Sau khi ổn định lại tâm trạng, Vân Vụ Lai đến cửa hàng trang sức để lấy hóa đơn, hộp đựng, túi gói và những thứ linh tinh khác của chiếc nhẫn. Đến lúc này cô mới có thời gian để ý đến giá của chúng. Chỉ là hai chiếc nhẫn trơn đơn giản, bên trong mỗi chiếc có đính một viên kim cương tấm, nhưng giá lại đắt đến vô lý, khiến cô có cảm giác như mình vừa bị chém một cú đau điếng.
Cô tháo nhẫn ra, lật qua lật lại ngắm nghía một lúc, không nhịn được mà chất vấn: “Nó làm bằng chất liệu gì, có gì đặc biệt không mà sao lại đắt thế?”
Mấy năm nay cô đúng là kiếm được không ít tiền, nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy được.
Nhân viên bán hàng tưởng cô muốn đổi ý, bèn luyên thuyên một tràng về ý tưởng thiết kế, câu chuyện đằng sau chiếc nhẫn, rồi lại nói chiếc nhẫn trông có vẻ bình thường này thực chất được chế tác bằng công nghệ cao siêu đến mức nào.
Vân Vụ Lai xua tay, ra hiệu cho nhân viên không cần nói nữa.
Dù sao thì Chúc Khải Toàn cũng đã đeo nhẫn đi rồi, cô còn có thể làm gì được nữa? Đành thừa nhận mình vừa ngốc vừa lắm tiền thôi.
Lần này quá vội vàng, quá qua loa rồi, đợi lần sau phải bắt Chúc Khải Toàn bù cho cô một chiếc nhẫn kim cương thật to, loại mà đeo vào thấy nặng trĩu tay ấy.
Nghĩ vậy, trong lòng cô dễ chịu hơn nhiều, cô đeo lại nhẫn, xách hai chiếc túi mua sắm nhỏ bước ra khỏi sân bay.
Một ngày đẹp trời với nắng ấm và gió nhẹ, món đồ nhỏ trên tay Vân Vụ Lai tỏa ra ánh sáng ấm áp dưới nắng. Mặc dù thuộc series “vừa ngốc vừa lắm tiền”, nhưng cô không nhịn được mà cứ giơ tay lên ngắm, càng ngắm càng thích, định bụng chụp một tấm đăng lên Vòng bạn bè. Ngay cả dòng trạng thái cô cũng đã nghĩ xong: Lai Dã Quy Khải Toàn.
Nhưng hình như có vẻ hơi khoe khoang quá thì phải?
Vân Vụ Lai vốn không thích khoe khoang tình cảm với Chúc Khải Toàn, không chỉ vì tính cách, mà còn vì trước đây hoàn cảnh gia đình hai người quá chênh lệch. Một cô gái gia đình bình thường yêu một chàng trai như Chúc Khải Toàn, ánh mắt và quan điểm của những người xung quanh thường mang đầy định kiến. Cô không muốn trở thành chủ đề bàn tán của người khác, vì vậy số lần nhắc đến anh trên mạng xã hội là cực kỳ ít.
Nhìn bức ảnh vừa chụp, Vân Vụ Lai do dự, hay là dùng các chữ cái đầu “lygkx” để thay thế, sẽ kín đáo và ẩn ý hơn một chút?
Nhưng ngay giây sau, cô đã gạt bỏ ý nghĩ đó.
Mặc dù thành quả phấn đấu mấy năm của cô so với sự tích lũy tài sản và địa vị xã hội mấy thế hệ của tập đoàn Duy Phong nhà họ Chúc vẫn chẳng khác nào châu chấu đá xe, nhưng đến nước này, cô không còn phải lo lắng bất cứ ai bình luận rằng cô và Chúc Khải Toàn không môn đăng hộ đối nữa.
Tại sao cô phải giấu giếm tên tuổi, cô hoàn toàn có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh Chúc Khải Toàn với tư cách là vợ của anh.
Trong danh sách Vòng bạn bè, biểu tượng đang nhấp nháy chấm đỏ phía sau là ảnh đại diện của Chúc Khải Toàn.
Anh đăng bài sao? Đăng gì vậy?
Thật ra trong lòng Vân Vụ Lai đã có dự cảm, nhưng khi nhìn thấy bài đăng của Chúc Khải Toàn một phút trước thật sự cũng là một bức ảnh bàn tay đeo nhẫn, và dòng trạng thái là “Khải Toàn Quy Lai”, cô vẫn bị chấn động. Cô đọc đi đọc lại bốn chữ đó mấy lần, xác nhận mình không nhìn nhầm, trong lòng giống như một lon Coca vừa được khui nắp, sủi lên vô số bọt khí vui sướng.
Sao anh và cô có thể ăn ý đến thế?
Tiếng còi taxi vang lên, Vân Vụ Lai hoàn hồn, mở cửa xe rồi ngồi vào.
Cô nhanh chóng đăng bài của mình lên, và giữ kẽ tự like cho mình một cái, cho Chúc Khải Toàn một cái.
Xe chạy chưa được bao lâu, Vân Vụ Lai nhận được tin nhắn Wechat của Chúc Khải Toàn: 「Suýt chút nữa thì anh không lên được máy bay.」
Vân Vụ Lai thầm nghĩ, nếu thật sự không kịp thì tốt rồi, nếu không kịp, biết đâu anh có thể ở lại thêm mấy ngày nữa.
Vòng bạn bè liên tục nhận được lượt thích và bình luận của bạn bè, con số ở các mục đó không ngừng tăng vọt.
Chúc Khải Toàn đã thấy bài đăng của Vân Vụ Lai, anh trêu chọc hỏi: 「Sao lại bắt chước anh?」
Vân Vụ Lai ở đầu bên này màn hình đảo mắt một cái, ai bắt chước anh chứ, đây rõ ràng là ảnh và dòng trạng thái cô tự nghĩ ra, chứ đâu phải được anh truyền cảm hứng mới nghĩ tới. Sao anh lại giỏi tự tâng bốc mình thế nhỉ.
「Em còn chưa nói anh bắt chước em đấy.」
Chúc Khải Toàn: 「Vòng bạn bè giấy trắng mực đen ghi lại là anh đăng trước, còn bảo anh bắt chước em.」
Vân Vụ Lai: 「Chính là anh bắt chước em.」
Chúc Khải Toàn gửi cho cô một biểu tượng giơ ngón tay cái, và trả lời: 「Chúc mừng em đã vinh dự giành được giải vô địch nói ngang thế giới.」
Vân Vụ Lai: 「Không dám nhận.」
Hai người tán gẫu một tràng không có trọng điểm, máy bay đến giờ cất cánh, Chúc Khải Toàn tắt máy.
Vân Vụ Lai cất điện thoại, trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không lâu sau, một chiếc máy bay lướt qua trên trời, không biết có phải là chiếc mà Chúc Khải Toàn đang ngồi không.
Cô dõi theo nó cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt, lòng trở nên rất buồn.
Trở về khách sạn, Vân Vụ Lai thu dọn đồ đạc. Ở bảy ngày, đồ đạc trong phòng khách sạn cũng không ít. Cô ngại phiền phức, không muốn mang đi hết, bèn lựa ra một số đồ dùng hàng ngày cảm thấy sẽ không dùng lại và một vài bộ quần áo sẽ không mặc lại nữa. Nhưng đồ của Chúc Khải Toàn thì cô gói ghém lại toàn bộ, không chừa một món.
Cô đã mua cho Chúc Khải Toàn rất nhiều quần áo, nhưng anh gần như không mang đi thứ gì, đến thế nào thì về thế ấy, trong túi ngoài bốn hộp bao cao su ra thì không thừa không thiếu một món nào.
Vân Vụ Lai cũng mang đi cả số bao còn chưa dùng hết. Cô nhờ nhân viên khách sạn giúp đỡ, vận chuyển tất cả đồ đạc đầy ắp xuống lầu, mang về căn hộ.
Cô phải khuân ba chuyến mới chuyển hết đồ vào nhà, mệt đến toát mồ hôi.
Trên bàn ăn trong phòng khách, hộp cơm hôm qua cô đóng gói cho Vạn Hựu vẫn còn nằm nguyên ở đó.
Cả một ngày rồi, Vạn Hựu không ăn gì sao?
Vân Vụ Lai đặt hành lý trên tay xuống, đi tới gõ nhẹ cánh cửa đang đóng chặt của Vạn Hựu: “Vạn Hựu?”
Không có tiếng trả lời.
Vân Vụ Lai nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Vạn Hựu đang vùi mình trong chăn, không một chút động tĩnh.
“Vạn Hựu.” Vân Vụ Lai ngồi xổm xuống bên giường cô ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.
Vạn Hựu vẫn nằm im, nhưng một lúc sau, trong chăn vang lên một tiếng nức nở kìm nén. Có tiếng nấc đầu tiên, cô ấy không thể kìm nén được nữa, tiếng khóc ngày một lớn hơn.
Vân Vụ Lai nhẹ vỗ lưng cô ấy: “Sao cậu lại buồn thế, chẳng phải chính cậu nói hết cảm giác rồi, muốn chia tay sao?”
“Tớ cũng không biết nữa.” Vạn Hựu đứt quãng nói trong tiếng khóc, “Lúc nói chia tay với anh ấy, tớ rõ ràng cảm thấy mình được giải thoát, nhưng khi anh ấy đến tìm tớ, nhìn thấy anh ấy tớ vẫn thấy buồn. Lúc anh ấy đi, tớ cảm thấy như mình bị xé toạc ra, anh ấy đã mang một nửa của tớ đi mất rồi. Tớ không hiểu nổi, trước đây bọn tớ tốt đẹp như vậy, sao lại thành ra thế này. Trước đây tớ đã thích anh ấy đến thế, ngày anh ấy tỏ tình, tớ đã nhìn điện thoại mà la hét đến khản cả giọng. Nhưng tại sao sau này tớ lại bắt đầu chán ghét anh ấy.”
“Cậu hối hận rồi à?” Vân Vụ Lai hỏi.
“Tớ không biết.”
Vân Vụ Lai: “Nếu hối hận rồi thì như thế này không có tác dụng đâu, cậu nên đi níu kéo, đi cầu xin sự tha thứ của anh ấy.”
Vạn Hựu bật khóc nức nở: “Nhưng anh ấy sẽ không tha thứ cho tớ nữa đâu, vì điều Đới Dương ghét nhất chính là lừa dối và phản bội.”
Vạn Hựu khóc đến đứt từng khúc ruột, nhưng đang khóc, cô ấy dường như cảm thấy trong phòng này không chỉ có mình đang khóc. Ngoài tiếng khóc của bản thân, còn có một tiếng thút thít rất khẽ. Ban đầu cô ấy tưởng là do mình khóc quá nhiều, não thiếu oxy gây ra ảo giác, nhưng nín thở hai giây, cô ấy phát hiện không phải ảo giác, là thật, Vân Vụ Lai cũng đang khóc.
Cô ấy đội mái tóc rối bù, vén chăn lên, nhìn thấy một Vân Vụ Lai cũng đang nước mắt giàn giụa.
“Cậu khóc cái gì?” Vạn Hựu tò mò, cô ấy đoán chừng chẳng lẽ cảm xúc của mình đã lây sang Vân Vụ Lai sao.
Vân Vụ Lai khóc rất đau lòng: “Hu hu hu Vạn Hựu ơi hu hu hu… làm sao bây giờ, Chúc Khải Toàn về Cẩm Thành rồi, tớ nhớ anh ấy quá.”
Vạn Hựu: “…”
Ba giây sau, căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng gầm của cô ấy: “Vân Vụ Lai! Cậu có thể làm người một chút được không?! Tớ chia tay đã đủ buồn rồi, làm ơn đừng ác ý phát cơm chó để tớ đã khổ còn khổ thêm có được không hả????!!!”
Vân Vụ Lai bị Vạn Hựu đuổi ra ngoài. Nhờ ơn cô, một phần lớn nỗi buồn của Vạn Hựu đã chuyển hóa thành sự tức giận, thậm chí còn có sức lực vào bếp nấu cơm giải quyết cơn đói.
Vân Vụ Lai kéo hết hành lý vào phòng mình, và treo, gấp từng món quần áo của Chúc Khải Toàn ngay ngắn, đồ dùng hàng ngày cũng lần lượt xếp gọn. Chẳng mấy chốc, căn phòng của cô đâu đâu cũng là dấu vết của anh, như thể anh thật sự đang ở đây bên cạnh cô.
Lần sau anh qua, không cần phải ra trung tâm thương mại mua sắm nữa, có thể ở lại đây luôn.
Ra sân bay đón Chúc Khải Toàn là vợ chồng Phó Hành Thử và Yến Tùy cùng cái đuôi nhỏ Phó Minh Chước. Mấy người bạn đã một thời gian không tụ tập, bèn tiện lấy cớ đón gió tẩy trần cho Chúc Khải Toàn để hẹn hò.
Chúc Khải Toàn mở cửa ghế sau ngồi vào, đối mặt với ánh mắt dò xét đầy ẩn ý của cặp vợ chồng ở ghế lái và ghế phụ phía trước.
Anh coi như không thấy, chào hỏi Phó Minh Chước cũng đang ngồi ở ghế sau: “Chước Chước, cao lên rồi đấy.”
Phó Minh Chước vui vẻ: “Thật ạ?”
Chúc Khải Toàn gật đầu: “Thật mà, anh Khải Toàn mới mấy ngày không gặp em mà em đã cao lên nhiều thế này, giỏi quá.”
Phó Minh Chước biếng ăn nghiêm trọng, thấp bé hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa, vì vậy thích nhất là được người khác khen cao lớn. Vừa nghe vậy, cô bé vui mừng khôn xiết.
Phó Hành Thử ở phía trước cười lạnh một tiếng, phá vỡ thế giới cổ tích của em gái: “Đúng là dễ bị lừa, ngồi ở đó ai mà biết em có cao lên không.”
Phó Minh Chước không phục: “Nhưng em cao lên thật mà.”
Hôm nay trường vừa khám sức khỏe.
“So với học kỳ trước cao hơn một phẩy tám centimet, em đúng là dễ thỏa mãn thật đấy.” Phó Hành Thử chế nhạo.
Bị xem thường, Phó Minh Chước bĩu môi, rất tức giận.
“Cao lên rồi, một phẩy tám centimet cũng là cao lên rồi mà.” Yến Tùy quay đầu lại dỗ dành cô bé.
Chúc Khải Toàn cũng hùa vào chỉ trích Phó Hành Thử: “Sao lại chấp nhặt với trẻ con thế? Nóng tính vậy…” Anh vốn định nói “đời sống t*nh d*c không hòa hợp à”, nhưng nghĩ đến câu này vừa nói ra, anh chẳng khác nào tự dâng mình lên tận cửa cho Phó Hành Thử trêu chọc, vì vậy không nói, nuốt lại vào trong.
Nhưng Phó Hành Thử sao có thể bỏ qua cho anh, anh ta liếc nhìn Chúc Khải Toàn qua gương chiếu hậu: “Gầy đi nhiều nhỉ.”
Yến Tùy ngầm hiểu trong lòng, cười khúc khích.
Chúc Khải Toàn chọn cách lảng tránh chủ đề, quay sang nói chuyện với Phó Minh Chước, dỗ cô bé vui như hoa nở, hai người cách nhau mười bốn tuổi mà tiếng cười nói không ngớt.
Vẫn là thế giới của trẻ con đơn thuần và tốt đẹp.
Trên đường có hơi kẹt xe, Chúc Khải Toàn nhận được tin nhắn trả lời của Vân Vụ Lai. Ngay khi máy bay hạ cánh, anh đã báo cho cô biết mình đã đến nơi an toàn, nhưng Vân Vụ Lai đang bận việc, không trả lời ngay, đến giờ mới thấy tin nhắn của anh.
Vân Vụ Lai: 「Được rồi, vậy giờ anh về nhà à?」
Chúc Khải Toàn: 「Ăn cơm với bọn Hành Thử đã.」
Anh rất tự giác, gửi xong tin nhắn này, còn quay một đoạn video nhỏ cho Vân Vụ Lai xem, có Phó Hành Thử và Yến Tùy ở ghế trước, Phó Minh Chước và cả anh ở ghế sau, chứng minh lời mình nói không sai.
Vân Vụ Lai mở video, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.
Chúc Khải Toàn vốn không phải người trăng hoa, huống hồ là vào ngày vừa mới ân ái với cô xong đã về nước, cô tin tưởng tuyệt đối vào lời anh nói. Nhưng cái gọi là cảm giác an toàn chính là được vun đắp từ những việc nhỏ nhặt không đáng kể như thế này.
Cô hỏi: 「Chước Chước cũng đi à?」
Chúc Khải Toàn: 「Ừm, dù sao cũng là hòn ngọc quý trên tay của Phó Hành Thử mà.」
Phó Minh Chước là do Phó Hành Thử vừa làm cha vừa làm mẹ một tay nuôi lớn, từ nhỏ, chỉ cần địa điểm và thời gian phù hợp, Phó Hành Thử ra ngoài đều sẽ mang theo em gái, không để cô bé ở nhà một mình.
So sánh cách Phó Hành Thử đối xử với em gái, Vân Vụ Lai nghĩ đến cách mình đối xử với Vân Sương, ít nhiều có chút xấu hổ. Người ta nói chị cả như mẹ, nhưng từ nhỏ đến lớn cô thật sự không phải là một người chị kiên nhẫn, mấy năm gần đây ở nước ngoài, sự quan tâm dành cho Vân Sương lại càng ít ỏi đáng thương.
Bây giờ chị không có ở đây, vậy thì nhiệm vụ quan tâm này giao cho anh rể vậy. Cô yên tâm sai bảo Chúc Khải Toàn: 「Nếu Chước Chước cũng đi, hay là anh giúp em mang cả Vân Sương đi cùng nhé.」
Chúc Khải Toàn vui vẻ đồng ý: 「Được chứ.」
Vân Vụ Lai gửi Wechat của Vân Sương cho Chúc Khải Toàn, còn lo lắng dặn dò: 「Nếu trong giới của các anh có chàng trai nào tốt thì càng tốt, đỡ cho nó ngày nào cũng bám lấy Lạc Châu, người sắp ngốc ra rồi.」
Chúc Khải Toàn nghĩ đến một người: 「Em thấy Nghê Đông thế nào?」
Vân Vụ Lai: 「Không phải Nghê Đông đang theo đuổi Điểm Điểm à?」
Chúc Khải Toàn: 「Điểm Điểm không muốn để ý đến cậu ta, cũng đến lúc cậu ta đổi mục tiêu rồi.」
Vân Vụ Lai không yên tâm lắm: 「Thôi bỏ đi, đừng làm khổ Nghê Đông, trình của Nghê Đông không đủ, em sợ cậu ta bị Vân Sương chơi chết mất.」
Chúc Khải Toàn: 「Đừng lo nhiều thế, em thật sự coi Nghê Đông là đứa trẻ ngây thơ à, người ta chỉ nhỏ hơn em một tuổi thôi.」
Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn nói chuyện vài câu, tạm biệt anh rồi lại quay về với công việc.
Chúc Khải Toàn gọi điện cho Vân Sương, hỏi cô ấy có muốn ra ngoài chơi cùng không.
Vân Sương có hơi không hiểu ý đồ của anh. Cô vào Duy Phong lâu như vậy, gần như chưa từng có tiếp xúc riêng tư nào với Chúc Khải Toàn. Chị gái cũng nói rõ với Chúc Khải Toàn chỉ là diễn kịch cho người ngoài xem, không có tình cảm, thậm chí đã định ly hôn, bảo cô ấy chuẩn bị sẵn tinh thần không còn đặc quyền nữa.
“Chị gái bảo anh đưa em ra ngoài chơi.” Chúc Khải Toàn giải thích.
Vân Sương không chắc chắn: “Chị nào ạ?”
“Em có nhiều chị gái lắm à?” Chúc Khải Toàn không nhịn được cười, “Đương nhiên là Vân Vụ Lai rồi.”
“Hai người…” Vân Sương rối bời “Không phải hai người định ly hôn rồi sao, sao chị ấy lại bảo anh đưa em ra ngoài chơi.”
Chúc Khải Toàn tuyên bố: “Em đừng nghe, cô ấy nói bừa đấy, không ly hôn đâu, bọn anh đang tốt đẹp mà.”
“Đúng rồi đó.” Phó Minh Chước chẳng cần biết đầu dây bên kia là ai, tò mò chen vào, nói lớn “Anh Khải Toàn vừa mới từ Paris về thăm chị Vân Vụ mà, sao lại ly hôn được chứ?”
“Nghe thấy chưa? Anh chị sẽ không ly hôn đâu.” Chúc Khải Toàn cười nói “Đi cùng nhé, em ở đâu, anh qua đón em, chị còn bảo anh giới thiệu bạn trai cho em nữa đấy.”
Tâm trạng của Vân Sương rõ ràng sa sút hơn so với lúc đầu, giọng cũng buồn hẳn, một lúc sau, có hơi hờn dỗi nói: “Không cần đâu ạ, em không xứng với người mà anh giới thiệu.”
“Em là em gái của Vân Vụ Lai, là em vợ của anh, có người nào mà em không xứng chứ?” Chúc Khải Toàn kiên nhẫn an ủi “Đang ở đâu, anh kết bạn Wechat với em, em gửi định vị cho anh.”
Mấy người bạn ăn một bữa cơm náo nhiệt, vì có trẻ con nên không có tăng hai, sớm đã giải tán, ai về nhà nấy.
Nghĩ rằng bố mẹ hơn một tuần không gặp con trai có lẽ sẽ nhớ nhung, nên Chúc Khải Toàn về nhà bố mẹ. Không ngờ nhà cửa tối om không một bóng người, không biết bố mẹ đã đi đâu chơi.
Tự mình đa tình một phen, Chúc Khải Toàn dở khóc dở cười lên lầu. Sau chuyến bay dài mệt muốn đứt hơi, anh không trì hoãn, tắm rửa nhanh chóng rồi nằm vào chăn.
Trước khi ngủ nói chuyện với Vân Vụ Lai.
Vân Vụ Lai vừa tan làm, đang đi bộ từ công ty về nhà.
Vân Vụ Lai hỏi về những chuyện xảy ra trong bữa ăn.
Chúc Khải Toàn: “Anh vốn lo Vân Sương sợ người lạ, nhưng con bé khá hoạt ngôn, chẳng cần anh lo gì cả, nói chuyện với Nghê Đông cũng rất vui vẻ.”
Vân Vụ Lai không hề ngạc nhiên: “Tính nó vốn vậy mà.”
Chúc Khải Toàn chê bai cô: “Vậy sao em lại trầm tính thế?”
Hồi đó anh đã mất bao lâu mới thân được với cô, để tiếp cận cô, có thể nói là đã dùng hết trăm phương ngàn kế.
“Anh cũng không nghĩ lại xem anh đã làm những chuyện khốn nạn gì, nói những lời khốn nạn gì à.” Nhớ lại bộ mặt xấu xí của một tên công tử nhà giàu ăn chơi trác táng khi mới tiếp xúc, Vân Vụ Lai cũng chẳng có giọng điệu tốt đẹp gì.
Vốn định cả đời không thèm để ý đến người này, sau cùng vẫn phá lệ, thậm chí còn phát triển đến mức cùng người này đăng ký kết hôn, ngủ chung một giường.
Bạn nói xem, số phận kỳ diệu đến mức nào?
Hai người nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, khi Vân Vụ Lai phát hiện ra thì đã giục anh đi ngủ.
Chúc Khải Toàn không chịu: “Đã nói mỗi ngày dành hai tiếng cho anh mà.”
“Mai em bù cho anh.”
Chúc Khải Toàn lúc này mới chịu thôi, trước khi cúp điện thoại không quên nói mấy câu bậy bạ.
Vân Vụ Lai trông có vẻ dùng chiêu lấy nhỏ địch lớn, nhưng anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh cô ở đầu dây bên kia mặt đỏ bừng, rõ ràng đang phát điên nhưng vẫn phải giả vờ giữ bình tĩnh.
Người thì mệt, nhưng anh trằn trọc đến nửa đêm vẫn không ngủ được.
Nói cũng lạ, mấy năm trước anh một mình trải qua bao nhiêu đêm, cũng cứ thế mà qua. Nhưng chỉ ở cùng Vân Vụ Lai mấy ngày thôi mà tất cả sự độc lập rèn luyện trước đó đều đổ sông đổ bể.
Lúc này trên giường chỉ có một mình anh, chiếc giường trước đây không thấy lớn, hôm nay lại có vẻ trống trải lạ thường, lớn đến mức khó chịu.
Anh gửi một bức ảnh nửa chiếc giường trống cho Vân Vụ Lai.
Vân Vụ Lai rất lâu không trả lời.
Ngay khi anh không định đợi cô trả lời nữa, cô đã gửi lại một bức ảnh mặc váy ngủ hai dây ngắn gợi cảm.
“Chết tiệt.” Anh nghiến răng mắng.
Vậy là lúc nãy cố tình đi thay đồ để chụp ảnh à.
Cái con yêu tinh này, đúng là không để người khác yên ổn mà.
