Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 8



Sau khi buổi lễ tuyên thệ kết thúc là tiệc cưới, cô dâu chú rể cùng các khách mời rời trường cấp ba Gia Lam để đến khách sạn Yến Sâm.

Buổi lễ tuyên thệ chỉ mời những người thân và bạn bè có quan hệ tương đối tốt tham dự, dù vậy cũng đã có đến cả trăm người, cộng thêm đội ngũ tổ chức tiệc cưới và đội ngũ nhiếp ảnh, con số quả thật không nhỏ, bãi đỗ xe của Gia Lam trở nên bận rộn hẳn lên.

Lúc này đi xe không còn nhiều quy tắc như lúc đón dâu, cứ tùy ý tìm chỗ trống mà ngồi là được.

Vân Vụ Lai tiện thể lên một chiếc xe hoa còn trống, chạy ngược chạy xuôi cả ngày trời không tránh khỏi mệt mỏi, cô tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong cơn mơ màng, cửa xe bị kéo ra, hơi nóng mùa hè và tiếng người ồn ào bên ngoài cùng lúc ùa vào, có lẽ là ai đó cũng muốn lên xe.

Ánh sáng bên ngoài chói mắt, dù đã nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được rất rõ, Vân Vụ Lai giơ một tay lên che mắt.

Giấc ngủ bị làm phiền, cô chỉ mong đối phương nhanh nhẹn một chút, mau chóng vào xe rồi đóng cửa lại.

Thế nhưng người kia lại chần chừ mãi không có động tĩnh, vừa không lên xe, cũng chẳng đóng cửa.

Đầu óc Vân Vụ Lai dần tỉnh táo hơn, cô hé mắt, nhìn ra ngoài qua kẽ tay.

Quả nhiên là Chúc Khải Toàn.

Anh mặc một chiếc áo thun đồng phục, khuỷu tay trái vắt chiếc áo khoác đồng phục đã cởi ra.

Từ góc của cô không thể nhìn thấy mặt anh.

Không khí lạnh trong xe gần như đã bay đi hết, nhiệt độ đã hoàn toàn đồng bộ với bên ngoài, nóng đến mức lửa giận trong lòng Vân Vụ Lai bắt đầu bùng lên, cô không thể nhịn được nữa mà gắt lên: “Có lên không, không lên thì đóng cửa lại.”

Chúc Khải Toàn cúi người xuống, ngồi vào rồi đóng cửa xe.

Vân Vụ Lai lại nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh trước khi nhắm mắt vẫn chưa thể tan biến nhanh khỏi tâm trí.

Mái tóc anh lấm tấm mồ hôi được vuốt ngược ra sau, trông rất giống dáng vẻ của ngày xưa khi vừa chơi bóng rổ về.

Chúc Khải Toàn âm thầm cười nhạt.

Nhiều năm trôi qua, xem ra cái tật gắt ngủ của cô vẫn chẳng khá hơn chút nào, có lẽ chính cô cũng không nhận ra, giọng nói lúc nổi cáu khi đang ngủ dở của cô luôn mang theo một chút nũng nịu không rõ, người nghe rõ ràng là bị trách móc, nhưng trong lòng lại như bị móng mèo cào qua, có chút đau, mà phần nhiều là ngứa ngáy.

Nhiều khách mời cũng được sắp xếp lên xe hoa theo nguyên tắc gần nhất, Nghê Đông là một trong những người cuối cùng đến bãi đỗ xe, anh ta thấy ghế phụ của một chiếc xe còn trống từ xa liền chạy tới, mở cửa ngồi vào, la lên: “Nóng chết mất thôi…”

Vừa nói, anh ta vừa quay đầu lại xem ai đi cùng xe với mình, đầu tiên là nhìn thấy Vân Vụ Lai đang nhắm mắt gà gật.

Nghê Đông: “!!!”

Anh ta cứng đờ người, dời tầm mắt ra sau lưng mình, bắt gặp Chúc Khải Toàn đang ngẩng đầu lên từ chiếc điện thoại, mỉm cười với anh ta: “Nghê Đông, đến rồi à?”

“Xin lỗi anh, em lượn ngay đây.” Nghê Đông hoảng hốt bỏ chạy.

Nghê Đông chạy đi gõ cửa chiếc xe dẫn đầu của Phó Hành Thử và Yến Tùy.

Chiếc Rolls-Royce bản kéo dài để trống cũng phí, thêm một Nghê Đông cậu đây cũng không quá đáng chứ nhỉ?

Anh ta không muốn đi chung xe với các bậc trưởng bối nhà họ Phó hay nhà họ Yến, hoặc là lãnh đạo trường Gia Lam, chẳng quen biết ai, ngại chết đi được.

Phó Hành Thử hạ cửa kính xe xuống: “Cút.”

Đầu óc Nghê Đông tuy không được thông minh cho lắm, nhưng ai cũng nhìn ra được ý đồ của cặp đôi mới cưới muốn tác hợp cho Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai, anh ta hùng hồn đe dọa: “Thế thì em đành phải đi làm kỳ đà cản mũi A Khải với chị Vân thôi.”

“…Cậu thật là!.” Phó Hành Thử vừa tức vừa buồn cười “Quay lại đây.”

Sau khi gọi Nghê Đông lên xe, Phó Hành Thử lại có chút hối hận.

Hai người kia, chẳng ai thèm để ý đến ai, có lẽ có kỳ đà cản mũi hay không thì cũng thế cả thôi.

Phó Hành Thử đoán không sai.

Trong một chiếc xe nào đó, hai người ngồi ở hàng ghế sau mỗi người chiếm một bên.

Một người tuy đã hết buồn ngủ nhưng vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ.

Một người không có gì làm nên cúi đầu chơi game.

Xe chạy được một đoạn ngắn, điện thoại của Vân Vụ Lai có cuộc gọi đến.

Người gọi đến hiển thị: 「Anh trai」.

Cô nhìn màn hình điện thoại im lặng một lúc rồi bắt máy: “Alo.”

“Vụ Lai.” Giọng nam trầm thấp truyền qua micro, nghe rõ mồn một trong chiếc xe yên tĩnh “Em về nước rồi à?”

Tay Chúc Khải Toàn khựng lại một cách khó nhận ra.

“Vâng.” Vân Vụ Lai chỉ trả lời đơn giản một chữ, sau đó liền im lặng, không có ý định nói thêm gì.

Lạc Châu ở đầu dây bên kia cũng im lặng một lúc, ho khan một tiếng, tìm chủ đề: “Về sao cũng không nói với anh một tiếng.”

“Em về dự đám cưới, sắp đi rồi.” Vân Vụ Lai nói.

“Vậy cũng nên về nhà xem sao chứ, vừa hay đang nghỉ hè, Vân Sương cũng ở nhà, cả nhà mình cùng ăn một bữa cơm.” Giọng điệu của Lạc Châu vẫn dịu dàng như trước.

Lạc Châu là con trai của bố mẹ nuôi Vân Vụ Lai, lớn hơn cô ba tuổi, đã cùng cô và em gái Vân Sương sống chung dưới một mái nhà rất nhiều năm.

Vân Vụ Lai thấy hơi kỳ lạ trong lòng, Lạc Châu lại không hề nhắc đến chuyện cô gửi quà ở phòng bảo vệ khu dân cư mà không vào nhà, như thể hoàn toàn không biết gì.

“Thôi ạ, để lần sau đi.” Cô khéo léo từ chối “Sáng mai em bay rồi.”

Thực tế thì cô vẫn chưa mua vé máy bay.

“Vậy uống rượu mừng xong qua đây một lát, được không?” Lạc Châu thấy cô vẫn không nói gì, bèn tăng thêm sức nặng “Vụ Lai, mẹ vẫn luôn rất nhớ em suốt những năm qua.”

Vân Vụ Lai như bị đánh trúng điểm yếu, lời từ chối có chút khó nói ra.

Bố của Vân Vụ Lai và bố của Lạc Châu là bạn thân từ khi còn trẻ, sau khi mỗi người lập gia đình, hai nhà vẫn qua lại rất thường xuyên, Vân Vụ Lai và em gái Vân Sương đã nhận bố mẹ Lạc Châu làm bố mẹ nuôi.

Năm Vân Vụ Lai 14 tuổi, bố Lạc Châu bận việc, trên đường về nhà, bố mẹ Vân Vụ Lai tiện đường vòng qua sân bay đón mẹ Lạc Châu và Lạc Châu đi du lịch về, chính trong chuyến đi này, hai vợ chồng đã gặp tai nạn xe hơi trên đường, bố cô tử vong tại chỗ, mẹ cô bị thương nặng, dù đã được cấp cứu nhiều lần nhưng vẫn không tỉnh lại, trở thành người thực vật.

Trong vụ tai nạn này, bố Vân Vụ Lai vượt đèn đỏ nên chịu toàn bộ trách nhiệm, đối phương vì lý do nhân đạo đã đưa một khoản tiền tượng trưng, sự việc coi như kết thúc.

Dù sự việc không phải do nhà họ Lạc cố ý, nhưng không thể thay đổi được bi kịch, bố mẹ Lạc Châu cảm thấy vô cùng áy náy, gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng hai đứa con nhà họ Vân, Vân Vụ Lai và Vân Sương cứ thế chuyển đến sống ở nhà họ Lạc.

Bố mẹ nuôi đối xử với hai chị em cô thật sự rất tốt, gia đình vốn khá giả bỗng trở nên eo hẹp vì có thêm hai đứa trẻ, nhưng họ thà cho Lạc Châu ít đi chứ quyết không để hai chị em cô chịu thiệt thòi, bố Lạc Châu càng nỗ lực kiếm tiền hơn, tiền của nhà họ Vân là để chữa bệnh cho mẹ cô, ông không động đến một xu.

Trong vài năm, mẹ Vân Vụ Lai và bố Lạc Châu lần lượt qua đời, gánh nặng trên vai mẹ Lạc Châu là Kỷ Thu Nguyệt càng trở nên nặng nề hơn, bà chưa bao giờ than phiền, càng không bao giờ nghĩ đến việc rũ bỏ trách nhiệm.

Sự vất vả của Kỷ Thu Nguyệt những năm qua, Vân Vụ Lai đều thấy hết trong mắt, họ đáng lẽ phải là mẹ hiền con hiếu, không có quan hệ huyết thống nhưng còn hơn cả người thân.

Nhưng ai bảo Lạc Châu lại thích cô.

Kỷ Thu Nguyệt không thể hiểu nổi, con trai mình đẹp trai chu đáo, lương thiện cần cù, rốt cuộc có điểm nào không xứng với Vân Vụ Lai. Hai đứa trẻ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hiểu rõ về nhau, đáng lẽ phải là một cặp trời sinh.

Nhưng Vân Vụ Lai chỉ xem Lạc Châu là anh trai, không có một chút tình yêu nào.

Kỷ Thu Nguyệt dù có thương yêu Vân Vụ Lai đến đâu, thì trong thâm tâm người bà vẫn yêu con trai ruột của mình nhất, bà hiểu rằng tình cảm không thể miễn cưỡng, nhưng không có người mẹ nào có thể bình thản đối mặt với một người phụ nữ làm con trai mình đau lòng, đặc biệt là khi đứa con trai đó từ chối phát triển tình cảm với những cô gái khác, với tư thế nhất quyết không lấy ai ngoài cô.

Từ khi mọi chuyện được nói rõ, mối quan hệ giữa mẹ nuôi và con gái nuôi ngày càng trở nên khó xử, thậm chí nhiều lần rơi xuống mức đóng băng, đến năm nhất cao học, Vân Vụ Lai đã tìm một cái cớ để dọn ra khỏi nhà.

Kể từ đó, cô ở lại Paris một thời gian dài, rất ít khi qua lại với nhà họ Lạc.

Nhưng ơn dưỡng dục bao nhiêu năm của Kỷ Thu Nguyệt dành cho Vân Vụ Lai, không phải nói quên là có thể quên được, đối với Vân Vụ Lai, Kỷ Thu Nguyệt thực sự là một điểm yếu không thể dễ dàng chạm vào.

Vì vậy khi Lạc Châu nói “mẹ vẫn luôn rất nhớ em suốt những năm qua”, cổ họng cô như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, không thể nói ra lời từ chối dứt khoát được nữa.

Ngay lúc cô đang khó xử, Chúc Khải Toàn ngồi bên cạnh bất ngờ giật lấy điện thoại: “Vân Vụ Lai khó khăn lắm mới về một chuyến, tôi không nỡ rời xa cô ấy lắm. Nếu anh và mẹ anh không phiền, lát nữa tôi sẽ cùng cô ấy qua đó.”

“Anh là?” Lạc Châu không chắc chắn hỏi ra nghi ngờ trong lòng “Chúc Khải Toàn?”

Chúc Khải Toàn cười khẩy một tiếng: “Không thì sao?”

Lạc Châu nửa tin nửa ngờ: “Hai người không phải đã chia tay rồi sao?”

“Chuyện này không phiền anh lo.” Giọng Chúc Khải Toàn nghe có vẻ thản nhiên nhưng thực chất lại đầy châm chọc “Suy nghĩ xong chưa, có muốn chúng tôi cùng đến nhà một chuyến không?”

Lạc Châu im lặng.

Để Vân Vụ Lai dẫn bạn trai đến nhà không khác gì vả thẳng vào mặt Kỷ Thu Nguyệt, có thể tưởng tượng được cảnh tượng sẽ khó xử đến mức nào.

“Cho anh ba giây.” Chúc Khải Toàn không cho cơ hội suy nghĩ, lập tức bắt đầu đếm ngược, “3, 2, 1. Tạm biệt.”

Đếm xong, không đợi đối phương phản ứng, anh liền cúp máy, sau đó ném điện thoại lại cho Vân Vụ Lai.

Vân Vụ Lai nhận lấy, cúi đầu trầm tư.

Đợi một lúc lâu, điện thoại không reo lại.

Giọng điệu của Chúc Khải Toàn rất tệ, nghĩ đến cảm nhận của Lạc Châu, Vân Vụ Lai quả thực cảm thấy không nỡ, nhưng nhiều hơn cả là cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

“Không nỡ à?” Chúc Khải Toàn hiểu lầm ý của cô, sắc mặt lạnh đi, “Không nỡ thì gọi lại đi, coi như tôi nhiều chuyện.”

“Không có.” Vân Vụ Lai quay đầu nhìn anh “Cảm ơn.”

Anh khẽ “chậc” một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bóng lưng trông có chút kiêu ngạo.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...