Bình Vương Thần Cấp
Chương 57: Tôi đồng ý với bất kì điều gì anh muốn
“Nicole giỏi thật đấy! Xem ra lúc trước mình đã coi thường cô ấy rồi.” Lâm Trạch Dương thốt lên câu cảm thán từ sâu trong lòng mình, ánh mắt nhìn về phía Nicole đang tỏa sáng lấp lánh trên sân khấu, đầu không ngừng gật gù theo điệu nhạc giống như đang nói: “Mình phải công nhận chuyện này.”
“Ha, bây giờ anh mới biết Nicole là ngôi sao nổi tiếng hàng đầu thế giới khiến mọi người phát cuồng à? Hạng bảo vệ bình dân xoàng xĩnh như anh, từ lần sau không cần ra vẻ trước mặt Nicole và tôi đâu!” Trợ lý của Nicole lạnh lùng hừ một tiếng, dùng ánh mắt như đang nhìn dân nhà quê đi vào thành phố để nhìn Lâm Trạch Dương.
Thật lòng mà nói, mấy hôm nay cô đã cảm thấy chán ngấy và muốn đạp anh đi từ lâu rồi, chỉ tiếc là mãi mà không có cơ hội để ra tay thôi… Lại thêm sau khi gọi điện cho Alice, bên kia vậy mà chỉ nói một câu: “Tuyệt đối không được đuổi Lâm Trạch Dương!” Sau đó không giải thích thêm gì rồi lập tức cúp máy.
Trợ lý của Nicole tất nhiên đành phải coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục để Lâm Trạch Dương ở bên cạnh Nicole, thế nhưng sự khinh thường trong lòng cô dành cho anh chỉ có tăng chứ không hề giảm. Ngày hôm nay cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng sáng mắt, nhận ra được sự khác biệt giữa Nicole và bản thân anh ta rồi.
“Nicole làm cách nào có thể giỏi tới mức thay một bộ đồ trong chưa đầy một phút thế? Đã vậy còn ăn mặc chỉnh tề, mặt không đỏ tim chẳng run khiến người khác không thể soi ra bất cứ lỗi nào. Kỹ năng thay đồ này siêu thật!” Lâm Trạch Dương vốn dĩ không nghe trợ lý nói gì, tiếp tục cảm thán.
Trợ lý chỉ có thể tức tối thốt lên mấy chữ “Anh… Anh…” chứ không thể nói hết câu. Cô hoàn toàn bị Lâm Trạch Dương chọc cho tức chết. Cái người này nhìn thấy một sân khấu lớn như vậy, thấy nhiều người cổ vũ cho Nicole như vậy, thấy nhan sắc không gì sánh bằng của Nicole như vậy, thế nhưng lại chỉ chú ý tới tốc độ thay đồ nhanh như chớp của Nicole thôi sao? Trợ lý không nhịn được đưa tay đỡ trán, cô cảm thấy mình và Lâm Trạch Dương không phải là người cùng sống chung một thế giới, có nói gì với anh ta cũng chỉ phí lời mà thôi.
Chính vào lúc này, phía dưới sân khấu đột nhiên phát lên tiếng hét thất thanh, sau đó toàn bộ khán giả trở nên yên tĩnh.
Lâm Trạch Dương nhìn về phía sân khấu, hai đầu mày hơi nhíu lại.
Không biết từ lúc nào mà nhóm người mặc áo đen kia đã tiến về phía của Nicole. Trên sân khấu hỗn loạn chia thành hai phe, một phe tạo thành hàng rào che chắn trước mặt Nicole, nhóm người còn lại mặc đồ đen, vừa cao lớn vừa hung hăng, đi phăm phăm về phía Nicole đầy vẻ đe dọa. Tất nhiên khí thế của nhóm người tạo thành bức bình phong che cho Nicole yếu hơn rất nhiều so với đám người mặc áo đen mang tính uy hiếp. Khi nhóm người mặc áo đen bước tới gần, tất cả bọn họ đều đứng im run rẩy.
Lâm Trạch Dương nhướng mày, sắc mặt trong phút chốc liền trở nên lạnh lùng. Anh đã nhìn thấy trong tay đám người áo đen kia có cầm dao, dưới ánh đèn sân khấu phát sáng lập lòe.
“Cút đi! Mục tiêu của bọn tao chỉ có một mình Nicole thôi! Nếu dám cản đường thì anh em tao cũng sẽ chém cả chúng mày đấy!” Một giọng nói đầy nội lực vang lên, vọng tới gần nửa hội trường.
Giọng nói này vô cùng hung dữ, có cả sát ý và sự quyết đoán khiến cho những người đứng bên tạo thành khiên chắn cho Nicole không thôi sợ hãi, tuy nhiên dù có là thế thì cũng không ai trong số họ tránh ra theo lời của kẻ mặc đồ đen.
Gã đàn ông kia sải bước về phía trước, vươn tay ra túm lấy một người rồi ném bay ra ngoài như đang ném một con gà. Lực tay của hắn rất lớn, chỉ cần nhìn qua đã đủ biết là người luyện võ lâu năm.
“Chúng ta đâu có sắp xếp tiết mục như thế này đâu? Những người này tới đây chắc chắn là không phải để làm chuyện gì tốt lành rồi! Mau xông lên ngăn bọn họ lại! Không được để Nicole gặp phải chuyện gì!” Trợ lý bên cạnh Lâm Trạch Dương là người đầu tiên có phản ứng, vội vàng lớn tiếng nói.
Người của hiệp hội võ thuật không lập tức ra mặt, bọn họ đứng tại chỗ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, từ trong ánh mắt của tất cả bọn họ đều có thể thấy được sự sợ hãi, không ai dám tiến lên.
Việc này có thể nói là người ngoài đứng hóng chuyện, người trong nghề đứng nhìn. Nếu là người khác thì có thể không biết rõ, nhưng những người có chút căn cơ võ đạo của hiệp hội võ thuật đều có thể nhìn ra động tác hất tay của gã đàn ông kia mạnh tới cỡ nào. Dù bọn họ có tự hào, cảm thấy rằng bản thân lợi hại đi chăng nữa thì cũng đều biết rõ rằng bản thân không thể nào có thể là đối thủ của gã kia được.
Trợ lý thấy vậy không khỏi sốt sắng, liên tục thúc giục mọi người mau hành động. Thế nhưng ai cũng đều cúi mặt xuống, không dám nhìn về phía cô. Trợ lý nói mãi mà không được liền trở nên quẫn trí, dù có nói thế nào thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, cũng không thể nào làm nên cơm cháo gì trong tình huống thế này.
“Á!” Đột nhiên có tiếng hét sợ hãi vang lên, âm thanh này phát ra từ khán phòng phía dưới sân khấu.
Khán giả lúc này tim đều đã nhảy lên đến cuống họng, ai cũng đều khẩn trương và sợ hãi, thậm chí một số người nhát gan đã che mắt mình lại bởi vì lúc này, đám người áo đen kia đã không còn kiên nhẫn mà lại tiếp tục hành động, tay đấm chân đá những người bên cạnh Nicole.
Rất nhanh sau đó, tất cả mọi người đều chạy ra xa khỏi Nicole, để cô ở lại một mình đối mặt với đám người đáng sợ kia. Tất cả fan hâm mộ trong lòng đều muốn nhảy lên sân khấu giải cứu nữ thần của lòng mình, thế nhưng chẳng ai có can đảm làm vậy.
Khuôn mặt của Nicole lúc này hết chuyển từ xanh rồi lại sang trắng, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này cả!
Điều quan trọng nhất là, những kẻ đang đứng trước mặt này khiến cô cảm nhận được bọn chúng rất tàn nhẫn. Nicole thậm chí còn thấy có kẻ lấy ra một lọ chất lỏng trong ngực, sau khi hắn mở nắp, một mùi chua đặc trưng nhanh chóng tỏa ra không khí.
Là axit sunfuric.
“Em gái, gương mặt này của mày trông cũng xinh đấy, cơ mà sắp bị hủy rồi nên tiếc thật. Nhưng hết cách rồi, người ta đưa bọn anh tiền thì bọn anh phải làm việc, thế nên đừng trách bọn anh nhé!” Nói xong, người đó giơ tay lên định tạt axit về phía Nicole.
Nicole trong vô thức liền nhắm chặt hai mắt lại, thét lớn: “Á, cứu với! Ai đó cứu tôi với! Tôi không muốn bị hủy dung đâu! Tôi còn muốn được xinh đẹp mà! Ai đó cứu với, muốn tôi làm gì đều được! Ai đó…”
Nicole ngạc nhiên. Cô nhận ra mình đã nói rất nhiều, nhưng cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện.
Nicole chầm chậm mở mắt ra, sau đó nhận ra không biết từ lúc nào bên cạnh cô đã có một người đang đứng. Cũng vào lúc này, Nicole mới cảm nhận được eo mình đang bị siết chặt.
“Lâm Trạch Dương.” Cuối cùng cô cũng nhìn rõ người đứng bên cạnh mình là ai, hưng phấn gào to đồng thời nhào vào ngực anh, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Thằng ranh con này! Mày là đứa nào mà dám đến phá hỏng chuyện tốt của bọn tao? Muốn chết à? Biết bố mày là ai không? Đừng tưởng rằng mình có tí năng lực thì có thể láo nháo với bọn tao. Nhanh cút đi chỗ khác cho tao!” Gã đàn ông vẻ mặt hung dữ kia nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, gương mặt chữ quốc toát lên vẻ nghiêm túc và độc đoán.
Lâm Trạch Dương thậm chí còn không để ý tới hắn ta, nghiêm túc nhìn Nicole hỏi: “Chỉ cần tôi cứu cô, tôi muốn gì cũng được đúng không?”
Gương mặt Nicole bất giác đỏ lên, cô cắn răng, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lâm Trạch Dương, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: “Tất nhiên tôi sẽ không nói dối rồi.”
Trên mặt Lâm Trạch Dương nháy mắt hiện lên vẻ hưng phấn, anh nói to: “Lần trước cô đến dọn nhà cho tôi ấy, tôi hài lòng lắm. Lần này xong việc cô lại tới dọn giúp tôi nhá.”
“Ha, bây giờ anh mới biết Nicole là ngôi sao nổi tiếng hàng đầu thế giới khiến mọi người phát cuồng à? Hạng bảo vệ bình dân xoàng xĩnh như anh, từ lần sau không cần ra vẻ trước mặt Nicole và tôi đâu!” Trợ lý của Nicole lạnh lùng hừ một tiếng, dùng ánh mắt như đang nhìn dân nhà quê đi vào thành phố để nhìn Lâm Trạch Dương.
Thật lòng mà nói, mấy hôm nay cô đã cảm thấy chán ngấy và muốn đạp anh đi từ lâu rồi, chỉ tiếc là mãi mà không có cơ hội để ra tay thôi… Lại thêm sau khi gọi điện cho Alice, bên kia vậy mà chỉ nói một câu: “Tuyệt đối không được đuổi Lâm Trạch Dương!” Sau đó không giải thích thêm gì rồi lập tức cúp máy.
Trợ lý của Nicole tất nhiên đành phải coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục để Lâm Trạch Dương ở bên cạnh Nicole, thế nhưng sự khinh thường trong lòng cô dành cho anh chỉ có tăng chứ không hề giảm. Ngày hôm nay cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng sáng mắt, nhận ra được sự khác biệt giữa Nicole và bản thân anh ta rồi.
“Nicole làm cách nào có thể giỏi tới mức thay một bộ đồ trong chưa đầy một phút thế? Đã vậy còn ăn mặc chỉnh tề, mặt không đỏ tim chẳng run khiến người khác không thể soi ra bất cứ lỗi nào. Kỹ năng thay đồ này siêu thật!” Lâm Trạch Dương vốn dĩ không nghe trợ lý nói gì, tiếp tục cảm thán.
Trợ lý chỉ có thể tức tối thốt lên mấy chữ “Anh… Anh…” chứ không thể nói hết câu. Cô hoàn toàn bị Lâm Trạch Dương chọc cho tức chết. Cái người này nhìn thấy một sân khấu lớn như vậy, thấy nhiều người cổ vũ cho Nicole như vậy, thấy nhan sắc không gì sánh bằng của Nicole như vậy, thế nhưng lại chỉ chú ý tới tốc độ thay đồ nhanh như chớp của Nicole thôi sao? Trợ lý không nhịn được đưa tay đỡ trán, cô cảm thấy mình và Lâm Trạch Dương không phải là người cùng sống chung một thế giới, có nói gì với anh ta cũng chỉ phí lời mà thôi.
Chính vào lúc này, phía dưới sân khấu đột nhiên phát lên tiếng hét thất thanh, sau đó toàn bộ khán giả trở nên yên tĩnh.
Lâm Trạch Dương nhìn về phía sân khấu, hai đầu mày hơi nhíu lại.
Không biết từ lúc nào mà nhóm người mặc áo đen kia đã tiến về phía của Nicole. Trên sân khấu hỗn loạn chia thành hai phe, một phe tạo thành hàng rào che chắn trước mặt Nicole, nhóm người còn lại mặc đồ đen, vừa cao lớn vừa hung hăng, đi phăm phăm về phía Nicole đầy vẻ đe dọa. Tất nhiên khí thế của nhóm người tạo thành bức bình phong che cho Nicole yếu hơn rất nhiều so với đám người mặc áo đen mang tính uy hiếp. Khi nhóm người mặc áo đen bước tới gần, tất cả bọn họ đều đứng im run rẩy.
Lâm Trạch Dương nhướng mày, sắc mặt trong phút chốc liền trở nên lạnh lùng. Anh đã nhìn thấy trong tay đám người áo đen kia có cầm dao, dưới ánh đèn sân khấu phát sáng lập lòe.
“Cút đi! Mục tiêu của bọn tao chỉ có một mình Nicole thôi! Nếu dám cản đường thì anh em tao cũng sẽ chém cả chúng mày đấy!” Một giọng nói đầy nội lực vang lên, vọng tới gần nửa hội trường.
Giọng nói này vô cùng hung dữ, có cả sát ý và sự quyết đoán khiến cho những người đứng bên tạo thành khiên chắn cho Nicole không thôi sợ hãi, tuy nhiên dù có là thế thì cũng không ai trong số họ tránh ra theo lời của kẻ mặc đồ đen.
Gã đàn ông kia sải bước về phía trước, vươn tay ra túm lấy một người rồi ném bay ra ngoài như đang ném một con gà. Lực tay của hắn rất lớn, chỉ cần nhìn qua đã đủ biết là người luyện võ lâu năm.
“Chúng ta đâu có sắp xếp tiết mục như thế này đâu? Những người này tới đây chắc chắn là không phải để làm chuyện gì tốt lành rồi! Mau xông lên ngăn bọn họ lại! Không được để Nicole gặp phải chuyện gì!” Trợ lý bên cạnh Lâm Trạch Dương là người đầu tiên có phản ứng, vội vàng lớn tiếng nói.
Người của hiệp hội võ thuật không lập tức ra mặt, bọn họ đứng tại chỗ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, từ trong ánh mắt của tất cả bọn họ đều có thể thấy được sự sợ hãi, không ai dám tiến lên.
Việc này có thể nói là người ngoài đứng hóng chuyện, người trong nghề đứng nhìn. Nếu là người khác thì có thể không biết rõ, nhưng những người có chút căn cơ võ đạo của hiệp hội võ thuật đều có thể nhìn ra động tác hất tay của gã đàn ông kia mạnh tới cỡ nào. Dù bọn họ có tự hào, cảm thấy rằng bản thân lợi hại đi chăng nữa thì cũng đều biết rõ rằng bản thân không thể nào có thể là đối thủ của gã kia được.
Trợ lý thấy vậy không khỏi sốt sắng, liên tục thúc giục mọi người mau hành động. Thế nhưng ai cũng đều cúi mặt xuống, không dám nhìn về phía cô. Trợ lý nói mãi mà không được liền trở nên quẫn trí, dù có nói thế nào thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, cũng không thể nào làm nên cơm cháo gì trong tình huống thế này.
“Á!” Đột nhiên có tiếng hét sợ hãi vang lên, âm thanh này phát ra từ khán phòng phía dưới sân khấu.
Khán giả lúc này tim đều đã nhảy lên đến cuống họng, ai cũng đều khẩn trương và sợ hãi, thậm chí một số người nhát gan đã che mắt mình lại bởi vì lúc này, đám người áo đen kia đã không còn kiên nhẫn mà lại tiếp tục hành động, tay đấm chân đá những người bên cạnh Nicole.
Rất nhanh sau đó, tất cả mọi người đều chạy ra xa khỏi Nicole, để cô ở lại một mình đối mặt với đám người đáng sợ kia. Tất cả fan hâm mộ trong lòng đều muốn nhảy lên sân khấu giải cứu nữ thần của lòng mình, thế nhưng chẳng ai có can đảm làm vậy.
Khuôn mặt của Nicole lúc này hết chuyển từ xanh rồi lại sang trắng, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này cả!
Điều quan trọng nhất là, những kẻ đang đứng trước mặt này khiến cô cảm nhận được bọn chúng rất tàn nhẫn. Nicole thậm chí còn thấy có kẻ lấy ra một lọ chất lỏng trong ngực, sau khi hắn mở nắp, một mùi chua đặc trưng nhanh chóng tỏa ra không khí.
Là axit sunfuric.
“Em gái, gương mặt này của mày trông cũng xinh đấy, cơ mà sắp bị hủy rồi nên tiếc thật. Nhưng hết cách rồi, người ta đưa bọn anh tiền thì bọn anh phải làm việc, thế nên đừng trách bọn anh nhé!” Nói xong, người đó giơ tay lên định tạt axit về phía Nicole.
Nicole trong vô thức liền nhắm chặt hai mắt lại, thét lớn: “Á, cứu với! Ai đó cứu tôi với! Tôi không muốn bị hủy dung đâu! Tôi còn muốn được xinh đẹp mà! Ai đó cứu với, muốn tôi làm gì đều được! Ai đó…”
Nicole ngạc nhiên. Cô nhận ra mình đã nói rất nhiều, nhưng cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện.
Nicole chầm chậm mở mắt ra, sau đó nhận ra không biết từ lúc nào bên cạnh cô đã có một người đang đứng. Cũng vào lúc này, Nicole mới cảm nhận được eo mình đang bị siết chặt.
“Lâm Trạch Dương.” Cuối cùng cô cũng nhìn rõ người đứng bên cạnh mình là ai, hưng phấn gào to đồng thời nhào vào ngực anh, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Thằng ranh con này! Mày là đứa nào mà dám đến phá hỏng chuyện tốt của bọn tao? Muốn chết à? Biết bố mày là ai không? Đừng tưởng rằng mình có tí năng lực thì có thể láo nháo với bọn tao. Nhanh cút đi chỗ khác cho tao!” Gã đàn ông vẻ mặt hung dữ kia nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, gương mặt chữ quốc toát lên vẻ nghiêm túc và độc đoán.
Lâm Trạch Dương thậm chí còn không để ý tới hắn ta, nghiêm túc nhìn Nicole hỏi: “Chỉ cần tôi cứu cô, tôi muốn gì cũng được đúng không?”
Gương mặt Nicole bất giác đỏ lên, cô cắn răng, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lâm Trạch Dương, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: “Tất nhiên tôi sẽ không nói dối rồi.”
Trên mặt Lâm Trạch Dương nháy mắt hiện lên vẻ hưng phấn, anh nói to: “Lần trước cô đến dọn nhà cho tôi ấy, tôi hài lòng lắm. Lần này xong việc cô lại tới dọn giúp tôi nhá.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương