Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 33: Tôi giúp em tắm.



Trở lại trong xe, Lâm Nhuận Cẩm đặt ví da của Chu Chỉ Nguyên lên ghế lái, lấy điện thoại ra xem tin nhắn bệnh viện thú y gửi đến: nói chú chó con vừa nôn một lần, hiện đang bắt đầu truyền dịch tĩnh mạch.

Bệnh viện còn lập một nhóm chat, cô kéo cả Khổng Mạn vào. Y tá trong nhóm bảo cần đặt tên cho chó con.

Khổng Mạn: [Cậu đặt đi.]

Cô nghĩ một lát, rồi quay sang hỏi Chu Chỉ Nguyên vừa đặt đồ xong lên xe: “Có cái tên nào nghe hay để đặt cho chó không?”

Anh cài dây an toàn: “Tiểu Lâm.”

Lâm Nhuận Cẩm: “…”

Anh lại nói tiếp: “Tiểu Nhuận? Tiểu Cẩm? Cẩu Đản? Tên xấu dễ nuôi.”

Cuối cùng, cái tên Tiểu Lâm chính thức được đặt cho chú chó, kẻ đã bước một chân vào cõi chết nhưng được Lâm Nhuận Cẩm kéo trở về. Cái tên tuy đơn giản, nhưng lại buộc cô với nó bằng một sợi dây tình cảm không thể dứt.

Sau đó, Lâm Nhuận Cẩm mở Weibo xem bức ảnh đã leo hot search. Ống kính hơi mờ, nhưng lại ghi lại được một cảm giác rất đặc biệt trong đêm hè tối đen: đại minh tinh và nhân viên đoàn phim ngồi xổm bên lề đường cùng ăn đùi gà, hòa thuận thân mật.

Đó là kiểu ảnh mà nhiều năm sau, sẽ có rất nhiều người nhìn lại rồi nói: “Năm ấy thật tốt.”

Cô lướt qua bình luận, đa phần đều là fan của Khương Diễm đang kiểm soát, mấy cái bình luận phía dưới cô lười xem tiếp, chỉ lưu ảnh vào album rồi thoát ra.

Chiều tối, gió bắt đầu thổi mạnh. Trong bếp, Chu Chỉ Nguyên đang rửa rau, còn Lâm Nhuận Cẩm thì chuyển hết mấy chậu hoa ngoài ban công vào phòng khách. Trong lúc đó, cô vẫn gọi video với Chu Tuệ.

Qua màn hình, Chu Tuệ dễ dàng nhìn ra trên khuôn mặt Lâm Nhuận Cẩm tràn đầy niềm vui chân thành. Có vẻ như tình cảm giữa cô và A Nguyên đang dần thăng hoa.

Chuyển hết mấy chậu hoa xong, Lâm Nhuận Cẩm đi tới cửa bếp, hướng camera về phía bóng lưng Chu Chỉ Nguyên.

“A Nguyên nấu ăn ngon thật, sau này cứ để A Nguyên nấu cho cháu mỗi ngày.” Chu Tuệ cười nói.

Cô vừa ngượng vừa bật cười. Rõ ràng trước khi đến Bắc Kinh, cô đã hứa sẽ nhắc nhở Chu Chỉ Nguyên ăn uống tử tế, ai ngờ bây giờ lại thành anh nấu cho cô.

Đúng lúc đó, trong điện thoại vang lên một giọng quen thuộc: “Đang gọi video với ai vậy?”

Cô cúi mắt, nhìn thấy Từ Cận Thao với kiểu tóc mới, phần đuôi được cắt gọn, tóc mai tỉa ngắn, gương mặt vốn đã đẹp lại càng thêm sắc sảo.

Vừa liếc thấy trên màn hình là bóng lưng Chu Chỉ Nguyên, sự hứng thú của Từ Cận Thao lập tức tắt ngấm. Cậu ta uể oải nằm vắt trên sofa, chăm chú nghịch điện thoại.

Chu Tuệ khẽ đập cậu ta một cái:
“Nói chuyện với chị dâu của con đi chứ.”

Cậu ta xoay người, đưa lưng lại:
“Nói gì chứ, con với người đã có chồng thì có gì để nói.”

“Dì Chu, để cháu nói chuyện với A Thao vài câu được không?” Lâm Nhuận Cẩm bỗng lên tiếng.

Ống kính xoay sang.

Từ Cận Thao liếc nhìn một cái, rồi cầm điện thoại đi vào phòng. Cậu ta bật đèn, kéo rèm cửa, ánh sáng khiến gương mặt vốn đã tuấn tú càng thêm sắc nét.

Từ Cận Thao cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhuận Cẩm.

Cô hỏi:

“Em cai thuốc thành công rồi chứ?”

“Không nói cho chị biết.”

“Tùy em thôi, chị chỉ hỏi bâng quơ. Chỉ là nghĩ đến dì Chu, ngày nào cũng phải hít khói thuốc của em, chị thấy thương dì quá.”

Một giây trước còn kiêu căng, giây sau Từ Cận Thao đã hối hận. Bởi vì Lâm Nhuận Cẩm vừa dứt lời thì đã đưa điện thoại cho Chu Chỉ Nguyên.

Cậu ta chỉ lạnh nhạt liếc màn hình một cái, rồi thẳng thừng cúp cuộc gọi.

… Cả đời này, Từ Cận Thao cũng sẽ không gọi một tiếng ‘anh’. Anh họ thì mãi mãi chỉ là anh họ, khoảng cách ấy chẳng bao giờ rút ngắn được.

Giữa tiết trời nóng bức, gió lớn, ở nhà ăn lẩu là hợp nhất. Đây vốn là ý mà Lâm Nhuận Cẩm đã nói trước khi đi siêu thị, thế nên tối nay họ thật sự nấu một nồi lẩu, một bên thanh đạm, một bên chua cay, mỗi người một khẩu vị.

Đến cuối bữa, Lâm Nhuận Cẩm no căng, chỉ vào mấy món còn chưa kịp thả vào nồi: “Cái này hình như anh chọn, để anh ăn nốt nhé.”

Tủ lạnh chất đầy đồ mua về trong ngày, những món này mà không ăn hết thì sẽ hỏng.

Chu Chỉ Nguyên: “Cảm ơn em đã nhắc.”

Anh bưng cả rổ rau xanh mà lúc ở siêu thị chính miệng Lâm Nhuận Cẩm khăng khăng đòi mua, đặt lên bàn: “Ai chọn thì người đó ăn.”

Lâm Nhuận Cẩm vội vàng bỏ chạy, thẳng tiến vào thư phòng, mượn cớ phải viết lách.

Trong thư phòng, cô ngồi xổm, mở điện thoại tìm kiếm: “Lần đầu có đau không?”

Cô đọc rất kỹ, bài viết nói nếu quá khô thì có thể dùng gel bôi trơn, hoặc bao cao su có chất bôi trơn.

Gel bôi trơn? Chắc là họ chưa mua. Bao cũng không phải do cô mua, mà là Chu Chỉ Nguyên một mình ra hiệu thuốc mua. Lúc đó, cô không dám nhìn xem anh mua loại nào.

Cô lại tiếp tục tìm: “Làm sao để không bị khô rát quá.”

Càng đọc, mặt cô càng đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Thế nhưng lo lắng của Lâm Nhuận Cẩm hoàn toàn là thừa, bởi đêm hôm đó… chẳng có chuyện gì xảy ra.

Có lẽ do mấy ngày trước thức khuya, không ngủ ngon, nên vừa tắm xong, đầu vừa chạm gối là cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Không biết có phải mơ hay không, trong lúc ngủ cô cảm giác có người đang hôn mình, bắt đầu từ trán, gò má, môi, xương quai xanh…, sau dừng lại ở rốn, đoạn giữa còn hôn mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Sáng hôm sau, khi thay quần áo, cô nhìn thấy trên người toàn là những vết hằn đỏ nhạt đậm xen kẽ, thậm chí còn có dấu răng.

Mặt đỏ bừng, cô đi hỏi Chu Chỉ Nguyên. Anh thì thản nhiên, không đổi sắc: “Đó là báo thù vì em đi ngủ sớm.”

/

Ngày hôm sau, gió đã không còn dữ dội như tối qua, trông chừng như sắp dừng hẳn. Đạo diễn liền thông báo trong nhóm, tối nay toàn bộ nhân viên phải trở lại đoàn họp.

Buổi sáng, Lâm Nhuận Cẩm đến thăm Tiểu Lâm. Nó yếu ớt, ủ rũ nằm rạp xuống, đến vẫy đuôi cũng chẳng còn sức.

Y tá an ủi:
“Cô Lâm, đừng quá lo. Chỉ cần nó còn chịu ăn thì chứng tỏ nó vẫn có khát vọng sống.”

“Vâng, nhờ mọi người chăm sóc thêm cho nó những ngày này.” Cô không thể ngày nào cũng đến, còn chuyển viện về gần đoàn thì lại quá phiền phức. Hơn nữa, bệnh viện này là lớn nhất thành phố, có nhiều bác sĩ giỏi, lại theo dõi 24/24, vẫn yên tâm hơn.

Lên xe, Chu Chỉ Nguyên hỏi cô: “Chiều mấy giờ đến đoàn?”

Cô ngẫm nghĩ:
“Tầm ba giờ hơn, em phải đi sớm một chút.”

“Ừ.”

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi vang lên, là một số lạ trong thành phố. Cô nghe máy, đầu bên kia là giọng nam:

“Xin chào, có phải cô Lâm Nhuận Cẩm không?”

“Vâng, tôi đây. Anh là…?”

“Tôi là Lục Lệ, giám đốc nghệ sĩ của công ty giải trí Thái Lạc. Chúng tôi đang tìm người mẫu cho dầu gội Nhuyễn Tân, gần đây tình cờ thấy ảnh của cô trên mạng, cảm thấy ngoại hình của cô rất phù hợp. Không biết cô có hứng thú đến casting (thử vai) thuốc đông không?”

Lâm Nhuận Cẩm ngây ngẩn, chớp mắt mấy cái: “Tôi… sao cơ?”

Theo phản xạ, cô liếc nhìn sang Chu Chỉ Nguyên, vừa hay anh cũng đang nhìn cô.

Lục Lệ cười nhẹ: “Đúng, chính là cô.”

Cô cảnh giác hỏi: “Các anh chắc chắn không gọi nhầm chứ? Tôi chỉ là một người bình thường, chưa từng tiếp xúc với quảng cáo quay chụp gì hết.”

Lục Lệ thành thật đáp: “Không nhầm đâu, cô chẳng phải chính là người ngồi cạnh Khương Diễm trong tấm ảnh kia sao? Liên hệ này tôi cũng nhờ người trong đoàn cho đấy. Nếu cô có thời gian, chiều nay chúng ta có thể gặp mặt để tiện trao đổi.”

Lâm Nhuận Cẩm cảm thấy chuyện này thật khó tin, cũng ngờ rằng đây có thể là lừa đảo qua điện thoại. Cô quên mất rằng Chu Chỉ Nguyên có lẽ biết rõ công ty này, vội vã tìm cớ mình đang bận rồi cúp máy.

Chu Chỉ Nguyên hỏi: “Sao thế?”

Cô giơ điện thoại, cười cười: “Có người gọi, nói muốn mời em đi làm người mẫu quảng cáo.”

Anh liếc màn hình số điện thoại: “Họ có nói công ty nào không?”

“Thái Lạc thì phải? Nếu em nhớ không nhầm thì dầu gội tên là Nhuyễn Tân. Em chưa nghe bao giờ, nên thấy giống lừa đảo.”

Anh thực sự cũng chưa từng nghe: “Họ tìm được em ở đâu?”

“Tấm ảnh trên Weibo, chụp chung với đại minh tinh ấy.”

Về đến nhà, Chu Chỉ Nguyên mở Weibo ra, tìm bức ảnh đang được bàn tán. Anh nhìn rất lâu, rồi mở trang của Khương Diễm. Thấy có bình luận: “Chẳng lẽ chỉ mình tôi thấy Khương Diễm và cô thợ trang điểm kia rất xứng đôi sao?”, cổ họng anh bật ra một tiếng cười lạnh.

Bên dưới toàn là câu trả lời y hệt: “Đúng, chỉ mình bạn nghĩ thế.”

Một lát sau, lại có thêm một bình luận nick “Chu Chỉ Nguyên”: “Đúng, chỉ mình bạn nghĩ thế.”

Thời nay, lấy tên minh tinh làm tài khoản chẳng hiếm, tài khoản thật thường có xác thực.

Weibo của Chu Chỉ Nguyên thì không xác thực, chỉ có hai bài viết từ hồi đại học: một là ảnh sân bóng rổ lúc hoàng hôn, một là ảnh tuyết ở ký túc xá. Không theo dõi, không thả tim ai.

Lần trước vì nghệ sĩ dưới trướng gặp chuyện lên hot search, nhiều người mới biết cái tên Chu Chỉ Nguyên. Vì thế khi fan Khương Diễm hay dân mạng thấy bình luận này, bấm vào trang thì thấy trống trơn, liền nghĩ đó chỉ là tài khoản giả mạo.

Anh cũng chẳng nghĩ nhiều xem có bị “đào” ra hay không. Tự do ngôn luận, muốn bình luận thì bình luận thôi.

Sau đó, anh tra về Thái Lạc. Quả thật có công ty này, mới thành lập năm ngoái. Nhuyễn Tân đúng là thương hiệu dầu gội rất nhỏ, gần như chưa từng mời minh tinh, chủ yếu dùng gương mặt xinh đẹp nhưng lại hoàn toàn xa lạ với công chúng.

Nói cách khác… mọi điều cô nói đều là sự thật.

Trong giới, diễn viên hạng mười tám vừa đẹp vừa rẻ chẳng thiếu, nhiều người còn tốt nghiệp chính quy. Vậy mà công ty nhỏ này lại nhìn trúng Lâm Nhuận Cẩm chỉ nhờ một bức ảnh, chứng tỏ mắt nhìn cũng không tệ.

“Chu Chỉ Nguyên lặng lẽ giấu đi sự thật rằng chuyện này tuyệt đối không phải lừa đảo. Anh hiểu, từ một hợp đồng quảng cáo rất có thể sẽ dẫn đến việc ký ước làm nghệ sĩ. Nhưng anh cũng biết, tính cách của cô không phù hợp với nơi bon chen đầy thị phi đó. Sau ánh hào quang lấp lánh, là những khổ đau mà mấy ai nhìn thấu.

Chẳng hạn như Hà Thanh Dã, năm năm trước vừa debut đã nổi đình nổi đám. Nhưng vì bị cắt ghép ác ý, tung tin đồn thất thiệt rằng hồi cấp 2 từng là kẻ bạo lực học đường, cho dù có lên tiếng thanh minh ngay, nhưng sự nghiệp vẫn bị gián đoạn. Cú ngã từ đỉnh cao đó khiến một cậu thiếu niên 17 tuổi mắc chứng rối loạn cảm xúc, cho đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Chín giờ tối, cuộc họp kết thúc, Trần Tuyên mời cả đoàn đi ăn BBQ.

Ban đầu, Lâm Nhuận Cẩm và Tiểu Lộ chỉ định uống vài ly cho thư giãn. Ai ngờ đạo diễn cùng mọi người lần lượt tới mời rượu, thế là cả hai đều uống khá nhiều.

Về đến khách sạn, Tiểu Lộ đã đi loạng choạng, Lâm Nhuận Cẩm và Tiểu Hạ hợp sức dìu cô ấy về phòng. Nghĩ cô ấy sẽ khó chịu khi tỉnh lại, Lâm Nhuận Cẩm còn xuống mua hai chai nước điện giải cho Tiểu Lộ.

Bản thân cô cũng choáng váng, nhưng vẫn cố gắng chăm sóc Tiểu Lộ ngủ yên rồi mới thở phào, mệt nhoài ngã xuống giường. Quá buồn ngủ, nhưng nghĩ chưa tắm nên không dám đi ngủ.

Điện thoại reo, là Chu Chỉ Nguyên gọi. Đúng lúc cô ôm đồ định vào phòng tắm, đành quay lại giường, cầm máy lên nghe.

Cô đã cài nhạc chuông riêng cho anh, không cần nhìn màn hình cũng biết.

“Alo.” Cô nhỏ giọng, ôm điện thoại bước vào phòng tắm.

“Xuống đi?” anh hỏi.

“Đi đâu cơ?” Cô ngồi xuống bồn cầu, thấy hơi choáng.

“Khách sạn lần trước.”

“Em không muốn đi.”

Câu từ chối nằm ngoài dự đoán. Chu Chỉ Nguyên đặt tay lên vô-lăng, tìm cho cô lý do:
“Mệt quá à?”

“Không phải!” Giọng cô bỗng cao hơn, “Em sợ anh lại giữa chừng không vui rồi nửa đường đưa em về.”

Anh khẽ cười:
“Chuyện này em định nhớ bao lâu?”

“Nhớ cả đời.”

Đầu dây bên kia lặng vài giây, rồi giọng anh bỗng dịu đi: “Tin tôi, lần này sẽ không. Sau này cũng không.”

Đợi Lâm Nhuận Cẩm xuống, anh mới biết cô uống rượu. Vừa lên xe, mùi cồn đã phả ra. Anh mở chai nước đưa cho cô, cau mày: “Uống thành thế này rồi, mai không phải làm sao?”

Cô vừa gật vừa lắc, uống xong lại giơ tay chỉ phía trước: “Xuất phát!”

Anh bất lực: “Trước tiên phải thắt dây an toàn đã.”

Cô ngoan ngoãn “ừ”, cúi đầu loay hoay cài. Nhưng mãi không cắm trúng. Cô chọc loạn mấy cái, nhíu mắt lẩm bẩm: “Kỳ lạ… sao mãi không vào được…”

Rồi quay sang nhìn anh, nghiêm giọng: “Anh cài giúp em đi.”

Anh liếc cô, tháo dây của mình, nghiêng người qua. Cánh tay vượt qua người cô, lòng bàn tay bao lấy tay cô, “cạch” một tiếng, chuẩn xác gài vào. Lâm Nhuận Cẩm mừng rỡ, hai tay ôm mặt anh, giọng ngà ngà mềm mại: “Chu Chỉ Nguyên, anh giỏi quá, sau này dây an toàn của em đều giao cho anh cài nhé?”

__

Say thật hay say giả?

Đến khách sạn, vẫn căn phòng đêm đó, sạch sẽ đến mức như chưa từng có ai ở.

Lâm Nhuận Cẩm vừa vào liền ngả xuống giường, nhưng chưa được hai giây đã bị Chu Chỉ Nguyên bế thẳng vào phòng tắm, đặt lên bồn rửa, rồi xoay người mở nước cho bồn tắm.

Cô chống tay lên mặt bàn, mắt dõi theo bóng lưng thẳng tắp của anh, càng nhìn càng ngẩn ngơ. Như bị ma xui quỷ khiến, cô bước lại ôm lấy eo anh từ phía sau.

Chu Chỉ Nguyên hơi nghiêng đầu, bị hơi ấm nóng rực từ cơ thể cô truyền đến, làm anh khẽ sững người: “Buồn ngủ rồi à?”

“Không.” Cô đáp, giọng nhỏ nhẹ, “chỉ là muốn ôm anh thôi.”

Anh định đi lấy quần áo cho cô, nhưng cô không buông tay.

Nước đã đầy, Chu Chỉ Nguyên vỗ nhẹ vào tay cô: “Đi tắm trước đi.”

“Được.” Lâm Nhuận Cẩm lùi lại một bước, bắt đầu cởi khuy áo. Hôm nay cô mặc chiếc sơ mi nhỏ, chỉ có ba cái cúc.

Động tác tháo cúc của cô rất nhanh. Chu Chỉ Nguyên lấy khăn tắm và áo choàng từ giá xuống, quay người định ra ngoài, lại bất ngờ chạm phải ánh mắt ướt át của cô.

Lúc này, trên người cô chỉ còn lại một lớp áo mỏng, che đi vài dấu vết anh để lại từ nửa đêm qua.

Ánh mắt anh không sao dời đi nổi, từng tấc từng tấc dừng lại trên làn da trắng mịn như ngọc của cô.

Lâm Nhuận Cẩm tiến lên một bước, ngón út khẽ quấn lấy ngón tay anh, giọng mềm mại như gió: “Cái này… anh cởi giúp em.”

Hơi thở Chu Chỉ Nguyên dần trở nên gấp gáp, anh siết chặt cô vào lòng, giọng khàn khàn: “Tôi giúp em tắm.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...