Bình Vương Thần Cấp
Chương 56: Lớn thật đấy
“Uây lớn thế, sao nhìn cô lúc bình thường trông không giống sẽ lớn được như vậy nhỉ.”
Lâm Trạch Dương kinh ngạc đứng trước mặt Nicole, cảnh tượng trước mắt thực sự khiến anh ngạc nhiên tới ngây người.
Hôm nay là ngày đầu tiên của buổi gặp mặt, Nicole đã thay bộ trang phục vui tươi đáng yêu thường ngày thành một chiếc sườn xám dài xẻ sâu ngực, trông vừa hoạt bát năng động lại còn tăng thêm sự gợi cảm.
Nicole không nhịn được mà cúi đầu, nghe nói con trai ở Hoa Hạ bây giờ rất nhát mà, sao Lâm Trạch Dương lại cởi mở thoải mái như vậy? Con trai ở Mỹ cũng không nói thẳng những lời này trước mặt đối phương đâu.
Một tay Nicole nắm lấy bộ váy của mình, gương mặt hơi ửng đỏ, cắn môi không dám nhìn Lâm Trạch Dương, nhỏ giọng nói: “Bình thường người ta hay mặc đồ rộng thùng thình nên mới không thấy rõ. Nhưng mà anh cũng không cần làm quá như vậy đâu, người ta còn chưa đến mức D mà. Nghe nói tuổi này vẫn còn phát triển được, vẫn còn lớn hơn được.”
Nicole không nói gì nữa, vì ánh mắt của Lâm Trạch Dương đã cắt ngang lời cô. Anh dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Nicole: “Cô đang nói gì vậy? Ý tôi là cảnh tượng hôm nay rất lớn, không ngờ có nhiều người tới như vậy. Cô nghĩ lung tung gì rồi đúng không?”
Mặt Nicole càng lúc càng đỏ. Khi nãy là vì thẹn thùng, còn bây giờ là vì quê. Tên xấu xa này sao có thể nói mấy câu đó trước một người con gái xinh đẹp và vóc dáng đỉnh cao như cô chứ. Hôm nay Nicole ăn diện gợi cảm như vậy, sao anh ta dám đặt sự chú ý ở nơi khác.
“Uây, nhiều người thật đấy, chắc phải tới mười nghìn mất. Không thể tưởng tượng được luôn ấy Nicole. Hình như cô rất nổi tiếng thì phải.” Lâm Trạch Dương không nhịn được tiếp tục cảm thán.
Nicole ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên! Anh nghĩ Nicole đây là ai chứ? Tôi có rất nhiều người hâm mộ đấy. Vậy nên sau này anh không được đối xử với tôi như thế nữa. Này Lâm Trạch Dương, đừng có phớt lờ tôi!”
Không biết Lâm Trạch Dương đã đi sang chỗ khác từ khi nào, căn bản không nghe Nicole nói gì.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân: Bình tĩnh, bình tĩnh đi Nicole.
Lâm Trạch Dương không phải cố tình ngó lơ Nicole, mà là do có người của hiệp hội võ thuật gọi tới cho anh.
Chương trình ngày hôm nay thực sự vô cùng lớn, vậy nên Nicole không thể chỉ thuê một mình Lâm Trạch Dương được. Jack và hiệp hội võ thuật có qua lại nên công tác an ninh được giao cho hiệp hội.
Tất nhiên Lâm Trạch Dương chẳng thấy có vấn đề gì cả. Dù sao thì anh cũng không có ấn tượng xấu với hiệp hội võ thuật, còn Lão Cố đơn giản chỉ là một võ sĩ thôi, nên ông ấy cũng sẽ chẳng làm ra chuyện gì xấu.
Điều duy nhất khiến Lâm Trạch Dương cảm thấy hơi không vui chính là lúc tới phòng vé, anh có thể giữ lại vé mà không cần đưa ra.
Mẹ nó, là vệ sĩ của Nicole, Lâm Trạch Dương vốn không cần vé vào cửa cũng có thể vào được bên trong, lựa chỗ ngồi ở bất cứ chỗ nào anh muốn. Nhưng tấm vé kia rất có giá trị, nếu có thể đem đổi nó ra tiền…
“Lâm Trạch Dương, sao anh lại ở đây?” Đột nhiên có người gọi Lâm Trạch Dương.
Hóa ra là Tạ San San và Triệu Vũ Yến đang cùng nhau đứng xếp hàng, vẫy tay với Lâm Trạch Dương ở chỗ cách anh khoảng mười mét.
Lâm Trạch Dương đi tới, nói: “Tôi là bảo vệ ở đây.”
Tạ San San và Triệu Vũ Yến ngẩn người, sau đó thì nhận ra, bảo sao Lâm Trạch Dương có thể mua vé vào, hóa ra vì anh là bảo vệ.
“Vậy anh dẫn bọn tôi vào được không? Chỗ này nhiều người quá, đứng xếp hàng thì không biết phải đợi đến khi nào nữa. À thôi, anh chỉ là bảo vệ, không có quyền này được.”
Tạ San San cảm thấy hơi xấu hổ khi nói ra câu này, vì nó hơi xem thường cảm xúc của Lâm Trạch Dương, nhưng đây chính là sự thật.
Tuy nhiên, hành động tiếp theo của Lâm Trạch Dương khiến cả hai người đều cảm thấy kinh ngạc. Vậy mà Lâm Trạch Dương đích thân đưa hai người họ vào trong hội trường, thậm chí còn không một ai tới kiểm tra.
Vừa vào trong hội trường, Lâm Trạch Dương không nhịn được dùng sức gõ đầu mình một cái, gương mặt lộ ra vẻ hối hận. Má nó nữa, sao anh lại không nghĩ ra mình có thể đưa hai người này vào trong nhỉ? Phí mất hai cái vé nữa rồi.
Lâm Trạch Dương nghĩ như vậy, vẻ mặt ảo não hồn bay phách lạc bỏ đi.
Triệu Vũ Yến và Tạ San San nhìn nhau một cái, sau đó cùng lúc nói: “Có lẽ việc đưa chúng ta vào trong sẽ khiến Lâm Trạch Dương gặp rắc rối đấy, nhưng mà nhanh đi tìm chỗ thôi, Nicole sắp ra ngoài rồi.”
Hai cô gái đều không lo lắng cho Lâm Trạch Dương chút nào, lập tức phấn khích trở lại.
Người của hiệp hội võ thuật rất chuyên nghiệp, công tác an ninh được họ thực hiện rất tốt, Lâm Trạch Dương gần như chẳng cần can thiệp thêm gì nên anh khá nhàn rỗi.
“Anh nhìn xem, tôi nói rồi, cái loại này ngoài đánh nhau ra thì chả biết làm cái mẹ gì. Giờ nó cứ ngồi đây như thằng đần vậy.”
“Đúng đấy, nhìn dáng vẻ đần độn này của nó, tôi nghĩ lý do sư phụ Hoàng thua hôm trước chắc chắn là do tinh thần không được tốt, hoặc là do sơ suất thôi. Thằng này chắc chắn chẳng có gì nổi bật đâu.”
“Nhưng mà chắc phó hội trưởng bắt chúng ta đi xin lỗi không phải vì sợ nó đâu. Phó hội trưởng lúc nào cũng thích lấy đức phục nhân mà không phải sao? Chắc chắn là do nghĩ chúng ta làm sai nên mới bắt đi xin lỗi thôi.”
Người của hiệp hội võ thuật thấy dáng vẻ này của Lâm Trạch Dương đều đưa tay ra chỉ trỏ, tất nhiên ngày đó bọn họ không thực sự tâm phục khẩu phục chút nào.
Trước những lời đàm tiếu này, Lâm Trạch Dương hoàn toàn không có cảm giác gì cả, vì anh đang xem “Cừu vui vẻ và Sói xám” trên điện thoại.
Kết quả là người của hiệp hội võ thuật càng coi thường Lâm Trạch Dương hơn, cũng chẳng biết rằng Lâm Trạch Dương không nghe thấy bọn họ nói gì, tưởng Lâm Trạch Dương chỉ đang giả vờ không biết sợ.
Chẳng bao lâu sau, buổi diễn của Nicole bắt đầu.
Phía trước sân khấu đột nhiên tối mịt, cả hội trường đều không còn ánh sáng.
Khán giả bỗng trở nên xôn xao, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đúng lúc này, một chùm sáng được chiếu xuống giữa sân khấu.
Nicole mặc bộ sườn xám, quay lưng lại với mọi người khiến bầu không khí tràn ngập vẻ ma mị thần bí.
Ai nấy đều vỗ tay hoan hô.
Ngay sau đó, ánh đèn lại tắt, sau đó là mấy chùm sáng lóe lên. Dưới ánh đèn xuất hiện hơn mười người mặc đồ đen, ngay cả mặt mũi cũng che lại.
Đột nhiên, tiếng nhạc vang lên.
Mười người họ theo điệu nhạc nhảy lên, sau đó đồng loạt ngã xuống đất.
Ánh sáng lại tắt một lần nữa, tiếp theo một bài hát vang lên.
Là giọng của Nicole, nghe như tiếng chim sơn ca thánh thót, như âm thanh của tự nhiên.
Ánh đèn lại lần nữa sáng lên, chiếu trên người Nicole, sau đó cô xoay người lại.
Toàn bộ khán đài bắt đầu gào thét, hết đợt này đến đợt khác như sóng cuộn biển trào làm trần hội trường như muốn lật tung.
Màn mở đầu vô cùng ấn tượng khiến khán giả bùng nổ ngay lập tức.
Lâm Trạch Dương kinh ngạc đứng trước mặt Nicole, cảnh tượng trước mắt thực sự khiến anh ngạc nhiên tới ngây người.
Hôm nay là ngày đầu tiên của buổi gặp mặt, Nicole đã thay bộ trang phục vui tươi đáng yêu thường ngày thành một chiếc sườn xám dài xẻ sâu ngực, trông vừa hoạt bát năng động lại còn tăng thêm sự gợi cảm.
Nicole không nhịn được mà cúi đầu, nghe nói con trai ở Hoa Hạ bây giờ rất nhát mà, sao Lâm Trạch Dương lại cởi mở thoải mái như vậy? Con trai ở Mỹ cũng không nói thẳng những lời này trước mặt đối phương đâu.
Một tay Nicole nắm lấy bộ váy của mình, gương mặt hơi ửng đỏ, cắn môi không dám nhìn Lâm Trạch Dương, nhỏ giọng nói: “Bình thường người ta hay mặc đồ rộng thùng thình nên mới không thấy rõ. Nhưng mà anh cũng không cần làm quá như vậy đâu, người ta còn chưa đến mức D mà. Nghe nói tuổi này vẫn còn phát triển được, vẫn còn lớn hơn được.”
Nicole không nói gì nữa, vì ánh mắt của Lâm Trạch Dương đã cắt ngang lời cô. Anh dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Nicole: “Cô đang nói gì vậy? Ý tôi là cảnh tượng hôm nay rất lớn, không ngờ có nhiều người tới như vậy. Cô nghĩ lung tung gì rồi đúng không?”
Mặt Nicole càng lúc càng đỏ. Khi nãy là vì thẹn thùng, còn bây giờ là vì quê. Tên xấu xa này sao có thể nói mấy câu đó trước một người con gái xinh đẹp và vóc dáng đỉnh cao như cô chứ. Hôm nay Nicole ăn diện gợi cảm như vậy, sao anh ta dám đặt sự chú ý ở nơi khác.
“Uây, nhiều người thật đấy, chắc phải tới mười nghìn mất. Không thể tưởng tượng được luôn ấy Nicole. Hình như cô rất nổi tiếng thì phải.” Lâm Trạch Dương không nhịn được tiếp tục cảm thán.
Nicole ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên! Anh nghĩ Nicole đây là ai chứ? Tôi có rất nhiều người hâm mộ đấy. Vậy nên sau này anh không được đối xử với tôi như thế nữa. Này Lâm Trạch Dương, đừng có phớt lờ tôi!”
Không biết Lâm Trạch Dương đã đi sang chỗ khác từ khi nào, căn bản không nghe Nicole nói gì.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân: Bình tĩnh, bình tĩnh đi Nicole.
Lâm Trạch Dương không phải cố tình ngó lơ Nicole, mà là do có người của hiệp hội võ thuật gọi tới cho anh.
Chương trình ngày hôm nay thực sự vô cùng lớn, vậy nên Nicole không thể chỉ thuê một mình Lâm Trạch Dương được. Jack và hiệp hội võ thuật có qua lại nên công tác an ninh được giao cho hiệp hội.
Tất nhiên Lâm Trạch Dương chẳng thấy có vấn đề gì cả. Dù sao thì anh cũng không có ấn tượng xấu với hiệp hội võ thuật, còn Lão Cố đơn giản chỉ là một võ sĩ thôi, nên ông ấy cũng sẽ chẳng làm ra chuyện gì xấu.
Điều duy nhất khiến Lâm Trạch Dương cảm thấy hơi không vui chính là lúc tới phòng vé, anh có thể giữ lại vé mà không cần đưa ra.
Mẹ nó, là vệ sĩ của Nicole, Lâm Trạch Dương vốn không cần vé vào cửa cũng có thể vào được bên trong, lựa chỗ ngồi ở bất cứ chỗ nào anh muốn. Nhưng tấm vé kia rất có giá trị, nếu có thể đem đổi nó ra tiền…
“Lâm Trạch Dương, sao anh lại ở đây?” Đột nhiên có người gọi Lâm Trạch Dương.
Hóa ra là Tạ San San và Triệu Vũ Yến đang cùng nhau đứng xếp hàng, vẫy tay với Lâm Trạch Dương ở chỗ cách anh khoảng mười mét.
Lâm Trạch Dương đi tới, nói: “Tôi là bảo vệ ở đây.”
Tạ San San và Triệu Vũ Yến ngẩn người, sau đó thì nhận ra, bảo sao Lâm Trạch Dương có thể mua vé vào, hóa ra vì anh là bảo vệ.
“Vậy anh dẫn bọn tôi vào được không? Chỗ này nhiều người quá, đứng xếp hàng thì không biết phải đợi đến khi nào nữa. À thôi, anh chỉ là bảo vệ, không có quyền này được.”
Tạ San San cảm thấy hơi xấu hổ khi nói ra câu này, vì nó hơi xem thường cảm xúc của Lâm Trạch Dương, nhưng đây chính là sự thật.
Tuy nhiên, hành động tiếp theo của Lâm Trạch Dương khiến cả hai người đều cảm thấy kinh ngạc. Vậy mà Lâm Trạch Dương đích thân đưa hai người họ vào trong hội trường, thậm chí còn không một ai tới kiểm tra.
Vừa vào trong hội trường, Lâm Trạch Dương không nhịn được dùng sức gõ đầu mình một cái, gương mặt lộ ra vẻ hối hận. Má nó nữa, sao anh lại không nghĩ ra mình có thể đưa hai người này vào trong nhỉ? Phí mất hai cái vé nữa rồi.
Lâm Trạch Dương nghĩ như vậy, vẻ mặt ảo não hồn bay phách lạc bỏ đi.
Triệu Vũ Yến và Tạ San San nhìn nhau một cái, sau đó cùng lúc nói: “Có lẽ việc đưa chúng ta vào trong sẽ khiến Lâm Trạch Dương gặp rắc rối đấy, nhưng mà nhanh đi tìm chỗ thôi, Nicole sắp ra ngoài rồi.”
Hai cô gái đều không lo lắng cho Lâm Trạch Dương chút nào, lập tức phấn khích trở lại.
Người của hiệp hội võ thuật rất chuyên nghiệp, công tác an ninh được họ thực hiện rất tốt, Lâm Trạch Dương gần như chẳng cần can thiệp thêm gì nên anh khá nhàn rỗi.
“Anh nhìn xem, tôi nói rồi, cái loại này ngoài đánh nhau ra thì chả biết làm cái mẹ gì. Giờ nó cứ ngồi đây như thằng đần vậy.”
“Đúng đấy, nhìn dáng vẻ đần độn này của nó, tôi nghĩ lý do sư phụ Hoàng thua hôm trước chắc chắn là do tinh thần không được tốt, hoặc là do sơ suất thôi. Thằng này chắc chắn chẳng có gì nổi bật đâu.”
“Nhưng mà chắc phó hội trưởng bắt chúng ta đi xin lỗi không phải vì sợ nó đâu. Phó hội trưởng lúc nào cũng thích lấy đức phục nhân mà không phải sao? Chắc chắn là do nghĩ chúng ta làm sai nên mới bắt đi xin lỗi thôi.”
Người của hiệp hội võ thuật thấy dáng vẻ này của Lâm Trạch Dương đều đưa tay ra chỉ trỏ, tất nhiên ngày đó bọn họ không thực sự tâm phục khẩu phục chút nào.
Trước những lời đàm tiếu này, Lâm Trạch Dương hoàn toàn không có cảm giác gì cả, vì anh đang xem “Cừu vui vẻ và Sói xám” trên điện thoại.
Kết quả là người của hiệp hội võ thuật càng coi thường Lâm Trạch Dương hơn, cũng chẳng biết rằng Lâm Trạch Dương không nghe thấy bọn họ nói gì, tưởng Lâm Trạch Dương chỉ đang giả vờ không biết sợ.
Chẳng bao lâu sau, buổi diễn của Nicole bắt đầu.
Phía trước sân khấu đột nhiên tối mịt, cả hội trường đều không còn ánh sáng.
Khán giả bỗng trở nên xôn xao, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đúng lúc này, một chùm sáng được chiếu xuống giữa sân khấu.
Nicole mặc bộ sườn xám, quay lưng lại với mọi người khiến bầu không khí tràn ngập vẻ ma mị thần bí.
Ai nấy đều vỗ tay hoan hô.
Ngay sau đó, ánh đèn lại tắt, sau đó là mấy chùm sáng lóe lên. Dưới ánh đèn xuất hiện hơn mười người mặc đồ đen, ngay cả mặt mũi cũng che lại.
Đột nhiên, tiếng nhạc vang lên.
Mười người họ theo điệu nhạc nhảy lên, sau đó đồng loạt ngã xuống đất.
Ánh sáng lại tắt một lần nữa, tiếp theo một bài hát vang lên.
Là giọng của Nicole, nghe như tiếng chim sơn ca thánh thót, như âm thanh của tự nhiên.
Ánh đèn lại lần nữa sáng lên, chiếu trên người Nicole, sau đó cô xoay người lại.
Toàn bộ khán đài bắt đầu gào thét, hết đợt này đến đợt khác như sóng cuộn biển trào làm trần hội trường như muốn lật tung.
Màn mở đầu vô cùng ấn tượng khiến khán giả bùng nổ ngay lập tức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương