Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 33: Chương 33



Cuối năm, hai người càng ngày càng bận rộn, thời gian gặp mặt cũng không nhiều, chớp mắt một cái lễ Giáng Sinh cũng đã sắp đến gần rồi.

Một ngày trước đêm Giáng Sinh, Hạ Dương Ba về rất muộn, Lưu Nhất hàng cũng còn chưa ngủ, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, chơi game trên điện thoại.

Như đang cố ý chờ Hạ Dương Ba, ngay khi cửa vừa mở ra, cậu lập tức từ trên ghế sô pha bật dậy, không giấu nổi sự hưng phấn nhìn Hạ Dương Ba nói: “Anh đã về rồi à!”

Mặc dù anh bị bên đương sự túm lấy phá vỡ ngày nghỉ, chuỗi chứng cứ vẫn tiếp tục có một số vấn đề, nhưng nụ cười trong sáng và thuần khiết có chút ngốc nghếch của Lưu Nhất Hàng cũng đủ để xua tan mây mù trong lòng Hạ Dương Ba. Anh cũng cười đáp lại cậu: “Sao còn chưa ngủ?”

“Còn sớm mà!” Lưu Nhất Hàng muốn nói lại thôi ngập ngừng nhìn anh: “Anh Hạ …”

Hạ Dương Ba thay giày, đứng ở hành lang nhìn cậu: “Làm sao vậy?”

“Ờm… Ngày mai là đêm Giáng Sinh…” Lưu Nhất Hàng ngượng nghịu hiếm thấy nói: “Anh, anh có muốn cùng nhau trở về ăn tối không?”

“A!” Hạ Dương Ba dùng sức vỗ vỗ đầu mình: “Xem đầu óc của tôi đi này, bận đến mức quên hết cả!”

Anh có chút khó xử nhìn Lưu Nhất Hàng: “Nhất Hàng… ngày mai tôi có một cuộc hẹn bàn việc với đương sự, buổi tối cũng không chắc chắn là bận đến khi nào…”

Lưu Nhất Hàng nhất thời có chút thất vọng, hai vai lập túc xụ xuống, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc vài phần, miễn cưỡng cười nói: “ Không, không sao không sao… tôi…”

“Cùng nhau đón Giáng sinh nhé! “Hạ Dương Ba ngắt lời cậu.

“Hả?” Lưu Nhất Hàng sững sờ vài giây rồi mới phản ứng lại, sau đó lập tức nở nụ cười như ý nói: “Được!”

Mặc dù đã hẹn Hà Dương Ba cùng nhau đón Giáng Sinh, nhưng vào đêm Giáng sinh, Lưu Nhất Hàng cũng không muốn ở ở nhà một mình. Nếu là bình thường, khi gặp phải ngày lễ như vậy, Lưu Nhất Hàng nhất định sẽ cùng Trương Húc gọi bạn bè cùng nhau tiệc tùng đến nửa đêm, thậm chí là suốt cả đêm.

Nhưng bây giờ, Trương Húc sẽ không còn thân mật khoác vai Lưu Nhất Hàng như trước đây rồi hỏi cậu nên đi đâu tiếp theo, mà Lưu Nhất Hàng cũng không còn thích những dịp tụ tập ồn ào như vậy nữa.

Sau giờ học, cậu vô thức bước ra khỏi cổng trường lên tàu điện ngầm, lúc gần tối, cậu bất tri bất giác đến dưới lầu nhà Lưu Nhất Ngôn. Cậu ngước lên nhìn cửa sổ nhà Lưu Nhất Ngôn thì thấy đèn tắt, cửa sổ cũng đã đóng chặt, lúc này cậu mới nhớ ra mấy ngày trước có nghe Lưu Nhất Ngôn nói, đêm Giáng Sinh năm nay và ngày Giáng sinh có thể sẽ đến nhà của bố mẹ Hứa Ngụy Trì.

Trong lòng cậu bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, như thiếu một nơi thuộc về, cầm điện thoại lên muốn gọi cho Ngô Thành, nhưng sợ làm phiền anh ấy cùng Phòng Kha, cuối cùng vẫn không bấm nút gọi.

Đột nhiên, Lưu Nhất hàng có cảm giác như bị bỏ rơi.

Bây giờ về nhà, bố cậu chắc chắn đang giao du bên ngoài, không nói trước với bố mẹ thì chắc chắn ở nhà cũng chưa nấu cơm. Trời đất rộng lớn đến vậy, thế nhưng cậu lại cảm thấy không có chỗ nào có thể dung nạp được Lưu Nhất Hàng cậu cả.

Cậu bước đi vô định trong đêm tối lạnh lẽo, lại bất tri bất giác bước đến khu thương mại gần đó, các cửa hàng đều trang trí đèn đuốc rực rỡ, không khí náo nhiệt ngày hội tràn ngập khắp nơi.

Các đôi tình nhân thân mật lôi kéo nửa kia, bạn bè hò hét gọi nhau, cực kỳ náo nhiệt, chỉ có mình cậu, là lủi thủi một mình, nhìn qua rất cô đơn buồn tẻ.

Đúng lúc này, cậu nghe thấy giọng nói của một cô gái quen thuộc, giọng điệu có vẻ không chắc chắn lắm: “Nhất Hàng?”

Cậu quay đầu lại, Vạn Điềm Điềm và một nhóm bạn thân vừa mới đi xem phim, chuẩn bị đi ra ngoài tìm đồ ăn thì bỗng nhiên nhìn thấy Lưu Nhất Hàng đang dạo bước trong trung tâm thương mại, dáng vẻ không hứng thú tẹo nào.

Cô ấy đã lâu không gặp Lưu Nhất Hàng. Không phải là ai cố tình tránh mặt ai, có lẽ là do duyên phận của hai người đã hết, trong khuôn viên nhỏ vườn trường mà đã mấy tháng không gặp lại nhau.

Đột nhiên nhìn thấy đối phương ở đây, hai người đều có chút kinh ngạc, nhưng Vạn Điềm Điềm đã lên tiếng trước: “Anh đi một mình sao?”

Lưu Nhất Hàng gật gật đầu, “Em cũng vậy à?”

“Em cùng với một vài người bạn…” Vạn Điềm Điềm chỉ vào vài cô gái đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau cách đó không xa, và họ cũng mỉm cười và vẫy tay với hai người.

“Ồ…” Lưu Nhất Hàng không biết nên nói cái gì.

Vạn Điềm Điềm nhìn anh chằm chằm một lúc: “Nếu không phiền thì chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”

Lưu Nhất Hàng liếc nhìn thoáng qua mấy người chị em của Vạn Điềm Điềm, có chút phiền não: “Thôi không cần đâu…”

Vạn Điềm Điềm không nhịn được cười rộ lên nói: “Không phải đi cùng với họ, chỉ có em và anh…”

“Chỉ là ăn một bữa cơm, như những người bạn bình thường cùng nhau ăn cơm với nhau thôi.” Vạn Điềm Điềm nói thêm.

Đã nói đến mức này lại còn cự tuyệt nữa thì có vẻ như Lưu Nhất Hàng đang làm kiêu, cho nên cậu liền gật đầu xem như đồng ý.

Vạn Điềm Điềm bảo cậu đợi một lúc, sau đó chạy đến, nói nhỏ vài câu với các cô gái, họ vẫy tay với Lưu Nhất Hàng từ xa, sau đó nắm tay nhau rời đi trước.

Nhà hàng trong trung tâm thương mại đã được đặt trước, vừa lúc đang là giờ ăn tối nên đã kín hết chỗ, sau đó, Lưu Nhất Hàng và Vạn Điềm Điềm đến quầy lễ tân gần đó để tìm xem trong nhà hàng có chỗ trống nào không.

Mùa đông ở phương nam chính là như vậy, lạnh rét thấu xương, buốt giá thấu tim, nhưng lại khăng khăng không có gió và tuyết, cùng lắm chỉ có vài cơn mưa nhẹ.

Lưu Nhất Hàng mặc một chiếc áo lông thật dày, nhưng dáng người cậu thon dài thoạt nhìn không hề mập mạp, ngược lại còn có cảm giác cậu đang mặc trang phục bình thường nhất, chẳng khác gì street style của các ngôi sao. Có lẽ là do cậu không quàng khăn, hơi lạnh tràn vào cổ, hầu kết cũng đỏ lên vì lạnh khiến cậu không nhịn được rùng mình.

Theo bản năng cậu quay đầu nhìn Vạn Điềm Điềm, cô ấy ăn mặc rất dày, phần thân trên khoác một chiếc áo bành tô len dày rất nặng, dài đến đầu gối, phần thân dưới cũng mặc một chiếc quần tất bằng lông cừu. Trên cổ khoác một chiếc khăn quàng cổ lông nhung màu xám tinh khiết, cằm và mặt bị che mất một nửa.

“Em có lạnh không?” Lưu Nhất Hàng hỏi.

Vạn Điềm Điềm lắc đầu: “Không lạnh.”

Lưu Nhất Hàng gật đầu, hai tay khép lại đưa đến bên miệng, thở ra một hơi vào lòng bàn tay, không nói gì.

Chỉ vài tháng ngắn ngủi thôi mà mọi chuyện xảy ra trước mắt tựa như một giấc mơ.

Vạn Điềm Điềm đã sớm tỉnh dậy từ trong giấc mơ hoang đường đó, cô ấy đã kết bạn mới, học cách chăm sóc bản thân, không còn làm nũng với Lưu Nhất Hàng và cũng không còn cố tình gây sự nữa. Ngay cả khi gặp lại Lưu Nhất Hàng, cô ấy cũng cười đến vân phong đạm khinh, nhẹ nhàng mời Lưu Nhất Hàng cùng nhau đi ăn tối.

Lưu Nhất Hàng cảm thấy có chút mất mát trong lòng, nhưng càng nhiều hơn là hoài niệm.

Cậu đi theo Vạn Điềm Điềm vào một nhà hàng lẩu thịt cừu trên phố, vừa bước vào cửa, mùi tanh nồng của thịt cừu xộc thẳng vào mặt, hơi nóng bao trùm trên người họ, một lúc sau, toàn thân hai người đều ấm áp lên.

Hai người tìm một chỗ rồi ngồi xuống, đặt một cái nồi đồng nhỏ, một lúc sau, thịt cừu thái mỏng được bưng lên.

Sức hấp dẫn của đồ ăn là vô cùng lớn đối với Lưu Nhất Hàng, cảm giác cô đơn xâm chiếm xương tủy trước đó đã dần tan biến bởi hơi ấm theo từng miếng thịt cừu vừa gắp rơi vào bụng.

Đã lâu rồi Vạn Điềm Điềm mới nhìn thấy cậu ăn, không nhịn được cười: “Anh vẫn như vậy. Chỉ cần anh có món gì ngon là anh sẽ ăn đến quên hết họ tên của mình!”

“Anh họ Lưu! ” Lưu Nhất Hàng không ngừng động tác trong tay, cười khì khì nói.

Hai người anh tôi cười nói đùa một hồi, Vạn Điềm Điềm do dự trong chốc lát, cuối cùng mới cẩn thận hỏi: “Trương Húc… anh ấy gần đây thế nào rồi?”

Hành động gắp thịt của Lưu Nhất Hàng tạm dừng một chút, rất nhanh cười nói: “Vẫn như vậy thôi… nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên lên lớp thì lên lớp, nên chơi bóng đá thì vẫn đá bóng.”

Vạn Điềm Điềm khẽ “ừm” một tiếng, trong mắt hiện lên một tia sương mù: “Vậy là tốt rồi.”

Một lúc sau, canh trong nồi đồng sắp cạn, sương mù bốc hơi ở giữa hai người cũng dần dần tan biến. Vạn Điềm Điềm cúi đầu nói nhỏ: “ Xin lỗi, Nhất Hàng. “

Lưu Nhất Hàng cắn trúng hạt tiêu, nhe răng trợn mắt lẩm bẩm, nhấp một ngụm trà, nói với giọng khàn khàn: “Anh chấp nhận lời xin lỗi của em.”

Hạ Dương Ba ra khỏi công ty luật, lái xe đến khách sạn mà anh ta đã thỏa thuận với đương sự. Lần này phải gặp mặt đương sự là một pháp nhân công ty, nhưng những gì họ sẽ nói đến lại là một vụ kiện ly hôn.

Đương sự là ông Hà, vì quá bận rộn với sự nghiệp nên thiếu sự chăm sóc cho gia đình, do có điều kiện tài chính tốt, và xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp cho người nhà, ông đã gửi các con của mình đến trường trung học quý tộc nổi tiếng ở Thành phố Lâm, còn vợ ông thì từ chức ở nhà.

Sau một thời gian dài không có chồng và con trai ở bên bầu bạn, phụ nữ khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tịch mịch, vì vậy khi đến phòng tập thể hình, bà đã có một mối quan hệ mập mờ khó giải thích với vị huấn luyện viên thể hình của mình. Bà đòi ly hôn và đòi chia một nửa tài sản của ông Hà.

Ông Hà đương nhiên không đồng ý và tìm gặp Hạ Dương Ba chuẩn bị đệ đơn ly hôn, mà lúc này họ đang thu thập bằng chứng ngoại tình trong giai đoạn hôn nhân ở trong di động đối phương để chứng minh bên kia có lỗi, khiến tình cảm vợ chồng hai bên tan vỡ, và rồi từ chối yêu cầu phân chia tài sản.

Ông Hà đã mời Hạ Dương Ba gặp nhau ăn tối tại “Kiền Vị”, “Kiền Vị” nằm ở trung tâm thành phố và “Khiêm Bằng” cũng ở trung tâm thương mại sầm uất. Nhưng thời gian ăn tối lại trùng vào đêm Giáng Sinh, trên ngã tư đường phố nhộn nhịp ồn ào tiếng người qua lại, trục đường chính tắc nghẽn khiến lòng người tâm phiền ý loạn. Hạ Dương Ba đang định gọi điện thoại hỏi Lưu Nhất Hàng tối nay ăn tối ở đâu, muốn nói cậu đừng chơi quá cuồng loạn, về nhà sớm một chút thì điện thoại thúc giục của ông Hà lập tức gọi đến.

Hạ Dương Ba cúp máy, tâm tình có chút nôn nóng, nhất thời cũng quên gọi điện cho Lưu Nhất Hàng. Đường chính vẫn bị chặn vô tận nên anh phải rẽ vào đường nhỏ bên cạnh, chuẩn bị rẽ từ đường nhỏ bên cạnh đi qua.

Quy hoạch giao thông của Thành phố Lâm có chút phức tạp, rắc rối vô cùng, rất dễ đi nhầm đường, nếu không có trí nhớ tốt, Hạ Dương Ba hẳn sẽ không nhớ được những con đường ngoằn ngoèo này.

Người tính không bằng trời tính, cũng như Hạ Dương Ba, có rất nhiều người đang chuẩn bị đi đường nhỏ, cho nên, đại luật sư Hạ lại bị chặn trên con đường nhỏ đi đến “Kiền Vị”kia.

Hạ Dương Ba không phải là người thiếu kiên nhẫn, ngược lại, kiểu khí định thần nhàn cùng khuôn mặt mang theo ba phần ý cười của anh thường mang đến cho người ta cảm giác đã định trước mọi chuyện kỹ càng, không nhanh không chậm. Nhưng khi chiếc xe phía trước đang chầm chậm tiến về phía trước, anh đột nhiên cảm thấy bực bội không rõ lý do.

Hạ Dương Ba nới lỏng cà vạt, châm một điếu thuốc, muốn xua đi cảm giác bất an này.

Tuy nhiên, sự trùng hợp của số phận lại không cho anh có cơ hội như vậy, chính lúc anh vừa quay đầu nhẹ, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xuân phong đắc ý của Lưu Nhất Hàng ngồi bên chiếc bàn sập trong nhà hàng lẩu cừu bên kia đường.

Ngồi đối diện với cậu là Vạn Điềm Điềm, cũng đang cười rạng rỡ.

Lưu Nhất Hàng nghĩ rằng Hạ Dương Ba chưa gặp Vạn Điềm Điềm bao giờ nhưng thực ra Hạ Dương Ba đã nhìn thấy qua, trên điện thoại di động của Lưu Nhất Hàng.

Mặc dù đã xóa hết ảnh của mình và Vạn Điềm Điềm, nhưng Hạ Dương Ba vẫn tìm thấy một bức ảnh chụp chung với một đám người bọn họ cách đây khá lâu. Lúc đó, Lưu Nhất Hàng có lẽ vẫn chưa ở bên Vạn Điềm Điềm, Lưu Nhất Hàng và Trương Húc sánh vai nổi bật giữa đám đông. Có vài cô gái trong ảnh chụp, nhưng Hạ Dương Ba liếc nhìn một cái vẫn đoán được ai là Vạn Điềm Điềm.

Mà cô gái ngồi đối diện Lưu Nhất Hàng lúc này cũng giống cô gái kia như đúc.

Cũng không hoàn toàn giống nhau, cái người trước mắt này trông gầy hơn một chút.

Hơi khói của nồi lẩu bốc lên trước mặt, lượn lờ trên đỉnh đầu bọn họ, quanh quẩn hồi lâu cũng không có thể phân tán.

Hai gương mặt trẻ nhìn nhau chăm chú, một người cười đến đường hoàng tùy ý còn người kia thì cười dịu dàng, ngọt ngào.

Hạnh phúc thuộc về bọn họ, còn anh cái gì cũng không có.

Hạ Dương Ba đột nhiên tìm ra ngọn nguồn của mồi lửa không tên kia, tay cầm vô lăng siết chặt lại, trên mu bàn tay bạo phát nổi gân xanh, anh muốn hét lên cho thỏa cơn nóng giận nhưng sau khi nhìn chằm chằm vào đôi thân ảnh kia hồi lâu, anh chỉ trầm mặt, đỏ bừng mắt.

Tác giả có lời muốn nói:

Màn kịch nhỏ

Hạ Dương Ba: Em còn muốn ăn tối cùng Vạn Điềm Điềm nữa không?

Lưu Nhất Hàng: Không ăn!

Hạ Dương Ba: Nếu cô ấy chủ động hỏi em thì sao?

Lưu Nhất Hàng: Từ chối!

Hạ Dương Ba: Nếu không có cách nào từ chối thì sao?

Lưu Nhất Hàng (khó xử nhìn Hạ Dương Ba):…

Hạ Dương Ba: Không phải là em không thể ăn cùng cô ấy…

Lưu Nhất Hàng dáng vẻ nhu thuận.

Hạ Dương Ba: Nhưng mà, chỉ có thể ăn cơm.

Lưu Nhất Hàng: Ăn cùng với cô ấy cũng không có cảm giác thèm ăn. Nếu em không thể ăn no…

Hạ Dương Ba: Trở về anh sẽ nấu cho em ăn.

Lưu Nhất Hàng (trong mắt hiện lên một tia sáng): Nấu cơm thật ra cũng không cần đâu, em ăn anh là đã no rồi!

Đại luật sư Hạ lại một lần nữa tự đào hố cho mình nhảy, chưa kịp phản ứng thì đã bị bác sĩ Lưu bổ nhào đến, không kịp phản kháng thì chiếc quần tây được ủi ngay ngắn đã bị tụt xuống đầu gối rồi.

Hạ Dương Ba: Lưu Nhất Hàng! Anh… @ # ¥% …… & * ……% ¥ # @

Sau khi ăn uống no đủ.

Lưu Nhất Hàng (cảm thấy mỹ mãn): No rồi. Không bao giờ cùng Vạn Điềm Điềm ăn tối nữa, có đánh ch*t em cũng không ăn.

Hạ Dương Ba (sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng): Được…

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...