Bình Vương Thần Cấp
Chương 55: Có phải vui đến choáng váng rồi không?
Trong khi chờ Lâm Trạch Dương, Mã Kiến liên tục nói xấu anh với Tạ San San.
Chờ gần một tiếng nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Lâm Trạch Dương đâu, Mã Kiến càng sưng mặt lên, nói: “Tôi cảm thấy Lâm Trạch Dương biết mình không có vé nên không dám về. Haha, tôi biết ngay chuyện sẽ thành ra thế này mà.”
Tạ San San cúi đầu im lặng không nói gì, cô cảm thấy hơi tủi thân. Bản thân cô tin tưởng Lâm Trạch Dương như vậy mà anh lại lừa cô.
Thời gian cứ dần trôi, rất nhanh đã hết buổi sáng, thậm chí buổi chiều cũng sắp hết nhưng Lâm Trạch Dương vẫn chưa về công ty.
Tạ San San dần cảm thấy lung lay, Lâm Trạch Dương thật sự không lấy được vé, anh gạt cô rồi.
Còn con ruồi Mã Kiến cứ lượn đi lượn lại suốt, sau đó đi tới bên cạnh Tạ San San, nói: “Thấy chưa, tôi nói không sai đúng không? Loại người như Lâm Trạch Dương tôi gặp nhiều rồi, không hề đáng tin tí nào đâu.”
Tạ San San cắn răng, sau đó không nhịn được mà đứng lên quát to, “Giờ còn chưa tan làm, sao anh biết Lâm Trạch Dương sẽ không về? Sao anh chắc chắn Lâm Trạch Dương sẽ không lấy được vé?”
Mã Kiến ngạc nhiên, sau đó cũng bắt đầu nóng máu, quát lại: “Thằng đó mặt mày gian xảo, nhìn đã biết là hạng lừa đảo. Cô thà tin một thằng như vậy chứ không thèm tin tôi, đầu cô bị hỏng à?”
Tạ San San mở miệng nhưng không còn lời nào để cãi, vì sự thật là Lâm Trạch Dương chưa trở về. Cô cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt bắt đầu tràn ra.
“Biến khỏi tầm mắt của tôi.” Đột nhiên có giọng nói vang lên, sau đó Tạ San San cảm giác rằng có người đang đứng trước mình.
Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn Mã Kiến, dù không có tiếp xúc nhiều với Tạ San San, nhưng anh có thể nhìn ra cô gái hiền lành này thật lòng đối xử tốt với mình, vậy nên sao anh có thể trơ mắt nhìn Tạ San San vì mình mà chịu ấm ức được.
“Anh nghĩ mình là ai hả Lâm Trạch Dương? Một thằng lừa đảo mà cũng dám ở đây to mồm với tôi à? Vé đâu? Anh đưa cái vé đến gặp Nicole ra đây xem.” Mã Kiến máu nóng dồn lên não, trợn mắt nói.
Lâm Trạch Dương vẫn lạnh lùng nhìn Mã Kiến như trước, sau đó rút ba tấm vé từ trong túi ra, vẫy vẫy trước mặt Mã Kiến, nói: “Không phải chỉ là mấy cái vé thôi à? Lâm Trạch Dương tôi sao lại không lấy được.”
Mã Kiến vội vàng chộp lấy tấm vé, nghiêm túc kiểm tra, thậm chí còn lấy điện thoại quét mã QR trên vé. Hắn nghĩ Lâm Trạch Dương mua vé giả.
Rất nhanh sau đó, Mã Kiến sững sờ đứng im một chỗ. Kết quả xác minh của mã QR đã hiện ra thông tin chi tiết, cả ba tấm vé đều là hàng thật, không chỉ vậy ba tấm vé này còn là loại siêu VIP chưa được báo giá trên thị trường, giá trị không thể nào quý giá hơn được nữa.
“Tôi nhớ anh từng nói, nếu tôi mua được vé thì anh sẽ rời khỏi công ty này, từ giờ về sau không tới gặp Tạ San San nữa. Thế nên bây giờ anh biến đi thật xa cho tôi.”
Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn Mã Kiến, giọng nói lạnh lẽo như băng.
Mã Kiến nghiến chặt răng phát ra tiếng ken két. Hắn nhìn ba tấm vé của Lâm Trạch Dương nhưng lại không làm gì được, cuối cùng chỉ có thể hung hăng phất tay một cái rồi xoay người rời đi.
Lúc này, mọi người trong công ty đều đang vây quanh, nhao nhao cầm lấy ba tấm vé của Lâm Trạch Dương.
“Trời ạ, Lâm Trạch Dương à, cậu mua được vé thật này. Mà mấy tấm vé này là sao thế? Chẳng lẽ cậu quen Nicole thật à? Nếu không làm sao cậu có được mấy tấm vé này?” Một đồng nghiệp khiếp sợ thốt lên.
“Lâm Trạch Dương Lâm Trạch Dương, anh bán ba tấm vé này cho tôi được không? Anh chỉ cần bán một tấm thôi là được rồi, anh ra giá bao nhiêu cũng được.” Có người không nhịn được muốn cướp vé.
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương nghiêm túc lấy vé về, nói: “Vé này là để cho Tạ San San, lúc trước tôi đã nói rồi.” . Đam Mỹ Hay
Ánh mắt của tất cả mọi người đều chứa đầy sự hâm mộ nhìn về phía Tạ San San, sau đó ai nấy đều luyến tiếc rời đi.
Lúc này Tạ San San không kìm lòng được mà rơi nước mắt, cảm động nhìn Lâm Trạch Dương, hỏi: “Anh cho tôi chỗ vé này thật sao?”
Lâm Trạch Dương nhanh chóng gật đầu nói: “Đương nhiên rồi.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương lập tức đưa ba tấm vé về phía cô. Tạ San San cảm động đến phát khóc, trịnh trọng đưa hai tay ra nhận vé, nhìn cô giống như đang nhận nhẫn cưới của Sina vậy, biểu cảm cực kỳ xúc động.
Lâm Trạch Dương đột nhiên rút vé lại, nói: “Không đúng, tôi chỉ có thể cho cô một vé thôi, tôi muốn cho Triệu Vũ Yến một vé, rồi còn tự cho tôi một vé nữa.”
Tạ San San đột nhiên không còn thấy cảm động nữa, sau đó cô nhớ tới thời gian Lâm Trạch Dương đi lấy vé hình như hơi dài, không nhịn được mở lời hỏi một câu quan tâm Lâm Trạch Dương, cô nghĩ rằng anh mua được ba tấm vé này chắc cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
“Lâm Trạch Dương, anh đi đâu mà lâu vậy?” Tạ San San đau lòng nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương tùy ý nói: “À, lúc nãy tôi nghĩ là đằng nào thì cũng trốn làm rồi, về đến nhà thấy hơi buồn ngủ nên đã đánh một giấc. Nói thật là đã lắm luôn ấy, tại mấy hôm nay tôi cũng chưa ngủ được nhiều lắm.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương còn thoải mái duỗi thắt lưng.
Tạ San San sững sờ đứng đó, cô cảm thấy cả người mình đều đang rất không ổn. Hóa ra từ nãy đến giờ cô ở đây lo cho một tên ngốc đầu lợn.
“San San, San San, có phải cô vui mừng quá không? Mấy cái vé này đắt như thế mà tôi đều tặng cho cô, việc này đúng là vui đến choáng váng luôn đấy.” Lâm Trạch Dương nói xong thì cười to.
Tạ San San nghiến răng, hung hăng trừng mắt lườm Lâm Trạch Dương một cái. Cô rất muốn táng mấy phát vào gương mặt đáng ghét đó, nhưng nghĩ lại tấm vé này quý giá lắm, đem vé này vả lên mặt tên kia thì phí quá, vậy nên chỉ hừ lạnh lùng một tiếng rồi rời đi, nhưng trong lòng vẫn thầm chửi Lâm Trạch Dương mấy câu.
Anh xứng đáng không có bạn gái. Anh xứng đáng ế từ nay đến hết đời.
Văn phòng chủ tịch Kiều Lan Nữ.
Mấy ngày nay Tần Thiến rất ít khi ở công ty, cũng không về nhà Lâm Trạch Dương.
Trong công ty không xảy ra chuyện gì, mà dù có vấn đề nào xuất hiện thì Tần Thiến cũng không thể bận như này được.
Bây giờ, Tần Thiến đang ngồi trên ghế trong văn phòng nhíu chặt mày, gương mặt đầy vẻ ưu sầu, sắc mặt tiều tụy như gặp phải việc gì đó khó khăn.
Đúng lúc này, Triệu Vũ Yến gọi điện thoại tới.
Triệu Vũ Yến tuy là trưởng phòng kinh doanh nhưng cũng coi như là thư ký của Tần Thiến. Vậy nên, dựa theo sự sắp xếp của Tần Thiến, thỉnh thoảng Triệu Vũ Yến sẽ báo cáo chuyện của Lâm Trạch Dương với cô.
Mà hiện tại Triệu Vũ Yến vừa nhận được vé của Lâm Trạch Dương tặng nên có vẻ rất hứng khởi, lập tức gọi điện thoại báo cho Tần Thiến biết chuyện.
Tần Thiến bỏ điện thoại xuống, siết chặt nắm đấm nói: “Lớn như vậy rồi, muốn đu idol thì thôi đi, đã vậy còn vì người phụ nữ khác mà tiêu biết bao nhiêu tiền. Anh ở ngoài nhàn hạ vui vẻ, có biết tôi ở đây vất vả thế nào không? Biết tôi đang gặp vấn đề gì không?”
Tần Thiến đang rất tức giận.
Bình giấm của Tần Thiến giờ cũng đang rất chua.
Tất nhiên, Tần Thiến chưa nhận ra được vế sau của bản thân.
Chờ gần một tiếng nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Lâm Trạch Dương đâu, Mã Kiến càng sưng mặt lên, nói: “Tôi cảm thấy Lâm Trạch Dương biết mình không có vé nên không dám về. Haha, tôi biết ngay chuyện sẽ thành ra thế này mà.”
Tạ San San cúi đầu im lặng không nói gì, cô cảm thấy hơi tủi thân. Bản thân cô tin tưởng Lâm Trạch Dương như vậy mà anh lại lừa cô.
Thời gian cứ dần trôi, rất nhanh đã hết buổi sáng, thậm chí buổi chiều cũng sắp hết nhưng Lâm Trạch Dương vẫn chưa về công ty.
Tạ San San dần cảm thấy lung lay, Lâm Trạch Dương thật sự không lấy được vé, anh gạt cô rồi.
Còn con ruồi Mã Kiến cứ lượn đi lượn lại suốt, sau đó đi tới bên cạnh Tạ San San, nói: “Thấy chưa, tôi nói không sai đúng không? Loại người như Lâm Trạch Dương tôi gặp nhiều rồi, không hề đáng tin tí nào đâu.”
Tạ San San cắn răng, sau đó không nhịn được mà đứng lên quát to, “Giờ còn chưa tan làm, sao anh biết Lâm Trạch Dương sẽ không về? Sao anh chắc chắn Lâm Trạch Dương sẽ không lấy được vé?”
Mã Kiến ngạc nhiên, sau đó cũng bắt đầu nóng máu, quát lại: “Thằng đó mặt mày gian xảo, nhìn đã biết là hạng lừa đảo. Cô thà tin một thằng như vậy chứ không thèm tin tôi, đầu cô bị hỏng à?”
Tạ San San mở miệng nhưng không còn lời nào để cãi, vì sự thật là Lâm Trạch Dương chưa trở về. Cô cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt bắt đầu tràn ra.
“Biến khỏi tầm mắt của tôi.” Đột nhiên có giọng nói vang lên, sau đó Tạ San San cảm giác rằng có người đang đứng trước mình.
Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn Mã Kiến, dù không có tiếp xúc nhiều với Tạ San San, nhưng anh có thể nhìn ra cô gái hiền lành này thật lòng đối xử tốt với mình, vậy nên sao anh có thể trơ mắt nhìn Tạ San San vì mình mà chịu ấm ức được.
“Anh nghĩ mình là ai hả Lâm Trạch Dương? Một thằng lừa đảo mà cũng dám ở đây to mồm với tôi à? Vé đâu? Anh đưa cái vé đến gặp Nicole ra đây xem.” Mã Kiến máu nóng dồn lên não, trợn mắt nói.
Lâm Trạch Dương vẫn lạnh lùng nhìn Mã Kiến như trước, sau đó rút ba tấm vé từ trong túi ra, vẫy vẫy trước mặt Mã Kiến, nói: “Không phải chỉ là mấy cái vé thôi à? Lâm Trạch Dương tôi sao lại không lấy được.”
Mã Kiến vội vàng chộp lấy tấm vé, nghiêm túc kiểm tra, thậm chí còn lấy điện thoại quét mã QR trên vé. Hắn nghĩ Lâm Trạch Dương mua vé giả.
Rất nhanh sau đó, Mã Kiến sững sờ đứng im một chỗ. Kết quả xác minh của mã QR đã hiện ra thông tin chi tiết, cả ba tấm vé đều là hàng thật, không chỉ vậy ba tấm vé này còn là loại siêu VIP chưa được báo giá trên thị trường, giá trị không thể nào quý giá hơn được nữa.
“Tôi nhớ anh từng nói, nếu tôi mua được vé thì anh sẽ rời khỏi công ty này, từ giờ về sau không tới gặp Tạ San San nữa. Thế nên bây giờ anh biến đi thật xa cho tôi.”
Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn Mã Kiến, giọng nói lạnh lẽo như băng.
Mã Kiến nghiến chặt răng phát ra tiếng ken két. Hắn nhìn ba tấm vé của Lâm Trạch Dương nhưng lại không làm gì được, cuối cùng chỉ có thể hung hăng phất tay một cái rồi xoay người rời đi.
Lúc này, mọi người trong công ty đều đang vây quanh, nhao nhao cầm lấy ba tấm vé của Lâm Trạch Dương.
“Trời ạ, Lâm Trạch Dương à, cậu mua được vé thật này. Mà mấy tấm vé này là sao thế? Chẳng lẽ cậu quen Nicole thật à? Nếu không làm sao cậu có được mấy tấm vé này?” Một đồng nghiệp khiếp sợ thốt lên.
“Lâm Trạch Dương Lâm Trạch Dương, anh bán ba tấm vé này cho tôi được không? Anh chỉ cần bán một tấm thôi là được rồi, anh ra giá bao nhiêu cũng được.” Có người không nhịn được muốn cướp vé.
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương nghiêm túc lấy vé về, nói: “Vé này là để cho Tạ San San, lúc trước tôi đã nói rồi.” . Đam Mỹ Hay
Ánh mắt của tất cả mọi người đều chứa đầy sự hâm mộ nhìn về phía Tạ San San, sau đó ai nấy đều luyến tiếc rời đi.
Lúc này Tạ San San không kìm lòng được mà rơi nước mắt, cảm động nhìn Lâm Trạch Dương, hỏi: “Anh cho tôi chỗ vé này thật sao?”
Lâm Trạch Dương nhanh chóng gật đầu nói: “Đương nhiên rồi.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương lập tức đưa ba tấm vé về phía cô. Tạ San San cảm động đến phát khóc, trịnh trọng đưa hai tay ra nhận vé, nhìn cô giống như đang nhận nhẫn cưới của Sina vậy, biểu cảm cực kỳ xúc động.
Lâm Trạch Dương đột nhiên rút vé lại, nói: “Không đúng, tôi chỉ có thể cho cô một vé thôi, tôi muốn cho Triệu Vũ Yến một vé, rồi còn tự cho tôi một vé nữa.”
Tạ San San đột nhiên không còn thấy cảm động nữa, sau đó cô nhớ tới thời gian Lâm Trạch Dương đi lấy vé hình như hơi dài, không nhịn được mở lời hỏi một câu quan tâm Lâm Trạch Dương, cô nghĩ rằng anh mua được ba tấm vé này chắc cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
“Lâm Trạch Dương, anh đi đâu mà lâu vậy?” Tạ San San đau lòng nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương tùy ý nói: “À, lúc nãy tôi nghĩ là đằng nào thì cũng trốn làm rồi, về đến nhà thấy hơi buồn ngủ nên đã đánh một giấc. Nói thật là đã lắm luôn ấy, tại mấy hôm nay tôi cũng chưa ngủ được nhiều lắm.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương còn thoải mái duỗi thắt lưng.
Tạ San San sững sờ đứng đó, cô cảm thấy cả người mình đều đang rất không ổn. Hóa ra từ nãy đến giờ cô ở đây lo cho một tên ngốc đầu lợn.
“San San, San San, có phải cô vui mừng quá không? Mấy cái vé này đắt như thế mà tôi đều tặng cho cô, việc này đúng là vui đến choáng váng luôn đấy.” Lâm Trạch Dương nói xong thì cười to.
Tạ San San nghiến răng, hung hăng trừng mắt lườm Lâm Trạch Dương một cái. Cô rất muốn táng mấy phát vào gương mặt đáng ghét đó, nhưng nghĩ lại tấm vé này quý giá lắm, đem vé này vả lên mặt tên kia thì phí quá, vậy nên chỉ hừ lạnh lùng một tiếng rồi rời đi, nhưng trong lòng vẫn thầm chửi Lâm Trạch Dương mấy câu.
Anh xứng đáng không có bạn gái. Anh xứng đáng ế từ nay đến hết đời.
Văn phòng chủ tịch Kiều Lan Nữ.
Mấy ngày nay Tần Thiến rất ít khi ở công ty, cũng không về nhà Lâm Trạch Dương.
Trong công ty không xảy ra chuyện gì, mà dù có vấn đề nào xuất hiện thì Tần Thiến cũng không thể bận như này được.
Bây giờ, Tần Thiến đang ngồi trên ghế trong văn phòng nhíu chặt mày, gương mặt đầy vẻ ưu sầu, sắc mặt tiều tụy như gặp phải việc gì đó khó khăn.
Đúng lúc này, Triệu Vũ Yến gọi điện thoại tới.
Triệu Vũ Yến tuy là trưởng phòng kinh doanh nhưng cũng coi như là thư ký của Tần Thiến. Vậy nên, dựa theo sự sắp xếp của Tần Thiến, thỉnh thoảng Triệu Vũ Yến sẽ báo cáo chuyện của Lâm Trạch Dương với cô.
Mà hiện tại Triệu Vũ Yến vừa nhận được vé của Lâm Trạch Dương tặng nên có vẻ rất hứng khởi, lập tức gọi điện thoại báo cho Tần Thiến biết chuyện.
Tần Thiến bỏ điện thoại xuống, siết chặt nắm đấm nói: “Lớn như vậy rồi, muốn đu idol thì thôi đi, đã vậy còn vì người phụ nữ khác mà tiêu biết bao nhiêu tiền. Anh ở ngoài nhàn hạ vui vẻ, có biết tôi ở đây vất vả thế nào không? Biết tôi đang gặp vấn đề gì không?”
Tần Thiến đang rất tức giận.
Bình giấm của Tần Thiến giờ cũng đang rất chua.
Tất nhiên, Tần Thiến chưa nhận ra được vế sau của bản thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương