Bộ Lạc Thần Bếp

Chương 44:



Tại cổng lớn của An bộ lạc, Tống Tiêu chán nản mà ngáp một cái.

Vô Ảnh nhếch miệng cười, châm chọc nói “ Ngủ gật lúc làm nhiệm vụ, không hoàn thành nhiệm vụ?”

Tống Tiêu trợn mắt “ Ngươi còn có mặt mũi chỉ trích ta? Nếu không phải do ngươi, chúng ta sao lại bị thủ lĩnh phái làm thủ vệ đi tuần tra? Ngươi dám khẳng định có thể trồng trọt. Đây là chuyện cười hài hước nhất ta từng nghe.”

Mấy ngày trước, Thiện dẫn mọi người đi gieo giống, bởi vì Vô Ảnh tự nhận có thể trồng trọt, cho nên Thiện yên tâm đem một miếng đất giao cho hắn, rồi xoay người dẫn những người khác đi làm việc khác. Ai mà ngờ, một hồi lâu sau quay lại, mặt ruộng bị đảo lộn lung tung, hoàn toàn chưa có làm được một cái gì. Thiện sốc đến không nói nên lời.

An Nhiên biết được việc này, trong lòng hiểu rõ Vô Ảnh vì muốn được gia nhập bộ lạc mà khoác lác, đen mặt đem hắn đá đến cửa lớn bộ lạc làm thủ vệ gác cửa.

Tống Tiêu ở bên cạnh âm thầm bật cười, vui vẻ cực kỳ. Kết quả, chỉ chớp mắt, An Nhiên nói một mình Vô Ảnh thì quá cô đơn, thủ vệ vẫn là hai người thì tốt, vì thế đem Tống Tiêu cũng phái qua cùng làm gác cổng, bầu bạn với nhau.

Tống Tiêu nghĩ đến tình cảnh lúc đó, không nhịn được mà thở dài.

Khuôn mặt Vô Ảnh lúc xanh lúc đỏ, trở nên đặc biệt khôi hài.

Hắn thẹn quá hóa giận nói “ Mập mạp, ông lại ngứa lưng, thiếu đòn có phải không?”

Tống Tiêu liếc Vô Ảnh một cái, xua xua tay “ Không đánh, không có gì thú vị cả. Ngươi không thương tổn được ta, ta cũng khó đánh trúng ngươi, giằng co cả buổi cũng là thế hòa. Chẳng những uổng phí sức lực, còn dễ dàng đói bụng. Tiết kiệm sức lực đi, chúng ta phải gác cửa một ngày đấy.”

Vô Ảnh thậm chí còn khó chịu hơn, Mập Mạp da dày thịt béo, ch dù đứng một chỗ để cậu đến đánh thì chỉ làm đau tay cậu, mà ông ta lông tóc cũng không tổn hao gì...

Tức giận đá mấy hòn đá bên chân, Vô Ảnh bỗng cảm thấy có gì không đúng, ngẩng đầu nhìn về nơi xa “ m thanh gì vậy?”

“ Có âm thanh gì đâu? Tai của ngươi có vấn đề ấy?” Tống Tiêu lười biếng dựa vào hàng rào, liếc mắt một cái.

Không đúng, có điều kỳ lạ! Vô Ảnh biến mất tại chỗ, hướng âm thanh phát ra chạy tới.

Tống Tiêu chỉ thấy hắn lưu lại một đạo tàn ảnh, người liền biến mất không thấy đâu.

“ Này.... đang canh gác, ngươi muốn chạy đi đâu?” Tống Tiêu lớn tiếng gọi, đáng tiếc người đã chạy đi xa rồi.

Không có biện pháp, Tống Tiêu đành đứng thẳng dậy, với rìu đá trên mặt đất, một mình canh cửa, đồng thời nhỏ giọng lẩm bẩm “ Giờ ta mà đi tố cáo với thủ lĩnh thì ngươi chết chắc! Nói không chừng còn bị đuổi khỏi bộ lạc, một mình ở bên ngoài lưu lạc, ăn không đủ no, không có nơi nào để ngủ, nghĩ đến thật thê thảm.”

Một lúc sau, Vô Ảnh xanh mặt chạy về, nói nhanh “ Mập mạp, có chuyện lớn. Ngươi ở thủ vững ở đây, ta đi tìm thủ lĩnh cùng Hàn Lập! Cố lên, nhất định phải chống đỡ!”

Câu cuối vừa phiêu tán trong không khí, Vô Ảnh đã biến mất không thấy tăm hơi.

Tống Tiêu khó hiểu hỏi “ Tên này làm sao vậy?”

Vừa quay đầu, Tống Tiêu lập tức kinh hãi. Bầy hươu với hai sừng trên đầu, báo hoa mai nhanh như chớp, lợn rừng to lớn, cùng với sói xám hai mắt xanh lục tụ tập cùng nhau lao về phía bộ lạc.

“ Thú triều đột kích!!” Tống Tiêu vội vàng hét to . Trong cơn hoảng sợ, giọng nói của hắn vô cùng sắc bén, truyền đi thật xa.

Trời ạ, nhiều dã thú như vậy, hắn chỉ có một người trấn giữ? Hai chân Tống Tiêu bắt đầu run lên.

Nhưng, nếu hắn lùi bước, đàn thú sẽ lao vào bộ lạc và tàn phá. Người bình thường trong bộ lạc khó mà thoát được một kiếp này.

Tống Tiêu hít sâu một hơi, hai tay cầm chặt rìu đá đứng ở cửa, giống như một vị thần giữ cửa, tự thôi miên chính mình “ Không cần lo lắng, người mập da dày thịt béo, chỉ cần chống đỡ một lát, thủ lĩnh bọn họ có thể đến rồi.”

Nói xong những lời này, anh ta nhận ra có gì không đúng “ A phi. Bị thằng ranh kia làm cho nói nhịu. Ta rõ ràng không mập một chút nào! Ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái mới là miêu tả ta!”

Nói xong hai ba câu, thú triều đã xông tới trước mặt.

Tống Tiêu lập tức vung rìu, đem ba con sói xám quét sạch.

“ Đậu má! Bên cạnh có nhiều hưu như vậy thì không ăn, chạy đến bộ lạc ta làm cái gì? Mấy con súc sinh óc thú này, đầu óc có bệnh!”

Tống Tiêu mắng chửi nhiệt tình, nổi giận vung rìu, liều mạng đánh bay dã thú.

Tuy nhiên, có quá nhiều dã thú tập trung ở đây. Đánh ngã hai còn, ngay sau đó lại có ba con phi tới. Tống Tiêu gần như muốn ói ra máu. Chẳng mấy chốc, khắp người anh đầy vết thương, máu tươi chảy ròng ròng. Mùi máu tươi càng kích thích dã thú thêm điên cuồng.

Hôm nay sẽ không phải ngã xuống tại đây chứ? Tống Tiêu vừa nổi lên ý niệm, liền thấy đao băng từ trên bầu trời rơi xuống và mũi tên nước bay tới, nháy mắt làm trọng thương cả đàn thú.

Quay đầu nhìn lại, viện quân đã đến.
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...