Về đến lớp, Chúc Khải Toàn nhắn tin hỏi Vân Vụ Lai: “Tớ nghe giáo viên tiếng Anh của cậu gọi điện cho chủ nhiệm cậu ở văn phòng, chủ nhiệm cậu không cho cậu tham gia thi à?”
Vừa gửi xong thì vào lớp.
Chúc Khải Toàn nhét điện thoại vào ngăn bàn.
Không ngờ, điện thoại lại nhận được tin nhắn trả lời.
Chúc Khải Toàn ngẩng đầu nhìn giáo viên vừa vào lớp, chồng hai quyển sách lên bàn làm lá chắn, rồi lại lấy điện thoại ra.
Tuy hai bên chưa từng nói rõ, nhưng cả hai đều ngầm mặc định không nói chuyện trong giờ học, chỉ liên lạc khi không ảnh hưởng đến việc học. Lần này Vân Vụ Lai lại phá lệ trả lời cậu trong giờ học.
Cô gửi một loạt tin nhắn.
“Cô giáo nói ảnh hưởng đến việc học, nên vẫn luôn không đồng ý cho tớ đi.”
“Lần này thứ hạng của lớp giảm ba bậc, cô giáo cứ như thể nắm được thóp của tớ vậy, cứ bé xé ra to, phiền chết đi được.”
“Tớ ghét cô giáo quá, trong mắt chỉ có thành tích.”
“Tớ học mỹ thuật rốt cuộc thì có ảnh hưởng gì đến cô giáo chứ?”
…
Cô than vãn một tràng dài.
Trong khoảng thời gian vừa qua, tuy hai người cũng nói chuyện, nhưng đều là Chúc Khải Toàn chủ động tìm Vân Vụ Lai, chủ đề cũng đều do cậu dẫn dắt. Cô vẫn luôn ở trong trạng thái bị động, thái độ cũng không cởi mở, lúc nào cũng giữ kẽ, hiếm khi bộc lộ quá nhiều suy nghĩ cá nhân.
Đây là lần đầu tiên, cô mở lòng với cậu, giãi bày những suy nghĩ trong lòng.
Khoảng cách bỗng chốc được kéo lại gần.
Cô có một sự đáng yêu chưa từng thấy, một cảm giác chân thật, có máu có thịt.
Chúc Khải Toàn nhìn tin nhắn mới liên tục hiện lên, nhất thời không biết phải trả lời từ đâu.
Trông thì có vẻ là một người trầm tính, không ngờ cái miệng nhỏ này cũng lanh phết nhỉ, một khi đã nói nhiều thì chủ đề tuôn ra không ngớt: “Không phải cậu đã sớm biết cô Ưng là người như vậy, nên mới chuyển lớp trước chứ?”
Chúc Khải Toàn khá ngạc nhiên, không ngờ cô lại biết cậu vốn dĩ ở lớp 9.
Thế nên cậu quyết định trả lời chủ đề này trước: “Không phải.”
Hai chữ này vừa gửi đi, giáo viên Địa lý trên bục giảng đột nhiên ngừng giảng bài.
Chúc Khải Toàn cứng đờ người.
Bởi vì khóe mắt cậu để ý thấy, có một bóng người đang lặng lẽ đứng ở cửa sau, không biết đã nhìn bao lâu.
Cậu không còn quan tâm đến điều gì khác, vừa khóa màn hình điện thoại, vừa quay đầu nhìn lại.
Chủ nhiệm Tần, thầy giám thị, đang nhìn cậu bằng nụ cười như không cười.
“…” Chúc Khải Toàn nhếch mép, đáp lại bằng một nụ cười vô cùng gượng gạo.
Thầy Tần không hề dính chiêu này, chìa tay về phía cậu.
Chúc Khải Toàn cố gắng kháng cự lần cuối, dùng ánh mắt cầu xin để tỏ ra yếu thế với thầy Tần, hy vọng thầy Tần có thể tha cho cậu một lần.
Chúc Khải Toàn học giỏi lại khéo ăn nói, thầy Tần ngày thường quả thật rất quý cậu, nhưng trước kỷ luật, thầy Tần mặt sắt vô tư, từ chối nói chuyện tình riêng, bàn tay đang chìa ra của thầy không thu lại, mà còn đưa về phía Chúc Khải Toàn thêm vài tấc.
Chúc Khải Toàn vẫn từ chối giao nộp điện thoại.
Vậy thì đừng trách thầy Tần lật mặt, thầy nghiêm giọng nói: “Ra ngoài.” Và bổ sung: “Mang theo điện thoại.”
Cả lớp 10/4 nhìn nhau, tất cả đều đang chú ý đến động tĩnh ở góc cửa sau.
Thầy Tần biểu diễn một màn lật mặt ngay trước mặt giáo viên Địa lý, hiền từ nói: “Tiểu Lư, cô cứ tiếp tục giảng bài đi.”
Hai thầy trò một trước một sau đi đến đầu hành lang.
Thầy Tần nhìn Chúc Khải Toàn: “Đang làm gì thế?”
Chúc Khải Toàn bắt đầu mở mắt nói láo: “Tra tài liệu học tập ạ.”
“Tài liệu học tập? Mở ra tôi xem nào.” Thầy Tần nói.
Chúc Khải Toàn: “…”
Thầy Tần cười lạnh một tiếng: “Đừng tưởng tôi không thấy, em đang nhắn tin, nhắn tin với ai thế?”
Thầy Tần định lôi cả người đang nói chuyện kia ra, xử phạt cùng lúc.
“…” Chúc Khải Toàn quay đầu đi “Không phải người trường mình đâu ạ, thầy không quen đâu.”
Lời của học sinh có tin được không? Thầy Tần vẫn câu nói đó: “Mở ra tôi xem.”
Chúc Khải Toàn không nói nữa.
“Mở ra đi, sao, không dám à?” Thầy Tần dồn ép từng bước “Là chủ đề không thể cho người khác thấy, hay người nói chuyện không thể cho người khác thấy, hay là cả hai đều không thể?”
Im lặng một lúc, Chúc Khải Toàn nói: “Đây là quyền riêng tư của em.”
Cậu vừa cãi lại, tính khí nóng nảy của thầy Tần làm sao mà nhịn được nữa? Huyết áp của thầy tăng vọt, mặt đỏ bừng lên, nói: “Quyền riêng tư? Em dọa ai đấy, chỉ có em có quyền riêng tư, nhà trường không có nội quy à? Nhà trường đã năm lần bảy lượt ra lệnh không cho học sinh mang điện thoại đi học, càng đừng nói đến việc không nghe giảng mà nghịch điện thoại trong giờ, tại sao em biết mà vẫn cố tình vi phạm?! Tôi nói cho em biết Chúc Khải Toàn, hôm nay tôi xâm phạm quyền riêng tư của em đấy, một là em mở điện thoại ra, hai là chúng ta cứ câu giờ ở đây, em không phục thì cứ đi kiện tôi, tôi không sợ em!”
Cứ giằng co như vậy khoảng một phút, sự kiên nhẫn của thầy Tần hoàn toàn cạn kiệt, thầy túm lấy cánh tay Chúc Khải Toàn: “Được, tôi không bướng bằng em, chúng ta đi tìm chủ nhiệm của em nói cho rõ.”
Chúc Khải Toàn cao to, trong trường hợp cố tình đứng yên, thầy Tần kéo hai lần không nhúc nhích.
Thầy Tần thật sự sắp bùng nổ rồi.
Nhưng hành động tiếp theo của Chúc Khải Toàn lại một lần nữa vượt qua sức tưởng tượng của thầy Tần, chỉ thấy cậu lấy điện thoại ra, dùng hết sức lực, ném điện thoại ra xa.
Chiếc điện thoại vẽ nên một đường cong mượt mà trong không trung, rơi xuống nền xi măng bên ngoài tòa nhà dạy học, tiếp đất bằng một tiếng “RẦM” vang dội, rồi trượt đi một đoạn xa.
Chỉ nghe tiếng thôi cũng có thể đoán được điện thoại chắc chắn đã bị vỡ.
Thời đó, điện thoại thịnh hành nhất là Nokia.
Chúc Khải Toàn thầm mừng vì mình không dùng Nokia, nếu không thì chứng cứ này e là không thể hủy được, có khi nền xi măng lại bị vỡ.
Thầy Tần tức đến run người, ngón tay run rẩy chỉ vào Chúc Khải Toàn, “Em em em” một lúc lâu, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Ném điện thoại xong, Chúc Khải Toàn liền ngoan ngoãn, cậu cúi đầu thuận theo nhận lỗi với thầy Tần: “Thưa thầy Tần, em rất xin lỗi, em đã vi phạm nội quy của trường, không nên mang điện thoại đến trường càng không nên cãi lại thầy, em bằng lòng nhận mọi hình phạt. Em xin lỗi ạ.”
Tốc độ lật mặt này, ngay cả thầy Tần cũng phải tự thấy hổ thẹn.
Tiếp theo, Chúc Khải Toàn ở văn phòng của thầy Lý Quang Huy, tiếp nhận sự giáo dục tư tưởng của thầy Tần và thầy Lý Quang Huy suốt một tiết học.
Thầy Lý Quang Huy tuy giận nhưng dù sao cũng là học sinh của mình, học sinh của mình đóng cửa lại dạy bảo thế nào cũng được, nhưng bị kỷ luật thì thầy không nỡ. Thầy thay Chúc Khải Toàn cười làm lành xin tha cho cậu với thầy Tần: “Thưa thầy Tần, chuyện này là do tôi giám sát không chặt chẽ, sau này tôi nhất định sẽ quản giáo nghiêm khắc hơn với học sinh trong lớp, thầy xem thái độ của em ấy cũng rất thành khẩn, nể tình em ấy là lần đầu vi phạm, hay là lần này chỉ phạt nhẹ để răn đe được không ạ?”
“Không thể nào!” Thầy Tần vẫn còn đang tức “Bây giờ nó đều là giả vờ thôi, lúc nãy thầy không thấy nó kiêu ngạo đến mức nào đâu, tôi làm giáo viên bao nhiêu năm nay lần đầu tiên gặp phải học sinh như vậy.”
Lúc Chúc Khải Toàn trở lại lớp thì đã tan học, Phó Hành Thử đã giúp cậu thu dọn cặp sách, đang nhàm chán chống một tay lên đầu xoay bút làm bài, thấy Chúc Khải Toàn quay lại, cậu ta thu dọn đề thi rồi đứng dậy: “Đi thôi.”
Chúc Khải Toàn đã trải qua một tiết học “tắm máu”, đầu óc quay cuồng, tai ù mắt hoa, cậu uể oải đi đến trước mặt Phó Hành Thử, nói: “Cho mượn điện thoại.”
Phó Hành Thử không đưa, nói: “Nói giúp cậu rồi.”
Chúc Khải Toàn ngước mắt lên.
Phó Hành Thử đeo cặp sách: “Chẳng phải là muốn giải thích với Vân Vụ Lai sao? Đã nói giúp cậu rồi.”
Tuy Chúc Khải Toàn đã đập điện thoại, bị phê bình, còn phải nhận kỷ luật, nhưng có được một người anh em tâm linh tương thông như vậy, cuộc đời này vẫn rất đáng sống.
Vân Vụ Lai đang nói chuyện với Chúc Khải Toàn, cậu để lại một câu rất lạnh lùng “Không phải” rồi biến mất.
Cô đợi một lúc không thấy hồi âm, trong lòng không khỏi bắt đầu thấp thỏm, nhìn vào khung chat với một đống lời của mình, cô nghĩ có phải mình đã quá thiếu chừng mực, đánh giá quá cao mối quan hệ giữa họ, từ đó khiến cậu không kiên nhẫn không.
Càng nghĩ càng hối hận.
Ngay lúc cô đang hối hận khôn nguôi, thì nhận được tin nhắn trên Renren của Phó Hành Thử: “Điện thoại của A Khải bị tịch thu rồi, giờ đang ở văn phòng.”
Trái tim lơ lửng không yên của cô gái cuối cùng cũng có thể bình an hạ xuống.
Trên đường về nhà, Vân Vụ Lai lại nhận được tin nhắn Renren của Phó Hành Thử, nhưng lần này, đầu dây bên kia không phải là Phó Hành Thử.
Chúc Khải Toàn mượn điện thoại của Phó Hành Thử để nhắn tin cho cô, phàn nàn với cô: “Mẹ kiếp, điện thoại của tớ bị lão Tần tịch thu rồi.”
Vân Vụ Lai trước đây rất ghét con trai hay nói bậy, nhưng Chúc Khải Toàn chửi thề, có lẽ là vì liên tưởng đến việc cậu bị tịch thu điện thoại, cô lại thấy cậu có chút đáng yêu.
Vân Vụ Lai: “Vậy cậu phải đợi đến cuối kỳ mới lấy lại được à.”
Không biết cậu còn máy dự phòng không, nếu không thì hai ba ngày tới có lẽ không thể nói chuyện với cậu được rồi.
Chúc Khải Toàn sợ cô áy náy, không nói chuyện mình đã đập vỡ điện thoại: “Giờ tớ đi mua cái mới luôn đây.”
Vân Vụ Lai toát mồ hôi, cô đúng là lo bò trắng răng, cậu ấm nhà giàu sao có thể tiếc tiền một chiếc điện thoại được.
Tin nhắn tiếp theo của Chúc Khải Toàn là xác nhận thương hiệu điện thoại của cô.
Trong lòng Vân Vụ Lai lóe lên một tia bất thường không dám nghĩ sâu, cậu đã từng nhặt được điện thoại của cô, sao có thể không biết điện thoại của cô là hãng gì, bây giờ hỏi như vậy, hình như có chút cố ý.
Cô không để lộ ra ngoài, vẫn trả lời như thường lệ.
Chúc Khải Toàn: “Bộ nhớ bao nhiêu?”
Vân Vụ Lai: “8GB.”
Rồi ngay sau đó Chúc Khải Toàn lại gửi một câu còn cố ý hơn: “Hệ điều hành Apple dùng tốt không?”
Vân Vụ Lai: “Ừm, khá tốt.”
Chúc Khải Toàn: “Cái của cậu là màu trắng nhỉ, vậy tớ mua cái màu đen vậy.”
Sau khi nhận ra mình đã nghĩ đến từ “điện thoại đôi”, mặc dù không có ai biết, nhưng Vân Vụ Lai vẫn xấu hổ đến mức phải ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của mình trên xe buýt.
Ăn tối xong, Vân Vụ Lai lại nhận được tin nhắn của Chúc Khải Toàn, lần này cậu dùng tài khoản của mình để nhắn tin cho cô.
“Máy mới trong tay, thiên hạ là của ta.”
Vân Vụ Lai ép mình không nghĩ đến chuyện điện thoại của cậu và cô giống nhau, không có chuyện gì để nói liền bịa ra một chủ đề: “Tớ thấy màu đen đẹp hơn, biết thế đã mua màu đen rồi.”
Chúc Khải Toàn: “Vậy tớ đổi cho cậu nhé.”
Khi nói chuyện trên mạng, nói những lời thân mật như vậy dường như dễ dàng hơn hẳn.
Vân Vụ Lai: “Được thôi, máy của cậu là máy mới, mà bộ nhớ chắc cũng lớn hơn của tớ, tớ không thiệt.”
Chiếc điện thoại này có ba loại 8GB, 16GB và 32GB, tuy Vân Hòa Quang chịu mua cho cô chiếc điện thoại tốt nhất, nhưng trong việc lựa chọn bộ nhớ vẫn tiết kiệm một chút, của cô là loại có bộ nhớ nhỏ nhất.
Theo sự hiểu biết của cô về Chúc Khải Toàn, Chúc Khải Toàn chắc sẽ không tiếc chút tiền này.
Chúc Khải Toàn: “Của tớ cũng là 8GB.”
Vân Vụ Lai cắn môi, một lúc sau, trong lòng cô thực ra đã có chút đoán được tại sao cậu chỉ mua bộ nhớ 8GB, nhưng vẫn biết mà cố hỏi một câu: “Tại sao lại mua loại dung lượng nhỏ vậy?”
Chúc Khải Toàn nói: “Cậu đoán xem.”
Đến đây, không khí mập mờ đã rất đậm đặc, khiến người ta đứng ngồi không yên, Vân Vụ Lai cứng nhắc chuyển chủ đề: “Đúng rồi, cậu vẫn chưa nói có phải cậu biết chủ nhiệm lớp bọn tớ là người như vậy nên mới chuyển lớp không.”
Chúc Khải Toàn: “Chuyện này thì thật sự không biết, tớ chuyển đến lớp 4 hoàn toàn là để ở cùng Hành Thử.”
Vân Vụ Lai: “Khó rời xa nhau đến vậy sao? Tớ còn nghi ngờ hai người là TXL đấy.”
Chúc Khải Toàn: “TXL là gì?”
Vân Vụ Lai lại có chút hối hận, sợ mình đùa quá trớn, vội vàng trả lời: “Không có gì, không hiểu thì thôi.”
Chúc Khải Toàn gửi một biểu cảm lau mồ hôi: “Không ngờ tư tưởng của cậu lại đen tối như vậy.”
Cậu ta nhanh chóng giải thích: “Tớ và Hành Thử là tình bạn trong sáng 24K.”
Tin tiếp theo: “Nhà cậu ấy xảy ra chút chuyện, tớ không yên tâm về cậu ấy, nên ở cùng cậu ấy.”
Vân Vụ Lai biết mình và Phó Hành Thử chưa thân đến mức có thể hỏi thăm chuyện riêng tư của người ta, nên không hỏi kỹ: “Ồ ồ, ra là vậy.”
Chúc Khải Toàn: “Ngược lại là cậu, sao lại biết tớ vốn dĩ là người lớp các cậu?”
Bất kể là cuộc gặp gỡ trước bảng thông báo ngày đầu tiên khai giảng, hay là lần tình cờ gặp nhau trong văn phòng lần đầu tiên, Chúc Khải Toàn đều không có ấn tượng gì về Vân Vụ Lai. Vân Vụ Lai đơn giản kể lại tình huống cho cậu nghe.
Chúc Khải Toàn nửa tin nửa ngờ: “Thật hay giả, sao tớ hoàn toàn không nhớ gì cả.”
Vân Vụ Lai: “Quý nhân hay quên thôi.”
Chúc Khải Toàn xin lỗi cô:
“Lỗi của tớ.”
“Vậy để bù đắp, tớ dạy kèm cho cậu nhé.”
“Mỗi ngày cậu gặp phải bài nào không biết, cứ tổng hợp lại, tối nói cho tớ một lượt, tớ giảng cho.”
Đây đương nhiên là một điều kiện rất hấp dẫn, nhưng Vân Vụ Lai rất lo sẽ làm mất thời gian của cậu, cười nói: “Vậy thì mỗi ngày tớ có nhiều bài không biết lắm, có khi hai ngày sau cậu sẽ mắng tớ ngốc.”
Chúc Khải Toàn lại nói:
“Sẽ không mắng cậu đâu.”
“Tự tin lên, học trước hai năm còn phải lo cả mỹ thuật, có được thành tích này đã không dễ dàng rồi, nghe chủ nhiệm lớp cậu lải nhải nhảm nhí làm gì.”
Hôm đó làm xong bài tập, Vân Vụ Lai liền viết ra hoặc chụp lại những bài không biết gửi cho Chúc Khải Toàn, sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu, cô đã nhấn mạnh mấy lần: “Cậu cứ lo việc của mình trước, làm xong rồi hãy để ý đến tớ, nếu muộn quá thì thôi, không sao đâu.”
Chúc Khải Toàn nói mình đã làm xong việc, rồi bắt đầu lần lượt giảng giải cho cô.
Giảng được một lúc, Vân Vụ Lai phát hiện Chúc Khải Toàn không trả lời cô nữa, cô đợi một lúc lâu, mới muộn màng nhận ra, là do mình đã hết tiền điện thoại.
Thời đó, các gói cước dữ liệu di động đều không nhiều, một tháng cô chỉ có 100MB dung lượng, vượt quá sẽ bị tính phí 10 tệ mỗi MB. Cô và Chúc Khải Toàn đã nói chuyện lâu như vậy, trong đó còn có không ít hình ảnh, dùng hết dung lượng liền bắt đầu bị tính phí vượt gói, chẳng mấy chốc đã xài sạch tiền điện thoại.
Wifi chưa phổ biến, thanh toán cước phí qua mạng lại càng chưa ra đời, điện thoại không có tiền chính là một cục gạch, không làm được gì cả.
Vân Vụ Lai ngồi trước bàn học nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng vẫn không dám vào phòng làm việc mở máy tính.
Bị mẹ phát hiện cô lén chơi máy tính vào nửa đêm ngày thường, mẹ sẽ xé xác cô ra mất.
Chỉ là không biết Chúc Khải Toàn có hiểu lầm cô là kẻ vô ơn bạc nghĩa, giữa đường biến mất không thèm để ý đến người khác không.
Ngày mai là vòng loại cuộc thi tiếng Anh, địa điểm ở một ngôi trường đã ngừng sử dụng, thời gian quá sớm, cô không có chỗ nào mua thẻ nạp tiền điện thoại, cộng thêm bận rộn thi cử, nên cả buổi sáng vẫn mất liên lạc với Chúc Khải Toàn.
Trưa thi xong trở về Gia Lam, cô mới đến căng tin của trường mua được một chiếc thẻ nạp — phải nói là căng tin của Gia Lam đúng là cáo thật, trường học cấm học sinh mang điện thoại, nhưng căng tin lại bán thẻ nạp, đương nhiên không phải bán một cách công khai, bạn phải lén lút đi đến bên cạnh ông chủ nói nhỏ, ông chủ sẽ thần bí hỏi bạn: “Mua loại mấy chục?”
Vân Vụ Lai nói: “20.” Cô ngày thường đều quen nạp hai mươi tệ một lần, nạp quá nhiều một lúc luôn có cảm giác tiền vơi đi quá nhanh.
Ngay lúc ông chủ đưa cho cô thẻ nạp, cô lại đổi ý, nói: “Hay là 50 đi ạ.”
Cô còn phải mua thêm một gói dung lượng nữa.
Lén lút trong nhà vệ sinh gọi 10086 mua 30MB dung lượng, cô lập tức gửi lời giải thích cho Chúc Khải Toàn: “Hôm qua hết tiền nên bị khóa máy rồi.”
Chúc Khải Toàn: “Sáng nay tớ kiểm tra cũng phát hiện mình chỉ còn năm tệ tiền điện thoại thôi.”
Câu trả lời của cậu chứng tỏ cậu không giận, Vân Vụ Lai thở phào nhẹ nhõm.
Sau ngày hôm đó, chi phí điện thoại của Vân Vụ Lai tăng vọt, mua dung lượng, không để ý một chút là sẽ vượt quá, dẫn đến việc ba ngày hai bữa phải nạp tiền điện thoại, vì thế, cô đành phải cắt giảm các khoản chi tiêu khác.
Cừu Vũ phát hiện có điều không ổn: “Vụ Lai, dạo này sao cậu cứ mua thẻ nạp hoài vậy, cậu đang làm gì thế?”
Vân Vụ Lai có chút muốn nói sự thật cho Cừu Vũ, nhưng cô rất hiểu rằng cách tương tác của cô và Chúc Khải Toàn hiện nay nhất định sẽ khiến Cừu Vũ nghĩ sai, nhưng vấn đề là cô cảm thấy họ không phải là mối quan hệ đó, và cô phải giải thích thế nào về việc mình và Chúc Khải Toàn trên mạng nói chuyện sôi nổi, nhưng ngoài đời lại lần nào cũng giả vờ không quen biết?
Do dự một lúc, cô vẫn chọn cách giấu giếm, nói qua loa cho qua chuyện: “Vượt quá dung lượng rồi.”
“Dung lượng đắt lắm đó, cậu chú ý mà dùng.” Cừu Vũ dặn dò.
Cuối tháng 1, Gia Lam tổ chức thi cuối kỳ.
Vân Vụ Lai chào đón kỳ nghỉ đông đầu tiên sau khi lên cấp ba, tuy nhiên, người khác có thể nghỉ ngơi một chút, cô thì không, vì đợt tập huấn cho cuộc thi tiếng Anh liền bắt đầu ngay sau đó.
Đúng vậy, cô đã qua vòng loại.
Gia Lam có tổng cộng năm thí sinh vào vòng trong, hai nam ba nữ, cô và Chúc Khải Toàn đều có mặt trong đó, ngoài Chúc Khải Toàn, những bạn học còn lại cô đều không quen.
Cô coi như đã lấy lại được thể diện trước mặt cô Ưng Đăng Dĩnh, nếu tốn thời gian, và theo tiêu chuẩn của cô Ưng Đăng Dĩnh là “học tập thụt lùi”, cuối cùng không vào được vòng trong, không biết cô Ưng Đăng Dĩnh sẽ mỉa mai thế nào nữa.
Mấy trường học gần đó cùng nhau thuê một chiếc xe, đưa những học sinh tham gia tập huấn đi, địa điểm tập huấn ở thành phố Ninh Thành bên cạnh, cách trung tâm thành phố Cẩm Thành khoảng một tiếng rưỡi đi xe.
Vân Vụ Lai lên xe trước, chọn một vị trí ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ.
Chúc Khải Toàn là người cuối cùng của Gia Lam lên xe, sau khi cậu lên, ánh mắt lướt một vòng nhỏ trong xe, khi nhìn thấy cô, hơi khựng lại, rồi liền đi về phía cô.
Vân Vụ Lai giả vờ rất chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng sự chú ý đều tập trung vào khóe mắt.
Khi cậu đi đến giữa xe buýt, có một cô gái của Gia Lam gọi cậu: “Chúc Khải Toàn, ngồi đây này?”
“Thôi.” Chúc Khải Toàn cười từ chối “Tớ thích ngồi phía sau hơn.”
Vân Vụ Lai không khỏi nghĩ, chẳng lẽ cậu định ngồi cạnh mình sao…
Chúc Khải Toàn ngày càng gần, ngày càng gần, rồi dừng lại bên cạnh ghế của cô.
Móng tay của Vân Vụ Lai lặng lẽ bấm vào đầu ngón tay mình, cơn đau giúp cô giữ được bình tĩnh.
Nhưng cuối cùng, Chúc Khải Toàn không ngồi cạnh cô.
Cậu ngồi ở hàng ghế trước mặt cô, cũng là vị trí cạnh cửa sổ.
Vân Vụ Lai thầm thở phào nhẹ nhõm, khoảng cách này rất thoải mái.
Xe từ từ lăn bánh.
Phong cảnh ven đường dần dần trở nên xa lạ, dần dần từ xe cộ tấp nập biến thành những cánh đồng bát ngát.
Vân Vụ Lai đeo tai nghe, thưởng thức cảnh sắc bên ngoài mà ngày thường không mấy khi thấy được.
Chúc Khải Toàn quay đầu lại.
Vân Vụ Lai ngước mắt nhìn cậu.
Họ đã nói chuyện trên mạng được một tháng rồi, nhưng tiếp xúc ngoài đời thực lại ít đến đáng thương, là hai người lạ quen thuộc, mối quan hệ vừa quen vừa lạ này, khiến họ dù dùng thái độ nào để đối mặt với nhau cũng đều rất kỳ quặc, xa cách không được, thân thiết cũng không xong.
“Cái đó…” Chúc Khải Toàn chỉ vào cửa sổ xe “Phiền cậu mở cửa sổ được không? Hơi ngột ngạt.”
Cậu hiếm khi đi các phương tiện giao thông như xe buýt, cộng thêm tài xế xe này lái xe thích phanh gấp và khởi động đột ngột, khiến cậu bị say xe.
Nhưng lúc này là thời điểm lạnh nhất ở Cẩm Thành, cậu không chắc các bạn nữ có thể chịu được nhiệt độ thấp bên ngoài không.
“Được.” Vân Vụ Lai nói nhỏ.
Chúc Khải Toàn rất khách sáo cảm ơn: “Cảm ơn.”
Cậu đưa tay mở một khe hở nhỏ ở cửa sổ, không khí lạnh bên ngoài tranh nhau ùa vào qua khe hở, thổi rối mái tóc của Vân Vụ Lai.
“Cảm ơn.” Chúc Khải Toàn lại cảm ơn lần nữa “Lạnh thì nói với tớ.”
Vân Vụ Lai gật đầu.
Rồi lại không có gì để nói, hai người một trước một sau, không ai liên quan đến ai.
Sau đó vẫn là Chúc Khải Toàn quay đầu hỏi cô: “Lạnh không?”
Thực ra Vân Vụ Lai có hơi lạnh, nhưng cô nhận ra Chúc Khải Toàn có chút say xe, nên lắc đầu: “Không lạnh.”
Chúc Khải Toàn vẫn câu nói đó: “Lạnh thì nói với tớ.”
Vân Vụ Lai cũng vẫn gật đầu.
Đó là tất cả những cuộc trao đổi của hai người trên suốt quãng đường.
Khi đến địa điểm tập huấn đã gần trưa, nơi đây đúng là núi hoang rừng vắng, Vân Vụ Lai thật sự nghi ngờ trong bán kính năm dặm ngoài ngôi trường này ra không có bóng người nào khác.
Ngôi trường này còn dựa vào núi, thật sự không có ma chứ?
Đến trường xong, việc đầu tiên của mọi người là về phòng ký túc xá sắp xếp đồ đạc, nguyên tắc phân chia ký túc xá cơ bản là theo trường và thành phố.
Một phòng ký túc xá có tám giường, phòng của Vân Vụ Lai có tổng cộng ba nữ sinh của Gia Lam và bốn nữ sinh của Minh Huy, còn lại một chỗ trống sợ học sinh trường khác bị lẻ loi, nên không sắp xếp, một phòng chỉ ở bảy người.
Mấy cô gái nhanh chóng bắt chuyện, tự giới thiệu về mình.
Cô gái lúc nãy trên xe gọi Chúc Khải Toàn tên là Ân Phái Nhi, là nữ sinh lớp 10/14, cô ấy và Vân Vụ Lai ở giường tầng trên dưới.
Mọi người đều đồng thanh phàn nàn về môi trường khắc nghiệt ở đây.
Ân Phái Nhi giơ điện thoại lên xoay một vòng, rất chán nản: “Ở đây ngay cả tín hiệu điện thoại cũng chỉ có một vạch, hoàn toàn không vào được mạng.”
Một nữ sinh khác của Gia Lam tham gia thi tên là Nhạc Trúc, bất lực thở dài: “Đây là ép chúng ta phải nỗ lực phấn đấu ở đây à.”
Vân Vụ Lai cũng thử điện thoại, quả nhiên tín hiệu rất kém, đăng nhập vào Renren, cái vòng tròn nhỏ quay mãi không ngừng, cuối cùng hiện ra một thông báo không thể kết nối mạng.
Nói cách khác, một tuần tới cô sẽ không thể nói chuyện với Chúc Khải Toàn được nữa.
Thói quen thật sự là một thứ đáng sợ, 14 năm cuộc đời trước đây của cô không có Chúc Khải Toàn, vẫn sống rất tốt, nhưng chỉ trong một tháng, cô dường như đã khó có thể chấp nhận cuộc sống không có Chúc Khải Toàn đồng hành.
Sắp xếp xong đồ đạc, mọi người đến lớp báo danh.
Toàn tỉnh có khoảng sáu bảy mươi học sinh tham gia vòng trong, trong thời gian tập huấn, sẽ được chia thành hai lớp.
Giáo viên chủ nhiệm tạm thời điểm danh tất cả học sinh, không có Chúc Khải Toàn.
Xác suất một phần hai, cũng không gặp được sao. Vân Vụ Lai có chút buồn bực nghĩ.
Ân Phái Nhi và Nhạc Trúc cũng không cùng lớp với cô, cùng lớp với cô là một bạn nam khác, tuy vốn dĩ không quen biết, nhưng trong một tập thể như thế này, học sinh cùng trường tụ lại với nhau là bản năng, hai người thuận thế trở thành bạn cùng bàn.
Buổi chiều bắt đầu tập huấn, chia làm ba phần, nghe, nói và viết, mỗi phần một tiết, mỗi tiết một tiếng rưỡi, khi kết thúc khóa học mặt trời đã lặn từ lâu, cả ngôi trường tối om như mực, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt chiếu rọi.
Buổi tối còn có tiết tự học, được sắp xếp rõ ràng, đầu tiên làm đề thi, sau đó đối chiếu đáp án, cuối cùng là giảng giải.
Cuối cùng còn lại khoảng hai mươi phút, giáo viên cho học sinh tự củng cố, kiểm tra và bù đắp kiến thức còn thiếu.
Đề thi thử thật sự rất đả kích sự tự tin của con người, Vân Vụ Lai nhìn vào tờ giấy thi chi chít những chỗ sửa lỗi, có chút tuyệt vọng.
Nhưng thấy người khác cũng như vậy, cô cũng yên tâm hơn một chút.
Một ngày với lịch trình dày đặc, chút thời gian cuối cùng cô khó có thể tập trung được, bắt đầu lơ đãng.
Tín hiệu ở lớp học tốt hơn ở ký túc xá một chút, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, đăng nhập vào Renren cũng mất một lúc lâu, cô thấy có tin nhắn chưa đọc từ Chúc Khải Toàn, nhưng cô hoàn toàn không mở ra được.
Thử mấy lần xong, cô bực bội nhét điện thoại lại vào túi.
Ngay lúc này, điện thoại rung lên.
Một tin nhắn từ số lạ gửi đến: “Đoán xem tớ là ai.”
