Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 22



Khi nghe anh gọi “Thi Thi”, Lạc Thi thoáng sững người. Đây dường như là lần đầu tiên Chu Duật Lễ gọi cô thân mật đến thế. Rõ ràng là một cách xưng hô rất dịu dàng, nhưng qua miệng anh lúc này lại mang theo một cảm giác áp đặt, không cho phép ai xen vào.

 

Chu Duật Lễ vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng không để lộ chút cảm xúc nào.

 

Lạc Thi đành dùng tờ khăn giấy mà người đàn ông kia đưa để lau vệt kem trên đầu gối, gật đầu chào Cận Thời Dữ và Harlan rồi bước nhanh đến bên cạnh Chu Duật Lễ. Mãi đến khi cô đi về phía anh, đôi mày đang chau lại của Chu Duật Lễ mới thoáng giãn ra.

 

Anh liếc nhìn vết bẩn trên váy cô, rồi vươn tay nắm lấy cổ tay Lạc Thi, giấu đi mọi cảm xúc mà kéo cô ra sau lưng mình, hỏi: “Váy em bị sao vậy?”

 

“… Là em nhỏ không cẩn thận làm đổ kem lên ạ.”

 

“Ừm.” Chu Duật Lễ đáp một tiếng, không thèm nhìn hai người đang đứng cách đó, anh nắm tay Lạc Thi đi thẳng về phía băng ghế dài.

 

Nhìn bóng lưng họ xa dần, ý cười bên môi Cận Thời Dữ nhạt đi vài phần. Ngay sau đó, anh ta quay đầu nhìn Harlan, giọng nói không còn ôn hòa như trước mà mang đầy vẻ chất vấn: “Tại sao em lại làm vậy?”

 

Vẻ mặt Harlan đâu còn vẻ ấm ức như vừa rồi, cậu bé quệt nước mắt, có chút tức giận nhìn Cận Thời Dữ: “Anh, em giúp anh mà anh còn trách em à?”

 

Cận Thời Dữ có chút bất lực: “Em giúp anh cái gì?”

 

Harlan lý lẽ hùng hồn: “Vừa rồi rõ ràng là anh đã nhìn chị gái kia rất lâu, không phải là anh thích chị ấy sao?”

 

“… Cho nên em đã nhân lúc anh không để ý, lẳng lặng chạy tới đây sao?” Cận Thời Dữ xoa xoa trán.

 

“Đây là em đang giúp anh tạo cơ hội! Mẹ nói… nói cái gì nhỉ, à đúng rồi, nói anh đã ‘già trẻ không lớn’ rồi.”

 

“Harlan!” Cận Thời Dữ bật cười ngắt lời, sửa lại cho em trai, “Là ‘già đầu rồi’, em lại dùng sai thành ngữ nữa rồi.”

 

“Cũng gần giống nhau mà.” Harlan lẩm bẩm, có chút tiếc nuối liếc nhìn về phía Lạc Thi, “Tiếc là chị gái kia hình như có bạn trai rồi.”

 

Ý cười bên môi Cận Thời Dữ vẫn còn đó: “Vậy sao? Cũng chưa chắc đâu.”

 

Lạc Thi bị Chu Duật Lễ nắm tay kéo đi một mạch ra khỏi bãi biển. Anh đi khá nhanh, suốt quãng đường không nói một lời nào, khiến cô có chút không biết phải làm sao.

 

Chu Duật Lễ lại đi mua một chai nước khoáng và một gói khăn giấy mới. Tay áo sơ mi đen được xắn lên tùy ý, để lộ cánh tay rắn chắc với những đường gân xanh nam tính. Anh vặn mở chai nước, thấm ướt khăn giấy rồi cúi người xuống, tỉ mỉ lau sạch vệt kem còn sót lại trên đầu gối cô.

 

Loạt động tác của anh trôi chảy và tự nhiên, còn Lạc Thi thì có chút luống cuống, chỉ biết ngoan ngoãn đứng yên trước mặt anh, tay vẫn cầm ly nước trái cây anh vừa mua.

 

Bầu không khí bắt đầu trở nên có chút kỳ quái.

 

Lạc Thi nhấp một ngụm nước, chủ động lên tiếng: “… Nước trái cây này ngon quá.”

 

Động tác trên tay Chu Duật Lễ khựng lại một chút. Anh vẫn cúi đầu, không có gì thay đổi trên nét mặt, chỉ lạnh nhạt “Ừm” một tiếng rồi không nói gì thêm. Thấy dáng vẻ lạnh lùng này của anh, Lạc Thi nhất thời có chút bối rối.

 

Cô mím môi hỏi: “Chu Duật Lễ, anh giận à?”

 

Nghe vậy, Chu Duật Lễ mới đứng thẳng dậy, thong thả vặn lại nắp chai rồi ném chiếc chai rỗng vào thùng rác một cách gọn gàng. Giọng điệu anh vẫn bình thản đến lạ, hỏi ngược lại cô: “Sao phải giận?”

 

Tuy anh nói vậy, nhưng Lạc Thi lại cảm thấy vẻ mặt anh giống như sắp có bão táp kéo đến.

 

“…”

 

“Váy bẩn rồi, đưa em đi mua cái mới nhé?”

 

Lạc Thi gật đầu, theo bản năng đưa tay về phía anh. Nhưng Chu Duật Lễ lại làm như không để ý đến động tác của cô, anh chỉ lạnh nhạt xoay người cất bước đi: “Đi thôi.”

 

Đầu ngón tay cô chới với giữa không trung, rồi từ từ cuộn lại, bàn tay siết chặt lấy tà váy, trong lòng cô có chút hụt hẫng. Cô đi sau Chu Duật Lễ một bước, lặng lẽ theo gót anh trên đại lộ ven biển. Con đường này tên là Croisette, hai bên đường là hàng cọ và ngô đồng đan xen, đây cũng là con phố hàng hiệu xa xỉ của Cannes. Ánh mắt cô dừng lại trên bóng lưng cao lớn và có phần cô độc của anh, cô cảm thấy khí áp quanh người anh đang hạ xuống rất thấp.

 

Lồng ngực Lạc Thi có chút khó chịu. Cô chắc chắn Chu Duật Lễ đang tức giận, nhưng lại không hiểu anh giận vì điều gì. Là vì cô nói chuyện với người khác sao?

 

Mãi cho đến khi Lạc Thi chú ý tới tấm danh thiếp vẫn còn nắm trong tay, cô mới chậm chạp nhận ra điều gì đó.

 

Hóa ra, lúc Chu Duật Lễ cúi xuống lau vết kem cho cô, cô đã vô tư cầm tấm danh thiếp của một người đàn ông khác huơ huơ ngay trước mặt anh?

 

Cô nhìn bóng lưng Chu Duật Lễ, có chút luống cuống mấp máy môi.

 

Hai người một trước một sau đi vào khu phố mua sắm, du khách cũng ngày một đông. Có người không cẩn thận va phải Lạc Thi, người đó vội vàng xin lỗi, cô lắc đầu tỏ vẻ không sao. Cô để ý thấy bước chân của Chu Duật Lễ dường như cũng vì thế mà khựng lại một chút.

 

Nhưng anh vẫn không dừng lại đợi cô.

 

Lạc Thi càng thêm ấm ức. Rõ ràng anh thấy có người đụng vào cô mà cũng không thèm quay đầu lại. Thật quá đáng. Cảm giác tủi thân bất chợt ập đến khiến lòng cô chua xót. Lạc Thi không thích cảm giác này, nhưng cô không muốn anh không vui.

 

Nghĩ vậy, cô bước nhanh hơn, cô vươn tay níu lấy góc áo Chu Duật Lễ.

 

Trên con phố đông đúc, không ít người đã hướng mắt về phía cặp đôi trẻ có ngoại hình vô cùng nổi bật này. Cô gái đội chiếc mũ rơm che khuất phần lớn gương mặt, chỉ để lộ nửa dưới tinh xảo trắng nõn. Một tay cô cầm ly nước trái cây, tay kia níu lấy góc áo người đàn ông cao lớn phía trước, ngẩng đầu nhìn anh.

 

Chu Duật Lễ cảm nhận được góc áo anh bị kéo lại, cuối cùng anh cũng dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

 

Vốn Lạc Thi định nói thẳng với anh là anh đừng giận nữa, nhưng khi đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của anh, lời đến bên miệng lại biến thành một câu khác: “… Anh đi nhanh quá, tôi theo không kịp.”

 

“… Ừm.” Chu Duật Lễ im lặng hai giây, dường như khẽ thở dài một tiếng, rồi lại hỏi cô: “Em muốn vào tiệm nào mua váy trước?”

 

Lạc Thi ngước mắt nhìn lướt qua các cửa hàng hiệu san sát, trong không khí thoang thoảng mùi hương nước hoa đặc trưng của các thương hiệu lớn. Cô có chút chán nản, tiện tay chỉ vào một cửa hàng.

 

Vừa bước vào tiệm, một nhân viên bán hàng nam trẻ tuổi mặc vest đã niềm nở đón tiếp. Anh ta là người Anh, có mái tóc xoăn, lịch sự giới thiệu các mẫu mới. Sau vài câu trao đổi, Lạc Thi chọn một chiếc váy hoa nhỏ màu hồng phấn có chiết eo và đuôi cá.

 

Cô vào phòng thử đồ. Trước khi kéo rèm ra, cô còn cố ý hít một hơi thật sâu, cô mỉm cười với không khí, tự nhủ lát nữa phải tỏ ra thật tự nhiên. Cô không muốn giận dỗi với anh nữa.

 

Thế là, cô vừa bước ra khỏi phòng thử đồ đã chủ động hỏi: “Anh xem cái này có đẹp không?”

 

Nhưng khi cô mang theo nụ cười ngẩng mặt lên, trước mắt cô chỉ có anh nhân viên bán hàng kia. Dường như anh ta biết một chút tiếng Trung, còn có phần vụng về giơ ngón tay cái lên, cười khen cô: “Đẹp! Mỹ lệ!”

 

Nụ cười vốn đã có chút gượng gạo của Lạc Thi lập tức cứng đờ. Không nhận được sự đáp lại từ người mình mong đợi, cô ấm ức đến mức sống mũi cũng bắt đầu cay cay.

 

Anh đi đâu rồi? Tại sao đột nhiên lại biến mất.

 

Dù buồn đến đâu, Lạc Thi vẫn rất lịch sự mỉm cười với nhân viên bán hàng, rồi đi tìm bóng dáng Chu Duật Lễ. Anh đang đứng bên ngoài cửa kính gọi điện thoại. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng nhìn lại.

 

Anh đang nhíu mày, vẻ mặt của anh rất lạnh lùng.

 

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, sau khi thấy vẻ mặt lạnh nhạt ấy, cảm giác chua xót cuối cùng cũng không nén được nữa. Khóe môi đang cong lên của cô nhanh chóng trĩu xuống.

 

Lạc Thi cụp hàng mi dài, nhanh chóng đưa tay lau khóe mắt, cô ấm ức bĩu môi rồi xoay người không nhìn anh nữa.

 

Chứng kiến tất cả những điều này, Chu Duật Lễ lập tức lộ vẻ kinh ngạc. Anh nhanh chóng nhíu mày, cúp điện thoại rồi bước về phía cô. Anh quay lại tiệm, ánh mắt dừng trên người Lạc Thi đang cúi đầu ngồi trên ghế sofa. Cô mặc chiếc váy dây hoa lệch vai vừa mới thay, để lộ bờ vai mảnh khảnh và xương quai xanh thanh tú, làn da trắng ngần. Tà váy phủ lên đôi chân thon dài. Cô chỉ im lặng cúi đầu, hai tay siết chặt lấy váy.

 

Anh nhân viên bán hàng trẻ tuổi cũng bất ngờ nhìn sang, không hiểu tại sao cô gái phương Đông xinh đẹp này đột nhiên lại sa sút tinh thần như vậy. Thấy thế, anh ta đành tạm thời lui đi, để lại không gian cho họ.

 

Chu Duật Lễ bước nhanh qua, cúi người trước mặt cô, anh thấp giọng hỏi: “Sao tự nhiên em lại khóc?”

 

Lạc Thi không nói gì, chỉ lắc đầu thật nhẹ.

 

Chu Duật Lễ lập tức đưa tay định nắm lấy tay cô, anh lại thấy cô gái nhỏ lần đầu tiên lùi lại trước mặt anh, cô nhanh chóng rụt tay về. Vẻ mặt anh thoáng sững sờ, không đợi anh phản ứng lại, một giọt nước mắt ấm nóng đột nhiên rơi xuống mu bàn tay anh.

 

Nước mắt cô như những viên ngọc trai đứt dây, từng giọt, từng giọt rơi xuống.

 

Nhìn thấy cảnh này, thái dương Chu Duật Lễ giật thót. Bên tai lại vang lên tiếng nức nở không kìm được của Lạc Thi. Đầu óc anh lập tức trống rỗng, lý trí cũng vì tiếng khóc của cô mà sụp đổ trong một khoảnh khắc. Anh nhanh chóng vươn tay ôm người vào lòng, tay anh đặt lên mái tóc mềm mại của cô.

 

Nước mắt cô lập tức làm ướt một mảng áo sơ mi đen của anh. Yết hầu Chu Duật Lễ trượt lên xuống, có chút cứng nhắc thấp giọng dỗ dành cô gái nhỏ trong lòng: “… Đừng khóc.”

 

Nghe vậy, Lạc Thi lại khóc càng to hơn. Cô dựa vào lòng anh không ngừng nức nở, thút thít nói: “… Anh không để ý đến tôi, đi cũng không đợi tôi.”

 

Chu Duật Lễ hoàn toàn thất bại, đáy mắt xẹt qua một tia tự trách. Anh vươn tay nắm lấy tay cô, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt, dùng lòng bàn tay lau đi những giọt nước mắt quý giá của cô, nhẹ nhàng v**t v* má cô nói: “Xin lỗi, là tôi không tốt. Tôi xin lỗi, đừng khóc nữa được không?”

 

Nghe thấy giọng điệu vừa trầm thấp vừa kiên nhẫn của anh, Lạc Thi cũng biết người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng này, chỉ ở trước mặt cô mới lộ ra vẻ dịu dàng đến thế. Cô vì sự thiên vị của anh mà động lòng, cô cũng thoáng có một chút xúc động muốn hỏi thẳng anh, có phải anh cũng có một chút thích cô không?

 

Cô lo được lo mất, lại do dự không dám tiến tới.

 

Lạc Thi biết nên dừng lại đúng lúc. Sau khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh trong làn nước mắt, cô chậm chạp cảm thấy có chút mất mặt, không hiểu sao cô lại vì chút chuyện nhỏ mà khóc. Rõ ràng trước đây, những lúc luyện đàn đến suy sụp, nửa đêm đối diện với bốn bức tường, cô cũng chỉ một mình cầm vĩ đàn ngẩn người, chống đỡ không khóc mà tiếp tục ngày qua ngày luyện tập. Cô vẫn luôn nghĩ mình là một cô gái kiên cường. Nhưng trớ trêu thay, khi đối mặt với tình cảm, tất cả lý trí đều hóa thành hư ảo.

 

Thấy cô gật đầu, Chu Duật Lễ mới khẽ thở phào một hơi, giải thích với cô: “Vừa rồi tôi không để ý đến em, là vì tôi muốn bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện. Là tôi không tốt, lần sau nhất định tôi sẽ đến dỗ Thi Thi trước tiên, được không?”

 

Lạc Thi bất lực trước sự dịu dàng của anh, cô sụt sịt mũi, rầu rĩ trả lời: “… Được.”

 

“Được rồi, sao em lại ấm ức đến vậy?” Chu Duật Lễ bất đắc dĩ, nhẹ nhàng v**t v* khóe mắt ướt át của cô, “Người khác nhìn thấy chắc sẽ nghĩ tôi là kẻ tội đồ, làm em khóc thành ra thế này.”

 

“… Chỉ là, không nhịn được thôi.” Lạc Thi ấm ức bĩu môi, chỉ vào chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh, “Xin lỗi, tôi làm ướt áo anh rồi.”

 

Chu Duật Lễ cúi đầu nhìn “tác phẩm” của Lạc Thi trên áo mình, thuận thế nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay, rất nhẹ mà cười một tiếng: “Không sao, chẳng lẽ em nghĩ áo sơ mi của tôi còn quý hơn nước mắt của em sao?”

 

Lạc Thi nghe đến đây cuối cùng cũng nín khóc mà bật cười.

 

Chu Duật Lễ lại nhẹ nhàng v**t v* mu bàn tay cô một chút, “Không khóc nữa?”

 

“Vâng.” Lạc Thi từ từ ngừng khóc, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nũng nịu gọi tên anh: “… Chu Duật Lễ.”

 

“Ừm?”

 

“… Lớp trang điểm của tôi có bị trôi không?”

 

“… Không có.” Chu Duật Lễ sững lại một chút, không nhịn được cười nhẹ ra tiếng, vội vàng an ủi cô, “Không trôi, vẫn rất đẹp.”

 

Lạc Thi không ngờ anh đột nhiên khen mình, có chút không biết làm sao, “… Ồ.”

 

“Tôi đi thanh toán trước nhé?” Chu Duật Lễ nắm lấy tay cô, kiên nhẫn thấp giọng hỏi.

 

“… Được.”

 

Sau khi thanh toán xong, một tay Chu Duật Lễ xách túi đựng quần áo cũ, tay kia nắm chặt tay Lạc Thi. Anh xoay người, thấy cô gái nhỏ vì vừa mới khóc xong mà cả hàng mi đều đỏ hoe, khiến người ta bất giác mềm lòng.

 

Khi ở trong tiệm, cách một tấm kính nhìn thấy cô đưa tay lau nước mắt, anh cũng đã rất kinh ngạc, không hiểu sao cô đột nhiên lại khóc. Lần đầu tiên anh cảm nhận được một cảm giác vừa bất lực vừa đau lòng. Khi thật sự nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống, trái tim anh như vỡ ra từng mảnh.

 

Anh tự cho mình là người lý trí, đối với tình cảm giữa người với người đều rất lạnh nhạt, nhưng từ khi gặp cô, tất cả dường như đang thay đổi. Lồng ngực anh chứa đầy sự mềm mại chỉ dành riêng cho cô. Trước đây anh chưa bao giờ dỗ dành ai, đến nay tất cả kinh nghiệm dỗ người đều dành cho cô gái trước mặt này.

 

Khi Chu Duật Lễ đang có chút thất thần, anh nghe thấy Lạc Thi dịu dàng nói: “Danh thiếp là người kia đưa cho tôi, anh ta nói muốn bồi thường tiền giặt quần áo. Tôi định từ chối thì anh đã gọi. Anh đừng giận, tôi thấy anh không để ý đến tôi… nên tôi có chút buồn.”

 

Hiếm khi thấy cô thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình như vậy, đáy lòng Chu Duật Lễ lại một lần nữa mềm nhũn. Nhìn cô nói nói, rồi lại ấm ức bĩu môi, dường như lại có dấu hiệu muốn khóc.

 

Đúng là tiểu tổ tông.

 

Thái dương Chu Duật Lễ giật giật, anh lên tiếng ngắt lời cô: “Lạc Thi.”

 

Lạc Thi mắt đỏ hoe khó hiểu nhìn về phía anh: “… Vâng?”

 

… Thôi vậy, dường như nói thêm mấy câu cũng không có ý nghĩa gì. Vẫn là hành động trực tiếp hơn.

 

Thế là, ngay trên con phố đông người qua lại, Chu Duật Lễ cúi người, lại một lần nữa ôm cô gái nhỏ vào lòng, bàn tay anh phủ l*n đ*nh đầu cô, để cô áp vào ngực mình. Giọng anh như có chút bất lực, lại vô cùng dịu dàng lưu luyến: “Tốt nhất đừng khóc nữa, tôi không có cách nào dỗ em cả.”

 

Anh đang tự trách mình. Lẽ ra lúc đi mua đồ uống anh nên đưa cô đi cùng. Vốn dĩ anh nghĩ là đi trên cát không tiện, nhưng để cô một mình ở đó lại cũng không phải là lựa chọn sáng suốt. Đặc biệt là khi nhìn thấy có người đàn ông lạ đến gần cô, lần đầu tiên Chu Duật Lễ cảm nhận được cái gì gọi là buồn bực. Ngày thường anh đã quen cô độc, đối với chuyện yêu đương cũng không có hứng thú. Bây giờ trong cuộc sống đột nhiên có một cô gái xông vào, gặp phải loại chuyện này, anh lại không có lập trường và tư cách để tức giận.

 

Nghe thấy lời Chu Duật Lễ nói, tai Lạc Thi có chút nóng lên. Bên cạnh là những ánh mắt tò mò thỉnh thoảng liếc tới, nhưng cô lại có chút không muốn buông anh ra. Cô cũng rất muốn nói cho anh biết, cô cũng không có cách nào với anh. Chỉ cần anh dỗ một chút, tâm trạng của cô dường như đã tốt lên rồi.

 

Lạc Thi nhìn thấy bóng dáng của hai người phản chiếu trên tấm kính của cửa hàng. Anh ôm cô, trên con phố Cannes đông đúc, chỉ có hai người họ ôm nhau giữa dòng người ồn ào.

 

Anh nhân viên bán hàng lúc nãy cũng thò đầu ra. Sau khi thấy họ làm lành, anh ta thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười gật đầu với Lạc Thi.

 

Rất nhanh sau đó, họ đã hội hợp cùng Chu Văn Huệ và Hứa Đình Thâm. Bốn người lại đi dạo một vòng, Chu Văn Huệ kéo Lạc Thi không ngừng mua sắm, còn Chu Duật Lễ và Hứa Đình Thâm thì chịu trách nhiệm quẹt thẻ, cũng không có vẻ gì là không kiên nhẫn. Cuối cùng, họ tìm một nhà hàng Pháp có tiếng ở địa phương, dùng xong bữa tối đầu tiên ở Cannes dưới ánh hoàng hôn.

 

Ăn xong bữa tối, họ lại đáp trực thăng bay về trang viên.

 

Buổi tối rửa mặt xong, Chu Văn Huệ không đi tìm Hứa Đình Thâm mà qua ngủ chung với Lạc Thi. Cô ấy do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Lạc Thi, lúc đó có phải ở Croisette cậu đã khóc không?”

 

Lạc Thi có chút xấu hổ gật đầu.

 

“… Sao vậy?” Chu Văn Huệ nhíu mày, “Có phải anh trai tớ bắt nạt cậu không?”

 

“Cũng không hẳn.”

 

“Cậu đừng nói giúp anh ấy, cái tính chó của anh ấy tớ còn không biết sao?” Chu Văn Huệ hoàn toàn không tin.

 

“Thật sự không có.” Lạc Thi nghiêm túc nhìn về phía Chu Văn Huệ, “Lúc đầu có chút hiểu lầm, nhưng sau đó đã giải quyết rồi.”

 

“Anh ấy dỗ cậu à?”

 

“Ừ.” Lạc Thi vội không ngừng gật đầu.

 

“Đúng là gặp quỷ.” Chu Văn Huệ kinh ngạc không thôi, “Anh ấy mà cũng biết dỗ người à?”

 

Lạc Thi có chút thẹn thùng, không nói nữa: “Tớ thu dọn hành lý trước đã.”

 

Khi Lạc Thi đang sắp xếp hành lý, Chu Văn Huệ nhận được một tin nhắn của Chu Duật Lễ: [Gửi cho anh ảnh chụp chung hôm nay.]

 

Chu Văn Huệ vừa hay đang tải ảnh, không chút suy nghĩ gõ một dãy số qua: [Giá tình thân, 3000.]

 

Cô ấy lại chuyển sang giao diện trò chuyện với mấy cô bạn thân khác. Đến khi cô ấy chuyển về, một thông báo chuyển khoản dứt khoát đã được gửi đến:

 

[Chuyển khoản] Mời bạn xác nhận nhận tiền

 

Chu Văn Huệ nhấn vào khung chat với Chu Duật Lễ, sau khi nhìn rõ mấy số không, cô ấy sợ ngây người. Nhưng có tiền không lấy là đồ ngốc, Chu Văn Huệ không chút suy nghĩ liền nhận tiền, hỏi: [Khoan đã, anh chắc là không chuyển nhầm chứ? Thêm một số 0 rồi.]

 

Z: [Giá trọn gói. Gửi cho anh tất cả ảnh của cô ấy hôm nay.]

 

Chu Văn Huệ: [?]

 

Chu Văn Huệ cũng không định lừa Chu Duật Lễ số tiền này, không ngờ anh lại coi tiền tài như rác, không chút nghĩ ngợi liền nói với cô ấy là trọn gói.

 

Hong Kong.

 

Hôm nay thời tiết Hong Kong âm u, cũng may chuyến bay đã đúng giờ hạ cánh xuống sân bay quốc tế. Sau khi hạ cánh, Quan Dĩnh lập tức ngồi lên xe của nhà phái tới trở về Vịnh Nước Cạn.

 

Vào nhà, Quan Dĩnh nghe thấy một tiếng huýt sáo ngả ngớn. Cô ta theo tiếng nhìn lại, thấy Quan Tuân đang thản nhiên dựa vào lan can cầu thang lầu hai. Quan Dĩnh và người anh trai cùng cha khác mẹ này luôn có quan hệ không tốt, ngày thường ở nhà gặp mặt sẽ coi nhau như vô hình. Trớ trêu là Quan Tuân lại thích trêu chọc cô ta, anh ta thích nhất là xem bộ dạng tức giận dậm chân của cô ta.

 

Quan Tuân từ trên cao nhìn xuống Quan Dĩnh, khinh miệt cười nhạo một tiếng: “Anh còn tưởng là ai, đại tiểu thư nhà họ Quan của chúng ta cuối cùng cũng chịu từ Paris trở về rồi à? Vịnh Nước Cạn thật sự không giữ được em rồi.”

 

Quan Dĩnh lạnh mặt không để ý đến anh ta, ném túi sang một bên sofa, hỏi quản gia bên cạnh: “Ba tôi đâu?”

 

Quản gia vội vàng trả lời: “Thưa tiểu thư, ông chủ đã uống thuốc, vừa mới ngủ rồi ạ.”

 

Quan Dĩnh gật đầu, cau mày: “Bác sĩ nói sao, có nghiêm trọng không? Hai năm nay không phải đã kiểm soát rất tốt rồi sao, tại sao bệnh tim lại tái phát?”

 

“Bệnh tim ạ?” Quản gia nghe đến đây có chút kinh ngạc, cẩn thận hỏi Quan Dĩnh, “… Ai, ai đã nói với cô vậy ạ? chẳng qua là hai ngày trước ông chủ đi Trung Hoàn họp, có chút cao huyết áp thôi.”

 

Quan Dĩnh sững lại một chút. Trên đỉnh đầu liền lại truyền đến tiếng cười trào phúng của Quan Tuân. Nghe đến đây, đâu còn không biết là ai đang giở trò?

 

Quan Dĩnh cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Quan Tuân, hỏi: “Quan Tuân, có ý nghĩa không?”

 

Quan Tuân một tay đút túi, một tay còn cầm một ly Whiskey nhàn nhã nhấm nháp. Nghe thế, anh ta nâng ly về phía Quan Dĩnh: “—Of course.” (Tất nhiên rồi.)

 

Quan Dĩnh cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng. Lúc này Quan Tuân cũng từ trên cầu thang từ từ đi xuống. Quản gia thấy thế vội vàng lui ra ngoài. Mãi cho đến khi Quan Tuân đứng trước mặt Quan Dĩnh, không khí lập tức giương cung bạt kiếm.

 

Quan Tuân tinh tế đánh giá Quan Dĩnh một phen, dường như quan tâm mà nói với cô ta: “Lâu rồi không gặp, em gái của anh, em gầy đi rồi.”

 

Quan Dĩnh chỉ cảm thấy như ăn phải một con ruồi, không kiên nhẫn nhìn Quan Tuân, lạnh lùng nói: “Có rắm thì mau thả, đừng có ở đây giả vờ tình anh em thắm thiết.”

 

“Em xem em kìa, lúc nào cũng dễ bị kích động như vậy.” Quan Tuân đặt ly rượu trong tay sang một bên.

 

Quan Dĩnh mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

 

“Nghe nói em đã rời khỏi ban nhạc mà anh giới thiệu trước đây, tại sao không nói với anh một tiếng?”

 

Quan Dĩnh cười lạnh một tiếng: “Anh là mẹ tôi chắc? Quản tôi nhiều thế?”

 

Quan Tuân cũng không tức giận, khóe môi vẫn treo nụ cười mang theo ý trào phúng, nói: “Em đuổi theo thái tử gia nhà họ Chu đến Paris, tại sao đến bây giờ vẫn không có tiến triển gì? Không bằng trở về Vịnh Nước Cạn làm đại tiểu thư nhà họ Quan của em, sau này em muốn vào ban nhạc nào thì tùy em chọn.”

 

“Anh nghe nói, Chu Duật Lễ gần đây qua lại rất thân với cô nghệ sĩ violin trong ban nhạc mới của em. Ảnh của cô gái đó anh đã xem rồi, trông… thật sự đáng thương.”

 

Quan Dĩnh lập tức nhíu mày: “Anh điều tra tôi?”

 

Quan Tuân cười một tiếng: “Ngây thơ, đây là anh đang điều tra Chu Duật Lễ.”

 

Quan Dĩnh cau mày, cảnh cáo Quan Tuân: “Anh điên rồi, anh điều tra anh ấy, anh không sợ người nhà họ Chu đối phó với anh à?”

 

“Trước đây lúc ba của tên họ Chu đó còn sống thì nhà họ Quan chúng ta còn kiêng dè ba phần. Hơn nữa, anh và ba không giống nhau, trên thương trường làm gì có anh em bạn bè?”

 

Quan Dĩnh thấy bộ mặt này của Quan Tuân lập tức cảm thấy ghê tởm. Quan Tuân giống như một con rắn độc ẩn nấp ở nơi âm u, từ nhỏ đã coi Chu Duật Lễ như cái gai trong mắt, ai cũng lấy anh ta và Chu Duật Lễ ra so sánh. Quan Tuân đang đợi một cơ hội, một cơ hội có thể báo thù đồng thời có thể chèn ép Chu Duật Lễ.

 

Quan Dĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Quan Tuân, nói: “Anh biết tôi thích anh ấy.”

 

“So?” (Thì sao?) Quan Tuân vẻ mặt vô tội dang tay ra.

 

Quan Dĩnh gằn từng chữ: “Ngừng ngay hành vi ngu xuẩn của anh lại đi.”

 

“Ngu xuẩn?” Sau khi nghe xong Quan Tuân thấp giọng cười ra tiếng, “Anh có thể ngu xuẩn bằng em sao? Đuổi theo một người đàn ông đến tận Paris, người ta căn bản không thèm để ý đến em. Em lại mỏi mắt trông mong mà theo sau, thật cheap (rẻ tiền).”

 

Sắc mặt Quan Dĩnh hoàn toàn đen lại, cô ta vươn tay đẩy Quan Tuân một cái: “Anh nói lại lần nữa xem?”

 

“Wait, đừng vội chứ.” Quan Tuân lùi lại một bước đứng vững, thấy bộ dạng thất thố này của Quan Dĩnh trong lòng càng khoái ý, lập tức ngửa đầu cười lớn, bả vai run rẩy dữ dội, “Quan Dĩnh, anh thấy em không phải là thích cậu ta. Em chỉ là sợ mất mặt. Em và anh giống nhau, từ nhỏ đã thích so bì với người khác. Bây giờ cậu ta đột nhiên có hứng thú với một người phụ nữ xa lạ, có phải là đã k*ch th*ch cái tính hiếu thắng của em không? Hả? Ha ha ha ha!”

 

Tay Quan Dĩnh nắm chặt thành quyền, cố nén xúc động muốn nện ly rượu bên cạnh lên đầu Quan Tuân, giọng nói của cô ta run rẩy mắng: “— Anh câm miệng cho tôi!”

 

“Ai! Suỵt, nhỏ tiếng một chút.” Quan Tuân làm một động tác im lặng, không đồng tình lắc đầu, “Ba còn đang ngủ đó.”

 

Quan Dĩnh kiềm chế liếc nhìn về phía phòng ngủ trên lầu hai, bình ổn lại cảm xúc, hỏi: “Cho nên anh gọi tôi về, chỉ là để nói với tôi những lời nhảm nhí này?”

 

“Đương nhiên không phải.” Quan Tuân cười khẽ, “Anh là thấy em ngốc đến đáng thương, một chút thủ đoạn cũng không biết dùng, muốn thương lượng với em một chuyện.”

 

“…”

 

“Giống như loại thái tử gia như Chu Duật Lễ, kiêng kị nhất chính là động chân tình. Ngạn ngữ có câu đánh rắn phải đánh vào bảy tấc…”

 

Quan Dĩnh tức thì nghĩ đến điều gì đó, cô ta cảnh giác nhìn người trước mặt: “Anh muốn làm gì?”

 

Ý cười bên môi Quan Tuân nhạt đi rất nhiều: “Đương nhiên là nhân lúc cậu ta chưa về nước, cho cậu ta một đòn chí mạng.”

 

Trong mắt Quan Dĩnh hiện lên một tia hoảng loạn: “Anh—”

 

“Em giúp anh.” Quan Tuân nhìn cô, nói một cách không cho phép chen vào, “Đây là em nợ anh, Quan Dĩnh.”

 

Quan Dĩnh thấp giọng quát lớn: “Anh thật sự điên rồi sao? Chuyện đó căn bản không liên quan đến Chu Duật Lễ! Cái chết của Annie là một tai nạn! Anh rốt cuộc còn muốn thế nào nữa?”

 

“Tai nạn?” Quan Tuân nghe đến đây, ý cười giả tạo trên mặt chỉ trong chốc lát biến mất hoàn toàn. Sắc mặt anh ta trầm xuống, thấp giọng uy h**p: “Quan Dĩnh, đừng quên em họ gì. Khuỷu tay hướng ra ngoài, đừng trách anh ngay cả em cũng xử lý.”

 

Trên mặt Quan Tuân là thần sắc tối tăm, cười nhạo một tiếng lại hỏi: “Cô gái kia tên… Lạc Thi đúng không?”

 

Giữa mày Quan Dĩnh kinh hoàng, cô ta run rẩy môi nhìn Quan Tuân, khó có thể tin hỏi: “Anh muốn làm gì? Cô ta vô tội, anh đừng có cả ngày nổi điên như vậy!”

 

“Cô ta không phải là tình địch của em sao, em giả vờ làm người lương thiện gì chứ?” Quan Tuân cười lạnh một tiếng, buông cổ tay đang bóp của Quan Dĩnh ra, “… Đây là anh đang giúp em giải quyết phiền phức, để em được như ý trở thành bà Chu đấy.”

 

Nói xong câu đó, Quan Tuân tiêu sái xoay người lên lầu.

 

Cuối cùng Quan Dĩnh cũng không nói nên lời. Cô ta phẫn hận trừng mắt nhìn bóng lưng Quan Tuân rời đi, chỉ cảm thấy cả người rét run.

 

Cô ta nghĩ đến Chu Duật Lễ, lại nghĩ đến gương mặt tươi cười của Lạc Thi. Cô ta đích thực coi Lạc Thi là tình địch, nhưng trong lòng cô ta lại không hề ghét Lạc Thi. Ở Hong Kong nhiều năm như vậy, những cô thiên kim danh viện mà cô ta quen biết không có một ai là không đấu đá lẫn nhau. So với những người đó, ngược lại cô ta lại thưởng thức sự hồn nhiên và thẳng thắn của cô gái kia hơn.

 

Chỉ là, Lạc Thi đã bị Quan Tuân theo dõi. Quan Tuân tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...