Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 31



Vì đã quá muộn, Lạc Thi chỉ vội vã xếp váy ngủ, quần áo cho ngày mai cùng một túi đồ trang điểm nhỏ vào vali. Chu Duật Lễ xách giúp cô hộp đàn, và cứ thế, cô nhanh chóng dọn vào căn hộ của anh.

 

Căn hộ của anh quả thật trống trải đến mức có chút lạnh lẽo.

 

Mãi đến khi tắm xong, đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn mình trong chiếc váy ngủ, Lạc Thi mới khẽ mím môi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bối rối.

 

… Tối nay, cô ngủ ở đâu?

 

Lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên cô sống chung với một người đàn ông.

 

Cô chậm rãi xếp những chai lọ tẩy trang, sữa rửa mặt của mình lên kệ bồn rửa tay, từng chút một lấp đầy vị trí của mình vào không gian vốn trống vắng của anh. Sau khi tẩy trang xong, Lạc Thi lại bắt đầu soi gương, cảm thấy dạo này da mặt cô không được tốt lắm, mặt mộc trông có chút không tự nhiên.

 

Cô đứng trước gương lấy tinh thần một lúc lâu mới dám mở cửa phòng tắm.

 

Chu Duật Lễ đang ở bên đảo bếp hâm sữa cho cô. Nghe thấy tiếng cửa mở, anh mới ngước mắt lên nhìn. Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy ngủ lụa màu trắng viền bèo, mái tóc dài được búi thành củ tỏi, vài sợi tóc mai lòa xòa bên thái dương. Lớp trang điểm đã được tẩy đi, để lộ gương mặt trắng nõn, trông hệt như một búp bê sứ.

 

So với lúc trang điểm, Chu Duật Lễ cảm thấy mặt mộc của cô trông càng ngoan ngoãn và xinh đẹp hơn.

 

“Tắm xong rồi à?”

 

“Vâng.” Cô có chút ngượng ngùng níu lấy vạt váy, “Anh đang làm gì vậy ạ?”

 

“Hâm sữa cho em.” Anh đáp, rồi bước tới dắt tay cô đến bên đảo bếp. “Uống sữa xong rồi hãy đánh răng. Tối nay em ngủ ở phòng anh trước nhé?”

 

Lạc Thi ngoan ngoãn gật đầu, hỏi anh: “Vậy còn anh?”

 

“Anh ngủ phòng khách.” Anh đẩy chiếc cốc sứ màu đen đến trước mặt cô, “Tạm thời dùng cốc của anh, ngày mai anh giúp em dọn những thứ còn lại qua nhé?”

 

Lạc Thi ôm lấy chiếc cốc, mềm giọng đáp: “Vâng ạ.”

 

Anh nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên má cô, dỗ dành như một đứa trẻ: “Thi Thi uống trước đi, anh đi dọn dẹp phòng khách một chút.”

 

Nhìn anh đi vào phòng khách, Lạc Thi mới chậm rãi bưng ly sữa lên uống một ngụm. Cô mở điện thoại ra xem giờ, giờ này chắc Diệp Oanh vẫn chưa ngủ, cô muốn chia sẻ ngay tin vui này với bạn mình.

 

Cô gửi một tin nhắn qua: 【Oanh Oanh, tớ và anh ấy ở bên nhau rồi.】

 

Diệp Oanh biết tin xong liền gửi liên tiếp mấy tin nhắn tới.

 

Diệp Oanh: 【Chúc mừng bảo bối của tớ thoát ế ha ha ha!】

 

Diệp Oanh: 【Yêu đương là phải vui vẻ, cứ tận hưởng đi nhé!】

 

Lạc Thi đang soạn tin nhắn trả lời thì Diệp Oanh lại gửi thêm hai tin nữa.

 

Diệp Oanh: 【Hình ảnh】

 

Diệp Oanh: 【Dạo này tớ đang làm báo cáo nghiên cứu thị trường về mấy cái này, dùng khá tốt đó, cậu nhất định phải nhớ chuẩn bị kỹ càng nhé.】

 

Khi nhìn rõ tấm poster trông như ảnh nghệ thuật kia rốt cuộc là sản phẩm gì, chiếc điện thoại trên tay Lạc Thi suýt nữa tuột khỏi tay. Mặt cô lập tức đỏ bừng, vội che màn hình lại rồi liếc nhìn về phía phòng khách. Cũng may, anh vẫn còn đang trải ga giường, không để ý đến bên này.

 

Cô nhanh chóng trả lời một câu 【Biết rồi】 rồi lập tức tắt khung chat đi.

 

Uống xong chỗ sữa còn lại, Lạc Thi cố gắng bình ổn lại cảm xúc, nghĩ đến những tấm ảnh cô đã chụp lúc ở nhà hàng. Cảnh hoa tươi, tháp Eiffel, và cả cây đàn violin, cô còn lén chụp một tấm của anh. Trong ảnh, anh đang cúi đầu, bàn tay thon dài cầm dao nĩa bạc cắt bít tết cho cô. Rõ ràng chỉ là một hành động bình thường, nhưng qua tay anh lại trở nên vô cùng đẹp mắt.

 

Niềm vui lại một lần nữa lấp đầy trái tim cô.

 

Từ lúc đến Paris, cô vẫn luôn rất cô đơn, thường xuyên nhớ nhà, nhớ ba mẹ. Từ nhỏ cô đã được nâng niu trong lòng bàn tay, lần đầu tiên đi xa, phải tỏ ra kiên cường, giả vờ làm người lớn. Dù đã có một người chị em tốt là Diệp Oanh, nhưng Diệp Oanh cũng có cuộc sống riêng, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô được.

 

Cho đến bây giờ, vì sự xuất hiện của Chu Duật Lễ, tình yêu kiên định của anh đã khiến cô dần dần mở lòng. Anh đối tốt với cô, cô cũng muốn đối tốt lại với anh như vậy. Lạc Thi chưa từng yêu ai, nhưng cô cảm thấy con trai cũng cần có được cảm giác an toàn. Cô lại nghĩ đến những dòng trạng thái mà bạn bè hay đăng khi yêu nhau, trong lòng cô nảy ra một ý.

 

Cô chọn bốn tấm ảnh đã chụp hôm nay, bao gồm cả tấm chụp lén anh, kèm theo ba biểu tượng cảm xúc rồi đăng lên vòng bạn bè: [💐][🎈][❤️].

 

Lần này, cô không hề ẩn bất kỳ ai.

 

Uống xong sữa, Lạc Thi lại đi đánh răng. Lúc quay về, cô thấy anh từ phòng ngủ chính đi ra, cầm quần áo hướng về phía phòng tắm.

 

“Anh định đi tắm ạ?”

 

“Ừm.” Anh bước tới, vô cùng tự nhiên mà cúi xuống, dùng cằm khẽ nâng mặt cô lên rồi hôn lên môi cô, lúc rời đi còn cố tình m*t nhẹ một cái.

 

Lạc Thi bị nụ hôn đầy ý xấu này của anh làm cho ngượng ngùng, cô thẹn thùng nhỏ giọng hỏi: “… Tại sao anh cứ hôn em hoài vậy?”

 

… Tối nay họ đã hôn rất, rất nhiều lần.

 

Anh nhướng mày: “Em nói xem?”

 

Khoảng cách chiều cao giữa họ rất tinh tế, Lạc Thi chỉ đứng đến ngực anh, mỗi lần hôn anh, anh luôn phải cúi người xuống. Nụ hôn của anh, cũng giống như con người anh vậy, đều vô cùng mê hoặc.

 

Lạc Thi khẽ ngẩng mặt lên nhìn anh, thấy anh cười khẽ rồi xoa đỉnh đầu cô: “Mai còn phải dậy sớm, đi ngủ trước nhé?”

 

“Vâng, được ạ.”

 

Kết quả, anh lại hôn nhẹ lên chóp mũi cô một cái: “Ngủ ngon.”

 

Mãi cho đến khi nhìn anh vào phòng tắm, tiếng nước từ vòi hoa sen vang lên, Lạc Thi mới bước nhanh vào phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô nằm trên chiếc giường lớn ngập tràn hơi thở của anh, ôm chăn nhìn trần nhà ngẩn người một lúc lâu. Cô tắt đèn phòng, chỉ để lại ngọn đèn bàn ấm áp ở đầu giường soi sáng một góc nhỏ.

 

Cô mở điện thoại ra xem lại dòng trạng thái vừa đăng, thấy trong danh sách lượt thích đã có thêm một avatar màu đen nổi bật nhất. Ghi chú là do cô mới sửa — “Vua Ghen”.

 

Cô tiện tay bấm vào avatar của anh, không ngờ lại phát hiện anh có mở cho vòng bạn bè. Khi nhìn thấy ảnh nền của anh, cô khẽ sững người.

 

Đó là một tấm ảnh của cô.

 

Là tối nay, tại nhà hàng trên tầng thượng đó. Cô đứng giữa một biển hoa hồng rực rỡ, phía sau là tháp Eiffel lấp lánh ánh đèn. Cô ôm cây đàn anh tặng, cười đến cong cả mắt, để lộ lúm đồng tiền xinh xắn. Lúc chụp tấm ảnh này, cũng là do anh đề nghị. Chỉ cần nhìn vào bầu không khí của bức ảnh, cũng có thể cảm nhận được lúc đó cô đã vui vẻ đến nhường nào.

 

Lạc Thi không ngờ anh lại thẳng thừng đổi ảnh nền thành ảnh của cô như vậy. Thậm chí ngay cả dòng trạng thái cũng đổi thành — “Shishi”. Là tên cô.

 

Vòng bạn bè vốn trống không của anh, giờ đây tất cả đều là dấu vết của cô.

 

Khóe môi Lạc Thi bất giác cong lên, cô ôm chăn vui đến mức vung vẩy cả chân, rồi nhanh chóng nhấn thích ảnh nền của anh.

 

Lạc Thi đặt báo thức xong lập tức tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ. Không biết là vì hôm nay đột nhiên nhận được một lời tỏ tình bất ngờ, hay là vì lần đầu tiên tỉnh táo ngủ trong phòng của anh, mà cô trằn trọc rất lâu vẫn không ngủ được.

 

Cô lăn qua lộn lại một lúc rồi vẫn ngồi dậy. Đã hơn một tiếng trôi qua. Chẳng lẽ là vì lạ giường?

 

Đột nhiên có chút khát nước, cô đứng dậy định đi rót nước. Khi cô rón rén mở cửa, dùng điện thoại soi sáng phòng khách, cô lập tức thấy bóng dáng thon dài đang đứng trên ban công.

 

Anh mặc một chiếc áo ngủ lụa màu đen, cứ thế lặng lẽ đứng đó, bóng lưng trông cô đơn không nói nên lời. Một đốm lửa nhỏ le lói trên đầu ngón tay anh.

 

Anh đang hút thuốc?

 

Lạc Thi có chút kinh ngạc. Trừ lần đầu tiên ở quán cà phê, dường như anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô.

 

Cảm nhận được động tĩnh, anh xoay người lại thấy cô. Anh có một thoáng ngẩn người, rồi rất nhanh đã dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn.

 

“Sao em lại dậy rồi?”

 

Lạc Thi nhìn anh, đột nhiên bước nhanh về phía anh. Nhận ra cô có lẽ muốn ôm anh, theo bản năng anh ngăn lại: “Có mùi thuốc…”

 

Lời còn chưa dứt, cô gái nhỏ đã ôm chặt lấy anh: “Không sao đâu ạ.”

 

Anh sững người, ngay sau đó cúi đầu nhìn cô, đáy mắt hòa lẫn những sự dịu dàng vụn vặt, anh cong môi cười: “Bám anh vậy à?”

 

“Vâng.” Lần này cô trả lời rất thẳng thắn, cô vùi đầu vào lòng anh khẽ cọ cọ, “Sao anh còn chưa ngủ ạ?”

 

“Hơi khó ngủ.” Anh chỉ nhẹ nhàng ôm lại cô, “Còn em?”

 

“Em hơi khát nên dậy uống nước,” cô nhỏ giọng nói, “Em thấy anh thích vòng bạn bè của em rồi.”

 

Anh dừng lại một chút, đáy mắt có ý cười: “Ừm, ảnh chụp không tồi.”

 

“Sao anh lại hút thuốc… Anh vẫn còn không vui sao ạ?”

 

“Không phải.” Anh nhanh chóng phủ nhận, nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi lòng mình, “Anh đi rót nước cho em, uống xong rồi đi ngủ nhé.”

 

Lạc Thi không đáp lời. Khi anh định xoay người, tay anh bỗng nhiên bị níu lại. Anh quay người, thấy cô gái nhỏ có chút ngượng ngùng nói: “Anh có thể ngủ cùng em không?”

 

Bước chân anh khựng lại, anh suýt nữa cho rằng mình đã nghe nhầm, đáy mắt có một tia kinh ngạc chợt lóe qua: “Cái gì?”

 

Đầu óc Lạc Thi nóng lên, bây giờ bị anh hỏi lại như vậy, cô có chút hối hận, định quay về phòng: “… Em không có nói gì hết.”

 

Sao anh có thể để cô đi. Anh không muốn dọa cô sợ, nhưng đã để người ta dọn vào nhà mình, lại còn là bạn trai bạn gái danh chính ngôn thuận, bạn gái đã nói như vậy mà anh còn từ chối thì mới là không bình thường.

 

Anh bước nhanh về phía trước rồi đuổi theo cô, anh dễ dàng bế bổng cô lên từ phía sau: “Bây giờ em muốn đổi ý có phải là quá muộn rồi không? Anh nghe thấy rồi.”

 

Anh lại đi rửa tay, thay một bộ đồ ngủ mới. Khi vào phòng, cô ở trên giường đã ngoan ngoãn ôm chăn nhắm mắt lại như đã ngủ rồi. Anh đứng yên nhìn một lúc, thấy hàng mi cô khẽ run lên, anh không nhịn được mà cười khẽ. Sau đó, anh vén chăn nằm xuống bên cạnh, chuẩn xác tìm thấy tay cô dưới lớp chăn rồi nắm lấy.

 

“Giả vờ ngủ à?”

 

“…”

 

Hàng mi cô run rẩy, cô mở mắt ra đã thấy anh đang nửa dựa vào đầu giường cúi đầu nhìn mình.

 

“Em đang dỗ mình vào giấc ngủ,” cô giải thích.

 

Lúc này, giữa hai người chỉ cách nửa cánh tay.

 

“Được.” Anh cũng nằm thẳng xuống, nắm tay cô nhẹ nhàng kéo vào lòng, dùng khuỷu tay làm gối cho cô. Đây là lần đầu tiên anh ngủ chung giường với một cô gái. Sống mũi ngập tràn hương thơm sau khi tắm của cô, cùng mùi sữa tắm giống như của anh. Căn phòng vốn vắng lặng trống trải vì sự tồn tại của cô mà bỗng nhiên có thêm hơi ấm.

 

Chú thỏ nhỏ trong lòng lại thẹn thùng nhắm mắt lại. Còn phải dậy sớm, anh cũng không trêu cô nữa, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô, lại một lần nữa nói câu ngủ ngon. Vòng tay của anh rất an ổn, mùi hương trên người cũng rất dễ chịu. Lạc Thi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ trong những cái vỗ lưng nhẹ nhàng như hát ru của anh.

 

Hôm sau Lạc Thi tỉnh dậy, bên gối đã trống không, anh đã thức dậy sớm hơn cô. Cô xuống giường mang dép lê, đẩy cửa ra đã thấy ngoài cửa sổ là một ngày mưa dầm sương giăng, Paris lại đổ mưa.

 

Ngọn đèn treo ấm áp trên đảo bếp đang sáng, anh đang làm bữa sáng cho cô. Khung cảnh đơn giản mà ấm áp, Lạc Thi đứng bên cửa lặng lẽ nhìn rất lâu, trong lòng cô mềm nhũn. Đến nỗi rất nhiều năm sau này, cô vẫn không thể quên được cảnh tượng lúc này.

 

Ăn sáng xong, anh đưa cô đến trường. Sau khi kết thúc lớp chuyên ngành là đến buổi hợp tấu của dàn nhạc. Nửa ngày trôi qua rất nhanh, trong lúc đó anh có nhắn tin cho cô.

 

Vua Ghen: 【Anh đang bận ở công ty, có thể trả lời tin nhắn của em không kịp, anh thấy thì sẽ trả lời ngay. Tan học em nhắn tin cho anh, anh đến đón em.】

 

Lạc Thi: 【Vâng ạ ~】

 

Buổi hợp tấu bắt đầu. Khi cô đẩy cửa phòng hòa nhạc ra, từ khe cửa đã vọng ra tiếng nhạc du dương. Khoảnh khắc cô mở cửa, Thành Nhạc và Thành Thơ cũng đồng thời nhìn về phía cô, trên mặt hai cô bạn còn mang theo nụ cười hóng chuyện và trêu chọc. Lạc Thi biết, sau khi đăng dòng trạng thái công khai tối qua, hôm nay nhất định sẽ bị họ “tra khảo” một phen.

 

Quả nhiên, đợi đến khi cô đeo hộp đàn bước vào, Thành Nhạc đã nở một nụ cười gian xảo: “Aiya, không chịu được rồi.”

 

Thành Thơ bên cạnh cũng hùa theo: “Ngọt quá đi.”

 

Lạc Thi cố nén ý cười ngồi vào vị trí của mình, mở hộp đàn lấy ra cây violin. Hôm nay cô vẫn mang theo cây đàn thường ngày của mình. Cây đàn anh tặng, cô biết là rất quý, tạm thời còn chưa nỡ dùng. Cô giả vờ không hiểu: “Cái gì mà không chịu được?”

 

Thành Nhạc thần bí ghé sát lại, đưa cho cô một túi giấy: “Này, mang cho cậu ly Cappuccino và bánh Napoleon.”

 

Từ sau khi ba người quen nhau, họ thường xuyên mua đồ ăn cho nhau. Lạc Thi cũng không khách sáo, nhận lấy rồi cười tươi nói: “Cảm ơn bảo bối Thành Nhạc!”

 

“Hừ! Tối qua tớ tắm xong thấy vòng bạn bè của cậu là biết ngay cậu ngủ muộn rồi, hi hi.” Thành Nhạc liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói với Lạc Thi, “Thi Thi, cậu có biết bây giờ trên người cậu đang tỏa ra mùi gì không?”

 

“Mùi gì cơ?”

 

“Mùi tình yêu!”

 

Lạc Thi đặt bản nhạc lên giá, lại lấy iPad từ trong túi ra. Nghe đến đây, động tác cô khựng lại: “Thật sự rõ ràng vậy sao?”

 

Thành Thơ cũng bước tới, ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô: “Đúng là rất rõ ràng.”

 

“Trạng thái lúc cậu yêu và không yêu hoàn toàn khác nhau.” Thành Nhạc vội nói, “Không thể không nói, dạo này vận may của cậu đúng là tốt đến bùng nổ, vừa vào thẳng chung kết Puyu, lại vừa có người yêu.”

 

Thành Thơ đề nghị: “Tập luyện xong hay là cậu với Thành Nhạc cùng đi làm ‘báo cáo nghiên cứu thị trường xổ số cào’ đi, biết đâu lại trúng được một trăm Euro.”

 

Thành Nhạc: “Ha ha ha.”

 

“Báo cáo nghiên cứu thị trường xổ số cào” mà họ nói chính là vé số cào. Thành Nhạc thích loại nhân 10 nhất, cứ cách một hai ngày lại phải đi “làm báo cáo” một lần, lần nào mua cũng nói “Mới có hai Euro thôi, mua không được thì thôi chứ có mất gì đâu”, kết quả về cơ bản là toàn mất.

 

Trò chuyện thêm vài câu thì cũng sắp đến giờ tập luyện. Lạc Thi không thấy bóng dáng Quan Dĩnh đâu.

 

“Sao không thấy Quan Dĩnh?”

 

“Cậu ta ấy à, nghe nói không muốn thay thế vị trí của Dasiy, hai ngày nữa sẽ có người chơi sáo mới đến thay.”

 

“… Vậy sao.” Lạc Thi có chút kỳ lạ, nhưng không hỏi nhiều.

 

Hôm nay dàn nhạc có một buổi tập lớn hàng tuần. Nhạc trưởng của họ là một người đàn ông Pháp rất chuyên nghiệp, ít khi nói cười. Từ khi gia nhập dàn nhạc, Lạc Thi cũng chỉ mới tham gia vài buổi biểu diễn nhỏ. Cho đến hôm nay, dàn nhạc đã có một thời gian dài không có buổi biểu diễn mới nào, họ vẫn đang luyện tập bản “Carmen”.

 

Buổi tập hôm nay diễn ra rất thuận lợi, cuối cùng kết thúc sớm. Trước khi rời đi, nhạc trưởng đột nhiên tươi cười gọi mọi người lại, thông báo một tin tốt.

 

Nghe xong tin tốt của nhạc trưởng, ba cô gái cùng nhau đi ra khỏi phòng hòa nhạc, trên mặt ai cũng treo nụ cười. Họ vừa đi vừa trò chuyện, thong thả đến cổng trường thì mưa đã tạnh.

 

Lạc Thi đang định nhắn tin cho Chu Duật Lễ nói mình tan học sớm thì Thành Nhạc bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo áo khoác cô, gọi: “Thi Thi, mau xem! Là anh chàng đẹp trai lần trước.”

 

Thành Thơ cũng nhìn theo: “Là anh chàng ở quán lẩu cay lần trước, bạn trai của Quan Dĩnh sao?”

 

Thành Nhạc khẽ nhíu mày, ra vẻ suy tư: “Ai, sao tớ lại cảm thấy có chút giống với nửa khuôn mặt trong vòng bạn bè tối qua của cậu nhỉ?”

 

“Không phải là giống, anh ấy chính là bạn trai tớ.” Lạc Thi nhìn về phía bóng dáng thon dài kia, mím môi, nhỏ giọng giải thích, “Anh ấy không phải bạn trai của Quan Dĩnh, là của tớ.”

 

Sau khi tạm biệt hai cô bạn, Lạc Thi lại một lần nữa nhìn về phía người kia. Anh tùy ý mà lười biếng dựa vào chiếc Koenigsegg tựa như một bóng ma trong đêm. Anh mặc một chiếc áo khoác đen, tỷ lệ cơ thể thậm chí còn nổi bật hơn cả những siêu mẫu nam. Anh không có biểu cảm gì, cúi đầu cầm điện thoại như đang gõ chữ. Chiếc siêu xe hàng hiếm và khí chất của người đàn ông đã thu hút không ít cô gái đi ngang qua phải ngoái nhìn.

 

Trước đây, Lạc Thi cảm thấy ngắm trai xinh gái đẹp là bản tính của con người, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cô có chút keo kiệt. Cô không muốn anh bị nhiều người nhìn như vậy, chỉ muốn giấu anh đi.

 

Dưới rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, đầu cô nóng lên, cô gọi tên anh.

 

Ngay sau đó, người đang chăm chú vào điện thoại ngẩng đầu lên, lập tức bắt được bóng hình của cô. Gương mặt vốn bình tĩnh không chút gợn sóng của anh y như băng tan, anh giãn mày, dang rộng hai tay về phía cô.

 

Lạc Thi chạy chậm qua, nhào vào lòng anh, được anh vững vàng đón lấy. Anh cúi người ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoa tóc cô, giọng nói mang theo ý cười: “Sao vậy, thấy anh mà vui đến thế à?”

 

“Hôm nay em tan học sớm, sao anh lại đến sớm vậy ạ?”

 

“Vừa lúc xử lý xong việc công ty anh liền qua đây.”

 

“Anh đợi em lâu chưa ạ?”

 

“Không lâu,” anh dừng lại một chút, “Dù sao cũng là mới nhậm chức, phải thể hiện tốt trước mặt bạn gái chứ.”

 

Thực tế, anh đã ở đây đợi gần hai mươi phút rồi.

 

Anh xử lý xong công việc, vừa mới đỗ xe ở cổng trường thì thấy có mấy nam sinh đi ra, đang bàn tán gì đó. Vốn anh không có hứng thú nghe, nhưng họ lại đi ngang qua ngay trước mặt anh, trong miệng còn lẩm bẩm —

 

“Chính là cô gái trong dàn nhạc của trường mình, lần trước biểu diễn giao lưu với trường bên cạnh đó.”

 

“Cô gái chơi violin đó à?”

 

“Đúng vậy, trông cực kỳ trong sáng.”

 

Nghe thấy ba chữ “chơi violin”, anh khẽ nhíu mày.

 

Hai người kia còn đứng lại ngay bên cạnh anh. Một người lấy điện thoại ra mở album, tiếp tục nói: “Cho cậu xem ảnh tớ chụp lén lần trước cùng học một lớp masterclass với cô ấy này, thế nào, tuyệt không?”

 

“Đây chẳng phải là gu của cậu sao? Khuôn mặt thiên thần, thân hình ma quỷ, da trắng như đậu hũ.”

 

Nghe đến đó, anh đã mơ hồ có dự cảm, mày nhíu chặt. Trớ trêu là hai người kia còn lải nhải, thậm chí càng lúc càng hăng say: “Trời, đẹp thật sự, đúng là gu của tớ. Cậu xin được WeChat chưa?”

 

“Xin rồi, cô ấy không thèm để ý tớ, cô ấy tìm một cái cớ rồi chạy mất.”

 

“Chắc là thẹn thùng thôi.”

 

“Tên là gì thế, để tớ đi hỏi thăm xem?”

 

“Lạc Thi đó, biệt danh ‘tiểu Tây Thi của Paris’ mà học viện âm nhạc mình đặt cho, cậu không biết à, tớ — mẹ kiếp?”

 

Lời nam sinh còn chưa dứt, bỗng nhiên có một lực va vào. Cậu ta bất ngờ không kịp phòng bị, chiếc điện thoại trong tay cứ thế rơi thẳng xuống đất. Cậu ta chửi một câu, theo bản năng xoay người lại nhặt thì một chiếc bốt Martin màu đen đã lập tức giẫm lên, gần như nghiền nát màn hình điện thoại mỏng manh của cậu ta.

 

“Mày mù à!” Cậu ta lập tức nổi giận, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ.

 

Người đàn ông mặc một bộ đồ đen, một tay đút túi quần, đang không biểu cảm gì mà từ trên cao nhìn xuống cậu ta. Ánh mắt lạnh băng đó không hề thân thiện chút nào, cứ như thể đang nhìn một đống rác.

 

Nam sinh lập tức tức không chịu nổi, lớn tiếng chất vấn: “Mày giẫm lên điện thoại của tao!”

 

Người đàn ông rất khinh miệt mà cười một tiếng, thản nhiên trả lời: “Phải không? Không để ý.”

 

Nam sinh còn lại rất nhanh phản ứng lại, ồn ào: “Mày nói một câu không để ý là xong à? Đền tiền đi!”

 

“Được thôi,” anh rất nhanh đã đồng ý, “Muốn bao nhiêu.”

 

“Nát thế này chắc chắn không dùng được nữa, mày phải mua cái mới đền cho tao!”

 

“Báo giá đi.”

 

“Lúc tao mua là 1100 Euro.”

 

“Được, vừa lúc tao có mang theo tiền mặt.”

 

Ngay sau đó, dưới sự chứng kiến của hai nam sinh, từ trong túi Chu Duật Lễ  lấy
 ra một xấp tiền mặt, anh không thèm nhìn, tiện tay cuộn lại rồi nhét thẳng vào túi áo trên của nam sinh kia. Anh dùng giọng điệu bạc bẽo mở miệng: “Cái điện thoại rách của mày, tao mua.”

 

“…”

 

Điện thoại rách? Người này có bệnh à.

 

Hai nam sinh không thể tin nổi. Nam sinh nhận được tiền cúi đầu nhìn thoáng qua túi áo phồng lên, lập tức không nói nên lời. Cuối cùng, thậm chí ngay cả thẻ sim cậu ta cũng không cần, sợ người đàn ông sẽ đổi ý, hai người rất nhanh đã chạy mất. Mãi cho đến khi đi đến một góc xa mới dừng lại.

 

“Trời, thằng cha đó có bệnh à?”

 

“Mau xem anh ta cho tớ bao nhiêu Euro, có khi nào là tiền giả không.”

 

Nam sinh từ trong túi lấy ra cuộn tiền đó. Là một xấp tiền Euro 100 mới tinh. Sau khi đếm xong, hai người cằm suýt nữa rớt xuống đất.

 

“Này, nhiều tiền vậy?”

 

“… Vừa lúc tiền sinh hoạt phí ông bà già cho không đủ, đi, tối nay đi uống rượu.”

 

 

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Chu Duật Lễ khẽ nhíu mày. Mãi cho đến khi Lạc Thi lắc lắc tay anh, biểu cảm của anh mới trở lại như cũ.

 

Lạc Thi ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt nở một nụ cười, cô cười đến cong cả mắt, ôm anh làm nũng: “Em có một tin tốt muốn chia sẻ với anh! Dàn nhạc của chúng em cuối cùng cũng sắp có buổi biểu diễn chính thức, là một đêm nhạc từ thiện quy mô lớn.”

 

Thấy cô cười, ý cười trên mặt anh càng sâu hơn. Anh không chút keo kiệt mà khen cô: “Phải không? Bảo bối lợi hại như vậy sao?”

 

“Đợi đã, anh, anh đừng gọi em như vậy được không?” Lạc Thi đột nhiên căng thẳng nhìn xung quanh.

 

Anh nhướng mày nhìn cô: “Sao vậy?”

 

Lạc Thi lo lắng nói: “Em sợ người khác nghe thấy.”

 

“Vậy thì sao? Quang minh chính đại mà.” Anh khẽ cười một tiếng, lười biếng hỏi lại, “Chẳng lẽ — em đang yêu đương vụng trộm với anh sao?”

 

Lạc Thi khựng lại, dỗi nói: “Không có, anh —”

 

“Được rồi được rồi, không trêu em nữa.” Anh biết cô da mặt mỏng. Anh cẩn thận, dịu dàng đội mũ bảo hiểm cho cô, rồi hỏi: “Có đói không?”

 

Lạc Thi gật đầu: “Có một chút, chúng ta đi đâu ăn ạ?”

 

“Về —” hai chữ “căn hộ” sắp buột ra khỏi miệng, anh bỗng dừng lại, sửa lại: “Chúng ta về nhà ăn.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...