Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 41: “Đến giờ mà vẫn chưa biết sao?”.



A Hiền bỗng thấy tim mình khẽ rung, trong lúc nói chuyện liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa thang máy. Nhưng anh chỉ nhìn thấy một bóng lưng mảnh mai gầy gò, mái tóc dài xõa ngang vai, trên người là chiếc váy xanh lục. Chỉ một dáng lưng ấy thôi, anh đã lập tức nghĩ: “Đây chẳng phải chính là hình tượng nữ chính Vân Lạc trong [Mười Năm Tình Đầu] sao?”

Ơ… không đúng! Vai nữ chính nhất định phải thuộc về nghệ sĩ nhà mình mới được!

Ơ? Ơ??? Không đúng, không đúng! Sao cái bóng lưng đó lại quen mắt đến thế nhỉ?

Anh bước hẳn ra khỏi đám đông, ghé sát vào cửa kính, bật camera điện thoại. Chưa đến hai phút, bóng lưng vừa rồi đã theo dòng người bước ra khỏi tòa nhà. Anh vội kéo ống kính lại gần, đúng lúc một cơn gió thổi tới, mái tóc đen nhánh bay lên, lộ ra gương mặt trắng nõn, thanh khiết.

Trời ạ… chẳng phải đây chính là… chị dâu, vợ của anh Nguyên sao?

Khoan đã… chẳng phải vừa rồi cô ấy đi từ phòng thử vai bước ra sao?

Chẳng lẽ… cô ấy đến tham gia thử vai điện ảnh?

Lộ Lộ cũng ghé lại nhìn, bĩu môi: “Anh Hiền, em thấy cô gái đó có khả năng sẽ được chọn đấy.”

A Hiền ngẩn ngơ, gượng cười: “Cố hết sức là được, cứ cố hết sức thôi…”

Đợi Lộ Lộ vào phòng thử vai, anh liền lách sang một bên, gọi điện cho Tĩnh Văn.

“Gì cơ? Anh chắc chắn không nhìn nhầm chứ? Là vợ của anh Nguyên? Đi thử vai phim điện ảnh?”

“Đúng! Chính là chị dâu, anh chắc chắn một trăm phần trăm. Cái khí chất đặc biệt đó, anh tuyệt đối không thể nhận nhầm.”

“Anh Nguyên không biết gì sao?”

“Anh đoán là không biết, anh ấy chưa từng nhắc tới. Anh chỉ thấy kỳ lạ… sao chị dâu lại tới đây? Không phải trước giờ chị ấy làm bên trang điểm sao?”

“Người ta muốn làm gì thì làm thôi, đó là quyền tự do của chị ấy. Nhưng… chẳng phải như thế nghĩa là chị ấy đang cạnh tranh vai nữ chính với chính mấy nghệ sĩ mới ký của công ty mình à?”

Tâm trạng A Hiền rối bời: “Giờ anh thực sự không biết có nên báo cho anh Nguyên một tiếng hay không. Anh nghĩ nếu chị dâu thật sự muốn đóng phim, chỉ cần nói thẳng với anh Nguyên, anh ấy chắc chắn sẽ không do dự mà tự tay chuẩn bị cho chị một kịch bản vừa vặn nhất.”

“Thôi, đừng xen vào chuyện vợ chồng họ. Làm tốt phận sự của anh là được rồi.”

A Hiền khẽ thở dài:
“Ừ… thôi được. Tối nay anh rảnh, đi ăn với anh chứ?”

“Cút đi, em còn chưa tha cho anh, bye!”

Dạo này A Hiền với Tĩnh Văn đang cãi nhau, nguyên nhân cũng chỉ vì anh quá bận, đến cả sinh nhật của Tĩnh Văn cũng quên mất.

__

Từ tòa nhà bước ra, Lâm Nhuận Cẩm không đi về phía ga tàu điện ngầm. Nắng trưa gắt gao thiêu đốt, cô chẳng mang ô, cứ để mặc ánh mặt trời hun nóng da thịt.

Đi ngang một cửa hàng tiện lợi, điện thoại reo, là Khổng Mạn gọi tới, hỏi tình hình Tiểu Lâm hôm nay thế nào. Cô nhịn mãi không nổi, bèn kể luôn chuyện buổi thử vai.

Khổng Mạn bật cười: “Giỏi nha, lặng lẽ mà làm chuyện lớn thế cơ.”

Lâm Nhuận Cẩm không vào cửa hàng, rẽ sang con hẻm nhỏ bên cạnh.

Một luồng gió xuyên qua, làm vạt váy lay động. Con hẻm hẹp, hai bên tường cũ phủ đầy rêu xanh, khe gạch rỉ ra hơi ẩm lành lạnh.

Cô mệt mỏi quá, chẳng tiện dựa vào tường, đành ngồi thụp xuống nền đá xanh, hai tay ôm lấy đôi mắt đang nhức nhối, để mặc cho những giọt nước mắt kìm nén suốt dọc đường cuối cùng cũng tràn ra.

“Thế… kết quả sao rồi?”

Câu hỏi của Khổng Mạn bên kia mãi chẳng có hồi đáp, bầu không khí theo đó cũng trầm lặng hẳn.

Có lẽ lần này Lâm Nhuận Cẩm thực sự bị đả kích không nhẹ.

Mãi đến hai phút sau, trong ống nghe mới khẽ vang lên tiếng nói: “Cậu muốn làm diễn viên hả.”
Lâm Nhuận Cẩm lau khô nước mắt, giọng bỗng trở nên kiên định, “Mạn Mạn, tớ muốn đi học diễn xuất… không, tớ nhất định phải đi học diễn xuất!”

Trong lồng ngực cô như có một ngọn lửa đang cháy bùng, rực rỡ, thôi thúc, khiến cô chẳng thể ngồi yên mà chỉ muốn bước tiếp.

Diễn xuất thật kỳ diệu. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi ở phòng thử vai, tuy là nhập vào nhân sinh của nhân vật nữ chính Vân Lạc trong kịch bản, nhưng từ sâu thẳm trong tâm hồn, cô lại tìm thấy chính mình.

Cô sẽ không còn là chính mình tầm thường, nhạt nhòa ngày trước nữa. Nhờ diễn xuất, cô có thể khiến cuộc đời trở nên sống động, rực rỡ hơn.

Khổng Mạn bật cười: “Được thôi, lát nữa đi đăng ký ngay. Tớ đầu tư cho cậu. Nhưng tớ vẫn tò mò, mấy người đó đã nói gì với cậu vậy?”

“Họ bảo tớ chưa từng học diễn xuất, lại muốn lấy bộ phim của họ làm bàn đạp. Khi ấy tớ cũng định giải thích, nhưng sắc mặt người ta rất khó chịu.” Giọng Lâm Nhuận Cẩm chợt chùng xuống, cô vùi mặt vào đầu gối, khàn khàn: “Đúng là tớ chưa từng đi học… nhưng lần này gấp quá, tớ lấy đâu ra thời gian mà học chứ.”

Khổng Mạn khẽ thở dài:

“Cho dù cậu có giải thích thì cũng chẳng ích gì. Người ta đâu có nghĩa vụ phải hiểu cậu. Đừng nản, chẳng phải người ta bảo chờ thông báo sao? Như thế nghĩa là vẫn còn hy vọng đấy.”

“Ưm…” Lâm Nhuận Cẩm khịt mũi, giọng hơi nghèn nghẹn:

“Thật ra trong lòng tớ biết rõ là chẳng có cơ hội đâu. Mấy cô gái cùng thử vai với tớ, ai nấy đều đầy tự tin. Chỉ cần cất tiếng đọc lời thoại, cả người họ như biến thành một người khác, khí chất bừng sáng, ánh hào quang ấy toát ra từ tận xương tủy… Họ sinh ra đã là diễn viên rồi.”

“Người ta là học viện kịch chính quy, được đào tạo bài bản, sao mà so được?” Khổng Mạn nói thẳng, “Thu dọn lại đi, đăng ký một lớp học diễn xuất vài tháng, dù sao bây giờ cậu cũng đâu có thiếu tiền. Đừng đi theo đoàn làm mấy việc nặng nhọc nữa.”

Lâm Nhuận Cẩm thật sự nghe theo. Cô bắt đầu tra cứu trên mạng mấy trung tâm đào tạo diễn xuất, xin địa chỉ từ nhân viên tư vấn rồi chuẩn bị qua trực tiếp tìm hiểu.

Đúng lúc sắp bước vào ga tàu điện ngầm, điện thoại reo là Lục Lệ gọi tới.

Cô nép vào dưới tán cây nghe máy:

“Chào anh, Lục Lệ.”

“Thử vai thế nào rồi?”

Cô khẽ cười gượng:
“Có lẽ… tôi đã làm anh thất vọng rồi.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
“Bây giờ có rảnh không? Tôi mời cô đi uống chút gì đó, hai ta gặp mặt nói chuyện.”

__

Nửa tiếng sau, Lâm Nhuận Cẩm có mặt ở một quán cà phê yên tĩnh giữa trung tâm nhộn nhịp.

Nắng chiều nghiêng chiếu qua khung cửa kính, rải lên sàn gỗ ấm áp. Không khí ngập hương cà phê nồng đượm. Cô chọn ngồi cạnh cửa sổ, đặt chiếc túi bên cạnh, gọi một ly nước lọc.

Lục Lệ khi ấy còn đang bàn công việc ở gần đó, chưa xong nên hẹn cô chờ thêm ít phút.

Cô nhấp ngụm nước, chống cằm nhìn ra ngoài, bên tai là tiếng va chạm khe khẽ của tách chén, xen lẫn những mẩu chuyện trò rì rầm.

Lục Lệ bàn xong liền vội vã qua ngay. Từ phía bên kia đường, anh đã thấy trong quán, giữa không gian sáng tối đan xen, nổi bật lên một bóng dáng màu xanh dịu mắt.

Thật không hợp lý… Bạn anh là Phùng Gia Chính, từng nói với anh rằng: diễn xuất chưa hẳn là điều quan trọng nhất, quan trọng là tìm một người hoàn toàn phù hợp với vai diễn.

Và rõ ràng, Lâm Nhuận Cẩm… chính là người rất hợp.

“Xin lỗi, xin lỗi, đã hẹn cô mà tôi lại đến muộn.”

Nghe tiếng, Lâm Nhuận Cẩm ngẩng lên, nhoẻn cười: “Không sao đâu, tôi cũng chẳng bận gì.”

Lục Lệ ngồi xuống, lập tức giơ tay gọi phục vụ:
“Uống gì nào?”

“Cam latte.”

“Cho tôi hai ly cam latte, thêm một phần bánh phô mai.” Gọi xong, Lục Lệ quay sang nhìn Lâm Nhuận Cẩm, đi thẳng vào vấn đề:
“Cô nghĩ là mình không còn cơ hội sao?”

“Vâng.”

“Tại sao?”

“Vì có những cô gái khác phù hợp hơn.” Lâm Nhuận Cẩm khẽ nói.

Lục Lệ chậm rãi lắc đầu: “Trong mắt tôi, cô mới chính là người phù hợp nhất.”

Anh ấy tin tưởng vào con mắt của mình, và càng chắc chắn rằng tương lai Lâm Nhuận Cẩm sẽ có chỗ đứng trong giới diễn xuất.

“Không thì… để tôi gọi cho bạn tôi, hỏi xem tình hình thế nào?”

Anh ấy vốn là người giới thiệu cô đi thử vai, nhưng không nói rõ với Phùng Gia Chính đó là ai. Từ đầu, anh ấy đã tin rằng Lâm Nhuận Cẩm sẽ qua vòng, nên muốn cô tự mình chứng minh.

“Không cần, không cần đâu.” Lâm Nhuận Cẩm vội vàng ngăn lại.

Cô siết chặt chiếc cốc nước trong tay, khẽ mím môi, giọng dịu dàng: “Thật ra có cơ hội thử vai lần này, tôi đã rất biết ơn anh rồi. Xem như tích lũy thêm chút kinh nghiệm. Tôi đã quyết định sẽ đi học lớp diễn xuất để nâng cao bản thân.”

“Lớp diễn xuất?”

“Vâng, tôi muốn học từ căn bản.”

Lục Lệ trầm ngâm một lát, rồi nói: “Đừng vội. Trước hết chờ kết quả đi. Tối nay tôi sẽ gửi cho cô một số khóa học trực tuyến về diễn xuất, cô có thể tự học trước ở nhà, nhờ người thân bạn bè diễn cùng. Đúng là trung tâm đào tạo có thể cho cô nền tảng, nhưng nhược điểm cũng nhiều: dễ rơi vào ‘lối diễn khuôn mẫu’, đánh mất nét riêng, học phí lại đắt đỏ. Nói thẳng ra, nếu cô thực sự muốn trở thành diễn viên, thì chi bằng hãy đi theo đoàn phim, từ vai quần chúng mà tích lũy kinh nghiệm thực chiến.”

Lâm Nhuận Cẩm ngẫm nghĩ, thấy anh nói rất có lý, bèn nhắn tin cho bên trung tâm rằng mình không đến nữa.

Lục Lệ nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt bất giác dừng lại ở ngón áp út bàn tay phải của cô. Chiếc nhẫn sáng bóng, giá trị xa xỉ, quá đỗi nổi bật, anh ấy liếc qua là thấy ngay.

Đợi khi cô đặt điện thoại xuống, anh liền hỏi thẳng: “Cô… kết hôn rồi sao?”

Lần trước lúc chụp quảng cáo rõ ràng vẫn chưa có.

Thấy anh ấy chăm chú nhìn tay mình, Lâm Nhuận Cẩm cũng đưa mắt nhìn theo, rồi khẽ cong môi cười:
“Ừ, trước khi tới Bắc Kinh tôi đã kết hôn rồi.”

“Là…” Lục Lệ ngẩn ra, cảm thấy suy đoán của mình có phần khó tin, “là với người ‘anh họ’ kia sao?”

Lâm Nhuận Cẩm gật đầu thẳng thắn.

Trong mắt Lục Lệ thoáng hiện nét phức tạp. Khó trách khi ấy anh ấy luôn thấy có gì lạ lạ. Mỗi lần anh ấy lại gần Lâm Nhuận Cẩm, người “anh họ” kia đều lặng mặt mà nhìn chằm chằm. Khi đó anh ấy còn tưởng người ta chỉ đơn thuần là bảo vệ em gái.

Anh ấy trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Nếu cô thật sự muốn làm diễn viên, lời khuyên của tôi là… chiếc nhẫn này không nên đeo lộ liễu như vậy. Nói thẳng, thân phận đã kết hôn sẽ hạn chế sự phát triển của một tân binh, đặc biệt là nữ diễn viên. Nó gần như cắt đứt luôn con đường idol. Dĩ nhiên, cô có thể đi theo hướng thực lực, nhưng với điều kiện hiện tại, tôi thấy cô hợp với dòng phim thanh xuân thần tượng hơn.”

“Tôi… tôi biết mà, tôi cũng đã từng nghĩ đến rồi.” Lâm Nhuận Cẩm khẽ rũ mi mắt, giọng nhỏ đi, “Nếu sau này thật sự có cơ hội đứng trước ống kính, tôi sẽ không chủ động công khai việc đã kết hôn, nhưng cũng sẽ không cố tình tạo hình tượng độc thân.”

__

Sau khi trở về, Lục Lệ gọi điện cho Phùng Gia Chính, cũng không nhắc đến Lâm Nhuận Cẩm, chỉ hỏi chung chung về buổi thử vai hôm nay, xem có ai đặc biệt không.

“Đặc biệt à?” Phùng Gia Chính nghĩ ngợi rồi đáp, “Có hai người. Một cô cũng nhắm tới vai nữ chính, nhưng tôi nói thẳng khí chất cô ấy không hợp, hợp hơn với kiểu nữ phụ ‘chị đại’. Ai ngờ cô ta kiêu ngạo, ném kịch bản rồi quay lưng bỏ đi.”

Lục Lệ nhướn mày cười:
“Thế nên cậu càng xác định cô ta chính là lựa chọn số một cho vai nữ phụ?”

“Đúng.” Phùng Gia Chính nói, “Hơn nữa công ty quản lý phía sau cô ta có thế lực lớn, bảo sao dám kiêu ngạo như vậy.”

Lục Lệ lại hỏi:
“Thế còn người kia?”

“Người khiến tôi thật sự sáng mắt.”

Chỉ vài chữ ngắn gọn, Lục Lệ đã biết anh ta đang nói đến ai, liền không hỏi sâu nữa, chuyển sang trò chuyện về Khương Diễm.

“Cậu ta đúng là đủ nghĩa khí. Dám từ chối ghi hình show giải trí chỉ để tham gia bộ phim đầu tay của cậu là một đạo diễn mới toanh. Quả thực giống như một ngôi sao hạng A hạ mình đi ‘làm từ thiện’ vậy.”

Phùng Gia Chính cười:
“Dù sao chúng tôi cũng quen nhau từ nhỏ. Cậu ấy mà không đến chống lưng cho tôi, thì còn ai đến nữa?”

Từ ga tàu điện ngầm đi ra thì trời đã tối hẳn. Lâm Nhuận Cẩm đứng ở cửa ga, cúi đầu trả lời tin nhắn của Tiểu Lộ: tuần sau cô ấy phải sang Hoành đ**m vào đoàn phim, nên muốn tranh thủ mấy ngày rảnh này hẹn nhau đi ăn một bữa.

[Được thôi, cậu chọn thời gian là được, dạo này tớ đều rảnh.]

“Anh Nguyên, chị dâu đang ở cửa ga.” A Hiền lái xe đi ngang qua, sắc mắt tinh tường liếc thấy Lâm Nhuận Cẩm.

Chu Chỉ Nguyên dừng động tác lướt trên máy tính bảng, ngoảnh đầu nhìn, qua lớp kính xe bắt gặp bóng dáng quen thuộc.

“Có dừng xe không?”

Anh thu ánh mắt lại, nhàn nhạt đáp:
“Không.”

A Hiền im lặng, chuyện thử vai lần này, anh ta vẫn chưa báo cho Chu Chỉ Nguyên biết.

__

Sau khi về nhà, Lâm Nhuận Cẩm trước tiên sang căn hộ đối diện chơi với Tiểu Lâm, ở lại nửa tiếng mới quay về nhà.

Phòng khách sáng trưng, cửa phòng ngủ đóng chặt, còn cửa thư phòng khép hờ. Cô đi đến quầy bar uống ngụm nước, rửa tay xong mới khẽ đẩy cửa bước vào.

Chu Chỉ Nguyên đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, nghe thấy tiếng động mới chậm rãi ngước mắt, quay người lại.

Lâm Nhuận Cẩm khẽ cong đôi mắt, bàn tay nhỏ giơ lên, khẽ lắc lắc như chào.

“Ừ, vậy nhé, mai gặp rồi bàn tiếp.” Anh cúp máy, không đi lại gần, chỉ lười nhác tựa vào bệ cửa sổ. Cổ áo sơ-mi mở hai nút, ánh đèn pha lê trên trần hắt xuống gương mặt anh một lớp sáng mơ hồ, khiến đường nét thêm phần mềm mại.

Nhìn qua, như thể đang rất dễ nói chuyện.

Cô rón rén từng bước nhỏ lại gần, ngước mắt cười:
“Anh hôm nay về sớm thế?”

“Có lẽ do em về muộn, nên mới thấy anh về sớm thôi?” Chu Chỉ Nguyên đi đến bàn làm việc ngồi xuống, màn hình máy tính vẫn mở kịch bản [Mười Năm Tình Đầu].

“Em có việc mà.” Lâm Nhuận Cẩm theo sau, khóe mắt thoáng lướt qua mấy chữ quen thuộc trên màn hình, tim không hiểu sao khẽ thắt lại, cố ra vẻ thản nhiên hỏi:

“Công ty anh có người tham gia bộ phim này à?”

Ngón tay Chu Chỉ Nguyên trượt vào ngăn kéo, chạm đến thứ kim loại lạnh buốt, vừa đáp: “Có thể.”

Ngay giây tiếp theo, một chiếc chìa khóa xe được đặt gọn trong tay Lâm Nhuận Cẩm.

“Em có bằng lái đúng không?”

“Có.” Lâm Nhuận Cẩm nhìn chiếc chìa khóa xe trong tay, ngạc nhiên hỏi:

“Cho em sao?”

Chu Chỉ Nguyên bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, đưa lên mũi khẽ ngửi. Thực ra anh không ngửi tay cô, mà là ngửi hương vị nhàn nhạt vương trên quần áo. Anh cau mày, không che giấu sự chán ghét:

“Lâm Nhuận Cẩm, anh không chịu nổi cái mùi trên người em mỗi lần đi tàu điện hay xe buýt về. Lẫn lộn đủ thứ mùi khó ngửi.”

“Có à?” Cô cúi đầu hít nhẹ lên vai, rõ ràng chỉ còn hương nước hoa của mình thôi mà? Ít ra cô thì chẳng ngửi thấy gì khác.

Thấy dáng vẻ ngơ ngác đó, cơn bực trong lòng anh lại dâng lên, giọng không mấy hòa nhã: “Có người hút thuốc, em còn cố đứng sát bên cạnh à?”

Hút thuốc? Lâm Nhuận Cẩm nhớ lại, đúng rồi, lúc Lục Lệ từ quán cà phê đi ra có châm thuốc. Vì phép lịch sự, cô không tiện tránh xa, có lẽ lúc đó khói bám vào.

“Chắc lúc chờ xe có người hút thuốc cạnh em… Em đi tắm thay đồ nhé.”

Trong mắt Chu Chỉ Nguyên, dáng vẻ lúc này của cô càng giống đang chột dạ che giấu. Nơi chờ xe thì rộng cỡ nào? Sao cứ phải đứng cạnh hắn?

Anh kéo cô ngồi hẳn xuống đùi mình, ngón tay chạm vào phần bụng phẳng lì, thấp giọng ra lệnh: “Ngồi lên đây.”

Khóe môi Lâm Nhuận Cẩm giật nhẹ.

Quả nhiên, Chu Chỉ Nguyên miệng thì ra vẻ chán ghét, nhưng lại cứ nghiện hơi thở của cô, càng ghét càng muốn gần.

Cô nghe lời, ngoan ngoãn ngồi vững, theo thói quen vòng tay ôm lấy cổ anh.

Anh đưa tay vén lọn tóc xõa trước trán cô, giọng trầm:
“Hôm nay đi đâu?”

“Chuyện riêng thôi.” Ánh mắt cô thoáng lảng tránh, rồi lại nhìn anh, mỉm cười đầy trêu chọc:
“Anh không tò mò sao?”

“Không.”

Cô dí sát mặt, cười khúc khích:

“Có phải anh chỉ mạnh miệng thôi không?”

Anh thản nhiên đẩy gương mặt cô ra:
“Em đúng là giỏi tưởng tượng.”

“Vậy… tối nay có muốn không?”

“… Em chẳng phải từng nói không muốn à?”

Lâm Nhuận Cẩm dụi mặt vào lồng ngực anh, bàn tay nhỏ bắt đầu không an phận mà lần xuống:
“Anh muốn thì em cũng muốn.”

Yết hầu Chu Chỉ Nguyên khẽ trượt lên xuống, giọng trầm khàn:

“Có phải lại làm chuyện gì giấu anh không?”

“Không phải chuyện gì mờ ám đâu… chỉ là việc riêng của em.” Đầu ngón tay cô khẽ cào lên lớp vải quần âu sang trọng, rồi khum trọn cả bàn tay. Cúi mắt nhìn xuống, sự đối lập khiến bàn tay cô trở nên bé nhỏ đến đáng thương.

Chu Chỉ Nguyên trầm ngâm chốc lát, lạnh nhạt:
“Xem ra anh đoán không sai… lại làm trước rồi mới định báo anh sau, phải không?”

“Ừm… anh đừng giận mà. Em không nói trước, vì thấy đây là việc của em, chẳng nên lôi anh vào. Định nếu thành công sẽ kể, nhưng giờ xem ra khả năng chẳng lớn.”

Anh hơi ngừng nửa nhịp, liếc sang cô:

“Anh đoán ra rồi. Lại nhận quảng cáo đúng không?”

“Em là kẻ vô danh, làm gì có nhiều tài nguyên quảng cáo thế.” Lâm Nhuận Cẩm ngẩng đầu, giọng mềm mại, “Anh đừng đoán nữa. Rồi em cũng sẽ nói thôi. Dù sao thì anh cũng sẽ giận thôi, sao phải giận sớm làm gì cho phí sức?”

Chu Chỉ Nguyên thản nhiên: “Anh chẳng rảnh để giận em. Em thích tự xoay thì cứ xoay, xảy ra chuyện thì tìm người khác mà lo. ‘Anh họ’ này sẽ không thay em dọn đống bừa bộn đâu.”

Trong lòng Lâm Nhuận Cẩm lẩm bẩm: giờ chẳng phải đang giận sao.

Cô cúi mắt, quả nhiên khi người đàn ông này nổi giận, thứ cô đang nắm trong tay liền trở nên vừa nặng nề, vừa đáng sợ.

Cô không dùng sức, chỉ để lòng bàn tay xoay vòng, ma sát chậm rãi.

“Đến giờ mà vẫn chưa biết sao?” Chu Chỉ Nguyên giữ chặt tay cô, ghé xuống tai, giọng khàn như ra lệnh:
“Nắm chặt hơn. Tay kia cũng đừng để không, thử xuống dưới.”

Bàn tay anh cũng chẳng chịu rảnh, rất nhanh đã chiếm lấy những đường cong mềm mại trước mặt.

Lâm Nhuận Cẩm ngửa cổ, thở gấp, thì thầm:
“Em biết mà… không cần anh dạy đâu.”

“Những gì em biết, chẳng phải đều do anh dạy?” Hơi thở anh dần trở nên nặng nề, kéo vạt váy cô lên, thấp giọng, “Đừng dùng tay nữa, vụng lắm.”

Rõ ràng gương mặt anh lại ngập tràn kh*** c*m.

“Vậy thì… dùng cái gì?”

Vừa dứt lời, cô thấy anh đưa tay mở ngăn tủ, lấy ra thứ từng dùng lần trước, dường như vẫn còn sót lại một cái.

Chu Chỉ Nguyên xé bao bì, đặt vào tay cô, rồi ghé sát tai, thì thầm một chữ cái 

Trong hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh, chính là chữ B*.

*“B” để ám chỉ Bao (bao cao su).

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...