Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 32: “Em mới biết anh nghĩ đến mức này.”



Hiện tại đang đúng mùa tôm hùm đất béo nhất, quán này làm ăn cực kỳ nhộn nhịp, sảnh lớn bàn nào cũng kín người, may mà có Cảnh Liệt đặt phòng riêng trước.

Thẩm Kính Ninh và Cảnh Liệt nói chuyện công việc, Lâm Nhuận Cẩm không xen vào, thỉnh thoảng chỉ phụ họa vài câu. Cô đeo găng tay, kiên nhẫn bóc được đầy một bát thịt tôm hùm.

Vừa dùng đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, cửa phòng bao đã bị đẩy ra. Cô còn tưởng phục vụ mang thêm đồ ăn nên nhanh tay dọn lại vị trí trên bàn. Ai ngờ tiếng gọi “Chu tổng” của Thẩm Kính Ninh vang lên, cùng với luồng khí tức quen thuộc đang dần tiến lại gần, khiến sống lưng cô lập tức căng cứng.

“Đến muộn rồi.”

Cô chậm rãi xoay đầu, đối diện ngay ánh mắt sâu hun hút khó dò.

“Ngồi đây đi.” Thẩm Kính Ninh đứng dậy, định kéo ghế bên cạnh mình, nhưng Chu Chỉ Nguyên đã sớm kéo một chiếc ghế khác, đặt ngay giữa Cảnh Liệt và Lâm Nhuận Cẩm.

Chính là ngay lối bưng đồ ăn.

“Bên này dễ nói chuyện hơn.” Giọng anh lạnh nhạt, không mang chút biểu cảm.

Thấy ba người ngồi sát vào nhau, Thẩm Kính Ninh liền chủ động dịch sang một bên, còn ra hiệu cho Cảnh Liệt điều chỉnh chỗ ngồi.

Nhưng Chu Chỉ Nguyên vẫn bất động, bờ vai gần như chạm hẳn vào Lâm Nhuận Cẩm. Thẩm Kính Ninh bật cười: “Chu tổng, nhích ra một chút?”

Lâm Nhuận Cẩm không dám nhìn ngang, lặng lẽ dịch người sang bên phải.

“Cứ vậy đi.” Anh nói dứt khoát.

“Cũng được, dù sao tôi với Lâm Nhuận Cẩm cũng là bạn bè.”

Cảnh Liệt khẽ nhướng mày, là bạn bè sao?

Cảnh Liệt đâu thể không nhận ra người này, chẳng phải chính tên anh ta được in trên tờ giấy kết hôn kia sao? Xem ra họ vẫn chưa công khai.

Cảm nhận ánh mắt thâm ý của Cảnh Liệt, Lâm Nhuận Cẩm mất tự nhiên, vội rót cho người bên cạnh một ly trà: “Anh Chỉ Nguyên, uống trà đi.”

Chu Chỉ Nguyên chẳng buồn liếc sang: “Cảm ơn.”

Một câu cảm ơn lạnh nhạt, xa cách. Nụ cười trên gương mặt cô cứng ngắc, gượng gạo mà vẫn phải giữ lễ.

Ngày trước, khi cô xin nghỉ việc, Cảnh Liệt nghe xong lý do và kế hoạch sang Bắc Kinh, im lặng gần hai phút, cuối cùng chỉ nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn thấu tất cả: anh có thể tiếp tục tăng lương cho cô, studio cũng sẽ hợp tác với nhiều ngôi sao lớn, cộng thêm tiền làm thêm của cô, chưa chắc đã ít hơn ở Bắc Kinh.

Nhưng cô vẫn kiên quyết lắc đầu. Cảnh Liệt lúc đó thẳng thắn nói, chẳng qua là bên kia có người, nên cô mới muốn bỏ lại tất cả để tìm đến anh ta thôi.

Cô không hề phủ nhận, thậm chí còn thừa nhận với anh rằng giữa mình và Chu Chỉ Nguyên có tình cảm, không muốn yêu xa.

Đêm nay, có lẽ Cảnh Liệt đang chờ để nhìn cô bị chê cười.

Thẩm Kính Ninh nhanh chóng đi vào chủ đề, nói rõ ý định muốn giữ Cảnh Liệt lại.

Nhưng anh từ chối, dù điều kiện Chu Chỉ Nguyên đưa ra đủ sức hấp dẫn bất cứ ai.

“Kính Ninh, cô cũng rõ vì sao bao nhiêu năm nay tôi không muốn rời quê.”

Lâm Nhuận Cẩm khẽ ngẩng lên, trong lòng cũng muốn biết.

Chu Chỉ Nguyên liếc sang, vừa hay bắt gặp ánh mắt cô, bàn tay đưa ra, siết lấy cổ tay cô.

“Tôi biết, nhưng càng ở lại, tôi càng khó thoát khỏi quá khứ.”

“Chuyện riêng, nên để riêng mà nói.” Gương mặt Chu Chỉ Nguyên vẫn thản nhiên, “Cảnh Liệt, mong anh hãy cân nhắc thêm.”

Trong lúc họ trò chuyện, Lâm Nhuận Cẩm chỉ cúi đầu, môi mím chặt, lặng lẽ nhìn bàn tay kia vẫn nắm chặt mình.

Cảnh Liệt liếc nhìn bàn tay phải của anh, nhàn nhạt cong môi cười: “Chu tổng, thật ra là tôi không cam tâm đứng dưới người khác thôi.”

“Vậy thì tiếc quá.”

Chu Chỉ Nguyên nói là đáng tiếc, nhưng gương mặt lạnh lùng kia chẳng có chút nào giống đang lộ vẻ nuối tiếc cả.

Rõ ràng Thẩm Kính Ninh không mấy vui vẻ: “Vậy thôi, để công ty tìm cho tôi một đội chụp ảnh khác đi.”

Bữa cơm hôm ấy bầu không khí chẳng tốt đẹp gì, rượu mang lên cũng không ai uống, kết thúc còn sớm hơn dự tính.

Trên đường trở về, Lâm Nhuận Cẩm tựa vào lưng ghế chợp mắt, dù sao Chu Chỉ Nguyên cũng ra dáng chẳng muốn trò chuyện.

Xe dừng lại ở đèn đỏ, cô mở điện thoại, tiếp tục viết nhật ký công việc. Khi viết đến kế hoạch ngày mai thì Chu Chỉ Nguyên bất ngờ cất tiếng hỏi cô muốn về đâu.

Ngón tay cô khựng lại, hàng mi khẽ run: “Về khách sạn.”

Anh một tay giữ vô lăng: “Khách sạn nào? Nói rõ đi.”

Cô cắn môi, không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Cứ thế một lúc, xe lại dừng ở đèn đỏ.

“Khách sạn đoàn phim?” Anh mở miệng trước.

Ngẩn ra một thoáng, rồi Lâm Nhuận Cẩm gật đầu, giọng nghèn nghẹn:
“Đúng.”

“Được.”

Xe rất nhanh liền quay đầu, rẽ khỏi con đường vốn chỉ còn hơn năm trăm mét nữa là tới khách sạn cao cấp kia.

Ngực Lâm Nhuận Cẩm phập phồng, cô lơ đãng tiếp tục gõ chữ. Đến một con phố quen thuộc, cô vội tháo dây an toàn: “Em xuống ở đây được rồi. Quần áo của em, lúc nào anh rảnh thì mang đến giúp.”

Chu Chỉ Nguyên quay sang nhìn cô:
“Không rảnh.”

“Thế thì thôi khỏi cần.” Nói xong, cô đặt tay lên tay nắm cửa, hơi dùng sức, cửa xe lập tức bật mở.

Nực cười thay, vừa nãy cô còn mong cửa chưa được mở khóa.

Cô vừa đặt chân xuống đất đứng vững, chiếc xe phía sau liền như cơn gió vút đi mất.

Rốt cuộc cô đã chọc giận Chu Chỉ Nguyên ở chỗ nào, cả một đêm cũng không nghĩ ra được.

Có lẽ chẳng cần nghĩ. Từ sau khi đính hôn, anh vốn luôn là như thế, đôi lúc dịu dàng cũng không có nghĩa là thật lòng.

Ngày hôm sau, cô tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc.

Tối đến, cô nhận được một gói bưu kiện. Bên trong là bộ đồ hôm qua cô thay ra, đã được giặt sạch sẽ, kể cả đồ lót.

Ừm… ai đã giặt vậy? Giặt máy sao?

“Nhuận Cẩm, có thấy đôi hoa tai của tôi không?” Nữ thứ hai Tiêu Văn Văn bất chợt bước vào xe hóa trang, giọng the thé cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Cô vội đặt bưu kiện sang một bên, đứng dậy:
“Không có trong túi sao? Hôm trước chị nhờ tôi cất vào hộp rồi bỏ vào túi chị, lúc đó tôi còn nhắc một câu, chị cũng nhìn qua mà.”

“Trong túi không có!” Tiêu Văn Văn sốt ruột, “Cô đừng đứng ngây người ra nữa, mau tìm giúp tôi, có khi rơi trên xe cũng nên.”

“Được.” Lâm Nhuận Cẩm bật sáng đèn lớn nhất trong xe, cúi xuống bắt đầu tìm.

Bên ngoài, giọng Mễ Phong còn nóng nảy hơn vang lên: “Lâm Nhuận Cẩm! Cô đang làm gì vậy, sắp quay rồi, còn không xuống ngay!”

Tiêu Văn Văn cau mày: “Không được, cô ấy không thể đi. Đôi hoa tai này với tôi rất quan trọng, nhất định phải tìm cho ra.”

Mễ Phong nổi nóng là chẳng kiêng nể ai, bất kể diễn viên hạng mấy: “Cái quái hoa tai nào quan trọng hơn công việc chứ? Đồ của cô sao phải bắt người ta tìm hộ? Lát nữa cũng chẳng có cảnh của cô, chẳng lẽ cô không thể tự tìm? Lâm Nhuận Cẩm, mau xuống đây ngay cho tôi!”

Tiêu Văn Văn hằm hằm: “Cô thử bước một bước xem.”

Lâm Nhuận Cẩm lập tức thấy nhức đầu, nhưng vẫn giữ giọng nhẫn nại: “Chị Văn Văn, đợi quay xong em sẽ qua giúp chị tìm ngay. Hoặc chị thử lục kỹ lại trong túi, biết đâu bị vật gì che mất.”

Nói rồi, cô nhanh chân lách qua người Tiêu Văn Văn, lại bị cô ta cố tình hích mạnh. Nếu không kịp vịn cánh cửa bên cạnh, có lẽ đã ngã nhào xuống đất.

“Đi đứng cho cẩn thận, sao lại đụng vào tôi?” Tiêu Văn Văn còn trắng trợn đổ vạ.

Mễ Phong nhìn thấy toàn bộ, thấy Lâm Nhuận Cẩm nhẫn nhịn xuống xe, anh tức giận xông vào trong, chỉ thẳng mặt Tiêu Văn Văn:
“Đồ điên, đồ của cô bị mất thì tự đi mà tìm, dựa vào đâu bắt người của tôi hứng giận thay?”

“Anh Mễ, vì một trợ lý nhỏ nhoi mà anh định cãi nhau với tôi sao?” Trước đây hai người từng hợp tác vài lần, ngay trước khi phim này khởi quay còn từng đi ăn chung, Tiêu Văn Văn không sao hiểu nổi thái độ của anh. Chẳng lẽ…

Cô kinh ngạc hỏi: “Anh… chẳng lẽ thích cô ta?”

Mễ Phong tức đến bật cười, sao cứ chút chuyện là kéo sang tình cảm, thật không hiểu nổi lối suy nghĩ của mấy người này. Anh lạnh giọng, ánh mắt đột ngột sắc bén: “Cô còn dám nói bậy, tin không tôi phanh phui chuyện của cô với Lý Đức Chính?”

Tiêu Văn Văn lập tức cứng đờ, đồng tử co lại, há miệng nhưng không nói nổi câu phản bác nào. Khí thế vừa rồi như quả bóng bị chọc thủng, xì hơi trong nháy mắt.

Không ngờ Mễ Phong lại biết chuyện này, cô ta cực kỳ lúng túng quay người đi, gượng gạo thốt ra: “Anh… anh nói bậy gì vậy…”

Mễ Phong chống nạnh, bực tức quát:
“Trợ lý hóa trang thì lo việc hóa trang! Đừng coi họ như trâu ngựa. Hết giấy cũng gọi, muỗi cắn cũng gọi, khát nước gọi, nóng nực gọi, vai mỏi cũng gọi… còn nhiều chuyện tôi không muốn nói, nhưng trong lòng cô tự biết rõ. Tôi thấy lạ, cô dẫn trợ lý theo để làm gì? Ngoài cầm ô cho cô, cô ta đã từng làm đúng trách nhiệm của một trợ lý chưa?”

Lâm Nhuận Cẩm hoàn toàn không biết Mễ Phong vừa bênh vực mình. Cô chỉ vừa trang điểm xong cho Trần Tuyên quay lại thì bắt gặp anh đang cau có nhìn chằm chằm.

“Trưởng nhóm, sao thế ạ…”

Mễ Phong liếc cô, giọng gằn: “Nhìn cái dáng vẻ nhu nhược của cô kìa. Nếu là tôi thì đã đẩy trả lại rồi.”

Thì ra là vì chuyện đó. Trong lòng Lâm Nhuận Cẩm bỗng dâng lên một chút ấm áp, cô khẽ cười:
“Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, dù sao em cũng mới vào nghề.”

“Tôi mới vào nghề cũng chẳng thế. Ai dám láo với tôi, mặc kệ là minh tinh lớn cỡ nào, tôi đều sẵn sàng đáp trả. Cô càng yếu mềm, người khác càng tưởng cô dễ bắt nạt. Cứ nhìn đi, ngay cả Lý Đức Chính cũng chẳng dám động đến tôi.”

Lâm Nhuận Cẩm ngập ngừng: “Chẳng lẽ nhà anh… có hậu thuẫn gì sao?” Sợ rằng là con nhà giàu hay quan hệ lớn gì đó, nếu không thì làm sao có thể tự tin mà cứng rắn đến vậy.

“Nhà tôi á?” Mễ Phong khẽ cười, “Bố mẹ tôi đều làm nông ở quê, căn nhà trong thôn cũng là nhờ tôi ra ngoài kiếm tiền rồi xây nên.”

Sau cơn ngạc nhiên, Lâm Nhuận Cẩm có phần xấu hổ, cười khẽ: “Em vẫn tưởng gia cảnh anh không tầm thường.”

Mễ Phong hừ nhẹ:
“Nghĩ gì thế, tôi dựa vào cái giọng to, khí thế mạnh, à còn có thực lực nữa. Trước đây trang điểm thảm đỏ cho minh tinh tuyến một, một lần cũng không dưới tám vạn. Đợi phim này đóng máy, tôi sẽ chào tạm biệt tổ hóa trang trong đoàn rồi.”

“Vì sao ạ?” Lâm Nhuận Cẩm hỏi, “Anh định đi đâu?”

Mễ Phong tuy gắt gỏng, trong công việc lại vô cùng nghiêm khắc, thậm chí từng mắng cô đến phát khóc. Nhưng đi theo anh, cô thật sự học được rất nhiều thứ chưa từng tiếp xúc. Trong việc chỉ dạy, anh không giống Trương Vân Đình luôn dè chừng Tiểu Hạ sẽ đe dọa vị trí của mình, dạy gì cũng chỉ hời hợt. Còn Mễ Phong thì luôn sẵn sàng truyền đạt hết kỹ năng và kinh nghiệm nhiều năm của anh, không hề giữ lại.

Cô cảm thấy may mắn khi mới vào nghề đã gặp được Mễ Phong, cũng mong được cùng anh vào thêm nhiều đoàn phim nữa.

Mễ Phong thản nhiên: “Có một lưu lượng nổi tiếng muốn hợp tác lâu dài với tôi.”

“Wow, anh giỏi quá!” Dù trong lòng không nỡ, nhưng Lâm Nhuận Cẩm vẫn chân thành mừng cho anh, “Chúc mừng anh.”

Mễ Phong xoa nhẹ đầu cô:
“Cố gắng làm việc đi, tôi rất xem trọng cô.”

“Bóng dầu rồi, hóa trang, giấy thấm!”

“Đến ngay!”

Nhìn bóng dáng cô chạy vội vào trong, Mễ Phong thoáng thấy hình ảnh chính mình nhiều năm về trước, cũng từng tràn đầy nhiệt huyết như thế. Nhưng sau bao năm lăn lộn trong giới, anh đã chẳng còn tình yêu ban đầu với nghề hóa trang, thay vào đó là tham vọng và d*c v*ng, chỉ còn muốn có nhiều tiền và quyền lực hơn.

Anh mong rằng trong tương lai, Lâm Nhuận Cẩm có thể giữ vững được sơ tâm với nghề như thế.

Trước khi tan ca, công ty của Thẩm Kính Ninh lại đưa xe đồ ăn tới, giống hệt lần trước.

Sau khi dọn dẹp xong, Lâm Nhuận Cẩm cùng Tiểu Lộ và Tiểu Hạ khoác tay nhau đi lấy cơm.

Vừa mới bước ra, sau lưng bất chợt vang lên tiếng A Hiền: “Cái đó… ừm… Tiểu… Tiểu Lâm! Lại đây chút.”

Tim Lâm Nhuận Cẩm khẽ siết lại, chẳng lẽ là Chu Chỉ Nguyên gọi cô?

Tiểu Lộ liếc cậu trai trẻ dáng vẻ thanh tú phía sau, đầy ẩn ý, rồi đẩy cô một cái:
“Đi đi, đừng để người ta phải chờ.”

“Người đó là ai vậy?” Tiểu Hạ ngơ ngác.

Tiểu Lộ kéo Tiểu Hạ đi, “Cậu đừng hỏi, đi ăn thôi.”

Chỉ còn lại hai người, A Hiền có chút ngượng ngùng gãi đầu:

“Chị dâu, hình như họ hiểu lầm rồi.”

“Không sao, lát nữa tôi sẽ giải thích với họ.” Lâm Nhuận Cẩm liếc sang chiếc xe màu xám tro đang đậu bên đường, rồi vội vã thu lại ánh mắt, sợ bị nhìn thấu sự để tâm của mình. Trên mặt cô cố tình bày ra vẻ dửng dưng:

“A Hiền, cậu tìm tôi có việc gì sao?”

Nhưng trái tim thì chẳng thể giấu nổi. Từng nhịp “thình thịch” rõ ràng nhắc nhở cô: cô đang chờ mong.

“Anh Nguyên đi công tác rồi.”

Cô khựng lại một chút, rồi gật đầu, giọng nhạt nhẽo:
“Đi bao lâu vậy?”

“Cũng tầm nửa tháng.” A Hiền đáp.

“Ừ, tôi biết rồi.” Lâm Nhuận Cẩm chỉ tay về phía xe đồ ăn:
“Còn việc gì nữa không? Không thì tôi qua kia nhé.”

“Có có có, chờ chút!” A Hiền vội chạy về phía xe.

Chẳng bao lâu sau, cậu quay lại, đưa cho cô một túi giữ nhiệt: “Trong này là bánh sủi cảo, anh Nguyên dặn trước khi ra sân bay phải mang đến cho chị.”

Thật ra lúc Chu Chỉ Nguyên đưa túi cho anh, lời nói rất mơ hồ. A Hiền hỏi cho ai, anh chỉ nói: muốn cho ai thì cho.

A Hiền mang đi hỏi Tĩnh Văn, cô ấy nghĩ một lát rồi bảo: chắc Chu Chỉ Nguyên với Lâm Nhuận Cẩm đang giận dỗi nhau.

Thế là A Hiền hiểu ngay.

Lâm Nhuận Cẩm nhận lấy túi giữ nhiệt, “Cảm ơn.”

Về đến khách sạn cô mới ăn. Bánh sủi cảo là nhân tôm tươi, dưới hộp còn đặt thêm một bát canh nóng, hơi nước bốc lên khiến mắt cô cay cay.

Nửa tháng sau, một hôm đoàn phim tới một tòa cao ốc quay bối cảnh, toàn bộ các phân đoạn nơi công sở đều phải thực hiện ở đây.

Lâm Nhuận Cẩm đeo khẩu trang, chuẩn bị sang chỗ Mễ Phong để hỗ trợ anh trang điểm cho Thẩm Kính Ninh, thì Tiểu Hạ chạy tới gọi cô sang xe của Tiêu Văn Văn.

“Chị Vân Đình còn đang trên đường, chị Văn gọi cậu qua hóa trang cho chị ấy.”

Lâm Nhuận Cẩm nói: “Vậy để tớ qua báo với  trưởng nhóm một tiếng đã.”

Tiểu Hạ vội đáp: “Để tớ đi báo giúp cậu, cậu qua đó trước đi.”

Mễ Phong biết chuyện nhưng cũng không nói gì, từ sau lần cãi nhau với Tiêu Văn Văn, cô ta đã thu liễm hơn nhiều, chắc cũng không dám làm khó Lâm Nhuận Cẩm nữa.

Khi Trương Vân Đình đến thì thấy Lâm Nhuận Cẩm đã hoàn thành phần nền, cô ta phẩy tay: “Được rồi Lâm Nhuận Cẩm, phần còn lại để chị làm.”

Lâm Nhuận Cẩm gật đầu.

“Không, để cô ấy trang điểm.” Tiêu Văn Văn nhìn gương mỉm cười, “Cô ấy hóa trang đẹp hơn chị nhiều, dứt khoát sau này tôi sẽ để cô ấy lo hết cho tôi.”

Sắc mặt Trương Vân Đình hơi đổi: “Người phụ trách của cô là tôi, đó là sắp xếp của bên trên.”

Tiêu Văn Văn hừ lạnh: “Cô có xem mấy tấm ảnh hậu trường mấy hôm trước không? Bình luận bên dưới đều nói trang điểm của tôi kém, kéo thấp nhan sắc. Trước đây tôi thấy cô thân với Tống Đào nên không muốn nói, nhưng gần đây cô càng lúc càng hời hợt, hôm qua kẻ lông mày cho tôi thành cái dạng gì vậy?”

Lâm Nhuận Cẩm vội lên tiếng: “Chị Văn Văn, nhiệm vụ của em là hỗ trợ chuyên viên chính. Hôm nay vì cảnh đầu tiên là của chị nên trưởng nhón mới đặc cách để em qua phụ một tay thôi.”

Nói xong, cô cũng không nán lại, đặt cọ xuống rồi nhanh chóng bước ra khỏi xe.

Vừa rồi Tiêu Văn Văn rõ ràng là cố ý gây khoảng cách giữa cô và Trương Vân Đình. Tốt hơn hết sau này phải tránh xa người này.

Một ngày bận rộn, quay hơn chục cảnh, đến khi tan ca thì đã là sáu giờ sáng hôm sau.

Đài khí tượng hôm qua đã phát cảnh báo gió mạnh cấp vàng, dự báo tối nay sẽ có gió lớn kèm theo cát bụi. Thêm vào đó, vì lịch trình của Trần Tuyên, anh ta phải đi quay chương trình thực tế, nên ban đạo diễn thông báo nghỉ hai ngày sau khi tan ca.

Lâm Nhuận Cẩm trở về khách sạn liền đi tắm, bước ra thì thấy Tiểu Lộ đang nằm trên giường thong thả lướt video. Cô ngạc nhiên hỏi: “Không phải cậu nói sẽ đi gặp bạn trai sao? Sao vẫn chưa đi?”

Bạn trai Tiểu Lộ làm việc ở ngoại ô, đi đến nơi cũng mất nửa ngày.

Tiểu Lộ cười tít mắt:
“Anh ấy tới đón tớ.”

“Vậy cậu chú ý an toàn nhé.” Lâm Nhuận Cẩm ngồi xổm thu dọn đồ đạc, “Không biết gió có đến sớm không.”

Tiểu Lộ nói:
“Chắc không đâu, buổi tối đừng ra ngoài là được.”

Nửa tiếng sau, Lâm Nhuận Cẩm đeo ba lô rời khách sạn. Cô đi xe buýt rồi chuyển sang tàu điện, cuối cùng đến trưa cũng về được khu chung cư đã gần một tháng không quay lại.

Căn hộ đối diện trống không, hôm rời đi cô còn chưa kịp mang hết đồ trong phòng của Chu Chỉ Nguyên về. Đứng trong phòng khách, cô nhắn tin cho anh, hỏi đã về nước chưa.

Hai phút sau anh mới trả lời: vừa mới hạ cánh ở Bắc Kinh.

Trong khoảnh khắc ấy, tim Lâm Nhuận Cẩm đập thình thịch. Tuy rằng sau đêm hôm đó cô và Chu Chỉ Nguyên chưa từng chủ động liên lạc, nhưng nửa tháng cũng đủ để xóa nhòa sự gượng gạo ấy rồi. Huống hồ, cô thích anh đến thế, lẽ ra nên bao dung hơn mới đúng!

Cô nhắn: [Em đi siêu thị mua đồ, anh muốn ăn gì không?]

Anh trả lời: [Trưa tôi có tiệc.]

Cô lại nhắn: [Vậy tối ăn nhé.]

Ra ngoài, Lâm Nhuận Cẩm gọi video cho Khổng Mạn, vừa kể chuyện xong đã bị mắng là “chân ái l**m chó tận cùng”.

“Ha ha… không đến mức thế chứ, tớ đâu có nịnh bợ anh ấy bao nhiêu.”

Khổng Mạn: “Nửa tháng không liên lạc, cuối cùng vẫn là cậu chủ động mở lời, thế còn không phải sao?”

“Nhưng nửa tháng nay ngày nào anh ấy cũng cho xe chở đồ ăn đến đoàn, còn dặn trợ lý để riêng cho tớ một phần khác. Thực ra anh ấy là kiểu người ít nói, toàn dùng hành động thôi.”

Khổng Mạn: “Ồ? Vậy cậu cho rằng đây là anh ta đang chủ động làm hòa?”

Lâm Nhuận Cẩm vừa đi ngang qua một dải cây xanh, bỗng nghe thấy tiếng rên khe khẽ.

Cô tưởng mình nghe nhầm, quay đầu nhìn sang phải, thì lại nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt.

“Tiếng gì thế?” Khổng Mạn hỏi.

“Hình như là chó con.” Lâm Nhuận Cẩm nhét điện thoại vào túi, cúi người vạch đám lá.

“Mạn Mạn, thật sự là chó đấy, còn là một con Golden nhỏ.”

Nó co ro trong góc tối, lông bẩn thỉu, màu lẫn với lá khô, đôi mắt đen ướt rượt ngước nhìn cô, ánh mắt mang theo chút rụt rè thăm dò.

Cô giơ máy quay cho Khổng Mạn nhìn.

“Zoom gần đi. Ôi trời, đúng là bản thu nhỏ của Miko, rõ ràng bị bỏ rơi rồi. Lâm Nhuận Cẩm, cậu thử gọi ‘chít chít’ xem.”

Lâm Nhuận Cẩm: “Chít chít chít!”

Chó con ngẩn ra, lập tức điên cuồng vẫy đuôi, nhưng vẫn bò im không nhúc nhích.

Khổng Mạn: “Không lẽ nó không nhúc nhích nổi? Bị người ta ngược đãi à?”

“Hy vọng không phải.” Lâm Nhuận Cẩm thấy tim thắt lại, “Để tớ vào xem thử.”

Cô len qua kẽ hở tiến vào. Thấy người đến gần, ánh mắt con chó trở nên cảnh giác, cô lại dịu dàng kêu vài tiếng.

“Đừng dùng tay trực tiếp, lấy cành cây chọc nhẹ vào chân sau xem.”

“Được.” Lâm Nhuận Cẩm bẻ một cành khô, ngồi xổm, vừa kêu vừa thò tay ra. Chạm vào chân sau nó, lập tức nó kêu ré lên một tiếng, quả thật đã bị thương.

Hai người bàn bạc, quyết định đưa chó con đi bệnh viện thú y.

Khổng Mạn: “Xem thử có vấn đề gì. Phí khám với chữa trị để tớ lo. Nếu trị khỏi mà không ai nhận nuôi, tớ đưa nó về Bắc Kinh cho Miko có bạn.”

Lâm Nhuận Cẩm lập tức gọi xe đưa đi.

Chó con mới hơn hai tháng tuổi, chân sau bị gãy xương, lại mang virus parvo.

“Gãy xương thì phải phẫu thuật sao? Hay trị bảo tồn thì hơn?” cô hỏi.

Bác sĩ đáp: “Bên tôi đề nghị phẫu thuật.”

Ra cửa, cô kể lại cho Khổng Mạn.

Khổng Mạn im lặng một hồi: “Phẫu thì phẫu vậy, mong nó chịu được.”

“Để tớ vào thăm nó.” Lâm Nhuận Cẩm vừa cầm điện thoại vừa quay người, bất cẩn va phải một người.

“Xin lỗi, tôi vừa rồi…”

“Cô Lâm?”

Cô ngẩng lên, là Khương Diễm. Anh đeo khẩu trang, trong tay ôm con mèo to, bộ dạng oai vệ, lạnh lùng.

“Đoàn phim hôm nay cũng nghỉ à?” Anh hỏi.

“Đúng vậy, nghỉ hai ngày.”

Cô đẩy cửa kính nhường đường. Anh lễ phép cảm ơn.

Khương Diễm dẫn mèo đi tiêm vaccine tăng cường. Tiêm xong, để trợ lý bế mèo về xe quan sát, rồi anh tìm đến phòng riêng nơi chó con đang nằm.

Thấy con chó co ro nơi góc lồng, anh thở dài: “May mà nó gặp được cô, không thì tối nay gió to, chưa chắc nó đã qua nổi.”

“Thông minh lắm, nghe có người đi qua liền kêu.” Lâm Nhuận Cẩm cười, “May là tai tôi còn thính.”

Lời vừa dứt, điện thoại reo. Nghĩ là Khổng Mạn, cô liền bắt máy:
“Bác sĩ vừa tiêm cho nó rồi, tớ mở video cho cậu xem nhé?”

Một giọng trầm thấp truyền ra: “Cái gì?”

Cô sững lại: “Là anh à, em tưởng Khổng Mạn.”

“Tôi không đi tiệc nữa, về nhà rồi.” Chu Chỉ Nguyên hỏi: “Em ở bệnh viện? Ai bị bệnh?”

Cô bảo là bệnh viện thú y, rồi kể nguyên do.

Khương Diễm nghe toàn bộ, đoán chừng đầu dây bên kia là đàn ông.

Chu Chỉ Nguyên: “Bệnh viện nào?”

“Anh định đến đón em sao?” Giọng cô bỗng đầy phấn khích, mắt lấp lánh.

Thì ra là bạn trai, Khương Diễm khẽ cười.

“Có thể.” Chu Chỉ Nguyên: “Đừng kỳ vọng nhiều. Gửi định vị cho tôi.”

Cô lập tức mở WeChat, gửi định vị kèm một sticker siêu mong chờ.

“Bạn trai à?”

Nghe vậy, cô quay phắt lại, có chút ngượng: “Xin lỗi, tôi tưởng anh đi rồi.”

Khương Diễm lắc đầu: “Không sao. À, bức ảnh lần trước lên hot search rồi, cô biết chưa?”

Lâm Nhuận Cẩm: “Tôi bận quá, chưa chú ý nữa.”

“Thật ra mới hôm qua thôi. Bình luận toàn khen cô, nói cô trông không giống người thường.” Khương Diễm ôn tồn.

Cô cười: “Anh Diễm, xem ra tôi hưởng ké ánh hào quang của anh rồi.”

Anh ta cũng cười: “Vậy tôi đi trước, có dịp gặp lại.”

“Anh Diễm, tạm biệt.”

“Ừ, tạm biệt.”

Mười phút sau, Chu Chỉ Nguyên đến trước cửa bệnh viện thú y. Anh không vào, gọi điện cho cô.

Chưa đầy nửa phút, một bóng dáng mảnh mai trong chiếc váy xanh từ cửa kính chạy ra. Gió hạ cuốn tung tà váy, nắng rọi xuống, tôn làn da trắng nõn.

Đến giờ, Lâm Nhuận Cẩm là người anh thấy mặc màu xanh hợp nhất.

Anh mở khóa, chờ cô lên xe.

“Cô Lâm.”

Cô khựng lại, che nắng nhìn sang. Chiếc xe bảo mẫu đen đang lùi ra, Khương Diễm mở cửa kính vẫy tay.

Cô cũng vẫy lại, muốn nói: gọi thế nghe kỳ lắm, bây giờ ai cũng có thể gọi “cô Lâm” mà.

Đợi xe Khương Diễm đi xa, cô mới quay lại, lên xe Chu Chỉ Nguyên.

“Anh không muốn vào nhìn con chó sao? Dễ thương lắm.”

Dù hai người im lặng nửa tháng, nhưng Lâm Nhuận Cẩm quyết không tỏ ra xa cách, vừa ngồi vào đã chủ động bắt chuyện.

“Tôi dị ứng lông động vật.” Chu Chỉ Nguyên đáp, “Vừa rồi em vẫy tay với ai thế?”

Cô kinh ngạc: “Ơ… giờ em mới biết anh dị ứng.” Nói rồi liền cúi nhìn người mình, xem có dính lông không.

“Chỉ nhẹ thôi.” Anh nghiêng mặt nhìn cô lo lắng.

Cô nhặt vài sợi lông, gói trong khăn giấy, áy náy: “Về em sẽ tắm thay đồ.”

Anh im lặng lái xe.

Cô tự nói: “Phải đi siêu thị mua đồ, tối gió to, mai cũng chẳng ra ngoài được, mua luôn đồ cho mai.”

Anh nghĩ: Bao giờ cô mới trả lời câu hỏi của anh.

“Em định nhờ ban quản lý kiểm tra camera, xem ai vứt chó.”

“Chưa chắc có đâu.” Anh khởi động xe, q*** t** lái, “Đừng kỳ vọng nhiều quá.”

Không biết có phải ảo giác không, cô thấy giọng anh dịu hẳn.

Đây gọi là tiểu biệt thắng tân hôn sao?

Quả nhiên, siêu thị chật kín người, bãi giữ xe chật cứng, họ phải chạy ra bãi xe ngoài trời cách hơn 800m mới có chỗ.

Cô bảo anh ngồi quán cà phê đối diện chờ, để mình đi mua.

Anh liếc sang: “Em gầy nhẳng thế, xách nổi bao nhiêu chứ?”

… Được thôi, dịu dàng quả nhiên là ảo giác, đây mới là Chu Chỉ Nguyên thật.

“Không nổi thì thôi mà.” Cô lẩm bẩm, “Vừa về đã cau có với em.”

Anh rút lại tay vừa định mở cửa, còn khóa xe lại, cười: “Thế em muốn tôi đối xử sao?”

“Với em…” Cô nhìn anh, ngập ngừng, “Nhẹ nhàng một chút đi.”

“Qua đây.” Anh bất chợt nói.

Cô đỏ mặt: “Qua… qua đâu cơ?”

Anh liếc xuống chân mình.

Cô đỏ bừng, lí nhí: “Ở đây phí giữ xe đắt lắm…”

Anh cười khẽ: “Thế còn chần chừ gì nữa.”

Cô tháo dây an toàn, định xuống xe vòng qua, “Anh mở khóa đi.”

“Bò qua.”

“…” Cô đành quỳ gối lên ghế, chống tay lần theo bảng điều khiển đến khi sang được bên anh. Anh nhìn cô, khóe môi nhếch cười, không nhúc nhích.

Cô gập váy, quỳ trên đùi anh, lưng chạm vô-lăng.

“Cứng quá…” Cô lấy tay chặn lưng, ngây ngô nói.

Lông mày anh khẽ giật, tay giữ eo cô, kéo sát vào lòng: “Không thể dịu dàng với em.”

“Vì sao?” Cô ngồi xuống, mặt đỏ ửng, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ em k*ch th*ch bản năng bạo lực của anh.”

“Đúng, nhất là khi em khóc.”

Cô bạo dạn đấm nhẹ ngực anh: “Anh muốn đánh em?”

Anh cúi sát, hơi nóng phả bên tai thì thầm ba chữ.

Mặt cô lập tức đỏ bừng, vội đánh anh thêm mấy cái.

Anh giữ lấy gương mặt cô, chậm rãi hôn từ vành tai xuống môi. Lần này chậm rãi, dịu dàng, không còn thô bạo như trước.

Trong siêu thị, chen chúc người. Chỉ còn một xe đẩy duy nhất, vài người đang nhắm tới. Lâm Nhuận Cẩm nhanh chân chạy đến giữ lấy, quay lại đắc ý cười với anh.

Anh nhếch môi.

Đi qua quầy snack, món nào cô cũng hỏi “ăn không?”, nhưng vòng cả quầy chỉ lấy hai gói đậu bắp sấy.

Anh giữ xe: “Quay lại lấy.”

Họ quay lại, anh gom hết những món cô vừa bỏ xuống vào xe.

Người đông, nhưng cô lại rất vui. Cô đẩy xe, anh khoác vai, vừa đi vừa chọn, giống hệt cặp vợ chồng ân ái.

“Xin lỗi, trong kho hết hàng rồi.”

Ở quầy thanh toán, cô cúi gằm mặt nhìn mũi giày, còn anh lại hỏi thẳng chỗ bao cao su.

Nghe nhân viên bảo hết, mặt anh không đổi sắc, thản nhiên xách bốn túi to vào xe đẩy.

Cô theo sau, mặt đỏ bừng, khẽ nói: “Thứ đó mà cũng hot đến vậy.”

“Quả nhiên rảnh rỗi sinh nông nổi.” Anh đáp.

Cô bật cười: “Vậy có đi mua nữa không? Chỗ khác biết đâu cũng hết.”

“Sao lại không. Dạo này tôi có thời gian.” Anh vừa đẩy xe vừa ôm vai cô, “Hiệu thuốc, cửa hàng tiện lợi, siêu thị, tất cả. Nếu vẫn không có thì… vào khách sạn.”

Cô cắn môi: “Em mới biết anh nghĩ đến mức này.”

“Ừ, rất muốn.” Anh nói.

Tim cô đập loạn, không dám nhìn nét cười trêu ghẹo trên môi anh, chỉ thầm mong trời nhanh tối.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...