Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 58



Vân Vụ Lai ở lại văn phòng của Kerr cho đến trưa. Kerr lần lượt phân tích cho cô những vấn đề tồn đọng trong quá khứ cũng như hiện trạng của My Young Lady, đồng thời cũng lắng nghe những suy nghĩ và quan điểm của cô. Mối quan hệ của hai người vốn thân thiết, nên dù đang bàn chuyện công việc, không khí vẫn rất thoải mái.

“… Đại khái là vậy, chi tiết cụ thể đợi lúc cô đi sâu vào công việc sẽ tự nhiên hiểu rõ. Đội ngũ trợ lý của cô cũng cần mở rộng, trước mắt tôi sẽ chọn thêm vài người qua đây, cô cứ dựa vào sở thích của mình mà quyết định giữ ai bỏ ai, giữ lại hết cũng tùy cô. Adison đã đưa đi một nhóm người, nhưng lực lượng chủ chốt của đội vẫn còn đó. Họ đã quen với phong cách sáng tạo và nhịp độ làm việc của Adison, đột nhiên đổi thành cô sẽ cần một giai đoạn làm quen… Chuyện này chắc không thành vấn đề với cô đâu, hồi đó để chuyển My Bride từ phong cách của Yao sang phong cách của cô, cô cũng chỉ mất một thời gian rất ngắn.” Nhắc đến Nhậm Ngân Dao, Kerr hỏi với vẻ không chắc chắn “Bây giờ Yao cũng đến My Young Lady rồi, làm việc chung với cô ấy, cô có OK không?”

Sau khi Nhậm Ngân Dao rời khỏi My Bride, cô ấy đã chuyển sang một dòng sản phẩm khác và trở thành một trong hai phó giám đốc. Hiện tại, My Young Lady đột ngột thay máu, nhân sự thiếu hụt, tập đoàn lại điều cô ấy quay về.

“Tôi OK mà.” Vân Vụ Lai thật sự chẳng bận tâm “Dù sao tôi cũng là sếp, cô ta phải nghe lời tôi. Tôi thấy người không OK chắc là cô ta thì đúng hơn.”

“Cũng phải ha.” Kerr bị mấy lời có phần trẻ con của cô chọc cười, rồi hỏi “Lần trước cái khóa quần của Garnett xảy ra sự cố, sau đó còn có chuyện gì không ổn nữa không?”

“Không có, trời yên biển lặng.”

“Có lẽ đúng là tai nạn thôi, nhưng để cho chắc thì cô vẫn nên tự mình chú ý nhiều hơn.” Kerr giơ tay lên nhìn đồng hồ, đề nghị, “Cũng không còn sớm nữa, đi ăn trưa cùng nhau nhé?”

“Không được, tôi phải đi ăn với chồng tôi.” Vân Vụ Lai từ chối thẳng thừng.

Kerr đợi một lúc mà không nghe được câu mình muốn nghe, anh ta đau lòng ôm ngực: “Tôi chỉ nghĩ là cô dù có hỏi tôimột câu cho có lệ là có muốn đi ăn cùng hai người không thì cũng đâu có mất miếng thịt nào? Tôi đâu phải người không biết điều.”

“Lỡ như anh đồng ý thật thì sao, tôi biết tìm ai mà hối hận đây?” Vân Vụ Lai không hề lay chuyển “Tôi muốn có thế giới hai người với anh ấy.”

Bị cô ghét bỏ, Kerr có hơi buồn, anh ta cố tình nghiêm mặt: “Nói đi cũng phải nói lại, có phải cô cũng nên bắt đầu làm việc rồi không? Bây giờ nhiệm vụ của hai dòng sản phẩm đè lên đầu cô, không phải chuyện đùa đâu.”

“Đợi anh ấy đi rồi tính, ngày mai anh ấy đi rồi, thời gian ở lại Paris chưa tới 24 tiếng nữa.” Nói đến đây, Vân Vụ Lai có chút buồn bã.

Kerr mệt mỏi xua tay: “Thôi được rồi, cô đi đi.”

Trước đây khi Vân Vụ Lai còn độc thân, ngày nào cũng vùi đầu vào công việc, anh ta chỉ mong cô mau tìm một người đàn ông mà yêu đương. Bây giờ cô thật sự trong đầu toàn là đàn ông, anh ta lại có chút hụt hẫng.

Trên chiếc ghế ngoài trời của quán cà phê dưới lầu có một người đang ngồi, vắt chéo chân, dáng vẻ lười biếng, rất tùy ý. Thời tiết hôm nay khá đẹp, nắng ấm chan hòa.

Khung cảnh khá là mãn nhãn – nếu như trước mặt anh không có một người phụ nữ châu Á đang bắt chuyện.

Vân Vụ Lai ra hiệu “không cần” với người bảo vệ đang định mở cửa giúp mình, rồi tự mình đi ra từ cửa hông, nấp sau hàng cây xanh cao hơn đầu người và lặng lẽ tiến lại gần.

Đi đến khoảng cách có thể nghe rõ giọng nói của họ, cô dừng lại, nhìn ra qua khe hở của lùm cây.

Chúc Khải Toàn nói: “Xin lỗi, tôi đã có bạn g…” Nói đến đây, anh nhận ra mình lỡ lời, bèn sửa lại, “Tôi đã kết hôn rồi.”

Cuộc hôn nhân của họ đến quá vội vàng và bồng bột, ngoài một tờ giấy đăng ký kết hôn ra thì đúng là không có cảm giác thực tế nào cả. Hầu hết thời gian Vân Vụ Lai cũng không nhớ mình và Chúc Khải Toàn là vợ chồng, trong tiềm thức luôn xem anh là bạn trai.

Nhưng câu sửa lời này trong mắt người phụ nữ đang bắt chuyện lại trở thành cái cớ của Chúc Khải Toàn để không cho số điện thoại, dù sao thì người bình thường cũng không thể quên mình đã kết hôn, huống chi mười ngón tay anh sạch sẽ, không hề có bóng dáng của nhẫn cưới.

Đôi mắt đào hoa dễ mang lại cho người ta cảm giác sâu thẳm đa tình, nên dù bị từ chối, người phụ nữ vẫn không muốn bỏ cuộc, cô ta trêu chọc để giành lấy cơ hội: “Không sao đâu, em không ngại.”

Vân Vụ Lai nghiến răng.

Cái người gì thế này! Sao lại có thể thèm muốn chồng của người khác chứ?

Chúc Khải Toàn đột nhiên bật cười.

Người phụ nữ tưởng có hy vọng, nào ngờ giây tiếp theo sắc mặt anh trở nên nghiêm nghị, nhấn mạnh một cách khá nghiêm túc: “Tôi thật sự đã kết hôn rồi.” Anh hất cằm về phía bóng người thấp thoáng sau hàng cây xanh “Cô mau đi đi, không thì vợ tôi sẽ giận đấy.”

Thế mà cũng bị anh phát hiện ra? Vân Vụ Lai lè lưỡi, bước ra từ sau lùm cây.

Người phụ nữ lúng túng, lúc này mới hiểu anh không nói đùa, cô ta cười gượng một tiếng rồi vội vã bỏ đi.

Vân Vụ Lai bước tới, cúi người ôm chặt lấy cổ Chúc Khải Toàn từ phía sau, cằm tựa lên vai anh, nửa thật nửa đùa oán trách: “Hay lắm, em mới đi có một lúc mà anh đã rước đào hoa tới rồi.”

Mái tóc dài của cô theo trọng lực rũ xuống, vắt qua vai anh, những sợi tóc mềm mại khẽ lay động trong gió.

Đàn ông trời sinh không có sức đề kháng với những thứ lay động, bất kể là tóc, hoa tai, hay những gợn sóng trong một quá trình nào đó.

Chúc Khải Toàn bất giác đưa tay ra, năm ngón tay luồn qua mái tóc, cảm giác lành lạnh, đối mặt với lời buộc tội của cô, anh nghiêng đầu cười: “Đợi anh về nước rồi, còn rước nhiều hơn nữa.”

Biết anh nói thật, Vân Vụ Lai đấm nhẹ vào vai anh: “Ngoan ngoãn chút đi.”

Chúc Khải Toàn nắm lấy tay cô, nghiêng đầu hôn cô.

Không giống phong cách kiềm chế thường ngày của anh ở nơi công cộng, lần này anh vô cùng mãnh liệt, hôn rất lâu mới kết thúc, nụ hôn rất sâu, động tác cũng mạnh bạo, dây dưa không dứt với môi lưỡi cô.

Trong miệng anh còn vương lại vị cà phê, và cả mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Anh gần như không hút thuốc.

Hồi cấp ba học thói xấu, lén hút cùng Phó Hành Thử, bị cô phát hiện, hai người đùn đẩy cho nhau nói là đối phương xúi mình hút. Cô chẳng quan tâm là ý của ai, bắt Chúc Khải Toàn cai thuốc, tiện thể quản luôn cả Phó Hành Thử.

Trước đây khi hôn anh, chưa bao giờ cô ngửi thấy mùi thuốc lá trong miệng anh, vậy nên ba năm qua có lẽ anh cũng không có thói quen hút thuốc trở lại.

Hôm nay bị sao vậy?

Chúc Khải Toàn lại tăng thêm sức mạnh, đầu lưỡi và môi cô truyền đến cơn đau dữ dội hơn, khiến cô không còn tâm trí đâu mà để ý đến nguồn gốc của điếu thuốc.

Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, là khách hàng, là nhân viên phục vụ của quán cà phê, đều không nhịn được mà liếc nhìn họ vài lần.

Anh mặc kệ tất cả, chỉ một mực đòi hỏi.

Là vì đến một đất nước lãng mạn nên nhập gia tùy tục sao? Vân Vụ Lai mơ màng nghĩ trong nụ hôn nóng bỏng gần như làm tan chảy cả người cô.

Đến khi anh cuối cùng cũng buông cô ra, Vân Vụ Lai đã ở trong trạng thái thiếu oxy, đầu óc quay cuồng. Cô đỏ bừng mặt vùi vào cổ anh, không khí trong lành đã lâu không được cảm nhận tràn vào mũi, cô bất giác hít thở thật sâu. Đợi đến khi đỡ hơn một chút, cô nũng nịu oán trách: “Làm gì vậy?”

“Anh hôn vô ích à? Lâu như vậy mà còn không biết anh đang làm gì.” Anh vòng tay ra sau ôm lấy đầu cô, lúc nói chuyện, yết hầu khẽ rung lên, truyền đến khuôn mặt đang áp sát của cô.

Vân Vụ Lai đấm anh một cái.

Nói thừa, cô đương nhiên biết anh đang hôn cô, ý cô là sao anh đột nhiên lại hôn kiểu này.

“À đúng rồi, anh hút thuốc à?” Vân Vụ Lai nhớ ra câu hỏi lúc nãy chưa kịp hỏi.

Chúc Khải Toàn thành thật: “Ừ, hút một điếu.”

Vân Vụ Lai nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao?”

“Cho tỉnh táo.”

Nói đến tỉnh táo, Vân Vụ Lai lại nhớ ra: “Không phải em bảo anh đến chỗ em ngủ sao, sao anh lại qua đây?”

“Bạn cùng phòng của em ở nhà, bạn trai cô ấy cũng ở đó, họ cãi nhau nên anh không vào.” Chúc Khải Toàn nói.

“Đới Dương qua rồi à?” Vân Vụ Lai ngạc nhiên, cô buông Chúc Khải Toàn ra, kéo chiếc ghế bên cạnh đến sát anh hết mức có thể rồi ngồi xuống, nhìn những vệt máu đỏ trong mắt anh mà đau lòng: “Vậy anh đến khách sạn ngủ đi chứ, sao lại ở đây đợi em, có ngốc không vậy.”

Chúc Khải Toàn không nói gì, nhìn cô vài giây, rồi lại áp sát hôn cô.

Lần này vẫn kéo dài rất lâu, nhưng dịu dàng hơn nhiều, giống như đang l**m láp cơn đau mà anh vừa gây ra cho cô.

Vân Vụ Lai đón lấy ánh nắng, nhắm mắt lại.

Đợi anh dừng lại, cô mới mềm nhũn ra lệnh: “Sau này không được hút thuốc, không thì không cho anh hôn em nữa.”

Chúc Khải Toàn rất nghe lời: “Biết rồi.”

Vân Vụ Lai gửi một tin nhắn Wechat hỏi thăm tình hình Vạn Hựu.

Vạn Hựu trả lời: 「Không sao.」

Vân Vụ Lai không yên tâm, gọi điện qua, giọng Vạn Hựu rất mệt mỏi: “Thật sự không sao mà.”

Vân Vụ Lai nói: “Cậu ở nhà không, tớ mua đồ ăn mang qua cho cậu nhé.”

“Không cần đâu, chồng cậu mai đi rồi, cậu cứ yên tâm hưởng thụ thế giới hai người đi.” Thấy Vân Vụ Lai còn muốn nài nỉ, giọng Vạn Hựu mang theo vài phần cầu xin “Vụ Lai, tớ muốn ở một mình.”

Vạn Hựu là người có lỗi, cũng là người chủ động nói lời chia tay, nhưng Vân Vụ Lai có thể hiểu được trạng thái lúc này của cô ấy. Tình cảm là thứ khó nói rõ nhất, sáu năm tình nghĩa, dẫu đã nhìn nhau mà chán ghét, nhưng đâu dễ gì cắt đứt cho sạch sẽ. Đến giây phút thật sự chia tay, ai dám vỗ ngực nói mình không hề đau lòng chứ.

Tự làm tự chịu, còn cách nào nữa đâu?

Vân Vụ Lai không khuyên nhiều, chỉ nói: “Vậy nếu có cần gì thì gọi cho tớ.”

Cúp điện thoại, cô thở dài một hơi, nói với Chúc Khải Toàn: “Chúng ta đi ăn cơm thôi, lát nữa mua một phần mang về cho cậu ấy.”

“Ừm.” Chúc Khải Toàn đứng dậy.

Vân Vụ Lai lại ngồi yên trên ghế, cô lục trong túi xách tìm son môi và chiếc gương nhỏ mang theo người, vặn thỏi son ra, mở gương, chuẩn bị dặm lại lớp trang điểm.

Cô dùng ngón cái quệt nhẹ môi dưới, đôi môi bị tàn phá đau âm ỉ. Đúng như cô dự đoán, trên ngón tay không còn sót lại chút màu nào.

Trong gương, khuôn mặt không son môi không hề nhợt nhạt, môi cô hơi sưng, màu cũng đỏ tươi, căng mọng đầy quyến rũ, chẳng thua kém gì hiệu ứng của son môi.

Nhưng nghĩ đến hiệu ứng này sẽ không duy trì được bao lâu, cô vẫn định tô lại son.

Chúc Khải Toàn không cho, giật lấy thỏi son của cô rồi đậy nắp lại. Anh ngắm nhìn màu môi của cô, đó là kiệt tác của anh: “Màu hiệu Chúc Khải Toàn, anh thích.”

Dây thần kinh trong não Vân Vụ Lai cùng với thỏi son bị anh thẳng tay bóp gãy trong nắp đậy cùng nhau đứt phựt. Cô mấp máy môi, ánh mắt b*n r* tia căm hận.

Chúc Khải Toàn phát hiện cảm giác dưới tay không đúng, lúc thắng gấp lại thì đã không kịp nữa rồi. Anh do dự một chút, rút nó ra, thân son dính bết lại ở miệng ống, biến dạng nghiêm trọng, đã hoàn toàn không còn nhận ra hình dạng ban đầu.

Vân Vụ Lai: “…”

Chúc Khải Toàn: “…” Một lúc sau, anh nhét thỏi son lại vào túi cô, giả vờ thản nhiên “Chúng ta dù gì cũng là vợ chồng, không đến mức bị một thỏi son cỏn con chia rẽ chứ? Hơn nữa anh thấy rồi, em có nhiều son như vậy, thiếu một thỏi thì có sao…”

Chưa đợi anh nói xong, Vân Vụ Lai đã tức giận đứng dậy: “Anh nói đúng.”

Chúc Khải Toàn: ?

Vân Vụ Lai cất gương vào túi, đi trước, để lại một câu: “Anh đúng là đ* h** s*c.”

Màu hiệu Chúc Khải Toàn.

Chúc Khải Toàn háo sắc.

Chúc Khải Toàn chẳng hề bận tâm bị cô nói là háo sắc. Đàn ông háo sắc thì sao chứ, hơn nữa còn là háo sắc với vợ mình, chuyện quá đương nhiên.

Đến một lúc nào đó anh mà không háo nữa, cô có khóc cũng không kịp.

Thỏi son phiên bản giới hạn bị hủy, lại còn là một bộ, hỏng một thỏi thì cả bộ cũng mất hết ý nghĩa. Tim Vân Vụ Lai như đang rỉ máu, nhưng cũng không đến mức thật sự vì một thỏi son mà trở mặt với anh. Được anh dỗ dành bằng vài lời ngon ngọt, cô cũng thuận theo bậc thang mà đi xuống.

Hai người giải quyết bữa trưa tại một nhà hàng Trung Hoa. Dỗ vợ xong, lúc thanh toán Chúc Khải Toàn lại không rút ví ra.

“Không phải em có thêm một dòng sản phẩm sao? Chắc là kiếm được thêm không ít tiền đâu nhỉ.” Anh ung dung nhìn Vân Vụ Lai trả tiền.

“Đúng vậy.” Vân Vụ Lai nhanh chóng ký tên “Em giàu lắm, số tiền kiếm thêm đủ để em bao nuôi thêm mười mấy hai mươi chàng trai trẻ.”

Anh ngồi đối diện cười tủm tỉm, dáng vẻ ung dung thong thả.

Vân Vụ Lai bực bội: “Cái vẻ mặt không tin tưởng đó là có ý gì?”

“Là ý tin tưởng vợ anh.”

“Xì.”

Ăn xong, hai người vào nhà vệ sinh của nhà hàng. Do cấu tạo cơ thể, tốc độ đi vệ sinh của đàn ông nhanh hơn phụ nữ rất nhiều. Chúc Khải Toàn đợi một lúc mới thấy Vân Vụ Lai từ nhà vệ sinh nữ đi ra. Phụ nữ đối diện với gương thì không bao giờ có thể thờ ơ được, cô vừa rửa tay vừa ngắm mình từ trái sang phải.

Hiệu ứng “màu hiệu Chúc Khải Toàn” đã biến mất.

Mắt trang điểm tinh tế, nhưng lại không có son môi, trông thế nào cũng thấy kỳ quặc.

Lúc lau tay bằng giấy, cô không nhịn được mà ca cẩm: “Đều tại anh cả, không tô son trông xấu chết đi được.”

Lời vừa dứt, Chúc Khải Toàn đã ôm lấy mặt cô và hôn xuống một cách mạnh mẽ.

Vân Vụ Lai vùng vẫy tượng trưng hai cái không thoát, ỷ vào việc nhà vệ sinh vắng người, cô vịn hai tay lên cánh tay anh, đáp lại anh, nhưng vẫn hoàn toàn không địch lại được sự nồng nhiệt của anh.

Cô gần như chết chìm trong sự xâm chiếm của anh. Mỗi một nụ hôn, cái m*t, cú cắn từ anh đều đang nhắc nhở cô rằng, cô lại một lần nữa yêu người đàn ông này đến mức không thể cứu vãn, giống hệt như lần đầu tiên nếm trải hương vị tình yêu năm nào, không chút kiềm chế.

Trước đây anh hiếm khi có những hành động thân mật tương tự với cô ở nơi công cộng, cô cực kỳ thích sự kiềm chế của anh; bây giờ anh mặc kệ ánh mắt người khác mà nồng nhiệt ôm hôn cô, làm đau cô, cô cũng vẫn say đắm trước sự bá đạo của anh.

Bởi vì là anh, nên dù anh làm gì, cũng đều có thể khiến cô vui lòng.

Đôi môi cô lại được nhuộm lên sắc xuân rực rỡ, đỏ như sắp nhỏ máu.

“Hôm nay anh bị sao vậy?”

“Muốn dặm lại lớp trang điểm mà còn nói vòng vo.”

Hai người đồng thanh nói.

Vân Vụ Lai dựa vào lòng anh, bất mãn vỗ mạnh vào lưng anh một cái.

Cô rất hưởng thụ thì đúng rồi, nhưng không có nghĩa là anh có thể tùy tiện vu khống cô cố tình muốn hôn. Rõ ràng cô thật lòng oán trách anh làm hỏng son của cô mà.

Vân Vụ Lai mua một phần đồ ăn mang đến căn hộ cho Vạn Hựu. Vạn Hựu ở trong phòng, tiếng khóc nức nở bị kìm nén xuyên qua cánh cửa. Vân Vụ Lai đứng lặng trước cửa phòng cô ấy một lúc, không làm phiền, đặt đồ ăn lên bàn trong phòng khách rồi rón rén rời đi.

“Cô ấy ổn không?” Chúc Khải Toàn đợi ở dưới lầu, thấy cô đi tới, liền giơ tay về phía cô từ xa.

“Không ổn lắm. Đáng đời, tự mình làm ra, con người ta phải trả giá cho sự lựa chọn của mình.” Vân Vụ Lai nắm lấy tay anh nói “Kệ cậu ấy đi, chúng ta về khách sạn.”

Chúc Khải Toàn nắm chặt tay cô, kéo cô cùng đi ra lề đường, nghiêng đầu nhìn cô: “Về làm gì?”

Vân Vụ Lai vốn không muốn đáp lại chiêu của anh, nhưng thấy anh có ý đồ xấu, cô không muốn chịu thua, hung hăng trừng mắt nhìn anh, cãi lại: “Về vắt kiệt anh. Còn nhiều như vậy, chưa dùng hết đã muốn đi à?”

Lời còn chưa nói hết, mặt cô đã đỏ bừng như quả hồng, nửa câu sau hoàn toàn là cứng rắn nói cho xong.

Trong ánh mắt đầy ẩn ý của anh, cô chỉ trụ được chưa đầy ba giây đã đầu hàng, vùi đầu vào ngực anh, vừa ăn vạ vừa hung dữ: “Anh nhìn cái gì mà nhìn.”

“Da mặt mỏng nhất, lại nói ra những lời bạo dạn như hổ như sói?” Chúc Khải Toàn một tay ôm lấy cô “Cũng dám nói ghê, em có biết còn lại bao nhiêu không?”

“Không biết, cũng không muốn biết.” Cô giơ tay lên, mò mẫm bịt chặt miệng anh lại, không cho anh nói.

Chúc Khải Toàn cười khúc khích, vẫy tay với chiếc taxi đang chạy tới từ xa.

Vừa về đến khách sạn, Vân Vụ Lai đã bị đè lên cửa. Gần như cùng một lúc, hơi thở nóng rực đã ập xuống, quẩn quanh trên môi cô vài lần rồi vội vã chuyển sang nơi khác.

Cô đá văng đôi giày cao gót, ôm lấy cổ anh. Cơn đau nhói nho nhỏ trước ngực níu lấy thần trí cô, cô nói một đằng lòng một nẻo mà quan tâm anh: “Anh không mệt sao, hay là ngủ một giấc trước đã.”

Anh lắc đầu qua loa, đến thời khắc mấu chốt đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền dừng động tác lại, dụ dỗ cô nhớ lại: “Lần trước Vạn Hựu lỡ lời, em đã nói gì nhỉ?”

Những ngày qua có thể nói là đủ mọi chiêu trò, nhưng chỉ có kiểu mà cô nói lúc dỗ người ta là mãi vẫn chưa thực hiện.

Vẽ vời cho có sao?

Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, lại nghĩ đến chuyện sắp phải chia xa, Vân Vụ Lai không tài nào nói ra lời từ chối, đành bất lực thỏa hiệp.

Mặc dù chẳng trụ được bao lâu đã nằm bẹp xuống ăn vạ: “Chúc Khải Toàn, em mệt quá…”

“Ai lại qua loa như em chứ.” Chúc Khải Toàn không hề lay chuyển. Nếu là trước kia, anh sẽ thỏa hiệp, giành lại thế chủ động, nhưng lần này anh đặc biệt tàn nhẫn, quyết không nhượng bộ, phải phân cao thấp với cô đến cùng.

………………………….

Bị dỗ dành, lừa gạt, khuyến khích, uy h**p, và dĩ nhiên trong suốt quá trình cũng không thể thiếu các kiểu hỗ trợ của anh, Vân Vụ Lai cuối cùng cũng miễn cưỡng hoàn thành được lịch sử ở thế chủ động trọn vẹn lần đầu tiên trong đời.

Thật đáng mừng.

Lúc kết thúc, mặt cô đã đỏ bừng như sắp bốc cháy, cô lấy tay che mặt nằm trên người anh không cho anh nhìn.

Chúc Khải Toàn lật người, kéo tay cô ra, muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ muốn chết của cô.

Thực ra cả quá trình không hẳn là vui vẻ, kỹ thuật của Vân Vụ Lai thực sự quá tệ, thể lực cũng kém, nhưng đối với anh, cảm giác thành tựu về mặt tâm lý lớn hơn rất nhiều so với thể xác.

Vân Vụ Lai nghiêng đầu muốn tránh, anh cười cúi xuống hôn cô, không tiếc lời khen ngợi: “Ngoan, vợ yêu, giỏi quá.”

Trong mười mấy tiếng đồng hồ cuối cùng ở Paris, Chúc Khải Toàn không màng đến công việc, toàn tâm toàn ý ở bên Vân Vụ Lai. Tổ Uyển rất biết điều, không đến làm phiền.

Chỉ là, thời gian càng muốn níu giữ lại càng trôi đi vùn vụt.

Chín giờ sáng hôm sau, Vân Vụ Lai tiễn Chúc Khải Toàn ra sân bay.

Sau khi làm xong thủ tục lên máy bay, Chúc Khải Toàn không vội qua hải quan, cùng cô ngồi xuống khu vực chờ bên ngoài, tranh thủ thời gian ở bên nhau cuối cùng, tựa vào nhau nói chuyện phiếm.

Thời gian cũng gần đến, Chúc Khải Toàn vỗ vai cô, thăm dò hỏi: “Anh đi nhé?”

Nụ cười gượng của Vân Vụ Lai có chút không giữ được nữa, cô cúi đầu, một lúc sau mới khẽ nói: “Anh không giữ lời.”

Anh rõ ràng đã nói sẽ đợi dùng hết mấy hộp bao cao su rồi mới đi.

Cô nói không đầu không cuối, nhưng Chúc Khải Toàn hiểu ra. Anh cũng cúi đầu xuống, nhìn thấy trong đôi mắt hoe đỏ của cô một tầng nước mắt mỏng manh, anh ôm cô vào lòng, đảm bảo: “Anh sẽ nhanh chóng qua thăm em.”

Vân Vụ Lai không nói nên lời, chỉ gật đầu trong lòng anh. Sắp xếp lại cảm xúc, cô mới nghèn nghẹn nói: “Anh ở bên đó không được hút thuốc, cũng không được tùy tiện rước đào hoa.”

Anh vuốt lưng cô, dỗ dành như dỗ trẻ con: “Không muốn anh rước đào hoa, vậy mua một vật kỷ niệm đã kết hôn tặng anh được không? Để cho những người phụ nữ khác nhìn thấy là biết anh có chủ rồi.”

Vân Vụ Lai sững sờ, ngẩng đầu lên.

Chúc Khải Toàn không nói gì, mà kéo cô đứng dậy.

Vân Vụ Lai chạy theo bước chân anh, nhận ra mục tiêu của anh là một cửa hàng trang sức.

Là một thương hiệu chưa từng nghe tên, nhưng cũng không sao cả. Hai người bước nhanh vào trong, không kịp để ý đến lời chào hỏi nhiệt tình của nhân viên, đứng lại trước quầy kính chứa đầy các loại trang sức.

Dưới ánh đèn, các loại châu báu lấp lánh tỏa sáng.

Ánh mắt Chúc Khải Toàn lướt một vòng trong vô số những chiếc nhẫn, rồi quả quyết chỉ vào một cặp nhẫn đôi đơn giản, hỏi ý Vân Vụ Lai: “Cái này thế nào?”

Bây giờ không phải là lúc kén chọn, Vân Vụ Lai không chút do dự, gật đầu: “Được.”

Cô không quên anh nói để cô tặng anh, nên rất tự giác lấy thẻ ra.

Hai người chỉ thử kích cỡ, rồi quyết định mua luôn cặp nhẫn đôi, toàn bộ quá trình chưa đến một phút.

Chất liệu, thương hiệu, giá cả, chất lượng kim cương đính bên trong… hoàn toàn không biết.

Mấy nhân viên bán hàng ngây người ra, họ đã thấy người quyết đoán nhưng chưa thấy ai quyết đoán đến mức này, vụ làm ăn này thật sự nhanh gọn ngoài sức tưởng tượng của họ.

Không đợi nhân viên giúp gói nhẫn lại, Chúc Khải Toàn đã lấy chiếc nhẫn nữ, quỳ một gối xuống, nhanh chóng đeo vào ngón áp út của Vân Vụ Lai.

Lời cầu hôn muộn ba năm, chiếc nhẫn được chọn bừa, không có lời thề non hẹn biển, ngay cả câu hỏi cơ bản nhất “lấy anh nhé?” cũng không có. Đeo xong nhẫn nữ, anh lại đeo nhẫn nam vào ngón áp út của mình, hỏi: “Như vậy đã yên tâm chưa?”

Rõ ràng toàn bộ quá trình đều không ra thể thống gì, vội vã đến mức không có chút cảm giác nghi lễ nào, nhưng Vân Vụ Lai nhìn Chúc Khải Toàn đang quỳ một gối trước mặt mình và chiếc nhẫn do chính mình bỏ tiền mua, vẫn vừa khóc vừa cười mà gật đầu lia lịa.

Trước khi đi, Chúc Khải Toàn nhét một thứ vào tay cô, hôn cô lần cuối: “Lần trước trêu em thôi, sau này ở đây tiêu tiền cứ tiêu tiền của chồng.”

Vân Vụ Lai dõi theo bóng lưng anh đi vào cổng hải quan, cho đến khi biến mất.

Cô đứng ngẩn người rất lâu, cuối cùng cúi đầu nhìn vật trong tay, đó là chiếc thẻ đen anh đưa cho cô mua sắm rồi bị cô trả lại, bây giờ lại về tay cô.

Cô rất muốn giữ anh lại, hoặc đi theo anh.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...