Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 32



Về đến nhà, ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, Lạc Thi đã ngửi thấy một mùi thơm cay nồng vô cùng hấp dẫn. Cô hít hít mũi, tò mò nhìn về phía Chu Duật Lễ: “Ủa, anh nấu cơm sao?”

 

Cô ngồi xuống ghế ở huyền quan, có chút nóng lòng muốn tháo giày ra để vào xem rốt cuộc anh đã nấu món gì, nhưng khóa kéo của đôi bốt lại bị kẹt. Ngay lúc cô đang cúi đầu loay hoay, Chu Duật Lễ đã ngồi xổm xuống trước mặt cô.

 

“Đừng vội.” Anh giúp cô cởi giày, rồi lấy đôi dép lê màu hồng đặt trước mặt để cô thay vào.

 

Sự đối đãi này quả thực là trước nay chưa từng có. Ở nhà, cô cũng chưa bao giờ để ai phải giúp mình cởi giày. Lạc Thi có chút ngượng ngùng mím môi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

 

“Không cần khách sáo.” Chu Duật Lễ đứng dậy, khóe môi cong cong, phối hợp với sự lễ phép của cô: “Bạn gái.”

 

Lạc Thi thẹn thùng phồng má, cô nhanh chóng xỏ dép vào, rồi vờ như không có chuyện gì mà bước nhanh về phía đảo bếp: “… Em vào xem anh nấu món gì đã!”

 

Một chiếc nồi tráng men có nắp được đặt trên đảo bếp, ngay cả bát đũa cũng đã được dọn sẵn. Lạc Thi mở nắp ra, thấy bên trong là một nồi… lẩu vịt quay vẫn còn bốc khói nghi ngút?

 

Đôi mắt Lạc Thi sáng lấp lánh: “Là lẩu vịt quay!”

 

Cô quay đầu, vẻ mặt hưng phấn nói với Chu Duật Lễ: “Oa, anh là Doraemon sao! Sao anh lại biết em rất muốn ăn lẩu vịt quay!”

 

Lời cô vừa dứt, cô đã bị Chu Duật Lễ bước tới từ phía sau, dùng một tay ôm trọn lấy eo.

 

Lạc Thi giật mình: “— A, anh định bế em đi đâu vậy?”

 

Chu Duật Lễ dễ dàng bế bổng cô lên, ôm cô đến trước bồn rửa tay, cúi đầu cười nói: “Đồ ngốc, rửa tay trước đã. Hôm nay tay em đã chạm vào bao nhiêu vi khuẩn, không biết à?”

 

“Không biết.” Lạc Thi phồng má, miệng nói liến thoắng, “Vi khuẩn có chạm vào em không thì em không biết, em chỉ biết… em có chạm vào anh.”

 

“…” Động tác điều chỉnh nhiệt độ nước của Chu Duật Lễ khựng lại. Anh sững người trước sự táo bạo bất ngờ của cô, “Em nói cái gì?”

 

“Hôm nay ở cổng trường không phải em đã ôm anh sao, có chạm vào áo khoác của anh đó, chứ em không có chạm vào cái khác.” Lạc Thi chớp chớp mắt.

 

Chu Duật Lễ thấp giọng bật cười, khích lệ cô: “Ai đó hôm nay mạnh miệng ghê nhỉ.”

 

“Em nói thật mà.” Lạc Thi nhìn đường nét gương mặt nghiêng của anh, “Món lẩu vịt quay này là do chính anh làm sao? Không phải anh nói anh đang bận ở công ty à?”

 

“Ừm.” Chu Duật Lễ cúi đầu đưa tay cô xuống vòi nước, “Đúng là đang bận, nhưng đột nhiên thấy có người trong công ty ăn lẩu vịt quay ở nhà hàng Trung Quốc gần đó. Thế là hôm nay anh kết thúc công việc sớm, đến siêu thị châu Á gần đây mua nguyên liệu về làm cho em. Lần trước không phải em nói em muốn ăn sao?”

 

Anh đang nói đến lần cô say rượu.

 

Lạc Thi tò mò hỏi: “Sao món này mà anh cũng biết làm vậy?”

 

“Anh tìm công thức trên mạng.” Chu Duật Lễ ấn vài giọt nước rửa tay, xoa bọt lên tay cô, “Trước đây anh chưa từng làm, không chắc là sẽ ngon đâu.”

 

“Sao có thể chứ! Nhất định sẽ rất ngon.” Lạc Thi nghiêng đầu nhìn anh, “Dù không ngon em cũng sẽ ăn hết!”

 

“…” Chu Duật Lễ lại một lần nữa bị dáng vẻ đáng yêu của cô chọc cười. Anh cong môi, cầm khăn lau khô tay cho cô, “Vậy cảm ơn bạn gái đã chiếu cố?”

 

“Không khách sáo… bạn trai.” Lạc Thi có chút thẹn thùng thu tay về, nhỏ giọng nói, “… Thật ra, em có thể tự rửa tay được mà.”

 

“Không, em không thể.”

 

“Hả?”

 

“Em có thể hoàn toàn dựa dẫm vào anh, những việc này là anh cam tâm tình nguyện làm.” Chu Duật Lễ cúi đầu nhìn cô, vô cùng tự nhiên mà hôn lên môi cô một cái.

 

Lạc Thi mím đôi môi vừa được anh hôn qua, chần chừ một chút nói: “Nhưng mà, em chẳng làm gì cả, trông cứ như một tiểu phế vật vậy.”

 

Cô quay đầu nhìn quanh, đột nhiên nảy ra ý: “Hay là, để em rửa bát nhé!”

 

“Có máy rửa bát, không cần em.” Ý cười bên môi Chu Duật Lễ càng sâu hơn, anh nghiêm túc nói với cô, “Tay của em là để chơi violin, không phải để rửa bát.”

 

Nói đến đây, Lạc Thi liếc nhìn đôi tay trần của mình, đột nhiên có chút mất mát, khẽ thở dài: “Haizz.”

 

“Sao vậy? Tự nhiên lại ủ rũ thế.” Chu Duật Lễ bị sự thay đổi cảm xúc nhanh chóng của cô làm cho có chút không hiểu, anh đưa tay nhẹ nhàng véo má cô, “Hửm?”

 

“Tay em có vết chai.” Lạc Thi giơ tay lên trước mặt anh vẫy vẫy như một chú mèo con, ấm ức nói, “Anh xem tay em này, không có móng tay, cũng không có làm nail, xấu quá đi, không đẹp chút nào!”

 

Chu Duật Lễ nhíu mày: “Ai nói tay em xấu?”

 

Lạc Thi bĩu môi: “Thôi được rồi, cũng không có ai nói, là tự em thấy vậy.”

 

“Ngốc không chứ? Một chút cũng không xấu.” Chu Duật Lễ nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên đó, “Biết cái này gọi là gì không?”

 

“… Gì ạ?”

 

Chu Duật Lễ xoa xoa má cô, nghiêm túc nói: “Đây là minh chứng cho sự nỗ lực của em.”

 

Lạc Thi sững người, một chút hụt hẫng ban nãy nhanh chóng được xoa dịu. Cô có chút không thể tin nổi nhìn về phía anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao anh lại biết nói những lời này vậy?” Rõ ràng, anh đối với người khác độc miệng như vậy, bây giờ lại có thể không đổi sắc mặt mà nói với cô những lời này.

 

“Anh nói thật mà.” Vẻ mặt Chu Duật Lễ thản nhiên, anh lại nắm lấy tay cô hỏi: “Có phải em muốn làm nail không?”

 

“Vâng vâng, có một chút, em muốn làm một bộ nail BlingBling!” Lạc Thi gật đầu lia lịa, rồi lại chần chừ nhìn về phía anh, “Anh có biết em đang nói gì không? Chính là cái loại mà trên móng tay có rất nhiều viên đá lấp lánh ấy!”

 

“Kim cương?”

 

“Đúng rồi, chính là loại đá lấp lánh đó.”

 

Chu Duật Lễ ra vẻ suy tư, hỏi cô: “Ừm, vậy em muốn loại kim cương nào?”

 

“Hả?” Lạc Thi vẻ mặt hoang mang, “Cái gì ạ?”

 

“Mỗi móng tay một viên?” Chu Duật Lễ liếc nhìn tay cô, “Kim cương màu nhé?”

 

Lạc Thi phản ứng một lúc lâu: “Không lẽ anh cho rằng em đang nói đến kim cương thật đấy à?”

 

“Không được sao?”

 

“… Ai lại đi đính kim cương màu lên móng tay chứ.” Lạc Thi có chút cạn lời nhìn anh một cái, “Vậy thì khoa trương quá.”

 

“Không khoa trương.”

 

“Anh hiểu lầm rồi. Em đang nói đến loại đá trang trí bình thường, mấy chục đồng một viên ở tiệm nail thôi.” Lạc Thi giải thích.

 

Qua một lát, cô lại lắc đầu, thở dài: “… Thôi vậy, làm móng dài đính đá lúc gội đầu chắc chắn sẽ bị vướng tóc. Vẫn là móng ngắn thì tốt hơn, chứ không thì làm gì cũng bất tiện.”

 

Chu Duật Lễ thấy dáng vẻ ủ rũ của cô, vừa thấy đáng yêu lại vừa mềm lòng, anh an ủi: “Vậy đợi đến kỳ nghỉ anh đưa em đi làm, muốn làm dài bao nhiêu cũng được. Ở bên cạnh anh em không cần phải làm bất cứ việc gì, không có gì là bất tiện cả.”

 

“Thật sao ạ?”

 

“Thật.” Chu Duật Lễ nắm tay cô đi trở lại đảo bếp, kéo ghế ra cho cô, “Lời hứa của anh với em vĩnh viễn có hiệu lực.”

 

Giọng anh trầm thấp, thanh tuyến cũng vô cùng mê hoặc.

 

Lạc Thi vui vẻ nhào vào người anh, dính lấy anh làm nũng: “Chu Duật Lễ! Anh tốt quá! Anh là tốt nhất!”

 

Chu Duật Lễ có chút ngạc nhiên ôm lấy eo cô, hỏi: “Hôm nay rốt cuộc em làm sao vậy, hoạt bát thế?”

 

“Bởi vì — em, rất, vui!”

 

“Phải không?” Chu Duật Lễ cúi đầu cười, ôm cô đặt lên ghế, rồi lại cúi xuống hôn lên trán cô một cái, “Em vui là được rồi.”

 

Anh nói những lời âu yếm này thật ra không giống như người lần đầu yêu, mà giống như một cao thủ tình trường.

 

“Ngồi đi, anh đi xới cơm cho em.”

 

Lạc Thi nhìn bóng lưng anh, không nhịn được hỏi: “Chu Duật Lễ, anh thật sự chưa từng yêu ai sao ạ?”

 

“Ừm, sao vậy?”

 

“Chỉ là anh rất biết nói lời ngon tiếng ngọt.”

 

Chu Duật Lễ xới cơm xong quay lại, đặt bát trước mặt cô, lại đưa đũa vào tay cô: “Lại suy nghĩ lung tung gì đấy? Ăn cơm đi.”

 

“Hừ, hung dữ.”

 

Chu Duật Lễ bất đắc dĩ nhìn cô: “…”

 

Từ sau khi xác nhận quan hệ, Lạc Thi cũng dần dần mạnh dạn hơn. Bởi vì Chu Duật Lễ đã được xếp vào hàng “người nhà”, cho nên ở trước mặt anh, cô cũng sẽ bắt đầu bộc lộ những tính cách nhỏ của mình. Nhưng anh lại dường như rất vui khi thấy dáng vẻ này của cô.

 

Chu Duật Lễ gắp một miếng vịt quay đặt vào bát cô: “Thử xem?”

 

“Ngon không?”

 

Lạc Thi thỏa mãn phồng má, đầu vẫn còn cúi xuống gặm miếng thịt, vội vàng gật đầu lia lịa, giơ ngón tay cái lên: “Ngon lắm, là món lẩu vịt quay ngon nhất em từng ăn! Lần sau anh lại làm cho em ăn nhé, được không?”

 

“Được, sao lại không được.” Chu Duật Lễ cúi đầu nhìn cô cười, “Muốn ăn lúc nào anh làm cho em lúc đó.”

 

“Vâng.” Lạc Thi mãn nguyện sai bảo anh, cười tươi nói: “Còn muốn ăn giá đỗ.”

 

Chu Duật Lễ gắp qua.

 

“Còn muốn huyết vịt.”

 

Chu Duật Lễ lại gắp qua.

 

“Ủa, anh còn cho cả tàu hũ ky nữa.” Lạc Thi cầm đũa, nghiêng đầu nhìn vào bát.

 

Chu Duật Lễ tiếp tục kiên nhẫn gắp thức ăn cho cô, buồn cười nói: “Còn muốn gì nữa? Gắp hết cho em một lần được không?”

 

Ăn cơm xong cũng là Chu Duật Lễ dọn dẹp. Anh xắn tay áo lên, đơn giản rửa sạch rác nhà bếp rồi lại lau đảo bếp. Lạc Thi thấy ánh đèn chiếu lên gương mặt nghiêng của anh, không nhịn được đi đến phía sau ôm lấy anh, mặt áp vào lưng anh.

 

Động tác trên tay Chu Duật Lễ dừng lại một chút, anh cười khẽ hỏi: “Sao vậy, đồ làm nũng.”

 

“Anh tốt quá đi.” Lạc Thi lí nhí nói, “Anh đã nghe qua một từ chưa?”

 

“Từ gì?”

 

“Bạn trai kiểu bố!”

 

“Là từ tốt sao?” Chu Duật Lễ chưa từng nghe qua, khẽ nhướng mày.

 

“Là tốt đó.” Nói xong Lạc Thi liền buông tay ra, chạy đến bên sofa đề nghị: “Chúng ta tìm một bộ phim xem đi?”

 

“Được, em chọn đi.”

 

Thấy Lạc Thi cúi đầu chuyên chú tìm phim trên điện thoại, nhân lúc đó Chu Duật Lễ lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho trợ lý.

 

“Em tìm được phim muốn xem rồi!” Lạc Thi quay đầu lại, thấy Chu Duật Lễ đang xem điện thoại, cho rằng anh đang bận, bèn cẩn thận hỏi, “Anh đang bận ạ?”

 

“Không phải, dặn dò trợ lý một chút thôi.” Chu Duật Lễ lặng lẽ tắt điện thoại, rồi đi qua nắm tay cô cùng ngồi xuống sofa, “Em muốn xem phim gì?”

 

“Em muốn xem lại một bộ phim trước đây em rất thích, em muốn cùng anh xem một lần.”

 

“Được.”

 

Chu Duật Lễ mở máy chiếu, kéo rèm xuống, lại tắt hết đèn trong phòng khách và đảo bếp. Chờ Lạc Thi kết nối màn hình xong, anh lại giơ tay vỗ nhẹ lên ghế sofa bên cạnh. Lạc Thi thấy động tác của anh đã ngầm hiểu, rất nhanh tìm một tư thế thoải mái nép vào lòng anh.

 

Bộ phim này kể về câu chuyện của nam nữ chính sau chín năm xa cách lại gặp lại nhau ở Paris. Trước đây Lạc Thi đã xem qua một lần, ký ức vẫn còn rất sâu đậm. Người ta nói, thời niên thiếu không nên gặp được người quá kinh diễm, nếu không sau này sẽ cảm thấy những người khác cũng chỉ đến vậy mà thôi. [1]

 

Lạc Thi xem phim rất nghiêm túc, cả quá trình đều ngoan ngoãn nép trong lòng Chu Duật Lễ. Trong căn nhà tối om, ngoài âm thanh của bộ phim ra thì yên tĩnh không tiếng động. Cả hai cứ thế lặng lẽ xem xong bộ phim này.

 

Cảnh khiến Lạc Thi cảm động sâu sắc nhất là khi nữ chính ôm nam chính nói: “Em vẫn còn rất nhiều ước mơ, nhưng đều không liên quan đến tình yêu.” [2]

 

Thấy cảnh này, trong lòng Lạc Thi có chút trống rỗng, cô nằm trong lòng Chu Duật Lễ, nghiêng người qua ôm lấy eo anh. Về nhà xong, Chu Duật Lễ đã cởi chiếc áo khoác đen ra, bây giờ chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen, đường cong cơ bắp trên cánh tay lưu loát rõ ràng. Thấy Lạc Thi nép vào người mình, ít nhiều mang theo ý làm nũng.

 

Bàn tay Chu Duật Lễ đặt trên vòng eo thon gọn của cô, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

 

“Chỉ là xem bộ phim này em cảm thấy khá buồn. Chu Duật Lễ, anh có tin hai người xa nhau rồi vẫn sẽ gặp lại nhau không?” Lạc Thi cụp mi xuống, hàng mi dài khẽ run, không biết vì sao lồng ngực có chút khó chịu.

 

Chu Duật Lễ nghe thấy giọng cô ẩn chứa tiếng nấc nghẹn thì khẽ nhíu mày. Anh im lặng một lúc, có chút bất đắc dĩ xoa tóc cô an ủi: “Ngốc không chứ, xem một bộ phim cũng có thể xem đến khóc à?”

 

“Không có khóc.” Lạc Thi ngẩng mặt lên nhìn anh, “Anh trả lời em đi.”

 

Chu Duật Lễ bất lực trước sự làm nũng của cô, anh thuận thế hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi nghiêm túc nói: “Anh thật ra không quá tin vào định mệnh, anh tin vào nỗ lực của con người hơn…”

 

Nói đến đây, anh bỗng dừng lại.

 

Lạc Thi tò mò hỏi: “Ý anh là sao ạ?”

 

“Nếu sau này có xa nhau mà không thể gặp lại, vậy chỉ chứng tỏ một điều,” anh nhẹ nhàng nói, “người đàn ông đó chưa đủ yêu mà thôi.”

 

Và cũng chính câu nói ấy, đã ám ảnh Lạc Thi suốt ba năm xa cách sau này. Mỗi một đêm khó khăn khi nhớ về anh, cô nhớ lại nó và tự dằn vặt rằng, có lẽ tình yêu của anh dành cho cô thật sự không đủ lớn.

 

 

Nghe được câu trả lời của anh, Lạc Thi chỉ cảm thấy lòng mình càng thêm trĩu nặng. Cô vốn là một cô gái đa cảm, mỗi lần xem phim đều không nhịn được mà đặt mình vào nhân vật, cùng họ trải qua yêu hận tình thù.

 

Cô chán nản ôm chầm lấy anh, không nói một lời.

 

Thấy vậy, Chu Duật Lễ khẽ thở dài, anh đưa tay tạm dừng bộ phim rồi nhẹ nhàng nâng cằm cô gái nhỏ lên. Thấy hàng mi cô đã hơi ươn ướt, đôi mắt cũng có chút đỏ hoe, trông như sắp khóc đến nơi. Trước đây, Chu Duật Lễ chưa bao giờ xem phim tình cảm, càng đừng nói đến chuyện đồng cảm đến mức rơi lệ. Hứa Đình Thâm cũng từng nói anh là kẻ lạnh lùng, không thể tưởng tượng nổi sau này anh sẽ dỗ dành bạn gái ra sao.

 

Xem ra, trong chuyện này, anh cũng không cần ai dạy mà tự biết. Anh vì Lạc Thi mà rung động, hết lần này đến lần khác mềm lòng, điều đó đủ để chứng tỏ cô đặc biệt đến nhường nào. Anh không muốn nhìn thấy một cô gái được yêu thương bao bọc lớn lên như búp bê lại phải rơi lệ trước mặt mình.

 

Lạc Thi thấy anh cúi đầu im lặng nhìn cô rất lâu. Ngay lúc cô định dời tầm mắt đi, anh bỗng nhiên cúi xuống, dùng một nụ hôn để chặn lại những lời cô sắp nói.

 

Mãi cho đến khi nụ hôn dài kết thúc, sự chú ý của cô đã hoàn toàn bị dời đi. Đôi mắt cô ươn ướt, hai tay đặt lên ngực anh, có chút không biết làm sao: “Sao anh lại…”

 

“Sao lại gì?” Giọng anh hơi khàn, mang theo chút lưu luyến.

 

“Sao lại đột nhiên hôn em.” Lạc Thi có chút ngượng ngùng.

 

Anh hơi nhướng mày, vô cùng tự nhiên mà đưa tay vuốt phẳng hàng mày còn đang nhíu lại của cô, hỏi ngược lại: “Anh hôn bạn gái của anh còn phải xin phép à? Không thích sao?”

 

So với một Lạc Thi nội tâm, anh lại luôn thích tấn công trực diện.

 

Chu Duật Lễ thúc giục: “Hửm?”

 

“… Không có không thích.”

 

Anh giả vờ không hiểu, ung dung cúi đầu nhìn cô: “Có ý gì, anh nghe không hiểu.”

 

Lạc Thi nhẹ nhàng lườm anh một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Thích.”

 

Ngay lúc Lạc Thi có chút không chịu nổi ánh mắt mờ ảo mà nóng rực của anh thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, giải cứu cô. Lạc Thi cầm điện thoại lên, thấy trên màn hình ghi chú: “Mẹ”.

 

Chu Duật Lễ gật đầu, ra hiệu cho cô nghe điện thoại.

 

Lạc Thi bắt máy: “Mẹ.”

 

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mang theo ý cười của mẹ cô: “Con gái, mẹ thấy vòng bạn bè của con rồi.”

 

“Mẹ chúc mừng con đã có người mình thích. Trông cậu bé đó có vẻ lớn hơn con vài tuổi, hai đứa quen nhau thế nào vậy?”

 

Lạc Thi không nghĩ nhiều, theo bản năng định nói hai chữ “quán bar”, nhưng ngước mắt lên thấy Chu Duật Lễ đang nhướng mày nhìn mình, cô vội vàng sửa lại: “Chỉ là con dọn đến nhà mới rồi quen… một anh hàng xóm thôi ạ.”

 

“Ồ, vậy cũng tốt, có thể chiếu cố lẫn nhau. Trông có vẻ rất đẹp trai, rất hợp với đứa mê trai đẹp như con gái mẹ đúng không?”

 

Nghe thấy hai chữ “mê trai đẹp”, Lạc Thi lập tức có chút bối rối, làm nũng: “Mẹ!”

 

Khóe môi Chu Duật Lễ nở một nụ cười. Ngay cả mẹ cô ở đầu dây bên kia cũng đang cười. Bà không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ than thở một câu: “Sáng sớm ba con thấy cái vòng bạn bè này xong, bữa sáng cũng không thèm ăn. Mẹ hỏi có phải là ghen không, ông ấy còn mạnh miệng nói không có, bảo là hồi trẻ ông ấy còn đẹp trai hơn thằng nhóc này.”

 

Nghe đến đây, Lạc Thi không nhịn được cười ra tiếng. Cô và mẹ lại trò chuyện thêm vài câu chuyện nhà, trước khi cúp máy, mẹ cô bỗng nhiên lại gọi một tiếng: “Con gái à.”

 

Lạc Thi ngoan ngoãn hỏi: “Sao vậy mẹ?”

 

“Tuy ba mẹ không phải loại phụ huynh phong kiến, nhưng đây là lần đầu tiên bảo bối yêu đương, mẹ vẫn muốn nhắc nhở con một chút…”

 

Lạc Thi bỗng nhiên có một dự cảm không lành, vừa định ngắt lời thì mẹ cô đã nói nốt nửa câu sau, thậm chí còn nhấn mạnh giọng điệu: “Khụ, nhất định phải làm tốt biện pháp an toàn!”

 

Đầu dây bên kia, Nguyễn Thư Ngâm còn do dự một chút: “… Chắc là con biết mẹ đang nói gì đúng không?”

 

Vừa dứt lời, như sợ Lạc Thi ngượng ngùng, bà lại vội vàng nói một câu: “Ngủ sớm đi, không được thức khuya.” rồi cạch một tiếng cúp máy.

 

Lạc Thi lập tức xấu hổ đến mức muốn độn thổ, cả gương mặt nhỏ đỏ bừng, cô cầm điện thoại ho khan một tiếng: “Khụ! Cái đó, vừa rồi, lời của mẹ em thật ra ý là… ý là…”

 

Lạc Thi còn muốn chữa cháy, lại phát hiện căn bản không thể nào chữa được. Càng tệ hơn là, lúc này Chu Duật Lễ hơi nhướng mày, nghiêm túc gật đầu nói một câu: “Ừm, dì nói rất đúng, anh nhớ kỹ rồi.”

 

Sao anh lại xấu tính như vậy? Biết rõ da mặt cô mỏng, còn muốn hùa theo trêu chọc cô. Lạc Thi xấu hổ đến bực bội, đưa tay đấm anh: “Sao anh lại như vậy chứ?”

 

Chu Duật Lễ cũng không né, anh cười ôm cô mặc cho cô làm loạn.

 

Lúc này, tại một biệt thự ven biển ở Nice.

 

Vừa kết thúc một ngày ghi hình, Ngôn Sơ đứng trên ban công nhìn bầu trời đêm. Gió biển thổi qua, đáy mắt anh ấy còn có chút tơ máu. Phía sau truyền đến một tiếng bước chân.

 

Từ Tu Nhiên bước tới, rót cho anh ấy một ly nước, liếc nhìn xung quanh rồi mới thấp giọng nói: “Hôm nay chạy nhiều nơi như vậy cũng mệt rồi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt. Điện thoại của cậu đợi chúng ta rời khỏi Nice rồi thì anh sẽ trả lại, cậu tạm thời dùng điện thoại của phòng làm việc đi.”

 

“…” Ngôn Sơ không nói gì, vẫn im lặng.

 

Từ Tu Nhiên thở dài: “A Ngôn, anh cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi.Hiện tại chúng ta còn đang ghi hình, cậu lại giống như một bóng ma, không có chút tinh thần nào, làm sao mà quay được?”

 

Ngôn Sơ cụp mắt xuống, vẻ mặt ảm đạm: “Xin lỗi anh, em sẽ mau chóng điều chỉnh lại.”

 

Ngày hôm qua, tổ chương trình tổ chức BBQ trên bãi biển. Uống vài chai bia, vốn dĩ Ngôn Sơ không biết uống rượu, nhưng anh ấy vẫn tự chuốc say mình. Kết quả là say rồi lại gọi điện cho cô bạn thanh mai trúc mã kia. Ban đầu Từ Tu Nhiên không định tịch thu điện thoại của anh ấy, cho đến khi cuộc gọi đó bị ngắt, anh ta và trợ lý đưa Ngôn Sơ về phòng nghỉ ngơi, loay hoay một hồi lâu lại pha cho anh ấy canh giải rượu. Lúc đi mới phát hiện màn hình điện thoại của Ngôn Sơ vẫn còn sáng.

 

Từ Tu Nhiên nhìn thấy cuộc trò chuyện duy nhất được ghim trên cùng, nhíu mày nhìn rất lâu, cảm thấy cứ thế này thật sự không ổn. Chẳng qua chỉ là thất tình thôi, qua một thời gian là được rồi. Chỉ cần công việc bận rộn lên, đâu còn thời gian mà bận tâm đến chuyện này?

 

Cho nên Từ Tu Nhiên đã trực tiếp tịch thu điện thoại của anh ấy, anh ta lấy ra một chiếc máy dự phòng. Ngoài nhân viên công tác trong máy dự phòng ra thì không có phương thức liên lạc của ai khác.

 

 

Ngày hôm sau, đoàn người của tổ chương trình lại theo kế hoạch đã định sẵn xuất phát. Đây là một chương trình truyền hình thực tế về du lịch, bao gồm cả Ngôn Sơ, tổng cộng có sáu thành viên cố định. Mỗi ngày kinh phí có hạn, yêu cầu các nhóm phải lên kế hoạch cho lộ trình du lịch và hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chương trình giao. Bởi vì Ngôn Sơ biết một chút tiếng Pháp, nên kỳ đầu tiên, công việc hướng dẫn viên du lịch do anh ấy đảm nhiệm.

 

Đoàn người dậy sớm, trang bị đầy đủ kem chống nắng, đeo kính râm, từ biệt thự đi xe công cộng đến khu phố cổ, rồi lại đến đồi Lâu Đài chụp ảnh check-in. Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, từ trên đồi Lâu Đài nhìn xuống là mặt biển xanh ngọc bích lấp lánh dưới ánh nắng. Ngôn Sơ cầm chiếc điện thoại dự phòng tìm góc chụp mấy tấm ảnh, đợi đến hôm nay về biệt thự có thể đăng Weibo.

 

Anh ấy vừa cất điện thoại đi, phía sau lập tức truyền đến giọng nói của Trì Tín Lạc. Cô ta đi đến bên cạnh anh ấy, cười tươi nhìn anh ấy hỏi: “Ngôn Sơ, có thể giúp em chụp một tấm ảnh không?”

 

Ngôn Sơ nhìn chiếc điện thoại đã đưa qua, đáp: “Được.”

 

Những người khác còn đang ở một bên ngắm biển trò chuyện, nơi này chỉ có hai người họ. Ngôn Sơ giúp cô ta chụp xong: “Được rồi, cô xem đi.”

 

“Cảm ơn anh.” Trì Tín Lạc lấy điện thoại lại, bỗng nhiên nhìn thấy một chú mèo nhỏ bò ra từ bụi cỏ bên chân. Cô ta rất thích mèo, bèn kéo kéo tay áo Ngôn Sơ: “Mau xem, có một chú mèo nhỏ.”

 

Ánh mắt Ngôn Sơ dừng lại trên bàn tay đang kéo tay áo mình của Trì Tín Lạc, khẽ nhíu mày một cách khó phát hiện. Khi vô tình nhìn thấy chú mèo nhỏ đang thoải mái lật bụng dưới ánh nắng, vẻ mặt anh hơi ấy sững lại.

 

Đáy mắt Trì Tín Lạc lộ ra vẻ yêu thích, không nhịn được tiến lên nhẹ nhàng v**t v* chú mèo, một bên quay đầu nhìn về phía Ngôn Sơ nói: “Ngôn Sơ, anh mau xem, mèo con đáng yêu quá.”

 

Đúng lúc này, mấy người khác nghe thấy tiếng cũng đi tới, thấy mèo con cũng không nhịn được tiến lên ngồi xổm xuống v**t v*.

 

Một nữ minh tinh khác tò mò hỏi: “Ai, tôi nhớ hình như Tiểu Ngôn cũng nuôi một con mèo đúng không?”

 

Trì Tín Lạc hùa theo một câu: “Đúng vậy, em thấy trên Weibo rồi. Hình như nuôi rất nhiều năm, trước đây em xem một bài phỏng vấn của Ngôn Sơ, anh ấy nói là một con mèo hoang này anh ấy đã nuôi từ hồi đi học đến bây giờ?”

 

Lúc này, có một nam diễn viên hài hước trêu chọc: “Tín Lạc, em hiểu rõ cậu ấy quá nhỉ.”

 

“Không có đâu, dù sao em cũng từng hợp tác với thầy Ngôn Sơ, cũng phải tìm hiểu một chút về bạn diễn chứ.” Trì Tín Lạc phản ứng rất nhanh, giải thích một cách hoàn hảo.

 

Nữ minh tinh kia lại hỏi: “Là giống mèo gì vậy? Cậu nhặt được ở đâu? Sao tôi không có vận may tốt như vậy, chưa bao giờ tôi nhặt được mèo.”

 

Đáy mắt Ngôn Sơ hơi ảm đạm, nhẹ giọng đáp: “Là một người bạn tốt nhặt được rồi gửi nuôi ở nhà em thôi, một chú mèo tam thể rất bám người.”

 

Thật kỳ lạ, dù đã là chuyện của nhiều năm về trước, Ngôn Sơ vẫn nhớ như in.

 

Hôm đó, anh ấy đang ốm, sốt cao phải xin nghỉ ở nhà. Uống thuốc xong, anh ấy nằm thiếp đi trên giường, không còn chút sức lực. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh ấy lại liếc nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ Lạc Thi tan học. Không biết sức lực từ đâu ùa về, anh ấy lật người xuống giường, xỏ vội đôi dép lê đi ra ban công.

 

Ngoài trời âm u, mưa phùn dai dẳng. Khu biệt thự yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe lướt qua, tiếng bánh xe đè lên mặt đường nghe thật nặng nề. Anh ấy chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, lặng lẽ đứng đó, cho đến khi bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, muộn hơn gần nửa giờ so với thường lệ.

 

Thấy cô, đôi mắt Ngôn Sơ lập tức sáng lên. Lạc Thi đang mặc bộ đồng phục của trường, trông có chút chật vật, đầu hơi nghiêng để kẹp một chiếc ô trong suốt, cà vạt trên áo cũng bị lệch đi.

 

Lạc Thi vốn không biết thắt cà vạt, nên lần nào đi học chung, anh ấy cũng đến đợi trước nhà cô mười lăm phút, sau này còn kiêm luôn việc thắt cà vạt giúp cô. Trên vai cô là chiếc cặp sách màu đỏ, tay cầm một hộp giấy. Ngôn Sơ lập tức nhận ra một bên vai cô đã ướt đẫm.

 

Anh ấy khẽ nhíu mày. Đợi cô đến gần, anh ấy vừa định lên tiếng gọi thì cô đã phát hiện ra anh ấy. Gương mặt cô rạng rỡ nụ cười, cô vẫy tay về phía anh ấy, giọng đầy hưng phấn: “Ngôn Sơ! Cậu mau xuống đây! Xem tớ nhặt được gì này!”

 

Ngôn Sơ vội khoác thêm áo, bước chân vội vã vịn vào cầu thang đi xuống. Mẹ anh ấy vừa bưng ra một bát canh lê, ngạc nhiên hỏi: “A Ngôn, con đi đâu vậy? Mẹ vừa mới nấu xong canh lê rồi.”

 

“Mẹ múc giúp con thêm một bát nhé, lát nữa con và Thi Thi cùng uống.” Sắc mặt anh ấy vẫn còn tái nhợt, không nhịn được mà ho khan một tiếng.

 

Mãi cho đến khi mở cửa, gió và mưa phùn lập tức tạt vào mặt. Anh ấy thấy Lạc Thi đang ôm hộp giấy đứng đợi trước cổng. Anh ấy thậm chí còn quên cả cầm ô, cứ thế mang dép lê trong nhà mà bước nhanh về phía cô.

 

Lúc anh ấy mở cổng, cô mới phát hiện anh ấy không cầm ô, trên người còn mặc đồ ngủ. Cô vội dúi hộp giấy vào lòng anh ấy, giơ ô lên che cho anh ấy: “Aiya, đều tại tớ, quên mất là cậu đang ốm! Sao cậu lại cứ thế chạy xuống? Tớ không vội đâu mà.”

 

“… Không sao, tớ hạ sốt rồi,” yết hầu Ngôn Sơ có chút đau, vội vàng giải thích. Nói xong mới muộn màng nhận ra, lúc này dường như anh ấy cũng có chút chật vật.

 

— Người sốt ruột hơn, chính là anh ấy.

 

Anh ấy nhìn vào chú mèo con đang lười biếng lật bụng trong hộp giấy, đôi mắt ươn ướt xinh đẹp của nó, giống hệt như cô vậy.

 

Lạc Thi ngẩng đầu nhìn anh ấy, mang vẻ mong đợi dò hỏi: “Ngôn Sơ, ông ngoại tớ không thích mèo, tớ không dám mang về. Cậu có thể giúp tớ nuôi nó một thời gian được không? Làm ơn mà.”

 

“Được,” lúc đó Ngôn Sơ đã không hề do dự. Dừng lại một chút, anh ấy lại ma xui quỷ khiến hỏi thêm một câu: “Vậy cậu sẽ thường xuyên đến thăm nó chứ?”

 

Cô có chút không hiểu mà nhìn lại: “Đương nhiên rồi.”

 

 

“Ngôn Sơ, nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?”

 

“Đúng đó, hướng dẫn viên Tiểu Ngôn, địa điểm tiếp theo chúng ta đi đâu thế?”

 

Giọng nói của những người xung quanh kéo Ngôn Sơ về với thực tại. Anh ấy khẽ kéo khóe miệng, che đi nét u ám thoáng qua, rồi lại khôi phục nụ cười ôn hòa thường lệ. Anh ấy suy nghĩ một chút, nhìn vào máy quay, bình tĩnh trả lời: “Đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta xuất phát đến quảng trường Masséna đi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...