Bộ Lạc Thần Bếp

Chương 45:



Vô Ảnh lao đến bên người Tống Tiêu, hung hăng đem chủy thủ găm vào cổ con báo.

Tống Tiêu tê liệt gục xuống tại chỗ, thở hổn hển tuyệt vọng. Chỉ kém vài giây nữa con báo sẽ vồ lấy đầu anh ta. Vừa rồi, anh ta giống như ngửi thấy mùi máu xộc ra từ miệng con báo.

“ Mẹ nó, nặng quá! Mập mạp, ông nên giảm béo đi thôi! Thiếu gia ta không đỡ nổi cục thịt mỡ nặng như ông đâu.”

Vô Ảnh vừa mắng, vừa đỡ Tống Tiêu đến nơi an toàn trong bộ lạc.

“ Thủy lao, thủy trói.” Có Hàn Lập ở bên cạnh nên An Nhiên tập trung hết sức dùng các kỹ năng khống chế, đem bầy thú tập hợp lại một chỗ, tiện tiêu diệt .

“ Hỏa cầu, bạo...” Hàn Lập chưa kịp ra tay, Vũ là người tấn công trước tiên. Tám hỏa cầu hướng đàn thú phi tới, ngọn lửa bắn ra, trong không khí phiêu tán một mùi khét lẹt. Khả năng tấn công của hỏa hệ thật tốt. An Nhiên thở dài.

Hàn Lập cũng không cam lòng tụt lại phía sau, những phiến băng nhọn bắn ra theo hình rẻ quạt, góc độ khó mà né tránh, chuyên bắn vào những chỗ yếu hại như cổ chân, yết hầu, ngực, bụng.

Thoáng chốc, đàn thú ngã xuống hơn một nửa.

Những dị năng giả cận chiến cầm theo binh khí xông ra ngoài, chiến đấu cùng với những con thú còn lại.

An Nhiên quan sát xung quanh, khắp nơi toàn là thi thể dã thú, hết sức khó hiểu “ Trên mặt đất nhiều đồ ăn như vậy, tại sao bọn thú lại không quan tâm, chỉ liều mạng hướng vào trong bộ lạc.” phải biết rằng, ăn uống là bản năng của dã thú.

“ Ai biết được.” Hàn Lập nhàn nhạt đáp lời, đồng thời quan sát bốn phía, thấy nơi nào có dã thú trọng thương, liền tiện tay tung ra một đao băng kết liễu chúng.

Vũ ở bên cạnh cũng học theo, vui vẻ ném ra cầu lửa. Vừa an toàn lại hiệu suất cao.

An Nhiên đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên nghe tiếng Vô Ảnh ở bên la lên “ Mau tới đây hỗ trợ, mập mạp sắp không chịu được nữa rồi.”

“ Cậu không mang màn thầu đến sao? Cho anh ta ăn đi!” Vũ không quay đầu lại mà hét lớn.

“ Không được, cổ Mập Mạp bị thương rồi, không nuốt nổi màn thầu. Không biết con súc sinh nào nhẫn tâm cào một lỗ trên bụng, vết thương rất sâu, không cầm máu được.” Vô Ảnh hết sức lo âu.

“ Ta... sợ là, không qua khỏi được.” Tống Tiêu nói đứt quãng, thanh âm nghe rất mơ hồ. Anh ta cảm thấy mí mắt chính mình ngày càng nặng, cơ thể cũng đang lạnh đi.

“ Này, không được chết!” Vô Ảnh liều mạng lay người Tống Tiêu, trong giọng nói không che giấu được sự cố chấp “ Cố gắng lên! Ngươi còn chưa mê hoặc được muôn vàn thiếu nữ đâu, sao lại cam tâm ra đi như vậy? Ngươi mà chết vị trí đệ nhất mỹ nam không phải sẽ nhường cho người khác sao!”

“ Đừng, đừng chọc tôi cười, khụ ...khụ.” Tống Tiêu ho khan một tiếng, ảnh hưởng đến vết thương trên người, lập tức cảm thấy đau đến ngất xỉu đi.

Vô Ảnh chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Hắn cảm thấy mờ mịt, không biết phải làm sao.

Khi đám cướp chết, cậu không buồn chút nào, thậm chí còn cảm thấy rất xứng đáng, ai bảo bọn chúng làm những chuyện xấu xa, chúng đáng bị như vậy! Nhưng thấy Tống Tiêu đang yếu dần, hắn không kiềm chế được cơn tức giận của mình.

“ Trong đầu ngươi toàn là bã đậu à? Không chặn lại còn không biết quay người bỏ chạy à, còn muốn giả làm anh hùng sao?” Vô Ảnh hét lên.

Tống Tiêu há miệng thở dốc, không thốt nên lời. Trong lòng thầm than, nếu hắn bỏ chạy, viện quân không tới kịp thì sẽ không biết có bao nhiêu người phải chết đâu..... làm sao có thể rút lui được!

“ Nếu ngươi sống sót, về sau ta sẽ không bao giờ gọi ngươi là mập mạp nữa.” Vô Ảnh rầu rĩ nói.

Tống Tiêu nở nụ cười, hài lòng, ý thức càng thêm mờ mịt.

**

“ Ta nói, hai người tâm tình xong chưa? Có thể tránh ra được chưa, để ta trị thương?” An Nhiên đột nhiên xen vào.

“ Ngươi có biện pháp ư? Mau cứu hắn.” Vô Ảnh vội vàng tránh sang một bên.

An Nhiên đặt tay lên miệng vết thương của đồng, liên tiếp thực hiện bảy lần thủy liệu pháp mới dừng lại. Lúc thu tay về, trên mặt cô thoáng qua vẻ mệt mỏi, bụng bắt đầu réo lên.

Nhưng hiệu quả trị thương thấy rõ vô cùng.

Bụng Tống Tiêu trở nên phẳng lì, trắng nõn mềm mại, vết thương ở yết hầu biến mất không còn dấu vết, cả người lập tức tràn đầy sinh cơ.

Vô Ảnh kinh ngạc không khép được miệng, quay đầu hỏi An Nhiên “ Không phải cô có kỹ năng giải độc sao?”

“ Biết kỹ năng giải độc, thì không biết kỹ năng trị thương được à? Quy định nào bảo không được phép?” An Nhiên hỏi lại.

Vô Ảnh nghẹn lời. Hắn thầm nghĩ, liệu có gì mà thủ lĩnh không biết không? Chẳng lẽ là không gì không làm được?!

Tống Tiêu chớp chớp đôi mắt, nghi hoặc hỏi “ Có phải ta đã chết rồi không?”giọng nói hồi phục quay lại chất phác như thường ngày.

“ Mập mạp, ngươi chưa có chết.”

Vô Ảnh nhảy tới trước mặt Tống Tiêu, thông báo tin tốt cho hắn.

Tống Tiêu sờ sờ khuôn mặt chính mình, thật ấm áp, thật sự không chết? Trong đôi mắt nhỏ của Tống Tiêu hiện lên sự ngạc nhiên.

Nhưng ngay sau đó, anh ta xoa xoa cằm tỏ vẻ sâu sắc “ Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi nói, nếu ta không chết sau này ngươi sẽ không gọi ta là mập mạp nữa? Ngươi còn nói, vị trí đệ nhất mỹ nam là thuộc về ta?”

Mặt Vô Ảnh cứng đờ, tức giận mà đánh trống lảng “ Đại mập mạp, ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày à!” đánh chết cũng không thừa nhận những lời đã nói.

Vũ điều khiển quả cầu lửa, rất muốn ném nó vào Tống Tiêu và Vô Ảnh.

Cô nỗ lực kiềm chế bản thân, đen mặt nhắc nhở “ Còn chưa đánh xong đâu, không mau qua hỗ trợ đi? Chúng ta có thể tán gẫu nhau sau khi giải quyết xong đàn thú được không?” bởi vì nhân thủ trong bộ lạc vốn dĩ không nhiều lắm.

An Nhiên khẽ liếc nhìn hai người bọn họ.

Tống Tiêu như được tiêm doping, lập bật dậy từ trên mặt đất, hét lớn “ Con súc sinh nào cắn cổ tao? Ta phải tận tay chém nó !”

Vô Ảnh trực tiếp lao vào chiến đấu, chặt đứt cổ họng một con sói xám. Ra tay đẹp mắt, soái khí ngút trời.

Vũ bĩu môi, triệu hồi hỏa cầu bắn thẳng về phía Vô Ảnh. Ngay khi Vô Ảnh nhíu mày thì nhìn thấy hỏa cầu bay vụt qua bắn trúng con lợn rừng phía sau anh. Thì ra khi anh ta chỉ lo đối phó với con sói, thì suýt chút nữa đã bị con lợn rừng phía sau đánh lén.

“ Dã thú vẫn còn một ít, ra tay màu mè dễ xảy ra chuyện.” Vũ lạnh lùng nhắc nhở.

Vô Ảnh á khẩu, không trả lời được.

Không lâu sau đó, với nỗ lực phối hợp của tất cả mọi người, con thú cuối cùng cũng phát ra tiếng rên rỉ và ngã xuống.

An Nhiên nhìn quanh chiến trường, phân phó Thiện “ Thu xếp dân làng đến đây thu dọn. Da thú làm quần áo, thịt để nướng , buổi tối mở tiệc ăn mừng.” lương thực dự trữ đầy trên mặt đất, đủ cho mọi người ăn no nê hơn một tháng.

Thiện ngơ ngác nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, nằm yên tại chỗ không nhúc nhích.

Vũ thấy vậy, chủ động đứng dậy “ Thủ lĩnh, việc này giao cho tôi đi.”

An Nhiên kỳ quái mà nhìn Thiện, gật gật đầu “ Vũ, vậy phiền ngươi.”

Khi thôn dân đang dọn đàn thú, và các dị năng giả đang ăn màn thầu bổ sung thể lực, An Nhiên tiến đến trước mặt Thiện, hỏi “ Thú triều hẳn là nguyên nhân khiến ông bất an đi. Sự tình đã được giải quyết xong, tại sao ông vẫn ủ rũ và lo lắng?”

Thiện cười khổ một tiếng “ Thủ lĩnh, nói ra thì có thể ngài không ti. Nhưng lúc này, cảm giác lo lắng trong ta chỉ giảm bớt một ít, cũng không có biến mất. Nói cách khác, ta lo lắng không phải toàn bộ là do thú triều.”

An Nhiên sửng sốt.
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...