Bình Vương Thần Cấp
Chương 51: Thật là phiền phức
Tất cả mọi người đều sửng sốt tại chỗ.
Không một ai có thể nghĩ Lâm Trạch Dương lại phản ứng lại như thế này.
Jack vốn dĩ cho rằng Lâm Trạch Dương sẽ viện cớ để không phải quyết đấu, nhưng cậu ta lại không ngờ tới rằng Lâm Trạch Dương lại để cả ba người cùng lên.
Nicole không nhịn được mà há to miệng. Cô ấy có chút hưng phấn, nhưng đồng thời cũng không khỏi lo lắng cho Lâm Trạch Dương, vì thế liền nhắc nhở: “Lâm Trạch Dương, những người kia đều là người của hiệp hội võ thuật. Trước đây tôi đã từng thấy qua sự lợi hại của bọn họ, một mình anh đánh với ba người bọn họ sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Lâm Phi cũng không cần nghĩ mà trả lời lại: “Đương nhiên có vấn đề.”
Jack nghe thấy anh nói vậy bật cười thành tiếng. Là như vậy sao? Làm sao mà không có vấn đề gì chứ. Tên này rốt cuộc cũng đã ý thức được bản thân nói sai và làm sai chuyện gì nên bây giờ hối hận rồi sao.
Ba người kia cũng đang cười lạnh.
Lâm Trạch Dương thở dài một tiếng, sau đó nói: “Nhưng tôi đã nói ra rồi, có vấn đề thì cũng chỉ có thể là có vấn đề. Lên hết đi, đừng nhiều lời nữa.”
Trong lúc nói câu này, Lâm Trạch Dương lại móc ngón tay về phía ba người kia, trên mặt lộ ra dáng vẻ hết sức bất lực.
Nicole không thể không lo lắng cho Lâm Trạch Dương, cô ấy cảm thấy anh là người theo chủ nghĩa đàn ông, nói được thì phải làm được, lời nói ra rồi thì không rút lại được. Nicole muốn ngăn cản Lâm Trạch Dương nhưng lại bị Jack kéo sang một bên.
Mà ngay tại lúc đó, một trong số những người của hiệp hội võ thuật đi lên, nhìn như muốn động thủ rồi. Nicole cũng không còn cách nào khác, cô ấy chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng nhìn Lâm Trạch Dương.
“Nhóc con, tao chưa từng thấy tên nào ngông cuồng như mày đâu. Hôm nay hãy để ông nội mày là tao dạy cho mày biết thế nào là cái giá phải trả cho sự ngông cuồng.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau ra tay đi.” Lâm Trạch Dương rất không kiên nhẫn mà đáp lại.
“Muốn chết à?” Người trong hiệp hội võ thuật hét lớn một tiếng, nắm đấm hướng vào đầu Lâm Trạch Dương. Hai người đứng rất gần nhau, người này ra tay lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Nicole nhịn không được mà nhắm mắt lại, trên mặt Jack lại nở ra nụ cười, hai người còn lại trong hiệp hội võ thuật cười lạnh.
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó cả hiện trường đều im lặng.
Nụ cười của Jack đông cứng lại, hai người còn lại của hiệp hội võ thuật giống như gà gỗ ngây ngốc ở đó. Nicole còn đang nhắm chặt hai mắt không dám mở ra nhìn.
Lâm Trạch Dương tùy ý mà thu lại nắm đấm, anh lại nhìn hai người kia, lại lần nữa móc ngón tay nói: “Các anh còn muốn lên không? Nếu lên thì cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
“Tên chết tiệt kia, tại sao mày lại dám kiêu ngạo như vậy. Vừa rồi chỉ là anh ấy chưa kịp chuẩn bị thôi, mày thật sự nghĩ rằng mày rất lợi hại sao. Hãy xem lão tử cho mày biết thế nào là võ thuật chân chính!”
Khi nói vậy, người này đã cúi người thấp xuống, khom người lại, hai mắt dán chặt vào người Lâm Trạch Dương làm cho người ta cảm thấy giống như ánh mắt hắn ta là ánh mắt của hổ rình mồi.
Không khí của cả căn phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng, tràn ngập một loại cảm giác giương cung bạt kiếm.
“Tao theo học hồng quyền, lực của một đôi quyền lên đến nghìn cân, nổi danh vì sức mạnh và sự linh hoạt, đã tham gia hơn ba mươi cuộc đấu kéo dài mà chưa thua một trận nào.” Người này lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.
Đôi mắt của Jack trở nên sáng hơn. Nghiêm túc rồi, người của hiệp hội võ thuật nghiêm túc đấu rồi. Hừ, Lâm Trạch Dương, tôi xem anh còn giả bộ được đến bao giờ.
Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu cắt ngang lời người kia, anh nói: “Nhanh lên đi, đừng nhiều lời nữa. Tôi cần quan tâm anh đánh quyền gì, đã từng thua trận nào chắc. Tôi không có hứng thú với mấy thứ này của anh.”
“Muốn chết sao!?” Người này hét lớn, khí thế bao trùm xung quanh, xuất ra quyền như gió, tư thế gồng người giống hệt như mãnh hổ xuống núi săn mối kiếm ăn vậy.
“Bùm!”
Lại một tiếng nổ nữa vang lên.
Lâm Trạch Dương đánh ra một quyền, sau đó người này lại giống như người vừa nãy, ngay cả kêu đau cũng chưa kịp thốt lên, cả người đã bị văng ngược về sau.
Tiếp đó, anh đi về phía người cuối cùng kia.
Người đàn ông nhìn Lâm Trạch Dương đang đi về phía mình, theo bản năng lùi lại, nhưng vì bước đi của hắn ta không vững, cả thân người đều loạng choạng ngã xuống dưới đất, nhưng hai mắt tràn ngập kinh hãi của hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương: “Mày muốn làm cái gì?”
Lâm Trạch Dương không thể không lắc đầu lần nữa, anh đáp lại: “Anh mau đi gọi người đi, tôi thật sự không muốn lãng phí thời gian đâu. Đánh nhau cùng với các anh chính là phiền phức. Nếu không gọi hết người của các anh đánh một lượt thì mọi chuyện sẽ chưa kết thúc.”
“Hả?” Người này kêu lên một tiếng sợ hãi.
Hóa ra Lâm Trạch Dương vừa nãy nói có vấn đề thì vấn đề không phải là anh phải đối phó với ba người bọn họ, mà là do Lâm Trạch Dương ngại phiền phức, anh biết nếu bản thân đánh thắng ba người này thì sẽ còn rất nhiều người khác đến nữa.
“Mày đừng quá kiêu ngạo như thế, ba người bọn tao không đánh thắng được mày nhưng hiệp hội võ thuật của bọn tao còn có cao thủ.” Người này cuối cùng cũng hiểu ra suy nghĩ của Lâm Trạch Dương, vì thế hắn ta càng thêm tức giận.
Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ xua xua tay với người này hệt như đang đuổi ruồi mà trả lời: “Được rồi, được rồi. Anh mau đi gọi người đi.”
“Được, mày đợi đấy cho tao. Hôm nay hiệp hội võ thuật sẽ cho mày biết tay.” Vừa nói, người kia vừa nghiến răng nghiến lợi bò lên từ mặt đất, sau đó vội vã chạy khỏi khách sạn.
Jack lúc này vẫn còn đang trong sự bàng hoàng, cậu ta hoàn toàn không dám tin chuyện gì vừa mới xảy ra, Lâm Trạch Dương thế mà lại dùng một quyền đánh bay người mà cậu ta vẫn nghĩ rằng rất lợi hại.
Nicole lúc này rất hưng phấn, cô ấy đi quanh người Lâm Trạch Dương reo lên: “Wow, Lâm Trạch Dương, anh lợi hại quá đi mất. Lúc nãy tôi còn tưởng anh sẽ bị đánh cho tơi tả, không ngờ chính anh mới là người đi đánh người ta cơ đấy!”
Nicole lúc này đã hoàn toàn trở thành fan nữ hâm mộ cuồng nhiệt của Lâm Trạch Dương.
Anh bình tĩnh trả lời: “Không phải do tôi lợi hại mà do bọn họ quá yếu.”
Ánh mắt Nicole càng trở nên sáng hơn, cô ấy cảm thấy Lâm Trạch Dương đang khiêm tốn.
Jack nhìn thấy dáng vẻ fan nữ hâm mộ cuồng nhiệt của Nicole, cậu ta không nhịn được mà lông mày cau lên, biểu cảm trở nên khó coi, nắm đấm cũng siết chặt lại.
Tôi xem anh còn uy phong được đến bao giờ. Rất nhanh thôi, người của hiệp hội võ thuật sẽ tới, cao thủ chân chính cũng sẽ tới, rồi anh sẽ bị đánh bại, để tôi chống mắt lên mà xem anh còn có thể nói ra mấy lời như vậy hay không.
Không lâu sau đó, vài chiếc ô tô bất ngờ đỗ ở bãi đỗ xe của khách sạn.
Người lúc nãy của hiệp hội võ thuật sớm đã chờ ở đây, khi ô tô vừa đến, hắn ta đã chạy tới, khom người cung kính mở cửa xe.
“Hoàng sư phụ, người tới rồi. Tên nhóc con kia thật quá kiêu ngạo rồi. Người nhất định phải chứng minh cho thanh danh của hiệp hội võ thuật chúng ta!”
“Được rồi, giao cho Hoàng mỗ đi.” Người xuống xe là một người đàn ông trung niên mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn. Người này có khí tức trầm ổn, hai mắt có thần sắc, bước đi giống như long hành hổ bộ, khiến cho người ta cảm nhận cảm giác tràn ngập uy hiếp.
“Vâng vâng vâng, Hoàng sư phụ đã ra tay rồi thì đương nhiên không có gì không giải quyết được.” Người kia liên tục gật đầu, dáng vẻ khom người đầy tôn kính.
Sau đó, mấy người trên mấy chiếc ô tô bước xuống, theo chân Hoàng sư phụ, hung hăng đi lên tầng mười chín của khách sạn.
Không một ai có thể nghĩ Lâm Trạch Dương lại phản ứng lại như thế này.
Jack vốn dĩ cho rằng Lâm Trạch Dương sẽ viện cớ để không phải quyết đấu, nhưng cậu ta lại không ngờ tới rằng Lâm Trạch Dương lại để cả ba người cùng lên.
Nicole không nhịn được mà há to miệng. Cô ấy có chút hưng phấn, nhưng đồng thời cũng không khỏi lo lắng cho Lâm Trạch Dương, vì thế liền nhắc nhở: “Lâm Trạch Dương, những người kia đều là người của hiệp hội võ thuật. Trước đây tôi đã từng thấy qua sự lợi hại của bọn họ, một mình anh đánh với ba người bọn họ sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Lâm Phi cũng không cần nghĩ mà trả lời lại: “Đương nhiên có vấn đề.”
Jack nghe thấy anh nói vậy bật cười thành tiếng. Là như vậy sao? Làm sao mà không có vấn đề gì chứ. Tên này rốt cuộc cũng đã ý thức được bản thân nói sai và làm sai chuyện gì nên bây giờ hối hận rồi sao.
Ba người kia cũng đang cười lạnh.
Lâm Trạch Dương thở dài một tiếng, sau đó nói: “Nhưng tôi đã nói ra rồi, có vấn đề thì cũng chỉ có thể là có vấn đề. Lên hết đi, đừng nhiều lời nữa.”
Trong lúc nói câu này, Lâm Trạch Dương lại móc ngón tay về phía ba người kia, trên mặt lộ ra dáng vẻ hết sức bất lực.
Nicole không thể không lo lắng cho Lâm Trạch Dương, cô ấy cảm thấy anh là người theo chủ nghĩa đàn ông, nói được thì phải làm được, lời nói ra rồi thì không rút lại được. Nicole muốn ngăn cản Lâm Trạch Dương nhưng lại bị Jack kéo sang một bên.
Mà ngay tại lúc đó, một trong số những người của hiệp hội võ thuật đi lên, nhìn như muốn động thủ rồi. Nicole cũng không còn cách nào khác, cô ấy chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng nhìn Lâm Trạch Dương.
“Nhóc con, tao chưa từng thấy tên nào ngông cuồng như mày đâu. Hôm nay hãy để ông nội mày là tao dạy cho mày biết thế nào là cái giá phải trả cho sự ngông cuồng.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau ra tay đi.” Lâm Trạch Dương rất không kiên nhẫn mà đáp lại.
“Muốn chết à?” Người trong hiệp hội võ thuật hét lớn một tiếng, nắm đấm hướng vào đầu Lâm Trạch Dương. Hai người đứng rất gần nhau, người này ra tay lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Nicole nhịn không được mà nhắm mắt lại, trên mặt Jack lại nở ra nụ cười, hai người còn lại trong hiệp hội võ thuật cười lạnh.
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó cả hiện trường đều im lặng.
Nụ cười của Jack đông cứng lại, hai người còn lại của hiệp hội võ thuật giống như gà gỗ ngây ngốc ở đó. Nicole còn đang nhắm chặt hai mắt không dám mở ra nhìn.
Lâm Trạch Dương tùy ý mà thu lại nắm đấm, anh lại nhìn hai người kia, lại lần nữa móc ngón tay nói: “Các anh còn muốn lên không? Nếu lên thì cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
“Tên chết tiệt kia, tại sao mày lại dám kiêu ngạo như vậy. Vừa rồi chỉ là anh ấy chưa kịp chuẩn bị thôi, mày thật sự nghĩ rằng mày rất lợi hại sao. Hãy xem lão tử cho mày biết thế nào là võ thuật chân chính!”
Khi nói vậy, người này đã cúi người thấp xuống, khom người lại, hai mắt dán chặt vào người Lâm Trạch Dương làm cho người ta cảm thấy giống như ánh mắt hắn ta là ánh mắt của hổ rình mồi.
Không khí của cả căn phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng, tràn ngập một loại cảm giác giương cung bạt kiếm.
“Tao theo học hồng quyền, lực của một đôi quyền lên đến nghìn cân, nổi danh vì sức mạnh và sự linh hoạt, đã tham gia hơn ba mươi cuộc đấu kéo dài mà chưa thua một trận nào.” Người này lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.
Đôi mắt của Jack trở nên sáng hơn. Nghiêm túc rồi, người của hiệp hội võ thuật nghiêm túc đấu rồi. Hừ, Lâm Trạch Dương, tôi xem anh còn giả bộ được đến bao giờ.
Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu cắt ngang lời người kia, anh nói: “Nhanh lên đi, đừng nhiều lời nữa. Tôi cần quan tâm anh đánh quyền gì, đã từng thua trận nào chắc. Tôi không có hứng thú với mấy thứ này của anh.”
“Muốn chết sao!?” Người này hét lớn, khí thế bao trùm xung quanh, xuất ra quyền như gió, tư thế gồng người giống hệt như mãnh hổ xuống núi săn mối kiếm ăn vậy.
“Bùm!”
Lại một tiếng nổ nữa vang lên.
Lâm Trạch Dương đánh ra một quyền, sau đó người này lại giống như người vừa nãy, ngay cả kêu đau cũng chưa kịp thốt lên, cả người đã bị văng ngược về sau.
Tiếp đó, anh đi về phía người cuối cùng kia.
Người đàn ông nhìn Lâm Trạch Dương đang đi về phía mình, theo bản năng lùi lại, nhưng vì bước đi của hắn ta không vững, cả thân người đều loạng choạng ngã xuống dưới đất, nhưng hai mắt tràn ngập kinh hãi của hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương: “Mày muốn làm cái gì?”
Lâm Trạch Dương không thể không lắc đầu lần nữa, anh đáp lại: “Anh mau đi gọi người đi, tôi thật sự không muốn lãng phí thời gian đâu. Đánh nhau cùng với các anh chính là phiền phức. Nếu không gọi hết người của các anh đánh một lượt thì mọi chuyện sẽ chưa kết thúc.”
“Hả?” Người này kêu lên một tiếng sợ hãi.
Hóa ra Lâm Trạch Dương vừa nãy nói có vấn đề thì vấn đề không phải là anh phải đối phó với ba người bọn họ, mà là do Lâm Trạch Dương ngại phiền phức, anh biết nếu bản thân đánh thắng ba người này thì sẽ còn rất nhiều người khác đến nữa.
“Mày đừng quá kiêu ngạo như thế, ba người bọn tao không đánh thắng được mày nhưng hiệp hội võ thuật của bọn tao còn có cao thủ.” Người này cuối cùng cũng hiểu ra suy nghĩ của Lâm Trạch Dương, vì thế hắn ta càng thêm tức giận.
Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ xua xua tay với người này hệt như đang đuổi ruồi mà trả lời: “Được rồi, được rồi. Anh mau đi gọi người đi.”
“Được, mày đợi đấy cho tao. Hôm nay hiệp hội võ thuật sẽ cho mày biết tay.” Vừa nói, người kia vừa nghiến răng nghiến lợi bò lên từ mặt đất, sau đó vội vã chạy khỏi khách sạn.
Jack lúc này vẫn còn đang trong sự bàng hoàng, cậu ta hoàn toàn không dám tin chuyện gì vừa mới xảy ra, Lâm Trạch Dương thế mà lại dùng một quyền đánh bay người mà cậu ta vẫn nghĩ rằng rất lợi hại.
Nicole lúc này rất hưng phấn, cô ấy đi quanh người Lâm Trạch Dương reo lên: “Wow, Lâm Trạch Dương, anh lợi hại quá đi mất. Lúc nãy tôi còn tưởng anh sẽ bị đánh cho tơi tả, không ngờ chính anh mới là người đi đánh người ta cơ đấy!”
Nicole lúc này đã hoàn toàn trở thành fan nữ hâm mộ cuồng nhiệt của Lâm Trạch Dương.
Anh bình tĩnh trả lời: “Không phải do tôi lợi hại mà do bọn họ quá yếu.”
Ánh mắt Nicole càng trở nên sáng hơn, cô ấy cảm thấy Lâm Trạch Dương đang khiêm tốn.
Jack nhìn thấy dáng vẻ fan nữ hâm mộ cuồng nhiệt của Nicole, cậu ta không nhịn được mà lông mày cau lên, biểu cảm trở nên khó coi, nắm đấm cũng siết chặt lại.
Tôi xem anh còn uy phong được đến bao giờ. Rất nhanh thôi, người của hiệp hội võ thuật sẽ tới, cao thủ chân chính cũng sẽ tới, rồi anh sẽ bị đánh bại, để tôi chống mắt lên mà xem anh còn có thể nói ra mấy lời như vậy hay không.
Không lâu sau đó, vài chiếc ô tô bất ngờ đỗ ở bãi đỗ xe của khách sạn.
Người lúc nãy của hiệp hội võ thuật sớm đã chờ ở đây, khi ô tô vừa đến, hắn ta đã chạy tới, khom người cung kính mở cửa xe.
“Hoàng sư phụ, người tới rồi. Tên nhóc con kia thật quá kiêu ngạo rồi. Người nhất định phải chứng minh cho thanh danh của hiệp hội võ thuật chúng ta!”
“Được rồi, giao cho Hoàng mỗ đi.” Người xuống xe là một người đàn ông trung niên mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn. Người này có khí tức trầm ổn, hai mắt có thần sắc, bước đi giống như long hành hổ bộ, khiến cho người ta cảm nhận cảm giác tràn ngập uy hiếp.
“Vâng vâng vâng, Hoàng sư phụ đã ra tay rồi thì đương nhiên không có gì không giải quyết được.” Người kia liên tục gật đầu, dáng vẻ khom người đầy tôn kính.
Sau đó, mấy người trên mấy chiếc ô tô bước xuống, theo chân Hoàng sư phụ, hung hăng đi lên tầng mười chín của khách sạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương