Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 34: Chương 34



Hạ Dương Ba trở về so với tưởng tượng còn muộn hơn, anh mở đèn phòng khách, Lưu Nhất Hàng đang ngủ say trên ghế sofa liền lập tức tỉnh dậy, cậu ngốc nghếch cười: “Anh Hạ, anh về rồi à?”

Hạ Dương Ba không ngờ tới, anh cho rằng Lưu Nhất Hàng rất đơn giản, anh cho rằng mình hiểu rất rõ Lưu Nhất Hàng, nhưng tại sao, bây giờ cậu vẫn có thể tựa như không có chuyện gì xảy ra, tựa như trước kia mà ngây ngô cười với mình?

Cũng đúng, chỉ có mình tồn tại ý nghĩ như vậy về người ta thôi còn người ta đâu có đâu.

Lưu Nhất Hàng thích phụ nữ.

Nhận thức được điều này, tâm trạng của Hạ Dương Ba càng thêm khó chịu hơn, mấy phần ý cười trên mặt đã biến mất từ lâu không còn thấy nữa, anh hờ hững “ừm” một tiếng rồi cúi đầu đổi giày.

Lưu Nhất Hàng không phải người tinh ý, không phát hiện sự khác thường của Hạ Dương Ba, chỉ nghĩ anh ấy đi làm về mệt mỏi nên tốt tính mỉm cười đi theo sau phía sau anh: “Anh Hạ, anh có mệt không? Tôi hâm nóng một cốc sữa cho anh…”

Hạ Dương Ba liếc nhìn cậu một cái, muốn từ chối cũng không đành lòng nói ra khỏi miệng, đành phải nhẹ nhàng gật đầu với cậu.

Lưu Nhất Hàng tâm tình vui vẻ ngân nga hát rồi đi vào bếp hâm sữa cho anh. Nhưng phản ứng này rơi vào trong mắt Hạ Dương Ba càng thêm chói mắt, chỉ cho rằng cậu đang hưng phấn sau khi nối lại tình cũ với Vạn Điềm Điềm, sắc mặt anh bất giác lại trầm xuống vài phần.

Hạ Dương Ba mệt mỏi dựa lưng vào ghế sô pha, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, Lưu Nhất Hàng cầm ly sữa trên tay ngồi xuống bên cạnh anh : “Anh Hạ, sữa!”

Hạ Dương Ba chậm rãi ngồi dậy, cầm ly sữa lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Lưu Nhất Hàng ngây ngô cười gãi đầu: “Anh Hạ, ngày mai…”

“Hôm nay em đi đâu vậy?” Hạ Dương Ba đặt ly xuống, cắt ngang lời Lưu Nhất Hàng, bất ngờ hỏi.

“Hả?” Lưu Nhất Hàng khó hiểu nhìn anh: “Tôi đi ăn ở ngoài…”

“Không phải anh đã nói rằng anh sẽ không quay về sao…” Cậu dường như rất tủi thân lẩm bẩm nói.

Hạ Dương Ba dường như không để ý đến oán giận của cậu lên án hỏi: “Đi cùng với ai?”

“Cùng… với bạn bè… bạn bè đi cùng nhau…” Lưu Nhất Hàng đột nhiên cảm thấy sắc mặt Hạ Dương Ba có chút kỳ lạ, ánh mắt cũng lạnh lùng có chút đáng sợ, trả lời càng thêm ngập ngừng.

Hạ Dương Ba chỉ coi cậu có tật giật mình, lạnh lùng hỏi lại: “Vạn Điềm Điềm cũng tính là bạn bè sao?”

Lưu Nhất Hàng “a” lên một tiếng mới hậu tri hậu giác hỏi, “Làm sao anh biết rằng tôi đã đi cùng Vạn Điềm Điềm?

Hạ Dương Ba không trả lời và hỏi lại: “Em đã quên chính mình từng nói qua rằng em cùng Vạn Điềm Điềm không còn quan hệ gì với nhau nữa sao?”

Đối mặt với sự hung hãn của Hạ Dương Ba, dù cho tính tình Lưu Nhất Hàng có tốt đến đâu cũng không thể nhịn được, cậu không rõ Hạ Dương Ba vì sao bỗng nhiên lại dùng giọng điệu chất vấn này để nói chuyện với cậu, cùng Vạn Điềm Điềm ăn một bữa cơm mà thôi, cậu còn không có để ý, anh có gì để tức giận như vậy?

“Tôi có liên quan gì đến Vạn Điềm Điềm hay không thì có liên quan gì đến anh?” Cậu tức giận buột miệng nói ra.

Hạ Dương Ba dường như không ngờ Lưu Nhất Hàng có thể nói những điều như vậy với mình, anh không thể tin mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Nhất Hàng, quai hàm bị anh gắt gao cắn chặt, yết hầu phình to, như thể sẽ nổ tung vào giây tiếp theo.

Ngay khi Lưu Nhất Hàng tưởng rằng anh sẽ sắp phát hỏa rồi nhưng lúc sau anh lại đột nhiên bật cười.

Giọng của anh trầm thấp như phát ra từ lồng ng*c, nhưng ý cười trên khuôn mặt không đạt đến đáy mắt: “Có liên quan gì tới tôi? Để tôi nói cho em biết có liên quan gì đến tôi.”

Lưu Nhất Hàng khó hiểu nhìn anh, ngay khi anh vừa dứt lời, trước khi Lưu Nhất Hàng kịp phản ứng, đôi môi lạnh lẽo của anh đã áp chế lên đôi môi hơi phiếm hồng của Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng bị dọa sợ đến mức trợn trừng cả hai mắt, cậu theo bản năng muốn trốn về phía sau, nhưng bàn tay của Hạ Dương Ba so với động tác của cậu còn nhanh hơn, anh đưa tay ra sau đầu cậu, gắt gao giữ chặt đầu cậu. Lưu Nhất Hàng sửng sốt toàn tập, theo bản năng mở miệng muốn chửi người, nhưng chính một giây do dự này đã cho Hạ Dương Ba có cơ hội tiến vào, chiếc lưỡi dài của anh linh hoạt nhân cơ hội tiến vào trong khoang miệng Lưu Nhất Hàng, một cỗ nồng đậm vị sữa trong nháy mắt tràn ngập trong miệng Lưu Nhất Hàng, xâm chiếm đại não cậu.

Nụ hôn của Hạ Dương Ba đầy tính cướp đoạt, lưỡi của anh đầy tính xâm lược tùy ý va chạm trong khoang miệng Lưu Nhất Hàng, Lưu Nhất Hàng bị h.am m.uốn chiếm hữu đột ngột của anh dọa đến tay chân nhũn ra, nhưng rất nhanh trên đôi môi thô bạo không nói lý của cậu: răng trên tấn công tìm về một tia lý trí, cậu cắn rất mạnh vào môi dưới của Hạ Dương ba, đồng thời dùng hết sức lực để đẩy Hạ Dương Ba ra.

Mùi máu tanh lan tỏa trong miệng hai người.

“Anh mẹ nó điên rồi à?” Lưu Nhất Hàng chán ghét dùng sức lau mạnh đôi môi hơi đỏ bị Hạ Dương Ba hôn lên của mình, thở hổn hển, thô bạo hét lên.

Đau nhói ở môi dưới cùng với vị máu tanh nồng nặc trong miệng cũng làm cho Hạ Dương Ba tìm về một chút lý trí, nhưng nhìn vẻ mặt Lưu Nhất Hàng đầy chán ghét đang phẫn nộ nhìn mình trước mặt, anh đột nhiên có dũng khí bình sứt không sợ vỡ nữa, nâng mu bàn tay lên lau đi vết máu bên miệng, trên mặt lại lộ ra nụ cười bất cần: “Đúng vậy, tôi mẹ nó điên thật rồi.”

Lưu Nhất Hàng sau khi tỉnh táo lại đột nhiên cảm thấy lời nói của mình có chút nặng nề, liền cúi đầu, và nói: “Anh Hạ…”

“Lưu Nhất Hàng, để tôi nói cho em biết, tôi điên thật rồi!” Hạ Dương Ba không muốn nhìn thấy bộ dạng ủy khuất lại đáng thương của cậu, như thể anh sợ chính mình sẽ vì vậy mà mềm lòng, giống như những điều muốn nói ra sẽ không bao giờ có cơ hội nói được nữa, anh có phần mất kiểm soát rống to với Lưu Nhất Hàng.

“Nếu không, em nghĩ rằng tại sao tôi lại phải làm những việc này?” Hạ Dương Ba tiến lên từng bước, đến gần Lưu Nhất Hàng: “Tôi vì sao lại nguyện ý để em chuyển đến ở đây? Tôi vì sao lại phải nấu cơm cho em ăn? Tôi vì sao lại phải dành thời gian cho em? Tôi vì sao lại phải chăm sóc em khi em bị ốm? Giữa em và Vạn Điềm Điềm nối lại tình cũ có quan hệ gì tới tôi?”

“Tôi với Vạn Điềm Điềm không có nối lại tình cũ!”

Lưu Nhất Hàng vẫn không tìm ra được trọng điểm, theo bản năng lớn tiếng giải thích.

Hạ Dương Ba nhíu mày, phá lên cười nói: “Lưu Nhất Hàng, em rốt cục là ngốc thật hay là đang giả ngu vậy?” Ngừng cười, anh chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua đôi mắt vô tội của Lưu Nhất Hàng là lại không khống chế được lửa giận trong lòng, dứt khoát không quan tâm hướng về cậu rống lên: “Tôi làm nhiều việc như vậy là bởi vì tôi rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Bởi vì tôi là Thánh mẫu Maria sao? Lưu Nhất Hàng, nói cho em biết, tôi chính là điên rồi! Mẹ kiếp, vì tôi phát điên nên mới có thể coi trọng em!”

Lưu Nhất Hàng theo bản năng lùi lại một bước, trợn to hai mắt không thể tin nhìn anh, nụ hôn vừa ngang ngược bất cần vừa rồi, cùng hết thảy mọi chuyện mấy ngày qua đều đã có đáp án rõ ràng.

Thế nhưng, đó không phải là một câu trả lời mà Lưu Nhất Hàng có thể tiếp nhận được.

“Tôi là người như thế nào không phải ngày đầu tiên em đã biết rồi sao! Em mỗi ngày ở bên cạnh tôi, cả ngày đều nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, em sớm nên biết sẽ có ngày này! Tôi con mẹ nó thích em! Ông đây nằm mơ con mẹ nó cũng muốn làm em.”

Lưu Nhất Ngôn hoàn toàn choáng váng, nhưng chỉ trong nửa giây, cậu đã phản ứng lại, cảm giác tức giận và khuất nhục ập đến, quen biết Hạ Dương Ba một năm này, sống cùng với anh mấy tháng nay hóa ra chỉ có mình cậu đơn phương tình nguyện xem anh như một người bạn, điều anh nghĩ đến hàng ngày là làm thế nào để ôm mình đặt dưới thân mà chà đạp hết lần này đến lần khác.

Một cảm giác buồn nôn ập đến với Lưu Nhất Hàng, thậm chí vào ngày đó khi cậu biết được xu hướng tính d.ục của Hạ Dương Ba, cậu cũng chỉ ngạc nhiên và khó hiểu, chưa bao giờ cậu cảm thấy ghê tởm như lúc này.

Cậu tức giận, cậu phẫn nộ, nhưng đối mặt với người chăm sóc cho mình bằng mọi cách, thậm chí còn gọi Hạ Dương Ba là người dịu dàng, kiên nhẫn. Tay Lưu Nhất Hàng nắm lại thành nắm đấm, nhưng có làm thế nào cũng không thể vung tay được. Cậu nhẫn nại rồi lại chịu đựng, hầu kết trượt lên trượt xuống, hai mắt phiến đỏ, nhưng chỉ là hung dữ chờ đợi phản ứng của Hạ Dương Ba.

Cậu muốn mắng anh, nhưng sẽ mắng anh cái gì? Biến thái? Cậu cũng không thể mắng ra tiếng.

Kết quả là, cả hai chỉ có thể trầm mặc nhìn nhau rồi lại không cam lòng yếu thế trừng mắt đối phương, giống như một kiểu ngủ đông, chờ người kia động thủ trước, chờ người kia bộc lộ nhược điểm của mình trước.

Cuối cùng vẫn là Hạ Dương Ba cúi đầu trước, anh hít một hơi thật sâu, khí tức bạo ngược trên người giảm đi rất nhiều, ủ rũ nhìn Lưu Nhất Hàng, giọng điệu bình tĩnh, nhưng hơi thở không ổn định lại bán đứng anh: “Chính là như vậy… Anh thích em, không! Anh yêu em… “

“Nhất Hàng, em nhất định sẽ thấy ghê tởm anh, cho dù em đã nói sẽ không nhìn anh bằng ánh mắt khác thường, nhưng hiện tại… “

“Em xem, anh là đồng tính luyến ái, anh cũng đã dùng thủ đoạn không biết xấu hổ để dụ dỗ em đến nới này với anh. Chúng ta sống cùng nhau mỗi ngày, thế nhưng anh thường nhìn em rồi nghĩ bậy nghĩ bạ…”

“Em từ phòng tắm đi ra, để trần thân trên lúc nói chuyện với anh, trong lòng anh đều nghĩ làm thế nào để làm em ở dưới đất; em ngồi trong phòng làm việc đọc sách, anh đi ngang qua cửa, điều anh nghĩ đến là anh nên dùng tư thế nào để đè em lên bàn và dùng sức làm em; đôi khi em chỉ cần ngồi chơi game ở đây, anh đều sẽ cứng… “

“Nhất Hàng, anh chính là loại người này, cùng với anh Hạ áo mũ chỉnh tề mà em luôn nghĩ, không phải là cùng một người… “

“Anh chính là như thế này, đều khiến người khác ghê tởm… “

Lưu Nhất Hàng đột nhiên ngắt lời anh: “Đừng nói nữa! “

Hạ Dương Ba ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhẹ nhàng thở hồng hộc, có chút chờ mong, lại bất an chờ đợi phản ứng của Lưu Nhất Hàng.

“Tôi… tôi vẫn nên dọn ra ngoài trước đi.” Khó có được phần trên, Lưu Nhất Hàng còn có thể bình tĩnh nói ra điều này.

Không dự đoán được Lưu Nhất Hàng lại phản ứng như vậy, Hạ Dương Ba nhất thời nghẹn lời.

Lưu Nhất Hàng bất đắc dĩ nặn ra một nụ cười: “Tôi… Đêm nay tôi trước tiên… Trước tiên là ở tạm bên ngoài một đêm, ngày mai tôi sẽ tới dọn đồ đạc đi…”

Nói xong, không đợi Hạ Dương Ba lên tiếng, cậu đã hai bước dài bước tới cửa, cực nhanh đến mang giày, mặc chiếc áo khoác treo trên cửa rồi nhanh chóng chạy trốn.

Nghe thấy tiếng đóng cửa truyền đến, Hạ Dương Ba mới như từ trong mộng tỉnh lại, nhịp tim dường như lệch đi một nhịp.

Anh suy sụp ngồi phịch xuống ghế sô pha, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên thấy một quả bình an được đóng gói tinh xảo đặt ở giữa bàn trà. Anh mở giấy gói ra, bên trong ngoại trừ một quả táo ra còn có một mảnh giấy nhỏ có bút tích rồng bay phượng múa của Lưu Nhất Hàng: Anh Hạ, Giáng Sinh vui vẻ.

Ha ha, Giáng Sinh vui vẻ.

Đây hẳn là đêm Giáng sinh thăng trầm phập phồng nhất mà anh từng trải qua.

Mà bên ngoài, trong màn đêm dày đặc, trên con phố vắng, Lưu Nhất Hàng như một bóng đen bước đi chậm chạp không mục đích, hai tay đông cứng, anh đưa tay vào túi, túi bên trái là ví tiền, và chìa khóa nhà của Hạ Dương Ba, mà bên phải là một hộp vuông nhỏ.

Cậu lấy chiếc hộp nhỏ ra, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn bằng bạc. Đó là món quà Giáng sinh mà cậu đã chuẩn bị định tặng cho Hạ Dương Ba.

Cậu đứng tại chỗ, tâm trạng phức tạp nhìn chiếc nhẫn một lúc, cuối cùng thở dài một tiếng, đóng hộp lại rồi cất vào túi áo.

Rất nhanh, bóng dáng cao lớn của cậu đã biến mất trong đêm đen mờ mịt.

Tác giả có lời muốn nói:

Màn kịch nhỏ

Hạ Dương Ba: Nhất Hàng…

Lưu Nhất Hàng: Sao vậy anh Hạ?

Hạ Dương Ba: Em thích phụ nữ.

Lưu Nhất Hàng (vẻ mặt đại biến): Anh đang nói gì vậy?

Hạ Dương Ba (tâm tình sa sút): Em thực sự thích phụ nữ, có đúng không?

Lưu Nhất Hàng (sốt ruột giải thích): Anh đang nói bậy bạ gì đó? Đó không phải là chuyện trước khi em gặp anh sao? Bây giờ nói điều đó có ý nghĩa không?

Hạ Dương Ba (hít sâu một hơi): Vậy em có thích đàn ông không?

Lưu Nhất Hàng (sửng sốt): …

Hạ Dương Ba (thở dài): Em xem, em không thích đàn ông… Nhất Hàng, chúng ta không giống nhau…

Lưu Nhất Hàng (tức giận): Anh phát điên cái gì thế? Em con mẹ nó thích anh! Anh bớt nói những lời cũ rích này lại cho em! Lúc trước là anh muốn trêu chọc em, bây giờ em không thích phụ nữ cũng không thích đàn ông, em chỉ thích anh! Chỉ là con mẹ nó thích anh! Anh bây giờ muốn rút lui à? Em nói cho anh biết Hạ Dương Ba, anh cả đời này cũng đừng hòng…

Hạ Dương Ba mừng rỡ hôn Lưu Nhất Hàng.

Hu**t thái dương Lưu Nhất Hàng nhảy lên, lật ngược Hạ Dương Ba, chế trụ hai tay của anh, quỳ giữa hai chân anh, đầu gối tà ác nhẹ chạm vào hạ thể của Ha Dương Ba, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em thấy là do anh quá rảnh rỗi rồi, cho nên mới tựa như các cô cứ ríu rít nghĩ về những chuyện không đâu thế này…”

Hai chân của Hạ Dương Ba bị Lưu Nhất Hàng mở ra, xếp lại thành một tư thế đáng xấu hổ, không biết chiếc quần đã bị cởi ra treo trên đầu gối từ khi nào, hạ thân tư mật, trần trụi lộ ra trước mắt Lưu Nhất Hàng…

Sau trận mây mưa, Lưu Nhất Hàng tựa đầu vào ng*c Hạ Dương Ba, nằm nghịch điện thoại di động, nhướng mày hỏi: “Còn có sức lực nghĩ liên man nữa không?”

Hạ Dương Ba (thẹn quá hóa giận): Em con mẹ nó lăn xuống khỏi người anh ngày!

Bắt đầu ngược, vì vậy màn kịch nhỏ sẽ ngọt! Đâm một đao rồi lại cho chút kẹo, như vậy rất nhân văn có đúng không nào?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...