẫn có chút không yên tâm: “Cô chắc là mình thật sự không sao chứ? Đợi cô đóng cánh cửa đó lại, sẽ không ai có thể cứu cô đâu.”
“Thật mà, thật mà.” Vân Vụ Lai dở khóc dở cười, cô chắp hai tay lại, vẫy vẫy với cặp vợ chồng “Thật sự là chồng tôi, tuyệt đối sẽ không làm hại tôi đâu, yên tâm đi, cảm ơn hai vị.”
Tiễn cặp vợ chồng rời đi, hành lang lại trở nên yên tĩnh.
Chúc Khải Toàn ôm eo Vân Vụ Lai, đưa cô vào nhà rồi đóng cửa lại.
Bị náo loạn một trận như vậy, Vân Vụ Lai không phản kháng nữa.
Chúc Khải Toàn cúi đầu xuống, tầm mắt ngang với cô, nhìn cô rất lâu, trong đôi mắt đào hoa của anh lại ánh lên ý cười: “Sao không để nhân viên an ninh bắt anh đi, không nỡ à?”
“Anh muốn đi thì vẫn còn kịp đấy.” Vân Vụ Lai quay đầu đi, không muốn nhìn anh.
“Không kịp nữa rồi.” Chúc Khải Toàn vùi đầu vào cổ cô, trên người cô là mùi hương quen thuộc của anh. Anh hít sâu hai hơi, giọng có chút khàn đi “Để anh vào cửa là biết hậu quả gì rồi chứ?”
Vân Vụ Lai không nói gì.
Chúc Khải Toàn cũng không cần cô nói, anh tiện tay ném hành lý nhỏ duy nhất xuống đất, ôm eo cô, bắt đầu hôn lên cổ cô. Sau khi trút giận để lại vài dấu vết trên làn da mềm mại của cô, anh ngẩng đầu lên, muốn hôn cô.
Lại bất ngờ phát hiện cô đã nước mắt lưng tròng. Đôi mắt xinh đẹp ấy giống như tên của cô, có mây, có sương, phủ một lớp lệ quang, nửa che nửa lấp con ngươi của cô, rất đẹp, nhưng lại khiến anh đau lòng.
Anh sững người, nhất thời luống cuống tay chân.
Đối diện với ánh mắt của anh, Vân Vụ Lai không thể kìm nén được tiếng khóc nữa.
Chúc Khải Toàn vội vàng ôm đầu cô, kéo cô vào lòng mình, dịu dàng dỗ dành: “Sao thế, khóc thương tâm vậy.” Anh vỗ nhẹ vào má cô, “Đừng khóc, không muốn thì thôi, không chạm vào em là được, chẳng lẽ anh thật sự đói khát đến mức phải dùng vũ lực với em sao.”
Ba năm qua, cứ thế mà trôi qua thôi.
Vân Vụ Lai chỉ khóc không ngừng, không phải khóc lớn, mà là tiếng nức nở kìm nén, vang vọng trong không gian không lớn, mỗi một tiếng đều như roi quất vào tim anh.
Cô khóc khiến Chúc Khải Toàn lòng dạ rối bời, anh nâng mặt cô lên để đối diện với mình.
Vân Vụ Lai không muốn nhìn anh, hai tay che mặt mình, nước mắt cứ thế chảy qua kẽ tay.
Chúc Khải Toàn lúc trước còn có chút tức giận, giờ cô vừa tung ra chiêu khóc lóc này, anh đâu còn tâm trí nào lo đến cảm xúc của mình, chỉ còn nước giơ tay đầu hàng. Anh lại ôm cô vào lòng, một mực nhận sai: “Anh sai rồi, được không? Anh sai rồi, Vân Vụ Lai em đừng khóc, em biết mà, anh sợ nhất là em khóc.”
Ai cũng biết, lúc đau lòng tủi thân người ta sợ nhất là được dỗ dành, dỗ một cái là vỡ trận ngay. Cảm xúc của Vân Vụ Lai mất kiểm soát, cô mắng: “Vốn dĩ là lỗi của anh.”
Hiếm khi cô có thể nhanh chóng bước vào giai đoạn giao tiếp như vậy, Chúc Khải Toàn bây giờ ngoài lòng biết ơn vô hạn ra thì chẳng còn gì khác. Thừa dịp cô còn nghe lọt tai, anh thăm dò hỏi: “Có phải em đã thấy thứ trong xe anh rồi không?”
Vân Vụ Lai lập tức bị chọc trúng chỗ đau, cô nức nở, khóc không thành tiếng, gần như muốn nhảy dựng lên: “Anh lừa em, em hỏi anh có muốn ly hôn không, chính anh đã rất quả quyết nói không muốn. Sự thật là anh vẫn luôn muốn ly hôn, còn muốn dùng tiền để đuổi em đi. Em đã ở bên anh bao nhiêu năm, anh định dùng mấy căn nhà để đuổi em đi sao, em tự mình kiếm tiền được, không thèm mấy đồng tiền dơ bẩn của anh…”
Quả nhiên là vậy, cô khóc kiểu này, Chúc Khải Toàn sợ cô khóc đến sốc luôn. Anh xoa mặt cô giúp cô dịu lại, và giải thích: “Là mẹ đưa cho anh.”
Tiếng khóc của Vân Vụ Lai nghẹn lại, nhưng cũng không cảm thấy khá hơn bao nhiêu.
Chúc Khải Toàn nói tiếp: “Là lúc mẹ vừa phát hiện chúng ta kết hôn đã đưa cho anh. Lúc đó mẹ rất tức giận, muốn ép anh đưa em về, em đừng nghĩ nhiều, bây giờ mẹ thật sự rất thích em.”
Hóa ra chỉ là mình tự gây chuyện hiểu lầm, Vân Vụ Lai tin bản thỏa thuận ly hôn này đúng như Chúc Khải Toàn nói không phải do anh tự chuẩn bị, nhưng cũng không dám hoàn toàn tin vào ý đồ của mẹ chồng khi đưa bản thỏa thuận này. Tóm lại, chuyện này khiến cô rơi vào thế lửng lơ, nghe thì hợp lý, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Anh không muốn ly hôn, chưa bao giờ nghĩ tới, một lần cũng chưa từng.” Chúc Khải Toàn cọ cọ gò má vào đỉnh đầu cô, thề độc “Nếu những lời trên có một chữ giả dối, anh sẽ bị trời đánh sấm sét, chết không yên lành.”
Nói trùng hợp cũng thật là trùng hợp, bầu trời bên ngoài ngày càng tối sầm lại, một trận mưa giông là không thể tránh khỏi. Sau khi anh nói xong câu đó không đầy hai giây, một tiếng sấm rền vang mơ hồ truyền đến từ phía chân trời.
“…” Ông trời không chiều lòng người, dù là người có tu dưỡng tốt đến đâu gặp phải tình huống này cũng không nhịn được mà chửi thề, Chúc Khải Toàn cũng không ngoại lệ: “Mẹ nó.”
Vân Vụ Lai không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Vừa khóc vừa cười, cô cũng không biết mình đang làm gì nữa.
Cô khóc đến thiếu oxy não, khả năng suy nghĩ cũng không còn tốt lắm, một lúc lâu sau mới nghĩ thông suốt: “Nếu anh không muốn ly hôn, tại sao anh lại giữ lại thỏa thuận ly hôn?”
Chúc Khải Toàn nói: “Anh quên mất.”
“Chuyện này cũng quên được à?” Vân Vụ Lai không tin, nếu anh thật sự không có ý đó, chẳng phải nên tiêu hủy ngay lập tức sao?
“Anh quên thật mà, hôm đó ở sân bay đón em suýt nữa bị em nhìn thấy, anh nghĩ trên đó có nhiều thông tin cá nhân, không thể vứt bừa bãi, định mang đến công ty hủy giấy, sau đó thì quên mất, cộng thêm chiếc xe đó cũng ít khi lái, hoàn toàn không nhớ ra.” Anh nói có lý có cứ, rất thuyết phục “Chính vì anh không coi nó ra gì, nên mới không nhớ, chứ nếu cứ canh cánh trong lòng mới là kỳ lạ đúng không.”
Mấy ngày qua, trong lòng Vân Vụ Lai thực ra vẫn luôn hiểu rõ, ba năm qua, họ đã biến cuộc hôn nhân thành cái bộ dạng quái quỷ đó, về tình về lý anh đều có thể có ý định ly hôn, không thể vì cô không muốn mà ép anh cũng không được muốn.
Chỉ là, hiểu là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác. Lúc nhìn thấy thỏa thuận ly hôn tay cô đã run lên, tất cả sự tức giận và đau buồn cũng chỉ là phản ứng bình thường của một người phụ nữ.
Cô cần phải trút ra nỗi uất hận trong lòng.
Chỉ cần anh dỗ dành cô một chút, cô có thể cho qua chuyện.
Nhưng vấn đề bây giờ là, anh đã bơ cô suốt năm ngày, cô đã đợi đến mức nản lòng thoái chí, anh mới chậm chạp xuất hiện, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, cười cợt dỗ dành vài câu như làm cho có lệ, không có lấy nửa phần thành ý.
Trọng điểm bây giờ không còn là thỏa thuận ly hôn nữa, mà là tại sao anh lại bơ cô năm ngày.
Biết thời thế mới là trang tuấn kiệt, lúc này Chúc Khải Toàn không xin lỗi thì chẳng lẽ muốn chết hay sao — cái chết ở đây là chết thật, không phải kiểu võ mồm chết đi sống lại, đê mê đến chết như trước đây.
Trong năm ngày đó, sáng ngày đầu tiên, Chúc Khải Toàn còn chưa biết gì đã gửi Wechat cho Vân Vụ Lai, hỏi cô dậy chưa, có đến công ty cùng anh không.
Cô không trả lời.
Anh tưởng cô còn ngủ, cũng không nghĩ nhiều, tự mình đi làm.
Đến công ty, lễ tân dưới lầu đưa cho anh một túi tài liệu, anh vẫn không nghĩ nhiều, tưởng là tài liệu công việc gì đó, lên lầu mới mở ra xem, ánh mắt lập tức đông cứng lại.
Gọi lại cho cô, điện thoại đã trong tình trạng tắt máy.
Anh hỏi Vân Sương, và xác nhận từ Vân Sương rằng tối hôm trước Vân Vụ Lai đã tiết lộ với em gái ý định ly hôn, lý do không rõ, và được biết Vân Vụ Lai đã trên chuyến bay đến Paris.
Cô lại một lần nữa không nói lời từ biệt.
Chúc Khải Toàn tức không để đâu cho hết, gửi cho cô một tin nhắn: 「Vân Vụ Lai, em giỏi lắm.」
Chúc Khải Toàn không lập tức đuổi theo đến Paris.
Nguyên nhân trực tiếp và khách quan nhất là visa năm năm của anh đã hết hạn, cắt đứt hoàn toàn khả năng anh đuổi theo.
Thảm hơn nữa là, lúc đó lại đúng vào thứ bảy, lãnh sự quán cuối tuần không làm việc, anh dù có sốt ruột đến đâu cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi đến thứ hai người ta đi làm.
Còn về tại sao lại bơ cô năm ngày, vì anh rất tức giận. Anh biết Vân Vụ Lai chắc chắn không phải tự dưng nổi giận vô cớ, nhưng anh nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra nguyên nhân. Anh, một thanh niên năm tốt trong sạch, không dính vào cờ bạc, m* t**, m** d*m, không tán tỉnh bậy bạ hay mập mờ với người khác giới, lần tiếp xúc thân mật gần nhất với một người phụ nữ khác là ôm đứa con nít nhà Phó Hành Thử, rốt cuộc có chuyện gì đáng để cô trở mặt đến mức đòi ly hôn?
Người phụ nữ này lại một lần nữa im hơi lặng tiếng bỏ đi, cô coi anh là cái gì?
Anh tức đến mức không muốn dỗ dành cô chút nào.
Mãi cho đến tối hôm trước khi đến Paris, anh lái xe trên đường không may va quẹt với người khác, lúc tìm số điện thoại bảo hiểm tình cờ lật ra bản thỏa thuận ly hôn trong hộc chứa đồ, mới muộn màng đoán ra được lý do Vân Vụ Lai đột ngột trở mặt.
Tuy nhiên, sáng sớm hôm sau anh đã bay đến Paris rồi, cũng không thiếu chút thời gian dỗ dành trước đó.
Rốt cuộc là ai đã dạy cô cái thói lật được thỏa thuận ly hôn ra, ngay cả hỏi anh một tiếng cũng không cần, trực tiếp tự mình soạn một bản mới đưa cho anh, rồi biến mất không dấu vết?
Cô không biết trên đời này có hai chữ gọi là “giao tiếp” hay sao?
Anh đã nghĩ thông suốt rồi, đối phó với Vân Vụ Lai không cần tốn nước bọt, cách tốt nhất là ném lên giường làm một trận, cô mới có thể ngoan ngoãn. Anh chính là quá nuông chiều cô, đối phó với người phụ nữ này không thể lịch thiệp, nếu không cô sẽ được voi đòi tiên.
Nhưng đến giờ phút này, anh không nỡ dùng cách đã định sẵn để đối phó với cô. Trong lòng là sự bất lực, là nỗi đau lòng khi thấy nước mắt của cô, và cả cảm giác vững chãi khi cuối cùng lại được ôm cô vào lòng.
“Lỗi của anh, anh nên tìm em ngay lập tức. Nhưng tại sao em không thể hỏi anh một tiếng? Tự mình tức giận bao nhiêu ngày, có đáng không?”
Vân Vụ Lai đã ngừng khóc, nhưng tiếng nức nở nhất thời vẫn chưa dứt hẳn. Một lúc lâu sau, giọng cô lại mang theo chút nghẹn ngào, cô nói: “Em không dám, em sợ anh sẽ thừa nhận. Em đã nghĩ anh nhất định sẽ thừa nhận.”
Chúc Khải Toàn hỏi lại: “Vậy em không sợ anh tức quá thật sự ký tên sao?”
Vân Vụ Lai không đáp lời.
Thành thật mà nói, không sợ.
Ký cũng vô dụng.
Vì sao ư? Vì trong thỏa thuận, ở phần phân chia tài sản, cô đã rất ngầu thêm một dấu ngoặc đơn, bên trong viết: Bên B không thèm mấy đồng tiền rách của bên A.
Thỏa thuận kiểu này, dù có ký tên chắc cũng không có hiệu lực pháp lý đâu nhỉ.
“Bên B không thèm mấy đồng tiền rách của bên A.” Chúc Khải Toàn đọc lại câu đó, anh dở khóc dở cười cúi đầu nhìn cô “Vậy bên A thèm tiền thơm của bên B, chia cho bên A một nửa, được không?”
Vân Vụ Lai có chút bối rối, tai bắt đầu ửng đỏ. Câu này cô đã do dự rất lâu, thực sự tức không chịu nổi mới thêm vào, sau đó lên máy bay rồi cô đã hối hận muốn chết, cảm thấy mình quá thiếu nghiêm túc, thật sự mất hình tượng.
Để che giấu sự xấu hổ của mình, cô thuận theo cơn khóc vừa trào dâng lúc nãy mà khóc thút thít vài tiếng, cố gắng chuyển sự chú ý của Chúc Khải Toàn.
Chúc Khải Toàn thật sự đã bị chuyển sự chú ý, anh nói: “Em có muốn uống chút nước không, không khát à?”
Vân Vụ Lai lắc đầu.
Khóc lâu như vậy, nói cũng nhiều như vậy, quả thực có hơi khát, nhưng cô không muốn rời khỏi vòng tay anh.
Nhưng câu nói tiếp theo của Chúc Khải Toàn khiến cô thà rằng mình đã không chuyển chủ đề, anh nói: “Tùy em, lát nữa đừng để mất nước quá nhiều mà bị kiệt sức là được.”
Ngay lúc cô đang tự kiểm điểm xem có phải suy nghĩ của mình quá đen tối hay không, Chúc Khải Toàn đã bế ngang cô lên trong tiếng hét kinh ngạc của cô. Anh nhìn quanh phòng một lượt.
Đây là lần đầu tiên anh đến nơi ở của cô tại Paris, hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một vệ sinh, nơi này nhỏ hơn nhiều so với anh tưởng tượng, cũng không xa hoa như anh nghĩ. Anh vốn cho rằng cô đã thành công đến mức này, hẳn sẽ ở một căn nhà rất tốt.
Nhưng được dọn dẹp khá gọn gàng, trông rất thoải mái, phù hợp với phong cách khó tính trước giờ của cô.
“Phòng nào là của em?” Anh hỏi.
Vân Vụ Lai vùi mặt vào ngực anh, như một con chim cút, không chịu nói.
“Không nói thì ra phòng khách.” Chúc Khải Toàn ra vẻ muốn đi về phía sofa.
Phòng khách dù sao cũng là khu vực chung, Vân Vụ Lai sợ anh làm thật, nhắm mắt làm liều: “Đừng, bên trái, phòng bên trái là của em.”
“Ngoan.” Chúc Khải Toàn nói, nhặt chiếc túi mình vứt dưới đất lên, sải bước bế cô qua đó.
Tim Vân Vụ Lai đập thình thịch, cô vô thức muốn kéo dài thời gian, lật lọng: “Đợi một chút đã, em khát, em muốn uống nước.”
“Anh không khát.” Chúc Khải Toàn không hề lay chuyển “Lát nữa anh chia cho em một ít.”
Vào phòng, anh không có thời gian tham quan nơi ở của cô, dùng chân đá cửa đóng lại, rồi ném cô lên giường, một chân quỳ lên giường, cúi xuống hôn cô.
Cái tật của Vân Vụ Lai lại tái phát, cô né tránh, vô cùng ghét bỏ Chúc Khải Toàn: “Nhưng quần áo của anh bẩn lắm, anh có thể đi tắm trước được không.”
“Im miệng.” Trán Chúc Khải Toàn giật giật, nhận ra giọng điệu của mình không tốt lắm, lại bóp cằm cô dụ dỗ “Để anh hôn một lát đã.”
Nói là hôn một lát, thực tế hôn một hồi anh lại bắt đầu ăn vạ, muốn đi thẳng vào chủ đề chính, không muốn lãng phí thời gian đi tắm.
Dù chỉ là vài phút ngắn ngủi, cũng không thể đợi thêm được nữa.
“Anh sạch lắm.” Anh cắn tai cô, kéo tay cô “Không tin em kiểm tra xem…”
Ý chí của Vân Vụ Lai đã sớm bị đánh bại, cô không rút tay ra được, chỉ có thể bị anh dẫn dắt, chỉ có cái miệng là vẫn không chịu thua, vừa đẩy vừa nói: “Đừng, anh đi tắm đi, sao anh vội thế.”
Nói đến đây Chúc Khải Toàn lại nổi giận: “Còn không phải tại ai đó cho anh leo cây năm ngày ư.”
Trời mới biết anh đã mong sao mong trăng cho kỳ kinh của cô qua đi như thế nào, kết quả ngay lúc sắp thành công, cô lại chạy mất.
Anh vừa mềm vừa rắn, vừa tố cáo cô xong lại cọ vào má cô: “Không tắm nữa, không muốn tắm, chỉ muốn em thôi.”
Như một con chó lớn đang làm nũng.
Vân Vụ Lai không có sức chống đỡ, mềm nhũn oán trách: “Bẩn chết đi được.”
Chúc Khải Toàn biết là cô đã đồng ý, anh vươn cánh tay dài, lấy chiếc túi du lịch mình vứt dưới đất.
Lần này ra ngoài anh không mang nhiều hành lý, ngoài hộ chiếu, ví tiền, điện thoại, máy tính, sạc và một bộ đồ ngủ, trong túi chỉ còn lại bốn hộp bao cao su.
Hơi nhiều, nhưng có còn hơn không.
Cảm giác đã lâu không có, khiến người ta tê dại cả da đầu.
Anh nhìn ánh mắt hơi mất tiêu cự của cô, hôn cô một cái: “Đau à?”
Vân Vụ Lai gật đầu.
Anh chẳng hề nể nang cô chút nào, đã bao nhiêu năm cô không làm chuyện đó, cảm giác chẳng khác gì lần đầu, đau đến mức muốn chửi mẹ nó.
Chúc Khải Toàn chớp chớp mắt, không hề do dự giữa phong độ lịch lãm và việc ăn trước rồi tính, trực tiếp đưa ra lựa chọn. Tình thương hoa tiếc ngọc của anh đối với cô, trước khát vọng của anh chẳng đáng một xu.
Yếu tố tàn bạo trong huyết quản bắt đầu trỗi dậy, anh muốn thấy dáng vẻ cô chìm đắm vì mình.
Làm cô đau, để cô trung thành.
Đang định không làm người, thì cửa chính bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng “rầm” vang dội.
Hai người trong phòng đều cứng đờ, nhìn nhau một cái.
Giọng oang oang của Vạn Hựu vang lên: “Vụ Lai, cậu xong chưa?”
Vân Vụ Lai cũng không biết lấy đâu ra sức mà đẩy Chúc Khải Toàn ra, rồi gần như với tốc độ sét đánh đã trùm chăn lên người anh, còn mình thì vội vàng mặc váy ngủ.
Vạn Hựu không nhận được hồi âm, đã đi đến cửa phòng cô, gõ hai cái: “Vụ Lai, cậu xong chưa?”
“Cậu, cậu đừng vào.” Vân Vụ Lai hoảng hốt nói, “Tớ đang thay đồ.”
Cô cố gắng nén hơi thở gấp gáp khi nói, chỉ sợ bị Vạn Hựu nghe ra manh mối.
“Sao cậu vẫn còn thay đồ, không lẽ cậu còn chưa trang điểm à?” Vạn Hựu sốt ruột, thói quen của Vân Vụ Lai là phải thay đồ trước rồi mới trang điểm, nếu không cô sợ kem nền trên mặt làm bẩn quần áo.
Tim Vân Vụ Lai đập thịch một cái, có linh cảm không lành, cô liếc nhìn Chúc Khải Toàn đang ló đầu ra khỏi chăn với vẻ mặt như giông bão sắp kéo đến, rồi hét ra cửa: “Hôm nay tớ không đi nữa, hơi mệt.”
Rõ ràng đã hẹn rồi, Vạn Hựu đâu chịu: “Không được, tớ đã nói là Lai cũng sẽ đến rồi, mấy con tiểu lang cẩu* đang háo hức chờ cậu đấy. Không phải đã nói là sẽ tay trái ôm, tay phải ấp, sờ cơ bụng tám múi của tiểu lang cẩu, để quên đi ông chồng vừa cặn bã vừa rẻ tiền của cậu sao! Mệt là cái gì, dậy chiến đấu đi!!”
(*) Tiểu lang cẩu*: là từ lóng chỉ những chàng trai trẻ đẹp, có chút ngông cuồng nhưng lại rất chung tình.
“…” Phải nói sao đây, Vân Vụ Lai bây giờ thật sự chỉ mong mình chưa bao giờ tồn tại trên đời. Cô rất muốn giữ bình tĩnh, để lát nữa trước mặt Chúc Khải Toàn có thể phủi sạch quan hệ với những lời này của Vạn Hựu, một mực khẳng định đây chỉ là Vạn Hựu đơn phương mong muốn. Nhưng cô vừa mở miệng, giọng đã run lên, run như cầy sấy, cô tùy tiện tìm một cái cớ để lấp l**m “Bà dì của tớ đột nhiên đến, đau bụng kinh kinh khủng, tớ thật sự không đi được.”
“Á? Không đúng lúc vậy à?” Vạn Hựu tiếc nuối “Thế thì đúng là, cậu đi cũng không hưởng được phúc.”
Vân Vụ Lai tiếp tục cố đấm ăn xôi: “Ừm, tớ thật sự không đi đâu, cậu đi đi.”
Vạn Hựu quan tâm nói: “Thế tớ pha cho cậu cốc nước đường đỏ nhé.”
Vân Vụ Lai đã sắp sụp đổ, chỉ mong Vạn Hựu mau đi: “Không cần đâu, tớ uống thuốc giảm đau rồi, ngủ một giấc là khỏe.”
“Thôi được rồi, vậy tớ đi một mình nhé.”
“Ừ.”
Thời gian trở nên dài đằng đẵng, không biết Vạn Hựu lề mề cái gì mà mãi không đi. Hai người trong phòng gần như đã đợi cả thế kỷ mới nghe thấy tiếng Vạn Hựu đóng cửa rời đi.
Chúc Khải Toàn vén chăn lên, gọi: “Vân Vụ Lai.”
Vân Vụ Lai nuốt nước bọt, mắt hoàn toàn không dám nhìn anh, vô thức giả ngu: “Hả?”
“Không giải thích một chút à?” Chúc Khải Toàn còn cười một cái.
Đây rõ ràng là sự im lặng trước cơn bão, Vân Vụ Lai quỳ ngồi trước mặt anh, trải qua cơn lốc não dữ dội nhất trong lịch sử, như một tên tội phạm thập ác vắt óc tìm cách bào chữa cho mình.
Trời không tuyệt đường người, cô lóe lên một ý nghĩ.
Cách để lấy lòng một người đàn ông rất đơn giản, cho anh ta tự do, ngủ cùng anh ta.
Phiên bản nâng cao là cho anh ta tự do, và dùng tư thế anh ta thích nhất để ngủ cùng anh ta.
Mặt cô gần như tê dại, giọng nói máy móc, nén lại sự xấu hổ mãnh liệt nhất trong đời, đề nghị: “Vậy… em ở trên, tự mình làm, được không?”
