Hai đề Toán đều hơi khó, mà Vân Vụ Lai lại là người có chút ám ảnh cưỡng chế, nếu mấy bài đầu làm không xong thì cô sẽ không có tâm trí làm tiếp mấy bài sau. Mấy câu cuối cùng của mỗi dạng bài thì thôi không nói, đằng này lại vướng phải bài khó ngay từ mấy câu đầu, điều này khiến cô rất bực bội. Mãi đến gần mười hai giờ, cô mới làm xong hai đề thi một cách miễn cưỡng.
Vừa ngáp vừa thu dọn cặp sách, cô bất giác nghĩ đến Chúc Khải Toàn, không biết tiến độ của cậu bây giờ thế nào rồi.
Đương nhiên cô cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ không chủ động nhắn tin hỏi thăm tình hình của cậu. Trước đây nói chuyện với cậu nhiều như vậy là vì cậu chủ động nhắn trước, cô chỉ trả lời lại vì lịch sự.
Ấy thế mà vừa nghĩ đến, màn hình điện thoại liền sáng lên, là tin nhắn từ Renren.
Vân Vụ Lai ngừng dọn cặp, nhìn vào điện thoại.
Đúng là Chúc Khải Toàn thật, cậu nói: 「Còn đề cuối cùng, mệt chết đi được.」
Vân Vụ Lai hơi ngạc nhiên, cậu dùng bốn tiếng để làm xong hết bài tập của kỳ nghỉ lễ ba ngày? 「Nhanh vậy?」
Chúc Khải Toàn gửi một icon đeo kính râm cool ngầu: 「Tớ có Hành Thử.」
Vân Vụ Lai: 「Hóa ra là chép bài.」
Chúc Khải Toàn: 「Chép thôi cũng mất bốn tiếng, cậu nói xem đám giáo viên này có b**n th** không.」
Vân Vụ Lai đáp: 「Bọn tớ cũng vậy.」
Mai còn phải dậy sớm đi học, Chúc Khải Toàn không nói chuyện với cô quá lâu, rất nhanh đã giục cô đi ngủ, cậu nói: 「Cậu vẫn đang tuổi lớn đúng không, ngủ sớm đi.」
Vân Vụ Lai quả thực vẫn đang trong tuổi lớn, nhưng con trai thường phát triển muộn hơn con gái hai ba năm, tính ra thì Chúc Khải Toàn chắc cũng vẫn đang tuổi lớn, cô liền trả lời như vậy.
Chúc Khải Toàn: 「Haha, tớ đủ cao rồi, cao nữa hay không cũng được.」
Thế là lại có chủ đề mới: 「Cậu cao bao nhiêu?」
Vân Vụ Lai: 「Lâu rồi tớ không đo, lúc khám sức khỏe nhập học là một mét sáu hai.」
Chúc Khải Toàn: 「Đồ nấm lùn ngủ sớm đi.」
Cái gì mà nấm lùn chứ, bản thân cao rồi thì nói người khác là nấm lùn…
Lời này có một sự mập mờ ẩn giấu bên trong, Vân Vụ Lai không biết trả lời thế nào, suy nghĩ một lúc, cô dè dặt đáp lại một câu: 「Không nói nữa, tớ đi tắm đây.」
Tắm rửa xong xuôi, cô nhìn điện thoại lần cuối, Chúc Khải Toàn đã gửi cho cô một tin nhắn báo cáo tiến độ từ ba phút trước: 「Cuối cùng cũng xong rồi, không cần trả lời, ngủ đi.」
Vân Vụ Lai do dự một chút, không trả lời, tắt đèn lên giường đi ngủ.
Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, cô mơ màng nghĩ, mình và Chúc Khải Toàn xem như đã hoàn toàn làm hòa rồi nhỉ, hơn nữa cũng có chút giao tình rồi, sau này gặp nhau ở trường sẽ không làm lơ nhau nữa chứ.
Ngày hôm sau là một ngày trời âm u, gió Tây Bắc gào thét. Mùa đông ở Giang Nam, những ngày mưa dầm gió bấc là khó chịu nhất, chỉ nhìn nhiệt độ thì chưa đến mức không thể chấp nhận được, nhưng cơn gió mang theo hơi ẩm, chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén, dường như có thể rạch qua cả da thịt và quần áo.
Chỉ cần không mưa, không có kỳ thi thì trường vẫn phải ra sân tập thể dục như thường lệ.
Trên sân thể dục oán thán vang trời, tiếng than “Lạnh chết mất” vang lên không ngớt.
Gió lạnh khiến bước chân nặng trĩu, Vân Vụ Lai chạy xong tám trăm mét đã thở không ra hơi, phải vịn vào Cừu Vũ để dìu nhau về dãy nhà học. Trên đường, họ gặp Phó Hành Thử và Chúc Khải Toàn.
Tám trăm mét mà thôi, đối với hai người họ thì quá đơn giản. Thể chất của hai cậu con trai đều khá tốt, giữa mùa đông mà vẫn ăn mặc mỏng manh, gió thổi qua, áo đồng phục dán vào người trông trống rỗng, nhưng người lại không hề có chút co rúm nào.
Bốn người chạm mặt nhau.
Theo thông lệ, Chúc Khải Toàn chào Cừu Vũ, còn Phó Hành Thử thì cười với cả hai cô gái.
Sau đó, Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai nhìn nhau.
Miệng Chúc Khải Toàn vừa định cử động, phía sau bỗng có một người bạn lao tới, chen vào giữa hai người họ, choàng vai mỗi người một bên, nói với vẻ khá khâm phục: “Các cậu trai gân cốt tốt thật đấy, mặc có tí quần áo thế này.”
Lời chào sắp thốt ra của Chúc Khải Toàn cứ thế bị cắt ngang.
Cậu đành phải đối phó với người bạn, còn Cừu Vũ thì kéo Vân Vụ Lai: “Đi thôi.”
Vân Vụ Lai sờ mũi, cúi đầu đi theo Cừu Vũ.
Đến trưa ăn cơm, bốn người lại gặp nhau. Lần này không có ai làm phiền, nhưng Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai vẫn không thể chào nhau được.
Sự cố bất ngờ lúc tập thể dục giữa giờ dường như đã cắt đứt cơ hội chào hỏi của họ, một khi đã bỏ lỡ thì khó mà tìm lại được thời điểm thích hợp.
Suốt cả ngày, Chúc Khải Toàn không nhắn cho Vân Vụ Lai thêm một lời nào. Cộng thêm hai lần gặp mặt đều không chào hỏi, Vân Vụ Lai nghi ngờ Chúc Khải Toàn có lẽ không định tiếp tục có bất kỳ liên lạc nào với mình nữa.
Vốn dĩ, đối tượng trò chuyện rất dễ trở thành “tình một đêm”, chẳng có gì lạ.
Kết quả là, trên chuyến xe buýt về nhà, cô nhận được tin nhắn Renren của cậu: 「Tiết cuối vừa rồi cậu đến đây làm gì thế?」
Tiết cuối là tiết tự học, cô Ngụy Siêu Nam gọi Vân Vụ Lai đến văn phòng để chấm và giảng bài thi thử cho cuộc thi mà cô ấy đã giao vào thứ sáu tuần trước.
Thật ra kiểu quan hệ này khá kỳ lạ, trước mặt mọi người thì làm lơ nhau, sau lưng lại trò chuyện sôi nổi.
Giống như bạn qua mạng.
Nhưng điều kỳ lạ hơn là, Vân Vụ Lai không hề phản cảm với kiểu quan hệ này.
Khoảnh khắc nhận được tin nhắn của cậu, cô có một cảm giác nhẹ nhõm khó tả.
Cô kể cho cậu nghe về chuyện cuộc thi.
Chúc Khải Toàn nói: 「Trùng hợp vậy? Tớ cũng tham gia cuộc thi này.」
Thực ra Chúc Khải Toàn không tham gia. Giáo viên tiếng Anh đúng là đã bảo cậu và Phó Hành Thử cùng tham gia, chỉ là một khi qua vòng sơ khảo sẽ bị đưa đến một nơi nào đó để tập huấn khép kín, mà Phó Minh Chước hiện tại mỗi tối đều phải ngủ cùng Phó Hành Thử, đi tập huấn ít nhất cũng phải một tuần, Phó Hành Thử không thể đi được.
Nếu Phó Hành Thử không đi, Chúc Khải Toàn cũng không muốn một mình đến nơi khỉ ho cò gáy tập huấn với một đám người không quen biết, thế là cả hai cùng từ chối giáo viên tiếng Anh.
Tuy nhiên, nếu Vân Vụ Lai đi, thì việc Phó Hành Thử không đi cũng chẳng thành vấn đề.
Chúc Khải Toàn lập tức gọi điện cho thầy giáo tiếng Anh Thiệu Sinh, diễn một màn hối hận.
Thầy Thiệu Sinh cũng còn rất trẻ, mới dạy năm thứ hai, lại là thầy giáo, ngày thường hoàn toàn không có vẻ ta đây, rất hòa đồng với học sinh. Thầy mắng: “Suất cho người khác rồi, bây giờ em lại muốn đi à?”
“Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em thấy mình nên trân trọng mọi cơ hội.” Chúc Khải Toàn lý lẽ đanh thép.
“Thằng nhóc này suốt ngày chỉ gây rắc rối cho tôi.” Thầy Thiệu Sinh lẩm bẩm, nhưng vẫn chiều ý cậu “Vậy Hành Thử có đi không?”
Chúc Khải Toàn: “Cậu ấy không đi.”
Thầy Thiệu Sinh có chút thất vọng: “Vậy được rồi, tôi cố gắng giành lại suất thử xem, nhưng không đảm bảo là có thể lấy lại được đâu. Em tưởng ai cũng như em à, người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được đi đấy!”
“Nhờ thầy cả đấy, nhất định phải giúp em lấy lại.” Chúc Khải Toàn khẩn cầu.
Thầy Thiệu Sinh nói: “Tôi chỉ có thể nói là tôi sẽ cố hết sức.”
Chúc Khải Toàn: “Không, nhất định phải lấy lại.”
Thầy Thiệu Sinh bắt đầu nghi ngờ: “Ủa khoan, rốt cuộc tại sao em lại đột ngột đổi ý thế?” Hồi đó bảo Chúc Khải Toàn tham gia, cậu nhóc này cứng đầu cứng cổ, tám con ngựa cũng không kéo lại được.
Chúc Khải Toàn thẳng thắn không kiêng dè: “Cô gái em thích cũng đi.”
“…” Thầy Thiệu Sinh kinh ngạc “Sao thế Chúc Khải Toàn, trong mắt em tôi đã hoàn toàn không còn chút tôn nghiêm nào của một người thầy rồi à, đến nỗi chuyện đại nghịch bất đạo như thế này em cũng dám nói với tôi?”
“Thầy thích cô giáo, em thích bạn học, có gì không được?” Chúc Khải Toàn hỏi vặn lại.
“…” Thầy Thiệu Sinh ở đầu dây bên kia rơi vào một sự im lặng kỳ quái, một lúc lâu sau, thầy vừa tức vừa buồn cười mắng “Cậu nhóc nhà em bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Thầy Thiệu Sinh có lẽ sợ Chúc Khải Toàn nói lung tung chuyện thầy thích cô Ngụy Siêu Nam nên hiệu suất làm việc cực kỳ cao, buổi tối đã gọi lại cho Chúc Khải Toàn, giọng điệu âm u đe dọa: “Suất cho em tôi lấy lại được rồi, em có biết tôi đã thuyết phục Bộ Nhã Nhàn nhường lại suất đó thế nào không? Tôi nói cho em biết, em mà không mang về được cái giải nào thì xem tôi xử lý em thế nào.”
Mối quan hệ “bạn qua mạng” của Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn cứ thế bắt đầu.
Ngày nào cậu cũng tìm cô nói chuyện, nhưng không bao giờ làm phiền cô trong giờ học. Cậu chỉ tìm cô vào giờ ra chơi và sau khi tan học, thời gian kiểm soát rất tốt, không chiếm quá nhiều thời gian của cô, cũng không bắt cô phải thức khuya trò chuyện.
Cậu sẽ chia sẻ với cô những chuyện mình gặp, nhiều khi chỉ là những chuyện vặt vãnh, nhỏ nhặt, trên lớp thầy cô nói câu gì hài hước, trên đường thấy cái gì, bữa tối ăn gì; hoặc tò mò về cuộc sống, gia đình, học tập, chuyên ngành của cô…
Tuy nhiên, mỗi lần gặp nhau ở trường, họ lại thiết lập một kiểu quan hệ vi diệu, kỳ quặc nhưng lại cân bằng và hòa hợp một cách khó hiểu – coi đối phương như không tồn tại.
Thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau, là sự ngầm hiểu trong lòng mà chỉ cậu biết, tôi hay.
Vì thứ hai được nghỉ, nên cuối tuần này đến nhanh hơn hẳn, thoáng cái đã đến chiều thứ sáu tan học.
Bài vở cuối tuần không căng thẳng như ngày thường, thời gian Chúc Khải Toàn tìm Vân Vụ Lai nói chuyện có chút không phanh lại được.
Hai người từ lúc tan học đã trò chuyện đứt quãng đến tận hơn mười một giờ đêm, cậu mới giục Vân Vụ Lai đi ngủ: 「Cô bé đang tuổi lớn ngủ sớm đi.」
Ngày hôm sau là thứ bảy, Vân Vụ Lai vừa tỉnh dậy đã thấy tin nhắn Chúc Khải Toàn gửi, nói cậu đến nhà Phó Hành Thử chơi.
Sự kết nối cuối cùng của cô với thế giới trước khi ngủ là cậu, và sự kết nối đầu tiên với thế giới khi tỉnh dậy cũng là cậu.
Mối liên lạc của hai người, Vân Vụ Lai không dám nói cho Cừu Vũ biết, vì cô không thể giải thích với Cừu Vũ mối quan hệ giữa mình và Chúc Khải Toàn. Nhưng cô đoán Phó Hành Thử chắc là biết, vì tối hôm qua Phó Hành Thử cũng đã kết bạn với cô trên Renren.
Người như Phó Hành Thử không giống kiểu người sẽ tùy tiện kết bạn với người khác.
Vậy có phải điều đó có nghĩa là, cô có một vị trí nhất định trong lòng Chúc Khải Toàn, nên Phó Hành Thử mới muốn kết giao với cô.
Nghĩ tiếp nữa lại không kìm được mà tự mình đa tình, Vân Vụ Lai lập tức cắt ngang suy nghĩ của mình, chuyển sang một chủ đề an toàn nhất: 「Em gái của Phó Hành Thử đáng yêu thật đấy.」
Thế là cả một ngày, Chúc Khải Toàn liên tục gửi cho cô rất nhiều ảnh và trạng thái của Phó Minh Chước.
Vân Vụ Lai không khỏi cảm khái, đều là em gái, tại sao em gái của mình chỉ biết giành máy tính với mình, còn hay mách lẻo với bố mẹ, còn em gái của Phó Hành Thử lại moe moe đáng yêu, mắt to như vậy, má phúng phính như vậy, ngoan không thể tả.
「Em ấy đáng yêu thật sự.」
Chúc Khải Toàn nói: 「Lần sau dẫn em ấy ra cho cậu bế.」
Vân Vụ Lai: 「Được đó.」
Cô trả lời là vậy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, gặp nhau rõ ràng là người lạ, sao lại dẫn em gái cho cô bế được, hơn nữa em ấy cũng không đến trường đi học.
Chúc Khải Toàn như có thuật đọc tâm, hỏi cô: 「Chiều nay cậu có bận gì không? Nếu không bận thì bây giờ có thể chơi với em ấy luôn.」
Đây là đang hẹn cô ra ngoài ư? Vân Vụ Lai liếc nhìn đồng hồ: 「Nhưng tớ phải đi học mỹ thuật rồi.」
Chúc Khải Toàn: 「Thôi được, vậy đợi lần sau có dịp.」
Nào ngờ, chàng thiếu niên đã xóa đi một dòng chữ: 「Vừa hay chúng ta có thể xem lại bộ phim một lần nữa.」
Vân Vụ Lai đợi một lúc, không thấy cậu hẹn một thời gian khác, cũng đành phải nhẹ nhàng đồng ý với “lần sau” – một lời hứa suông: 「Được thôi.」
Tuần tiếp theo đặc biệt bận rộn. Cuối tháng một sẽ nghỉ đông, theo thông lệ, cuối tháng sẽ có kỳ thi tháng. Nhưng như vậy thì kỳ thi cuối kỳ và kỳ thi tháng của tháng 1 sẽ trùng nhau, thế nên kỳ thi tháng của tháng 1 được dời lên giữa tháng. Cùng lúc đó, cuộc thi tiếng Anh sẽ diễn ra vòng sơ khảo.
Chúc Khải Toàn ít khi làm phiền Vân Vụ Lai, nhưng việc đầu tiên mỗi sáng thức dậy và việc cuối cùng trước khi đi ngủ nhất định là chào hỏi cô.
Giữa kỳ thi tháng và vòng sơ khảo chỉ cách nhau một ngày. Ngày đầu tiên sau khi thi tháng kết thúc, Chúc Khải Toàn bị thầy Thiệu Sinh gọi đến văn phòng để rà soát lại kiến thức. Trong văn phòng rất náo nhiệt, cô Ngụy Siêu Nam vốn hiền lành đang gọi điện thoại, giọng điệu khá kích động, lý luận đanh thép: “Thưa cô Ưng, chúng ta đều đã trải qua thời học sinh, tôi nghĩ chúng ta đều rất hiểu rằng việc học sinh thi cử có lên có xuống là chuyện rất bình thường. Hơn nữa chỉ chênh lệch ba thứ hạng, điều này thậm chí còn chưa thể xem là thụt lùi. Tôi thật sự không hiểu tại sao cô lại xem sự biến động nhỏ này nghiêm trọng đến vậy. Ngày mai là sơ khảo rồi, tôi và Vụ Lai đều đã nỗ lực rất nhiều vì nó. Bắt chúng tôi từ bỏ trước ngày thi, xin lỗi, tôi không thể chấp nhận, và càng từ chối phối hợp.”
