Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 7



Tổng cộng có ba lần tổng duyệt.

Vạn sự khởi đầu nan, lần thứ hai đã quen thuộc hơn, kỹ thuật kiểm soát khoảng cách an toàn đã tiến bộ vượt bậc, hai bàn tay ở cự ly cực gần mà suốt quá trình chỉ chạm vào nhau hai lần.

Đến lần tổng duyệt thứ ba, toàn bộ sự chú ý của Vân Vụ Lai đều dồn vào đôi tay. Việc có tiếp xúc cơ thể với Chúc Khải Toàn hay không đã trở thành thứ yếu, tâm lý của cô bây giờ giống như khi đi đường phải giẫm lên kẽ gạch, hay khi xem lễ thượng cờ lại muốn lá cờ và quốc ca kết thúc cùng một lúc, hoàn toàn là do chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế phát tác.

Chi tiết quyết định thành bại, thế giới của những nhà thiết kế tất nhiên phải là nơi soi mói đến từng chân tơ kẽ tóc, không mắc chứng ám ảnh cưỡng chế một chút thì cũng ngại tự nhận mình là nhà thiết kế.

Họ là cặp cuối cùng, quãng đường phải đi cũng là xa nhất. Vân Vụ Lai cẩn thận điều khiển sự nâng lên hạ xuống của bàn tay theo nhịp bước đi, ở khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay đối phương, cô vẫn kiên trì giữ vững kỷ luật không tiếp xúc suốt cả chặng đường.

Thấy đích đến ngày một gần, thành công đã ở ngay trước mắt, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

Giây tiếp theo, hơi thở ấy lại bị treo lên lơ lửng.

“Bốp.”

Lòng bàn tay Chúc Khải Toàn đột nhiên ngửa lên, khẽ va vào tay cô thành một cái chắp tay, phá vỡ sự kiên trì khổ sở chỉ còn cách thành công một bước chân của cô.

Đúng là đồ dở hơi — Vân Vụ Lai khá bực bội quay đầu lại, nhìn về phía thủ phạm.

Chúc Khải Toàn nhìn lại cô, dường như không hiểu cơn giận của cô từ đâu tới, anh hơi mở to mắt, vẻ mặt đầy vô tội và thắc mắc.

Vân Vụ Lai quả thực có một thoáng nghi ngờ anh cố ý, nhưng nghĩ lại chắc anh cũng không nhàm chán đến thế, đành thôi. Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt trẻ con, không nên làm lỡ buổi tổng duyệt. Cô làm theo quy trình, tách khỏi Chúc Khải Toàn và đứng sang hai bên bục dài.

“Được được, hoàn hảo, lát nữa cứ làm theo lần này nhé.” Đạo diễn rất hài lòng, chỉ có điều không yên tâm nhất chính là Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai “Lúc lên sân khấu chính thức, hai người nhớ phải nắm tay nhau đấy.”

Sau khi tổng duyệt kết thúc, đội ngũ nhiếp ảnh gia vác theo máy ảnh, ống kính đủ loại đi theo nhóm cô dâu chú rể chụp ảnh trong trường.

Lớp 12/4 năm đó là lớp của Phó Hành Thử và Chúc Khải Toàn. Được sự cho phép của nhà trường và các em học sinh lớp 12/4 hiện tại, họ đến lớp học để lấy bối cảnh.

Học sinh lớp 12 không có một kỳ nghỉ hè trọn vẹn, sách vở chất đống trên bàn và trong ngăn bàn, bảng đếm ngược ngày thi đại học với khí thế của một vị vua ngạo nghễ, được treo ở vị trí nổi bật nhất giữa bảng tin.

Sau khi tốt nghiệp, mọi người ít nhiều đều đã từng quay lại trường cấp ba thăm thầy cô, nhưng mặc đồng phục, ngồi vào bàn học chất đầy sách vở và đề thi như hôm nay là lần đầu tiên. Trong không khí phảng phất mùi giấy và mực in, hòa quyện với hương hoa thơm ngát ngoài cửa sổ, mỗi hơi thở đều có thể ngửi thấy hương vị căng tràn của tuổi trẻ.

Cảm giác đó nói là quay ngược thời gian cũng không ngoa.

Cô dâu chú rể ngồi giữa lớp, ba cặp phù dâu phù rể vây quanh hai bên và phía sau, tạo dáng chụp ảnh theo chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia.

Nhiếp ảnh gia: “Cô dâu chú rể chống cằm nhìn nhau, các phù dâu phù rể đừng ngẩng đầu, cứ giả vờ chăm chú viết bài là được, mọi người cứ tự nhiên một chút, hãy tưởng tượng lại dáng vẻ của mình trong giờ tự học năm đó.”

Vân Vụ Lai làm theo, cầm một cây bút trên bàn lên, mở nắp bút.

Chúc Khải Toàn bên cạnh cũng cầm bút lên, nửa người rạp xuống bàn. Bàn ghế đối với một người đàn ông cao to có phần chật chội, cánh tay anh duỗi ra đã vượt qua “vạch tam bát tuyến*”.

(*) Vạch tam bát tuyến*”: tiếng lóng dùng trong môi trường học đường là “vạch kẻ ngăn bàn” hay “ranh giới trên bàn học.

Dưới lớp đồng phục mỏng, khuỷu tay hai người như có như không chạm vào nhau.

Vân Vụ Lai quay đầu liếc nhìn vạch tam bát tuyến, xác nhận là anh đã vượt ranh giới, khí thế lập tức lên cao.

Chúc Khải Toàn hiểu ánh mắt của cô, anh cúi xuống nhìn vạch tam bát tuyến.

Khoảng một giây sau, anh thu tay về, trở lại lãnh địa của mình.

Ở trong lớp học, trạng thái của mọi người đều rất tốt. Nhiếp ảnh gia chỉ đạo xong tư thế, chuẩn bị chụp, miệng đếm ngược: “3, 2, 1.”

Thời đi học, họ không học cùng lớp, gần như không có cơ hội học chung trong một phòng học.

Trong ký ức chỉ có duy nhất một lần. Hôm đó trường tổ chức dã ngoại mùa thu, nhưng địa điểm dã ngoại ở Cẩm Thành nổi tiếng là tệ, nên không ít học sinh không tham gia. Những học sinh không đi dã ngoại thì ở lại trường tự học. Hôm đó hai người có chút không vui, lý do mâu thuẫn đã không thể nhớ rõ, loanh quanh cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh. Vân Vụ Lai không thèm để ý đến Chúc Khải Toàn, còn anh thì cả gan lớn mật, nhân lúc giáo viên chủ nhiệm đều đi dẫn đoàn, liền chạy thẳng đến lớp cô để tự học, đường hoàng ngồi vào chỗ của bạn cùng bàn cô.

Anh nghiêm túc mở vở bài tập, cố tình dang rộng cánh tay, xâm phạm lãnh địa bàn học của cô, tì vào khuỷu tay cô.

Cô không muốn để ý đến anh, bèn nhích sang bên cạnh, anh lại kiên trì bám theo.

Cô tiếp tục tránh, anh tiếp tục đuổi.

Không ai nói lời nào, cứ ngấm ngầm ganh đua.

Đến khi anh chiếm trọn cả bàn học của cô, cô không nhịn được nữa, bật cười.

Khi đó, khoảng cách để làm lành chỉ ngắn bằng một chiếc bàn học.

Ra khỏi lớp học, cả đoàn người rầm rộ kéo đến sân thể dục, đây cũng là một địa điểm chụp ảnh quan trọng.

Nắng gắt như thiêu, mọi người theo chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia lăn lộn một hồi trên bãi cỏ.

Yến Tùy là người đầu tiên bỏ cuộc, đứng dưới bóng cây không chịu di chuyển nữa: “Hay là cứ vậy đi.”

Nhiếp ảnh gia hiếm khi gặp được một đám cưới và buổi chụp ngoại cảnh độc đáo như vậy, không nỡ kết thúc: “Ảnh hơi ít đấy, mọi người chắc chắn không chụp nữa à?”

Dù sao cũng là đám cưới một lần trong đời, Yến Tùy đương nhiên sợ để lại tiếc nuối, nhưng nhìn mặt trời gay gắt, cô ấy lại thật sự không có can đảm bước ra ngoài.

Cuối cùng cô ấy nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường: “Cứ để mấy anh con trai chụp thêm vài tấm trước đi, tụi em nghỉ một lát rồi tính.”

Toàn thể các quý ông: “…”

Thế là cô dâu và hội phù dâu trốn dưới bóng cây uống trà sữa đá, chứng kiến các quý ông bị nhiếp ảnh gia dẫn đi, đến chỗ dụng cụ hít xà đơn.

Thanh kim loại bị nắng chiếu nóng bỏng, Chúc Khải Toàn vừa chạm vào đã bị phỏng đến mức “vèo” một cái rụt tay lại, phải dội nước đá lên thanh xà mới có thể cầm được.

Nhiếp ảnh gia ra lệnh, bốn người đồng loạt giơ hai tay lên treo người trên xà, dùng sức cánh tay, nâng người lên.

Nghê Đông là người đầu tiên không chịu nổi, cố gắng gượng được hai cái hít xà thì thất bại.

Anh ta bị mọi người cười nhạo không thương tiếc.

Nghê Đông tức tối: “Lúc đi học tôi không làm được cái nào, bây giờ đã có tiến bộ rồi.”

“Vậy sao hôm nay cậu làm được hai cái thế?” Phó Hành Thử xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, liếc nhìn Chúc Khải Toàn đầy ẩn ý “Là vì muốn thể hiện khí phách đàn ông trước mặt ai đó à?”

Chúc Khải Toàn cúi đầu liếc nhìn Nghê Đông.

Ánh mắt bình lặng không gợn sóng đó khiến Nghê Đông trong lòng hoảng hốt, giả vờ bình tĩnh giải thích: “Gì chứ? Là do gần đây em thường xuyên đến phòng gym tập luyện, nên thể lực tốt hơn thôi.”

Mà ở xa, hội chị em đang hóng mát uống trà sữa tuy tay trói gà không chặt, nhưng điều đó không cản trở họ cười nhạo Nghê Đông.

La Tinh Tinh: “Hóa ra Nghê Đông yếu thế.”

Thích Viên Viên: “Cần gì đến hóa ra, nhìn là biết yếu rồi.”

Yến Tùy rất kiên quyết: “Vụ Lai, đừng cho cậu ta cơ hội, cậu ta không được đâu.”

“Tớ thấy rồi.” Vân Vụ Lai gác cằm lên vai cô bạn “Yên tâm đi.”

Háo Tử dốc hết sức lực cũng không thể nâng mình lên lần thứ sáu, đành ngậm ngùi dừng lại với thành tích năm cái hít xà.

Trên xà chỉ còn lại cuộc so tài giữa Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử.

Hai người đã làm được mười bảy cái hít xà mà vẫn chưa có ý định dừng lại, thể lực kinh người.

Chủ đề của hội chị em không thể tránh khỏi việc đi ngày càng xa vào chủ đề 18+.

La Tinh Tinh “chậc” không ngớt: “A Tùy, xem ra cậu hạnh phúc lắm nhỉ.”

“Đúng vậy.” Yến Tùy cười tủm tỉm, mặt không đỏ tim không đập thừa nhận, sau đó quay sang nhìn Vân Vụ Lai, cười gian trêu chọc “Có phải không, Vụ Lai.”

Tầm mắt của Vân Vụ Lai đột nhiên trở nên có chút chói lóa, không thể nhìn thẳng, giống như cảm giác bỏng rát khi anh vừa chạm vào thanh xà nóng bỏng lúc nãy.

Những hình ảnh bí mật không ai biết không kiểm soát được mà ùa vào tâm trí, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt mờ mịt mất tiêu cự, lời thì thầm bên tai, có sự dày vò tột cùng và niềm vui tột cùng đang chồng chéo lên nhau.

Mãi đến năm thứ hai đại học cô mới đủ tuổi thành niên, trước đó, anh đã thật sự nhẫn nhịn rất lâu và rất vất vả. Một khi được giải cấm, đương nhiên phải trả lại gấp bội. Cho đến tận khi cô ra nước ngoài, những ngày tháng đó nếu phải hình dung thì dùng những từ như hoang đường ph*ng đ*ng, đêm đêm triền miên cũng không hề quá đáng.

Hít xà cực kỳ tốn thể lực, hai người đàn ông vẫn đang tiếp tục cạnh tranh đều đã kiệt sức, nhưng lại không cam tâm thua đối phương, cứ treo mình trên xà không chịu xuống.

Tình hình chẳng bao lâu sau đã đi chệch hướng, không biết ai ra tay trước, hai người bắt đầu dùng cả tay cả chân, giằng co lẫn nhau, cố gắng kéo đối phương xuống.

Hội chị em xem náo nhiệt, cười nghiêng ngả.

Rất nhanh sau đó mọi người không cười nổi nữa, vì áo khoác của Chúc Khải Toàn bị xé rách trong lúc giằng co, từ vai xuống đến vạt áo rách toạc làm đôi. Hơn nữa nó không rách theo đường chỉ may, mà hoàn toàn tự do phát huy, trông như một miếng giẻ rách treo trên người.

“Ôi trời, hai người bị điên à?” Yến Tùy tức đến bật cười.

Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử đều biết mình đã gây họa, nhưng lại đổ lỗi cho nhau, không chịu thừa nhận sai lầm của mình.

Yến Tùy không muốn nghe, dồn dập chất vấn: “Đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa, hai người nói xem bây giờ phải làm sao.”

Ai mà ngờ được trong ngày cưới lại xảy ra sự cố thế này, đồng phục chỉ chuẩn bị ba bộ nam và ba bộ nữ, không có đồ dự phòng.

Mọi người nhao nhao thảo luận giải pháp.

Có người nói, hay là tất cả đều không mặc áo khoác, chỉ mặc áo thun đồng phục.

Có người nói, mau tìm người biết may vá khâu lại vài đường.

Cũng có người nói, bảo xưởng may làm gấp một chiếc có khi cũng kịp.

Chúc Khải Toàn từ đầu đến cuối không tham gia, cuối cùng, anh lên tiếng đưa ra giải pháp hoàn hảo nhất: “Tôi vẫn còn giữ đồng phục thời đi học, để tôi đi lấy.”

Bỏ qua vấn đề cũ mới, hai chiếc áo khoác gần như y hệt nhau.

Điểm khác biệt duy nhất là, trên lưng chiếc áo thời đi học có viết tên một cô gái.

Hai bộ đồng phục thời cấp ba vẫn được cất giữ nguyên vẹn trong tủ quần áo, sau bao năm cuối cùng cũng được thấy lại ánh mặt trời.

Chúc Khải Toàn mặc áo quay lại giữa nhóm cô dâu chú rể. Tuy màu sắc không được mới và trắng như của những người khác, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều, không ai nhìn kỹ đến thế, giả thật lẫn lộn không thành vấn đề.

Nghê Đông đứng sau lưng anh, nhìn ba chữ cái lớn trên lưng anh, nhất thời không phản ứng kịp, còn đứng đó nghĩ một lúc xem nó có ý nghĩa gì.

Đến khi nghĩ ra thì như bị sét đánh ngang tai, suýt nữa thì quỳ xuống trước mặt Chúc Khải Toàn ngay tại chỗ.

“Anh, em sai rồi anh ơi, tha cho em anh ơi.”

Chúc Khải Toàn cười như không cười, không tỏ thái độ.

“Thế này, em tự phạt độc thân ba năm, được không anh? Anh nguôi giận chưa anh?” Nụ cười của Nghê Đông còn khó coi hơn cả khóc.

“Cậu không tự phạt thì ba năm nữa cũng không tìm được bạn gái đâu.” Chúc Khải Toàn nói.

“Vậy anh muốn em làm thế nào? Lời đã nói ra như bát nước hất đi, bây giờ em không thu lại được.” Nghê Đông lo lắng hỏi ý anh “Chỉ cần anh nói, em đều làm theo.”

Vân Vụ Lai ngồi bên cạnh làm như không nghe thấy, ngay cả một ánh mắt cũng không cho họ, hoàn toàn là thái độ không liên quan đến mình.

Chúc Khải Toàn nhìn Nghê Đông, đầu hất về phía Vân Vụ Lai, dùng lời cô nói buổi sáng để an ủi Nghê Đông: “Không sao, bây giờ không phải nữa rồi. Cậu cứ yên tâm mạnh dạn theo đuổi tình yêu đích thực đi.”

Nghê Đông không nghe ra lời an ủi, chỉ nghe ra sát khí nồng nặc trong đó, trong lòng run như cầy sấy: “Một ngày làm chị dâu, cả đời làm chị dâu, anh cứ yên tâm một trăm phần trăm đi anh, em sẽ không bao giờ nhìn chị dâu thêm một lần nào nữa, nếu không em sẽ tự móc mắt tạ tội.”

Nghê Đông nói là làm, từ một chiếc máy dò chị dâu biến thành máy chắn chị dâu. Vân Vụ Lai ở đâu, ánh mắt anh ta kiên quyết không nhìn về phía đó. Gặp trường hợp bắt buộc phải nhìn về hướng cô, anh ta cũng sẽ tập trung tiêu điểm vào những người, những vật không liên quan đến cô, ngay cả liếc mắt cũng không liếc sang, suýt nữa thì luyện thành mắt lác.

Thời gian cũng gần đến, khách khứa đã tề tựu đông đủ, chờ đợi chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng nhất trên con đường tình yêu của Phó Hành Thử và Yến Tùy.

Trong hội trường của trường, đèn phụt tắt.

Đạo diễn ở phía đối diện ra hiệu cho các phù dâu phù rể, ý bảo họ lên sân khấu.

Nghê Đông đi đầu, nắm tay La Tinh Tinh chậm rãi tiến vào.

Đợi hai người đứng yên, Hạo Tử và Thích Viên Viên nối gót theo sau.

Hậu trường rất tối, chỉ có một ngọn đèn sàn phát ra ánh sáng yếu ớt.

Chúc Khải Toàn chìa tay ra.

Vẫn còn sớm, Thích Viên Viên và Hạo Tử còn phải đi một lúc nữa mới đến đích.

Vân Vụ Lai khựng lại một chút, rồi cũng từ từ đặt tay mình lên.

Lòng bàn tay anh khô ráo và ấm áp, vẫn như ngày nào.

Năm ngón tay của Chúc Khải Toàn khẽ siết chặt hơn, biên độ nhỏ đến mức gần như có thể bỏ qua.

Hai mươi mấy giây chờ đợi ngắn ngủi bị kéo ra thật dài, dài đến mức dường như đủ để đếm lại và hồi tưởng từng chút vướng mắc của họ trong bao nhiêu năm qua.

Âm nhạc vang lên đến một đoạn đã định, đó là tín hiệu nhắc họ lên sân khấu.

Hai người cùng lúc bước đi, bước lên bậc thang. Trong bóng tối, mũi giày của cô vô tình đá vào mặt bậc thang, bước chân hơi loạng choạng.

Anh đỡ lấy cô, cuối cùng cũng nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, càng lúc càng siết chặt, mạnh đến mức cô cảm thấy hơi đau.

Khoảnh khắc bước ra dưới ánh đèn sân khấu, Vân Vụ Lai bất giác nheo mắt lại vì ánh sáng mạnh.

Cô như bước vào đường hầm thời gian, quay về những năm tháng mà cô rất muốn quay lại.

Đứng trong hội trường của Gia Lam, ăn mặc như một học sinh, mặc bộ đồng phục mà cô ghét nhất, trên lưng cậu con trai bên cạnh là tên của cô.

Dưới sân khấu có bạn học, bạn bè cũ của họ, còn có cả những thầy cô và lãnh đạo nhà trường quen thuộc.

Khác với những năm tháng ấy là, tất cả mọi người đều đang mỉm cười.

Rất nhiều người ngoài việc chúc phúc cho cô dâu chú rể, cũng chúc phúc cho họ.

Sẽ không còn ai nhìn vào dòng chữ trên lưng anh mà lắc đầu, cũng không còn ai ngăn cản họ nắm tay nhau giữa chốn đông người.

Những người chúc phúc cho họ không biết rằng, rõ ràng ông trời đã chuẩn bị cho họ một con đường rộng lớn thênh thang đầy nắng, nhưng họ lại đi đến một kết cục hoàn toàn khác.

Đến khi đi đến điểm cuối, họ sẽ không còn lý do để nắm tay.

Đến khi buổi lễ tuyên thệ này kết thúc, anh sẽ cởi bỏ chiếc áo đồng phục có viết tên cô.

Đến ngày mai, cô sẽ trở về đất nước xa xôi, không biết lần gặp mặt tiếp theo là năm nào tháng nào.

Bao nhiêu năm vướng mắc vỡ tan thành một đống hỗn độn trên mặt đất, khó lòng ghép lại.

Ánh đèn sân khấu chiếu vào khiến hốc mắt cô có chút cay xè.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...