Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 21



Hứa Đình Thâm đặt ly rượu xuống bàn, “Ăn cơm xong thì đi Cannes, tôi đã sắp xếp cả rồi. Vốn dĩ Quan Dĩnh nói đi, kết quả tạm thời nhận được điện thoại của anh trai, nói sức khỏe chú Quan không tốt, vừa hay ở đây cũng gần Mang Cao Nhạc, cô ta mua vé máy bay bay về Hong Kong rồi.”

 

Chu Duật Lễ: “Tiêu Thỉ đâu?”

 

Hứa Đình Thâm cười, có vẻ cạn lời: “Cậu ta ấy à, Quan Dĩnh đi rồi thì hồn cũng đi theo rồi, cậu ta đòi về Hong Kong cùng cô ta.”

 

Vẻ mặt Chu Duật Lễ bình thản, anh chỉ nói hai chữ: “Tốt lắm.”

 

Hứa Đình Thâm: “Cậu đối xử vô tình với Quan Dĩnh như vậy, không sợ chú Quan tìm cậu sao? Người ta đã lặn lội theo cậu đến tận Paris, dù sao hồi nhỏ chúng ta chơi chung, Quan Dĩnh đã nói không phải cậu thì sẽ không lấy ai.”

 

Chu Duật Lễ lạnh lùng gọi tên anh ta: “Hứa Đình Thâm.”

 

Hứa Đình Thâm: “Sao?”

 

Chu Duật Lễ: “Cậu lại bắt đầu phát huy tinh thần ‘điều hòa trung tâm’ của mình rồi à?” Anh cười khẩy một tiếng, lạnh lùng liếc Hứa Đình Thâm, “Tôi và Quan Dĩnh vẫn luôn rất rõ ràng. Sau này đừng nhắc đến cô ta nữa, đặc biệt là trước mặt Lạc Thi.”

 

Hứa Đình Thâm dĩ nhiên biết tỏng, chỉ là anh ta thuộc tuýp “cái miệng hại cái thân”, ngứa nghề không trêu chọc Chu Duật Lễ một câu là cả người khó chịu. Anh ta cũng cười khẩy theo, đôi mắt hồ ly hơi nheo lại: “Ồ, cuống lên rồi à, đồ gà con?”

 

“Tôi cuống lên cái gì?” Chu Duật Lễ cười khẽ, rồi ung dung liếc mắt về phía Chu Văn Huệ, “Người nên lo lắng bây giờ, là cậu mới đúng.”

 

Hứa Đình Thâm nhìn theo ánh mắt của Chu Duật Lễ, trong đầu lập tức báo động đỏ. “Cậu làm gì đấy? Không lẽ chuyện này mà cậu cũng định đi mách lẻo với em gái cậu à?”

 

Chu Duật Lễ thản nhiên ném lại đúng hai chữ của cậu ta: “Cuống lên à?”

 

“Cuống cái con khỉ ấy!” Hứa Đình Thâm tức đến bật cười.

 

Sau khi dùng cơm trưa và nghỉ ngơi nửa giờ, Lạc Thi tạm thời tìm kiếm một vài cẩm nang du lịch Cannes. Cô đến Paris lâu như vậy, còn chưa từng đến Cannes.

 

Mọi người đáp trực thăng xuống Cannes.

 

Cannes là một thị trấn ven biển rất thơ mộng, bây giờ mới đầu tháng mười, so với Paris thì Cannes ấm áp hơn nhiều, ánh nắng chan hòa. Hầu hết du khách đi ngang qua chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, vào ban đêm khi chênh lệch nhiệt độ lớn hơn một chút thì cũng chỉ cần khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng là được.

 

Từ biển hiệu Cannes có thể nhìn xuống toàn cảnh Cannes, trên bến cảng đậu vài chiếc du thuyền, mặt biển sóng nước lấp lánh, trước mắt có cảm giác như một bức tranh sơn dầu với trời nước một màu.

 

Họ đi xuống theo biển hiệu chỉ dẫn, đi dọc theo bờ biển, du khách qua lại ăn mặc rất có gu, mỹ nữ soái ca như mây.

 

Người có tiền đến Cannes nghỉ dưỡng quá nhiều, trên đường tràn ngập một mùi vị xa hoa, ngay cả khách sạn Carlton đi ngang qua cũng vừa được tân trang lại, vô cùng sang trọng.

 

Bãi biển Cannes không lớn, rất nhiều mỹ nữ mặc bikini nằm phơi nắng trên bãi cát, còn có những chàng trai Âu Mỹ cao lớn trẻ trung đang chơi bóng chuyền bãi biển.

 

Lạc Thi và Chu Văn Huệ đã chuẩn bị chống nắng đầy đủ, Lạc Thi thay một chiếc váy liền thân hoa nhí màu vàng ấm kiểu Pháp, trên đầu cô đội một chiếc mũ rơm nhỏ mà Chu Văn Huệ cố ý mang thêm.

 

Chu Văn Huệ kéo Lạc Thi chạy về phía tiệm kem Amorino phía trước, Hứa Đình Thâm và Chu Duật Lễ chậm rãi đi theo sau họ.

 

Ở tiệm kem, họ chọn kem ốc quế mình thích, sau đó tự do phối hợp hai ba vị kem.

 

Chu Văn Huệ giới thiệu với Lạc Thi: “Tớ đã ăn qua vị chanh dây và quả hồ trăn rồi, cậu có muốn thử không?”

 

Lạc Thi còn chưa kịp trả lời, Chu Duật Lễ ở phía sau cô đã lạnh nhạt mở miệng nhắc nhở: “Cô ấy dị ứng hạt, không ăn được quả hồ trăn.”

 

Lạc Thi quay đầu nhìn về phía Chu Duật Lễ, Hứa Đình Thâm còn đứng bên ngoài cửa hàng, không biết Chu Duật Lễ đã đi vào từ lúc nào, đang đứng ngay bên cạnh cô.

 

Chu Văn Huệ: “A, Lạc Thi, cậu bị dị ứng hạt à?”

 

Lạc Thi cười cười, “Đúng vậy, không sao đâu, tớ đổi quả hồ trăn thành vị vải là được rồi.”

 

“OK.” Chu Văn Huệ gọi món giúp Lạc Thi, lại nhìn về phía Chu Duật Lễ, “Thanh toán.”

 

Sau khi mua kem, Chu Văn Huệ dẫn Lạc Thi định đến check-in ở bức tường Marilyn Monroe mà ai cũng phải đến.

 

Chu Văn Huệ giơ máy ảnh lên, bảo Lạc Thi đi từ lối đi bộ tới, cô ấy sẽ chụp bắt khoảnh khắc, mấy tấm ảnh chụp ra, rất xinh đẹp. Tiếp theo, máy ảnh lại lần nữa đến tay Chu Duật Lễ, Chu Văn Huệ kéo Lạc Thi ngoan ngoãn tạo dáng.

 

 

Mà lúc này, trên một chiếc SUV màu đen đang chạy trên đường.

 

Từ Tu Nhiên ngồi ở ghế phụ, đang nói cười vui vẻ với Trì Tín Lạc ngồi ở ghế sau.

 

Trên mặt Trì Tín Lạc mang theo nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lại không tự giác mà dừng lại trên người Ngôn Sơ đang có vẻ có chút xa cách ngồi bên cạnh cô ta.

 

Chuyến bay thuê bao của đoàn làm phim hôm nay đã hạ cánh xuống Nice, chặng đầu tiên của hành trình bắt đầu từ Cannes, Trì Tín Lạc và Ngôn Sơ ngồi chung một xe.

 

Chỉ là từ lúc lên xe, Ngôn Sơ đã bắt đầu im lặng đeo tai nghe đọc sách.

 

“Ngôn Sơ? Ngôn Sơ?” Từ Tu Nhiên hơi nhíu mày.

 

Ngôn Sơ lúc này mới khép sách lại, nhìn về phía Từ Tu Nhiên, “Sao vậy?”

 

“Ngồi trên xe đọc sách cậu không bị say xe à?” Từ Tu Nhiên sao có thể không biết Ngôn Sơ đang nghĩ gì, nhưng anh ta sắp nói khô cả miệng rồi mà Ngôn Sơ vẫn ngồi đó đọc sách như không có chuyện gì.

 

Từ Tu Nhiên lại ra hiệu bằng mắt với Ngôn Sơ, “A Ngôn, cậu đừng đọc nữa, nói chuyện với Tín Lạc đi.”

 

Trì Tín Lạc tỏ ra rất hiểu chuyện, dịu dàng cười cười: “Không sao đâu, em cũng rất thích đọc sách.”

 

Ánh mắt Từ Tu Nhiên vẫn dừng trên người Ngôn Sơ, cuối cùng, Ngôn Sơ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

 

Trì Tín Lạc biết Ngôn Sơ vốn dĩ đã không giỏi nói chuyện, cho nên cũng không cảm thấy không vui, chỉ là thuận thế bắt chuyện với Ngôn Sơ, hỏi cậu: “Ngôn Sơ, anh xem sách gì vậy? Anh xem xong có thể cho em mượn xem được không?”

 

Đeo tai nghe mà nói chuyện với người khác ít nhiều có chút không lịch sự, nghe đến đây, tay Ngôn Sơ đang định tháo tai nghe ra dừng lại một chút, sau đó đưa cuốn sách trong tay về phía trước, “Chắc là cô xem không hiểu đâu.”

 

“Sao có thể, tiếng Anh của em rất tốt.” Trì Tín Lạc cười cười, bắt đầu đọc tên sách trên bìa, thử đọc một lúc mới phát hiện không ổn, “Bonjour, tris…? Đây là tiếng Pháp sao?”

 

“Ừm.” Ngôn Sơ đáp một tiếng, hiếm khi chủ động nói với Trì Tín Lạc một câu, “Tiểu thuyết của một nữ nhà văn trẻ người Pháp tên Sagan, cô cũng có hứng thú à?”

 

Ánh mắt Trì Tín Lạc dừng trên mặt Ngôn Sơ, có chút thất thần, ngay sau đó lắc đầu, “Xin lỗi, em không hiểu tiếng Pháp.”

 

Thấy Ngôn Sơ lại sắp không nói chuyện, Trì Tín Lạc vội vàng hỏi tiếp: “Tiểu thuyết này kể về câu chuyện gì vậy? Thấy anh xem say mê như vậy, chắc là rất thú vị.”

 

Nghe đến đây, Ngôn Sơ im lặng một lát, ôn hòa trả lời ba chữ: “Tình tay ba.”

 

Trì Tín Lạc: “… Hả?”

 

Từ Tu Nhiên cạn lời, vội vàng điều tiết bầu không khí, “Nhìn ra ngoài cửa sổ đi, một vùng biển xinh đẹp như vậy ở trước mặt hai người mà còn không tận hưởng à?”

 

Trì Tín Lạc cười gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vươn ngón tay chỉ một cái, “Anh Tu Nhiên, Ngôn Sơ, hai người xem, ở đây có một bức tường Marilyn Monroe, còn có người đang chụp ảnh nữa kìa.”

 

Ngôn Sơ lơ đãng cũng nhìn theo ánh mắt của Trì Tín Lạc nhưng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lướt qua ngoài cửa sổ, anh ấy đột nhiên ngồi thẳng người dậy.

 

Tuy chỉ là một bóng lưng, nhưng cũng đủ quen thuộc.

 

Sẽ là cô sao?

 

Từ Tu Nhiên nhìn theo, “Sao cậu lại đột nhiên ngồi dậy vậy?”

 

Trì Tín Lạc: “Ngôn Sơ? Anh nhìn thấy gì à?”

 

Ánh mắt Ngôn Sơ gắt gao đuổi theo bóng dáng đó, nhìn cô ở ngoài cửa sổ xe trở nên ngày càng nhỏ, cũng ngày càng xa.

 

Ngôn Sơ nỗ lực bình ổn nhịp tim đang gia tốc lúc này.

 

Từ Tu Nhiên lại hỏi: “A Ngôn? Cậu nhìn thấy gì mà kích động vậy.”

 

Thật lâu sau, Ngôn Sơ cúi mắt, thấp giọng cười lắc đầu, “Không có gì, chắc là em nhìn nhầm rồi.”

 

Có lẽ là anh ấy đã mong nhớ cô quá lâu, lâu đến mức xuất hiện cả ảo giác.

 

Lạc Thi đang ở Paris, sao lại có thể xuất hiện ở Cannes chứ?

 

“Đi máy bay mệt rồi nhỉ?” Từ Tu Nhiên nhìn đồng hồ, nói với hai người: “Lát nữa xe dừng ở khách sạn xong chúng ta cũng ra bãi biển này chơi một chút, làm việc liên tục ba tháng, nếu đã tham gia chương trình này thì cũng tiện thể thư giãn một chút. Đợi đến khi chương trình chính thức bắt đầu quay, lịch trình đã lên kế hoạch đủ để cậu mệt rồi.”

 

Trên bãi biển, Lạc Thi nhìn cảnh tượng tốt đẹp cách đó không xa, cũng không nhịn được mà nở một nụ cười từ tận đáy lòng.

 

Trái ngược với một Chu Duật Lễ luôn trung thành với sắc đen, Hứa Đình Thâm lại là một quý ông Anh quốc điển hình, luôn chỉn chu trong những bộ vest may đo của Huntsman.

 

Vậy mà giờ phút này, quý ông ấy lại phải cởi áo khoác vắt trên khuỷu tay, có chút bất đắc dĩ để Chu Văn Huệ kéo đi chạy dọc bờ biển. Nụ cười trên môi cô ấy rạng rỡ như nắng.

 

Lạc Thi bất giác thầm nghĩ, có lẽ phải thích một người rất, rất nhiều, mới có thể nở một nụ cười hạnh phúc đến thế?

 

Đang mải mê suy nghĩ, một cơn gió biển ấm áp chợt thổi qua, lướt nhẹ trên tà váy hoa, chiếc mũ rơm cô đội hờ hững trên đầu cũng chực bị thổi bay. Ngay lúc cô còn đang ngẩn ngơ, Chu Duật Lễ đã bất ngờ tiến đến trước mặt, nhẹ nhàng giữ lại vành mũ giúp cô, rồi chìa tay ra.

 

Lạc Thi ngước nhìn lòng bàn tay rộng lớn trước mặt, rồi lại nhìn lên Chu Duật Lễ.

 

Anh mặc chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên để lộ phần cổ tay trắng lạnh và cánh tay với những đường gân xanh nam tính. Vài chiếc cúc áo trên cùng không cài, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ cơ màu bạc. Cả người anh toát lên một khí chất vừa quyến rũ lại vừa cấm dục.

 

Lạc Thi ngơ ngác hỏi: “… Sao vậy ạ?”

 

“Đi trên cát không dễ.” Chu Duật Lễ cúi mắt nhìn cô, giọng nói trong trẻo xen lẫn chút lười biếng, “Có muốn nắm tay tôi không?”

 

Lạc Thi gần như không chút do dự, cô nhanh chóng gật đầu, nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay ấm áp của anh.

 

Chu Duật Lễ cũng rất tự nhiên mà nắm lấy tay cô.

 

Bàn tay anh không hề lạnh lẽo như vẻ ngoài của anh, ngược lại còn ấm áp và đầy sức mạnh. Bàn tay to với những khớp xương rõ ràng dễ dàng bao trọn lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau.

 

Ánh mắt Lạc Thi dừng lại trên đôi tay đang siết chặt của hai người. Dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Duật Lễ, cô khẽ chớp mắt, rồi cũng nhẹ nhàng siết lại tay anh.

 

Gió biển lùa qua mái tóc đen của Chu Duật Lễ, làm lộ ra vầng trán cao và đường chân mày sắc nét. Anh nắm tay cô, cùng cô đi về phía bờ biển.

 

Nhận ra những ánh nhìn tò mò xung quanh, cô có chút không tự nhiên mà cúi đầu, nhưng rồi lại cảm nhận được bàn tay mình được anh âm thầm siết chặt hơn.

 

Họ đi xuyên qua dòng du khách nhộn nhịp, tiến về phía đại dương xanh biếc. Từng con sóng bạc đầu vỗ về bờ cát, họ cứ thế chậm rãi sóng vai, khung cảnh đẹp đến mức Lạc Thi phải bất giác nín thở.

 

Chỉ mong thời gian có thể trôi chậm lại một chút, chậm thêm một chút nữa.

 

Ánh mặt trời phảng phất như mạ lên người đàn ông bên cạnh một lớp ánh sáng vàng óng, bên tai chỉ còn lại tiếng sóng biển cuồn cuộn, trước mắt chỉ thấy được một bên mặt ưu việt của Chu Duật Lễ.

 

Lạc Thi bỗng nhiên nhớ lại, cô từng tò mò hỏi Diệp Oanh: “Oanh Oanh, rốt cuộc rung động là cảm giác gì, hình như tớ chưa từng trải qua.”

 

Diệp Oanh chỉ nhìn cô cười, rất thần bí nói với cô: “Cái này phải miêu tả thế nào nhỉ? Có lẽ là vào một khoảnh khắc nào đó, chúng ta tự nhiên thích người nào đó mà không biết.”

 

Khi đó Lạc Thi không hiểu, còn ngơ ngác, “Một khoảnh khắc nào đó?”

 

Diệp Oanh ừ hử một tiếng, xoa xoa tóc cô, “Đợi đến khi cậu thật sự gặp được khoảnh khắc đó, cậu sẽ hiểu lời nói của tớ ngày hôm nay.”

 

Lạc Thi suy nghĩ, có lẽ cô đã gặp được rất nhiều khoảnh khắc như vậy.

 

Khóe môi cô bất giác cong lên một đường cong, lại vô thức mà lắc lắc tay Chu Duật Lễ.

 

Chu Duật Lễ nghiêng mặt qua nhìn cô, vẫn đối với cô dịu dàng kiên nhẫn như vậy: “Sao vậy?”

 

Giờ phút này ánh mắt đổ dồn vào họ dường như ngày càng nhiều, đầu óc Lạc Thi nóng lên, cô nhìn Chu Duật Lễ, gọi tên anh: “… Chu Duật Lễ.”

 

“Ừm?”

 

Lạc Thi cắn môi, thấp giọng nói với anh: “Có rất nhiều cô gái đang nhìn anh.”

 

Chu Duật Lễ tùy ý liếc nhìn xung quanh, khóe môi khẽ nhếch, tự nhiên giúp cô vén một sợi tóc mai ra sau tai, ung dung hỏi cô: “Biết tại sao họ nhìn tôi không?”

 

Lạc Thi không hiểu nguyên do, “Tại sao?”

 

Giọng Chu Duật Lễ lười biếng mê người, “Bởi vì, họ đang ghen tị với tôi.”

 

Lạc Thi có chút mờ mịt nhìn Chu Duật Lễ, “Ghen tị cái gì?”

 

Chu Duật Lễ thấy biểu cảm của Lạc Thi, anh có chút muốn cười.

 

Giây tiếp theo, Lạc Thi nhìn thấy hai bàn tay khớp xương rõ ràng của Chu Duật Lễ bỗng nhiên vươn tới — nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt cô, véo nhẹ má cô.

 

Lạc Thi lập tức mở to mắt.

 

Trong lúc cô đang phản ứng lại việc mình bị nựng má, Chu Duật Lễ lại hơi cúi người xuống nhìn thẳng vào cô, ngang tầm mắt với cô, cong môi không chút để ý mà nói: “… Bởi vì họ đang ghen tị tôi có thể nắm tay một cô gái đáng yêu và xinh đẹp thế này”

 

Giọng nói vừa dứt, cả người Lạc Thi đã rơi vào trạng thái đơ máy, đầu óc trống rỗng.

 

Cô hoàn toàn không ngờ một người như Chu Duật Lễ lại có thể nói ra những lời vừa thẳng thắn vừa ngọt ngào đến vậy. Gò má cô nóng bừng lên, cô có cảm giác cả người mình lúc này đỏ lựng như một con tôm luộc.

 

Theo phản xạ, cô lùi lại một bước, thoát khỏi “móng vuốt” của Chu Duật Lễ.

 

Lạc Thi đưa tay lên ôm đôi má đang nóng ran của mình, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, lắp ba lắp bắp hỏi: “Chu, Chu Duật Lễ, anh… sao anh lại nói thế?”

 

Chu Duật Lễ nhướng mày, “Thế nào?”

 

“… Anh bắt nạt tôi.”

 

“Bắt nạt?”

 

Ánh mắt Chu Duật Lễ thăm dò trên mặt cô, dừng lại ở một n** m*m m** nào đó, đáy mắt thần sắc ý vị không rõ, anh cười nhẹ một tiếng: “Như vậy cũng có thể tính là bắt nạt sao?”

 

“… “ Cô không biết anh đang nhìn gì, có chút bực bội hỏi anh, “Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi…?”

 

Chỉ là cô nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên có chút không thoải mái nhắm mắt lại.

 

“Sao vậy?”

 

“Hình như cát bay vô mắt tôi rồi.” Lạc Thi theo bản năng liền định rút tay ra dụi mắt.

 

Chu Duật Lễ nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, thấp giọng ngăn cô lại, “Đừng dụi mắt, tôi xem nào.”

 

Lạc Thi miễn cưỡng mở mắt ra, lí nhí, “Ừm, tôi sắp không mở được mắt rồi.”

 

Mặt Chu Duật Lễ bỗng nhiên phóng đại trước mắt, thần sắc anh chuyên chú, anh tiến đến gần đuôi mắt cô tìm được một hạt cát nhỏ, anh nhẹ nhàng thổi giúp cô, “Bây giờ còn không?”

 

Một tay khác của Chu Duật Lễ ch*m r** v**t v* giọt nước mắt chảy ra vì k*ch th*ch ở khóe mắt cô.

 

Lần này, quang minh chính đại.

 

Lạc Thi cảm nhận được động tác của anh, có chút không tự nhiên mà chớp chớp mắt, “Hình như đỡ hơn rồi.”

 

“Ừm.” Chu Duật Lễ thu tay lại, “Nếu còn không thoải mái, tôi đi tiệm thuốc mua nước muối sinh lý cho em rửa mắt.”

 

Mắt Lạc Thi có chút hồng, cô lắc đầu, lại nhẹ nhàng kéo kéo tay Chu Duật Lễ, “Không cần đâu.”

 

Chu Duật Lễ bỗng nhiên gọi cô: “Lạc Thi.”

 

“Sao vậy?”

 

“Có ai từng nói là em rất biết làm nũng không?”

 

Chẳng lẽ là vừa rồi giọng điệu cô nói chuyện với anh có vẻ thân mật quá sao?

 

Lạc Thi theo bản năng liền định giải thích: “Tôi…”

 

Chu Duật Lễ lại bổ sung một câu: “Tiếp tục phát huy.”

 

 

Lướt nhìn những cô gái trên bãi biển, ai nấy đều cầm trên tay một ly nước trái cây mát lạnh, Lạc Thi bỗng cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Dường như vị ngọt của cây kem cô vừa ăn xong giờ đây đã biến thành một cơn khát ngày một cồn cào.

 

Chu Duật Lễ chú ý đến ánh mắt của cô, hỏi cô: “Muốn uống không?”

 

“Ừm.”

 

Chu Duật Lễ liếc nhìn xe đẩy b*n n**c trái cây cách đó không xa, nói với Lạc Thi: “Vậy em đứng ở đây đợi tôi, đừng chạy lung tung, tôi qua đó mua cho em.”

 

Lạc Thi lại ngoan ngoãn gật đầu, “Được ạ.”

 

Lạc Thi nhìn bóng dáng Chu Duật Lễ rời đi, đột nhiên cảm giác được váy mình bị kéo nhẹ một cái.

 

Cô cúi đầu, thấy một cậu bé tóc xoăn nhỏ mới đến ngang hông cô. Cậu bé vừa nhìn là biết con lai, lớn lên rất xinh đẹp, lông mi dài mà cong vút, đôi mắt màu xanh biếc như đá quý trong suốt.

 

Trên mặt cậu bé có biểu cảm ấm ức bất lực, trong tay cầm một cây kem, nhưng lại nói tiếng Trung, “Chị ơi, chị là người Trung Quốc ạ?”

 

Lạc Thi mềm lòng, vội vàng ngồi xổm xuống nắm lấy vai cậu bé, an ủi xoa xoa tóc cậu, dịu dàng hỏi: “Đúng vậy, em sao vậy, người nhà em đâu?”

 

Cậu bé nghẹn ngào lắc đầu nói: “Là anh trai đưa em đến, vừa rồi em chỉ đi xem người khác đánh bóng chuyền trên biển thôi, quay đầu lại đã không thấy anh trai đâu, hu hu hu! Anh trai nói có khó khăn thì phải tìm người Trung Quốc… họ tốt bụng nhất…”

 

“Đừng khóc đừng khóc.” Lạc Thi không khỏi bật cười, gật đầu nhìn quanh một vòng, nhưng không thấy có ai tìm trẻ con, kiên nhẫn hỏi: “Vậy anh trai em mặc quần áo màu gì, trông như thế nào? Chị giúp em tìm.”

 

“Anh ấy… anh ấy cũng là người Trung Quốc, hôm nay anh ấy mặc áo sơ mi màu xanh, hu hu, anh trai em rất đẹp trai.”

 

Rất đẹp trai?

 

Cứ thế mà miêu tả đơn sơ và ngắn gọn vậy sao?

 

Ngay lúc Lạc Thi đang nhìn khắp nơi xem có người đàn ông nào mặc áo sơ mi màu xanh không, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một giọng nam trong trẻo: “Harlan?”

 

Cậu bé nghe thấy thế, đôi mắt lập tức sáng ngời, nói: “Là anh trai em!”

 

Lạc Thi theo tiếng nói của cậu bé nhìn lại, trong tầm mắt xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh phối với quần tây đen, áo sơ mi không có một nếp nhăn.

 

Mãi đến khi người đàn ông đến gần, Lạc Thi mới thật sự thấy rõ khuôn mặt anh ta.

 

Người đàn ông trẻ tuổi có dáng vẻ thanh tú, khí chất thoát tục, đeo một cặp kính gọng vàng, trên người có một mùi nước sát trùng nhàn nhạt.

 

“Harlan, sao em lại chạy đến đây?”

 

Cậu bé vừa thấy anh trai, liền không nhịn được mà la lên: “Anh ơi, anh đi đâu thế? Em tìm mãi không thấy anh! Em sẽ về mách mẹ!”

 

“…”

 

Người đàn ông thoáng chốc cạn lời, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt tươi cười lịch sự. Anh nhìn về phía Lạc Thi, trong mắt ánh lên ý cười: “Xin lỗi cô, tôi nhất thời không để ý đến thằng bé, đã làm phiền cô rồi.”

 

Lạc Thi vội vàng xua tay: “Không sao đâu ạ, tôi cũng chỉ trông giúp một lát thôi, không có gì to tát cả.”

 

Cô lại quay sang nhìn cậu bé, mỉm cười xoa đầu cậu: “Em tìm được anh trai rồi thì chị đi trước nhé. Nhớ đi sát theo anh trai, đừng để bị lạc nữa đấy.”

 

Lạc Thi vừa đứng dậy định rời đi thì cậu bé bỗng “A” lên một tiếng. Có lẽ vì giật mình luống cuống, cả cây kem trên tay cậu bé đổ ập xuống váy của Lạc Thi.

 

“…”

 

Cậu bé rối rít xin lỗi, ấm ức nhìn cô, giọng nũng nịu: “Chị ơi em xin lỗi! Em không cố ý đâu ạ!”

 

Ánh mắt Lạc Thi dừng lại trên váy của mình, kem thậm chí theo váy chảy xuống đầu gối cô.

 

… Không xong rồi, trên người cô không có mang khăn giấy.

 

Lúc này, một đôi tay thon dài như ngọc cầm khăn giấy đưa đến trước mặt cô, người đàn ông trẻ tuổi đang áy náy nhìn cô, “Vô cùng xin lỗi, trước tiên dùng khăn giấy của tôi lau một chút đi.”

 

Lạc Thi gật đầu, nhận lấy khăn giấy đồng thời, người đàn ông lại đưa lên một tấm danh thiếp, lịch sự mà ôn hòa nói: “Harlan không cẩn thận làm bẩn váy của cô, thật sự xin lỗi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm chi phí giặt là, trên danh thiếp là phương thức liên lạc của tôi, còn phải phiền cô liên lạc với tôi.”

 

Ánh mắt Lạc Thi dừng lại trên tấm danh thiếp màu trắng đơn giản đó.

 

— Dr, ShiYu Jin.

 

Rehabilitation department. (Khoa phục hồi chức năng)

 

Hóa ra là bác sĩ.

 

“Không sao đâu, không cần…”

 

Lạc Thi vừa định khéo léo từ chối thì giọng nói lạnh lùng quen thuộc từ phía sau đã truyền đến: “Lạc Thi.”

 

Cô quay đầu lại, thấy Chu Duật Lễ đã mua nước quay về và đang đứng cách đó không xa.

 

“…”

 

Cùng lúc đó, ánh mắt của hai người đàn ông cũng âm thầm giao nhau.

 

Ánh mắt Cận Thời Dữ lặng lẽ đánh giá người đàn ông cao lớn vừa xuất hiện. Anh có vẻ trạc tuổi anh ta, nhưng đôi mày rất lạnh lùng, thần sắc cũng vô cùng lạnh nhạt, khí chất xa cách xung quanh rất mạnh.

 

Người đàn ông đó chỉ nhàn nhạt liếc anh ta một cái, rồi rất nhanh đã chuyển ánh mắt sang cô gái, ánh nhìn cũng dịu dàng hơn rất nhiều một cách khó có thể nhận ra.

 

Chu Duật Lễ không đi tới, chỉ đứng yên ở đó nhìn Lạc Thi. Môi anh mím thẳng, dùng một giọng điệu không rõ cảm xúc nói với cô: “Thi Thi, lại đây.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...