Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 40: Bàn tay suýt nữa gãy.



Sau bữa cơm tối, Lâm Nhuận Cẩm cầm chiếc điện thoại trong tay, nói muốn sang căn hộ đối diện chơi với Tiểu Lâm một lát. Chu Chỉ Nguyên không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục rửa đống chén bát trong bồn.

Vừa mở cửa ra, chú chó lông vàng trong chiếc lồng màu đen cạnh sofa liền như bật công tắc, cái đuôi vẫy tít như cánh quạt, hai mắt sáng rỡ long lanh ánh lên sự hân hoan, miệng phát ra tiếng ư ử nhỏ.

“Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, chị lại đến thăm em đây.” Cô thay giày xong thì bước lại gần, ngồi xuống tấm thảm, đưa tay luồn vào lồng xoa nhẹ nó, “Tiểu Lâm ráng chịu thêm mấy hôm nữa nhé, vài ngày nữa chị đưa em đi tái khám, nếu không có vấn đề gì thì em sẽ không phải nhốt trong lồng nữa.”

Như thể hiểu lời, Tiểu Lâm ngoan ngoãn kêu ư ử một tiếng.

“Em cứ tiếp tục gặm que gặm mà anh mua cho nhé, chị phải làm việc đây.”

Mục đích chính mà Lâm Nhuận Cẩm đến vẫn là để luyện tập đoạn kịch bản ngày mai cô phải thử vai. Lời thoại, cô đã thuộc nằm lòng.

Cô đặt điện thoại dựa vào hộp khăn giấy cho đứng thẳng, rồi bật camera trước. Gương mặt mình hiện ra trên màn hình.

Ngày mai đi thử vai, Lục Lệ đã dặn cô không được trang điểm.

Cô điều chỉnh lại biểu cảm, bấm quay, chuẩn bị diễn thử một lần phần tự giới thiệu và đoạn thoại sẽ trình bày ngày mai.

Chưa bao giờ cô thấy căng thẳng đến vậy, rõ ràng chỉ là quay cho bản thân xem, thế mà tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô vội rời sự chú ý, cúi xuống v**t v* Tiểu Lâm, đợi một lúc rồi lại ngẩng lên nhìn thẳng màn hình, hít một hơi thật sâu, thầm đếm: ba, hai, một…

“Xin chào mọi người ạ, em tên là Lâm Nhuận Cẩm, năm nay hai mươi tuổi, đến từ Châu Thành…” Phần giới thiệu rất ngắn gọn, mà sơ yếu lý lịch cũng đơn sơ đến mức chẳng có lấy chút điểm nhấn: không kinh nghiệm diễn xuất, cũng chưa từng qua đào tạo bài bản.

Thật ra cô không hiểu vì sao Lục Lệ cứ nhất quyết bắt cô đi thử vai. Trong mười cô gái được chọn phỏng vấn cho vai nữ chính lần này, chín người còn lại đều là sinh viên học viện kịch, cùng độ tuổi lại xinh đẹp. Còn cô thì không bằng cấp, không kinh nghiệm thì lấy gì để so với họ?

Cô lắc mạnh đầu, như muốn hất bay mớ suy nghĩ nặng nề.

Cứ thử đi, rồi tính sau.

Cô nhìn lại màn hình, chỉnh lại góc một chút, trong nháy mắt, ánh mắt đã hóa u buồn, khẽ cất giọng: “Bùi Trạch, anh căn bản không hiểu thế nào là yêu…”

Một phút rưỡi độc thoại, cô nói liền mạch không ngắt quãng, đến khi chữ cuối cùng vừa dứt, tay cô đã vội vàng nhấn dừng quay.

Lâm Nhuận Cẩm xem đi xem lại đoạn video ấy suốt nửa tiếng đồng hồ, cũng chẳng biết mình diễn có ổn hay không. Không quên lời thoại, liệu có thể xem như ổn chăng? Lòng đầy thấp thỏm, cô gửi video cho Lục Lệ, nhờ anh cho ý kiến.

Vì quá vội, cô còn quên cắt bỏ đoạn khởi đầu lúng túng kia. Xem hết đoạn video, Lục Lệ vừa nhắn lại vừa cười không dứt, trêu cô sao lại căng thẳng thế chứ.

Cô cũng không giấu giếm, chỉ đáp rất thật: “Có lẽ ngày mai tôi còn căng thẳng hơn nữa.”

“Bạn tôi cũng là đạo diễn mới, cả ekip đều mới hết, ai cũng căng thẳng.” Lục Lệ nói, “Tôi đã xem kỹ video của cô rồi. Ưu điểm: thoại rõ ràng, phát âm chuẩn. Nhược điểm: biểu cảm gương mặt hơi cứng, có lẽ vì chưa thật sự nhập tâm. Thế này đi, tôi sẽ cùng cô diễn đối thoại qua video, đưa cảm xúc của cô vào trước đã.”

“Được ạ.” Lâm Nhuận Cẩm mở video. Trên màn hình, Lục Lệ đeo kính, mặc đồ ở nhà, ngồi trên sofa.

“Bắt đầu luôn chứ?” cô hỏi.

Bất ngờ, một giọng non nớt vang lên:

“Bố ơi! Bố đang nói chuyện với ai thế?”

Lục Lệ xoay đầu lại, đồng thời úp điện thoại xuống bàn:
“Đình Đình, con lên lầu xem tivi với bà nội đi, bố đang làm việc.”

“Bố, có phải mẹ không? Mẹ sắp về nhà rồi à? Hay là… bố tìm cho Đình Đình một mẹ mới?”

“... Không phải. Chỉ là đồng nghiệp thôi, mau lên lầu đi, đừng quấy rầy bố.”

“Ồ… nếu là mẹ thì tốt rồi. Con nhớ mẹ lắm.”

Lâm Nhuận Cẩm lặng lẽ nhìn màn hình tối om. Nghe thấy giọng bé gái chất chứa mất mát, cô thoáng ngạc nhiên. Không ngờ Lục Lệ còn trẻ vậy mà đã ly hôn, lại phải nuôi con một mình.

“Khụ… xin lỗi, trẻ con nói linh tinh, đừng để bụng.” Trên gương mặt anh hiện rõ sự lúng túng.

Cô mỉm cười thấu hiểu: “Không sao đâu. Giờ bắt đầu nhé?”

“Được.”

__

Chu Chỉ Nguyên đóng máy tính, ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường thì đã mười một giờ rưỡi. Nghĩa là Lâm Nhuận Cẩm sang đối diện đã hơn ba tiếng đồng hồ.

Anh cầm điện thoại, mở khung chat WeChat, gõ mấy chữ: “Sao còn chưa về?” Ngón cái lơ lửng trên nút gửi, rồi lại xóa đi.

Thay vào đó, anh bấm gọi thoại.

Nhưng rất nhanh, màn hình hiện dòng chữ: [Đối phương đang bận]

?

À, chắc là đang gọi video với Khổng Mạn rồi.

Anh đứng dậy, rời khỏi thư phòng, chậm rãi đi về phía phòng tắm.

Nửa tiếng sau, phòng tắm mờ mịt hơi nước, gương mờ đi vì phủ đầy những giọt sương li ti.

Chu Chỉ Nguyên mặc đồ rồi bước ra, ánh mắt quét qua bệ rửa mặt bằng đá cẩm thạch. Chiếc cốc súc miệng màu xanh lá lại xuất hiện cạnh cốc xám trắng của anh, bàn chải đã đổi thành màu trắng, tuýp kem đánh răng thì bị bóp méo xiên vẹo. Trên mặt bàn còn vương chiếc dây buộc tóc cô hay dùng, và kệ để đồ vốn chỉ có dao cạo cùng nước cạo râu của anh, giờ bị đủ loại lọ lọ chai chai chiếm chỗ.

Anh vốn ưa gọn gàng, nhưng cô đã để thế thì thôi, mặc kệ.

Thời khắc rạng sáng dần cận kề, nhưng Lâm Nhuận Cẩm vẫn chưa về. Chu Chỉ Nguyên lại vào thư phòng làm việc, đến gần một giờ sáng mới ra ngoài. 

Anh nhớ lại, cô cũng chưa từng nói sẽ ngủ lại bên kia.

Lâm Nhuận Cẩm nghe thấy tiếng mở khóa, vội cầm điện thoại đi ra cửa. Cô quên mất chưa gọi lại cho anh.

Cửa mở, anh đứng đó, mặc bộ đồ thường ngày thoải mái, một tay đút túi quần, mái tóc đen còn ẩm rũ xuống trán, toát ra vài phần lười nhác mà tùy ý như chẳng màng gì. 

Đến gần, có thể ngửi thấy hương sữa tắm mát lạnh trên người anh.

“Em tưởng anh ngủ rồi.” cô đưa tay khép cửa lại.

Chu Chỉ Nguyên quay người bước đi: “Anh tưởng em định ngủ bên này.”

“Sao có thể chứ.” cô nhanh chân đuổi theo, ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc, nghiêng đầu cười “Em vừa gọi video cho Khổng Mạn, cho cậu ấy xem Tiểu Lâm. Cậu ấy bảo tháng này chắc không nhận nuôi nó được. Vậy… có thể để  nó ở đây thêm một thời gian không?”

Anh không đáp, chỉ mở khoá cửa.

Cô lắc nhẹ cánh tay anh, giọng mềm như mật tan: “Có được không mà.?”

Cửa khép lại, đèn ở cửa ra vào bật sáng.

Khóe môi Chu Chỉ Nguyên khẽ giật, anh nghiêng mặt đi, yết hầu trượt lên xuống, cố nén tiếng cười, lạnh nhạt đáp: “Ban ngày còn ra dáng chín chắn, giờ lại thế này à?”

Cô ôm chặt hơn, vô thức kẹp giữa vòng ngực đầy đặn: Em có hai kiểu tính cách, anh thích em kiểu nào hơn?

Áo cô mỏng manh, chất vải mềm oặt như chẳng ngăn cách được gì, chỉ một cái cọ nhẹ cũng khiến da thịt run rẩy. Cổ họng Chu Chỉ Nguyên bỗng căng thắt, anh bình tĩnh rút tay về: “Anh thích em bình thường một chút.”

__

Lâm Nhuận Cẩm đứng lại, nghiền ngẫm câu vừa rồi.

Anh vừa nói… thích cô sao?

!!!

Cô vừa ngân nga vừa vào phòng tắm để tắm rửa, gội đầu, làm xong cũng đã gần ba giờ sáng. Vào phòng ngủ, anh đã nằm yên, chỉ để lại đèn ngủ phía cô.

Chu Chỉ Nguyên nằm ngửa, dáng ngủ đẹp đến mức hoàn hảo.

Cô ngắm nhìn một lát rồi rón rén trèo lên giường, chui vào chăn.

Vừa nằm xuống, người đàn ông vốn tưởng đã ngủ lại đột nhiên xoay người, nửa người áp lên.

Chu Chỉ Nguyên cau mày: “Cả ngày nay cứ lén la lén lút, sao cả ngày cứ như có tật giật mình?”

“Đâu… đâu có.” cô cố gắng bình tĩnh, “Anh mới đa nghi thôi, em thấy mình bình thường mà.”

“Anh đa nghi?” anh bật cười khẽ, chống tay trên giường, thân hình ép sát cô.

“Không làm đâu.” cô bật ra ngay.

“Anh có nói làm gì đâu?” bị từ chối quá nhanh, anh càng như bị chọc giận. Bàn tay đặt xuống lại vòng lấy cô, nhìn gương mặt dần trở nên mơ hồ ngây ngất.

“Ưm…” nhận ra mình bật tiếng khẽ, cô đỏ mặt che miệng.

Anh khẽ cười: “Không làm, nhưng hôn thì được chứ?”

Không đợi cô đáp, anh kéo tay cô ra, cúi xuống chiếm lấy đôi môi trái ngược với lời nói kia.

Nửa tháng không chạm, nhưng chẳng hề xa lạ. Đây là vùng đất quen thuộc của anh, rất nhanh đã tách đôi môi cô, cuốn lấy chiếc lưỡi đang định trốn tránh.

__

Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, Chu Chỉ Nguyên đã ra ngoài chạy bộ. Công viên cách khu gần một cây số, anh chạy chừng nửa tiếng. Khi người trong công viên bắt đầu đông dần, anh mới quay người trở về.

“Xin chào, xin chào.”

Giọng nói vừa dứt, một người phụ nữ mặc bộ đồ thể thao trắng xuất hiện trước mặt.

Cô ta tháo mũ lưỡi trai xuống, lộ gương mặt xinh đẹp, mỉm cười dịu dàng với người đàn ông cao lớn trước mặt: “Anh thường hay chạy bộ ở đây à? Tôi vừa mới chuyển tới.”

Chu Chỉ Nguyên thần sắc thản nhiên: “Cần tôi chỉ đường sao?”

Người phụ nữ sững lại, rồi bật cười:“Anh muốn chỉ cho tôi thật à? Tôi mắt kém lắm, hay lạc đường, lúc nào cũng mơ hồ.”

“Đúng là mắt không tốt thật.” Anh hơi nhấc tay, lạnh nhạt “Tôi đã có vợ.”

Nói xong, anh sải bước đi qua người phụ nữ vẫn còn sững sờ, không hề lưu luyến lấy một giây.

Xem ra chiếc nhẫn này đáng lẽ nên mua từ sớm.

__

Ở nhà, tiếng chuông báo thức vang lên, Lâm Nhuận Cẩm liền thức dậy. 

Cô thay đồ xong bước ra phòng khách, chẳng thấy ai.

Khi rửa mặt, cô nhìn xuống lòng bàn tay, mơ hồ vẫn còn in vết hằn đỏ.

Quả thực tối qua chưa làm gì thật sự.

Nhưng Chu Chỉ Nguyên suýt chút nữa đã bóp nát bàn tay cô.

Quá đáng là, đến bàn tay còn chưa đủ cho anh, giờ đây phần đùi trong của cô vẫn còn nóng rát.

__

Rửa mặt xong, bước ra thì Chu Chỉ Nguyên cũng vừa về, đang đứng trong bếp.

“Dậy sớm thế.” Anh không quay đầu, thản nhiên nói.

“Có việc ạ.” Cô đi tới quầy bar, rót một cốc nước uống.

Anh dừng động tác trong tay, ngoảnh đầu nhìn cô:
“Vào đoàn rồi sao?”

“Chưa. Em mới về hôm qua, sao có thể nhanh như thế được.” Uống xong nước, cô đi tới bàn ngồi xuống, bắt đầu ăn bữa sáng anh đã chuẩn bị.

Thấy cô chẳng có vẻ gì muốn nói thêm, Chu Chỉ Nguyên cũng ngồi xuống đối diện. Ánh mắt anh không rời gương mặt Lâm Nhuận Cẩm: không trang điểm, nhưng làn da hồng hào, khí sắc tươi tắn, mái tóc buông xõa tự nhiên.

Bị anh nhìn chằm chằm, ngón tay cô vô thức đưa lên vén mấy lọn tóc rối bên tai.

“Không phải vào đoàn, vậy là chuyện gì?”anh hỏi.

Lâm Nhuận Cẩm không nhìn anh, cúi đầu uống sữa, giọng nhỏ nhẹ: “Chỉ là chút việc riêng thôi.”

Chu Chỉ Nguyên không hỏi thêm, uống hết ly sữa liền vào thư phòng.

Chín giờ rưỡi sáng, Lâm Nhuận Cẩm đứng trước tòa nhà lớn. Cô gập ô che nắng, chậm rãi bước vào.

Trong thang máy không chỉ mình cô, còn có hai nam ba nữ, ai nấy đều có gương mặt sáng sủa, khí chất nổi bật, vừa đi vừa cười nói rộn ràng.

Đến tầng mười hai, cả nhóm cùng đi ra.

Lâm Nhuận Cẩm bước theo cuối cùng, cùng bọn họ đi vào căn phòng trước cửa dán biển điểm thử vai [Mười Năm Tình Đầu].

“Xin chào, chúng tôi đến thử vai.”

“Được, mời đăng ký trước, rồi lấy số thứ tự.”

Sau khi đăng ký, chỉ còn chờ đợi. Người đến càng lúc càng đông, hành lang chật kín.

Không khí ồn ào náo nhiệt, khắp nơi vang lên tiếng đọc thoại, diễn ngẫu hứng, diễn tình huống cặp đôi.

“…Bùi Trạch, anh căn bản không hiểu thế nào là yêu, anh chỉ muốn dùng sự cố chấp của mình giam giữ em, không cho em gặp Ôn Thanh Triều…”

Giữa bao tiếng ồn, Lâm Nhuận Cẩm lập tức nhận ra đoạn thoại quen thuộc.

Ngồi trên ghế xếp, cô dùng ngón tay cái không ngừng mân mê chiếc thẻ số 27, đến mức mép nhựa đã mềm ướt, con số 2 bị mài sứt mất một góc sơn đỏ.

Lục Lệ từng dặn: đoạn này không thể chỉ khóc khô khan mà đọc lời thoại, phải bộc lộ được một nỗi bi thương tan vỡ từ tận đáy lòng.

“Lộ Lộ, tuyệt quá! Tớ thấy vai nữ chính chắc chắn là cậu rồi. Nhìn cậu khóc, tim tớ cũng đau đến rơi ra mất.”

Người nói là một chàng trai điển trai, ánh mắt đầy si mê nhìn cô gái tên “Lộ Lộ”.

Anh ta thử vai nam phụ. Nghe đâu vai nam chính đã có người định sẵn.

“Lý Hạng, nếu tớ là nữ chính, thật sự mong cậu là nam chính.”

“Lộ Lộ, chỉ cần tớ yêu cậu là đủ rồi.”

Lâm Nhuận Cẩm chỉ biết thầm thán phục sự nhập vai và tinh thần của họ.

“Số 27, Lâm Nhuận Cẩm.”

Cánh cửa phòng thử vai bật mở, giọng nhân viên vang lên.

Cô giật mình ngẩng đầu, các đốt ngón tay vô thức co lại, bàn chân như bị đóng chặt xuống nền, không thể cử động.

“27, Lâm Nhuận Cẩm! Có ở đây không?”

“Có, có đây!” cô bật dậy, dưới vài ánh mắt dò xét, vội vàng bước nhanh vào phòng.

Lộ Lộ thu lại ánh nhìn, thì thầm: 

“Mặt mộc, nhưng gương mặt đẹp thật… sao tớ lại có dự cảm xấu nhỉ?”

“Lộ Lộ, tin vào bản thân đi!”

__

Trong phòng thử vai vắng lặng, ba vị giám khảo ngồi sau chiếc bàn dài. Người đàn ông ngồi giữa đội ngược mũ lưỡi trai, gương mặt không biểu cảm, ngón tay xoay cây bút, ánh mắt dán chặt vào Lâm Nhuận Cẩm.

Lâm Nhuận Cẩm khép mắt hít sâu, rồi mở ra, nhìn thẳng ba người trước mặt. Không chần chừ thêm, cô bắt đầu tự giới thiệu. Giọng điệu dù còn chút căng thẳng, nhưng vẫn xem như trôi chảy.

Người phụ nữ đeo kính khẽ nghiêng đầu, tò mò:
“Em đang để mặt mộc à?”

“Dạ vâng ạ.”

Người phụ nữ khẽ gật đầu: “Được, bắt đầu đi.”

__

Đầu tiên là đoạn độc thoại. Lâm Nhuận Cẩm đặt đồ trong tay xuống đất, ngẩng đầu, đối diện ánh nhìn của người đàn ông, khóe mắt rơi xuống giọt lệ lặng lẽ, hơi thở nhẹ, giọng bình tĩnh đến kỳ lạ:

“Bùi Trạch…”

Một phút rưỡi trôi qua, người đàn ông kia vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Người phụ nữ nói:  “Tiếp tục.”

Đến phần diễn cảnh.

Vừa dứt lời, một đạo diễn khác bất ngờ hất kịch bản xuống bàn: “Em dám lừa tôi!”

Lâm Nhuận Cẩm lập tức hiểu ra tình huống. Cô ngã ngồi xuống đất, thân mình co rúm lại, giọng run rẩy, đau khổ lặp đi lặp lại: “Em không có… Ôn Thanh Triều, em và Bùi Trạch thật sự không hề có gì cả, tại sao anh không chịu tin em…”

__

Vài phút sau, phân đoạn biểu diễn kết thúc.

Người phụ nữ hỏi thêm vài điều, cô đều trả lời thật thà, kể cả chuyện chưa từng học chuyên ngành.

“Không sao cả, giới giải trí vẫn có ngôi sao hạng nhất xuất thân tay ngang.” Người phụ nữ nói, “Theo tôi, em có tố chất, lại còn nhiều tiềm năng để tiến xa hơn nữa.”

Đúng lúc đó, người đàn ông đội mũ lạnh giọng: “Nhưng đây không phải nơi để em thử vận may. Ngay cả lớp diễn xuất cũng chưa từng học, em thực sự có chuẩn bị nghiêm túc không? Về chờ thông báo đi.”

Lâm Nhuận Cẩm mím môi, khẽ gật đầu, nói câu “Em xin cảm ơn.” rồi lặng lẽ bước ra ngoài.

Cô biết, đừng mong đợi quá nhiều nữa.

Không sao, không sao… cô vừa đi vừa tự trấn an chính mình.

“A Hiền? Sao anh ta lại ở đây?!”

“Ông chủ dặn tôi đến xem mọi người. Cố lên, phải giành được vai đấy nhé!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Nhuận Cẩm giật mình ngẩng đầu.

Đúng thật là A Hiền mà cô biết.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...