“Đừng sợ. Tôi không phải người xấu. Cậu tên gì?”
“Ưu Tễ…”
“UG? Tên đầy đủ thì sao? Quên đi, trên đời này, ai cũng có nỗi khổ riêng; tôi cứ gọi cậu là UG thôi. Tôi tên Kiwi, cách phát âm giống tên một loài chim.”
Phiên âm tên Ưu Tễ là ‘Youji’ (忧霁), đọc giống UG trong tiếng Anh.
“Chào… Chào anh. Anh có thể giúp tôi được không? Tôi chẳng có nơi nào để đi cả.”
“Cậu có phải dân tị nạn không?
“Hả?”
“Chắc là vậy rồi. Cậu đến trường đại học với tôi đi. Lát nữa tôi có lớp, cậu cứ đợi tôi ở văn phòng. Sau đó, tôi sẽ hỗ trợ cậu liên lạc với chính phủ để tìm người thân.”
–
Khe nứt không có đồng hồ, nên Ưu Tễ cũng không biết mình đã sống ở đó được bao lâu.
Cậu cắt mái tóc dài ngang lưng vì nó quá bất tiện. Hơn nữa, ở nơi đây, có ai thưởng thức mái tóc này nữa đâu.
Cậu thường đọc sách, thỉnh thoảng viết một vài đoạn văn bằng nét bút đẹp đẽ, đều đặn. Thậm chí, cậu còn học cách chơi game console với Chủ Nhà; bọn họ đã đứng ngay trước TV, chơi tennis với nhau.
Mãi đến một ngày nọ, cậu đưa ra quyết định của mình.
Ưu Tễ muốn đi đến một nơi kia. Cậu không biết nó ở đâu, tên nó là gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được một giọng nói mạnh mẽ, rõ ràng đang gọi cậu từ đâu đó. Nơi ấy chính là cuộc sống mà cậu nên hướng tới.
Cậu chọn một cánh cửa rồi bước vào, đi đến thế giới vô định, nơi chiến tranh và bão tố hoành hành.
Cậu tưởng mình đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, không còn nhẫn nhục như trước. Thế nhưng, ngay khi đặt chân lên vùng đất lạ, cậu vẫn sợ hãi đến mức run lẩy bẩy.
Những tòa nhà khổng lồ tỏa ánh kim loại, mặt đất bị bao phủ bởi sự tàn phá, có tiếng gào thét yếu ớt của máy móc trong màn sương mù dày đặc, tiếng điện tử lan truyền giữa những công trình kiến trúc có hình dạng kì lạ… Người ta không thể tưởng tượng được những gì mình chưa từng thấy. Đối với Ưu Tễ, thế giới này đã vượt qua nhận thức của cậu.
Sau đó, cậu gặp ngài Kiwi. Anh là giảng viên của một trường đại học. Trong tay anh hiện đang có rất nhiều dự án nghiên cứu, nên anh ấy bận tối mặt tối mũi.
Khi xác nhận rằng UG thực sự không còn nơi nào để đi, Kiwi đã tạm thời để cậu ở nhà mình.
–
Ban đầu chỉ là ở tạm, nhưng cuối cùng lại trở thành ở lâu dài.
Ở bên cạnh Kiwi, UG không chỉ dần dần hiểu được lẽ thường tình của thế giới, mà còn biết được một điều đáng sợ hơn: thế giới này đang trải qua chiến tranh, mỗi phút trôi qua đều có rất nhiều người chết.
Ma quỷ trong vũ trụ há miệng, gặm nhấm quê hương của bọn họ từng chút một.
Ừ, vũ trụ. Những gì đang xảy ra ở đây không phải là tranh chấp giữa các quốc gia, mà là một ngọn lửa quét qua toàn bộ hành tinh.
UG cần học hỏi nhiều, tự làm việc để nuôi sống chính mình. Tất nhiên, Kiwi hoàn toàn có khả năng nuôi cậu, nhưng cậu không muốn như thế. Cậu không mong bản thân lại trở thành con người như trước.
UG trở nên bận rộn, hiếm khi có cơ hội để chiêm nghiệm quá khứ.
Khi vô thức nghĩ về quá khứ và hiện tại, cậu đã ở bên cạnh ngài Kiwi suốt năm năm.
Đêm đó, UG. đang lau bồn tắm. Tóc cậu bây giờ chỉ dài đến ngang vai, được buộc thành một chùm nhỏ sau đầu. Cậu mặc quần đùi làm bằng vải thoáng khí nhân tạo, đi chân trần, để ngực trần.
Hoàn thành công việc, cậu đứng thẳng dậy rồi nhìn vào gương. Trong gương là một người đàn ông trên dưới ba mươi, không còn xanh xao, yếu ớt, u sầu như trước. Tạng người cậu vẫn thiên gầy, nhưng có những đường cơ rõ ràng; ở bụng dưới còn một vết sẹo do mổ ruột thừa để lại.
UG chợt cười lớn. Cậu khó có thể nhớ mình ngày xưa trông như thế nào. Người trong gương bây giờ chính là cậu. Đây chính cuộc sống khiến cậu cảm thấy mãn nguyện.
Bất chấp sự thiếu hụt nguồn cung và chiến tranh liên miên, cậu vẫn không nhung nhớ cuộc sống xiêm áo, mĩ vị mình từng có.
Tiếng nhạc vang lên sau những tấm rèm hạt, những đêm dài trên ghế lót lụa, tất thảy đều như câu chuyện của ai đó trên trang sách.
Trong phòng vang lên tiếng ho dồn dập. Ưu Tễ đặt đồ đạc trên tay xuống, chạy qua thì thấy ngài Kiwi đang tựa vào đầu giường, toàn thân run rẩy vì đau.
UG rót nước cho đối phương và vuốt lưng anh cho đến khi anh ổn định lại.
Ngài Kiwi bị thương trong chiến tranh, từ đó sức khỏe anh ấy yếu dần. Trong những năm đầu, anh có thể tạm thời duy trì sức khỏe bằng cách can thiệp y tế. Trong năm năm qua, khi chiến tranh ngày càng nghiêm trọng, điều kiện sống của người dân cũng sa sút. Anh không thể được chữa trị kịp thời như trước nữa. Giờ đây, anh yếu đến mức gần như không thể đứng vững trước bàn thí nghiệm.
“Cảm ơn em.” Ngài Kiwi đặt ngón tay lên tay UG.
Cậu muốn đáp lại rằng: Em mới phải là người cảm ơn; em rất biết ơn anh vì tất cả những gì em đang có.
Tuy nhiên, cậu chưa kịp nói gì thì có tiếng gõ cửa dồn dập.
Đó là một chàng trai từ biệt đội tác chiến. Cậu ta mang đến tin tức về tình hình chiến sự bất ổn. Hạm đội quân sự gặp phải một cuộc tấn công bất ngờ, nhiều tuyến phòng thủ đã bị xé nát. Thành phố này là một pháo đài ẩn sau một khu rừng nhiệt đới. Kẻ thù sẽ sớm tập kích, tấn công nơi đây.
Ngài Kiwi là một nhân tài khoa học công nghệ được bảo vệ, bởi thế cho nên biệt đội tác chiến đến đây để thông báo điều chuyển khẩn cấp cho anh. Bọn họ còn đưa đến một bức thư được bảo mật riêng, chỉ có ngài Kiwi mới biết cách giải mật khẩu trên phong bì.
Trên đường đi, ngài Kiwi đọc bức thư mật này một mình.
UG ở bên cạnh anh, giữ lễ nghĩa mà không liếc sang.
Bọn họ được đưa đến một nơi trông giống đài thiên văn. Trong phạm vi mấy trăm dặm bên ngoài, nơi này được nguỵ trang bằng ảnh ảo.
“Chúng ta không có thời gian.” Sau khi đã ổn định chỗ ở, ngài Kiwi nói như thế.
Mặc dù không hiểu tình hình cụ thể, nhưng UG có thể mơ hồ cảm nhận được rằng tuyến phòng thủ cuối cùng sắp bị đánh vỡ. Một khi tình huống xấu nhất xảy ra, không chỉ là các thành phố bị quét sạch, mà còn bao nhiêu triệu dân trở thành đối tượng thí nghiệm hoặc nô lệ. Đó là sự hủy diệt của toàn bộ nền văn minh.
Ngài Kiwi bật màn hình thiết bị đầu cuối cầm tay, mở bản đồ rồi yêu cầu UG đỡ anh đến một trong các phòng điều khiển.
Anh không có đủ thuốc uống trong mấy ngày qua, nên phải nhờ người khác giúp mình đi lại.
“Có chuyện này tôi chưa nói với em.” Kiwi vừa ho, vừa nói: “Tôi đã tham gia vào một kế hoạch, một kế hoạch nhằm bảo vệ văn minh nhân loại khỏi bị xóa sổ.”
Ấn phẩm giấy bị thiêu rụi, máy móc kim loại bị nấu chảy, thông tin điện tử càng dễ dàng bị xóa bỏ hơn. Nếu có ai muốn nền văn minh nhân loại biến mất hoàn toàn, bọn chúng có thể dễ dàng làm điều đó.
Kẻ thù trong vũ trụ không chỉ muốn chinh phục, mà còn muốn xóa bỏ mọi dấu vết tồn tại của loài người. Trong tương lai, bọn chúng sẽ nắm trong tay toàn bộ hành tinh, còn văn hoá của người dân bản địa trên hành tinh này sẽ bị rửa trôi, giống như lớp đất trên trái cây, rau củ vậy.
Tuy nhiên, dấu chân của con người không chỉ dừng lại ở một hành tinh, bởi vì bọn họ còn có những trạm không gian rộng lớn nằm sâu trong vũ trụ, cộng thêm một số tàu mẹ được gửi đi khám phá các thiên hà khác.
Khi một hành tinh gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ trở thành người vô gia cư, nhưng đồng thời, bọn họ cũng là niềm hi vọng cuối cùng để bảo vệ nền văn minh hành tinh.
Ngài Kiwi cho biết: “Những lịch sử, văn học, nghệ thuật, công nghệ này không thể rơi vào tay quái vật, cũng không thể bị tiêu hủy trong tay chúng ta. Chúng ta phải cất giữ chúng ở một nơi an toàn. Một ngày nào đó, các thế hệ con cháu sẽ giành lại hành tinh này, lấy lại tự do, sau đó tìm thấy và kế thừa tất thảy.”
Kiwi ấn lòng bàn tay lên công tắc cảm ứng, một cánh cửa kín hình lưỡi liềm từ từ mở ra.
Căn phòng rất nhỏ, ở giữa có một thiết bị giống như một cái quan tài được kết nối với một bảng điều khiển nhỏ.
Ngài Kiwi nói tiếp: “Đây là dự án mà tôi và các đồng nghiệp đã bí mật nghiên cứu. Mục đích của nó là bảo tồn nền văn minh nhân loại nhiều nhất có thể trong tình huống xấu nhất.”
“Bảo tồn bằng cách nào?” UG hỏi.
Kiwi giải thích: “Chắc em cũng biết công nghệ có thể chuyển đổi mọi thứ thành dữ liệu số, còn con người có cách giải mã chúng. Tuy nhiên, việc ghi nhận dữ liệu lại cần một bộ nhớ khổng lồ. Nếu muốn giữ lại toàn bộ kiến thức trên thế giới, thì cần bao nhiêu thiết bị lưu trữ?”
“Dùng một, hai con chip đương nhiên không thể chứa hết chừng này thông tin. Đừng tưởng bộ nhớ bây giờ trông nhỏ như thế, chỉ cần chuẩn bị nhiều hơn là được… Không, thực ra còn lâu mới đủ. Chúng ta cần một số lượng lớn bộ nhớ với dung lượng cao.”
“Việc tập hợp các sản phẩm điện tử khổng lồ ở một nơi quá rủi ro. Như vậy, liệu có cách nào để cất giữ các thiết bị càng tách biệt càng tốt không? Làm thế cũng không hay, bởi vì nếu một số bị mất hoặc hư hại, thì sẽ xuất hiện lỗ hổng trong nền văn minh.”
Kiwi nói rồi nhờ Ưu Tễ giúp mình ngồi xuống cạnh ‘quan tài’. UG cảm thấy không thoải mái, nhưng cậu vẫn nghe theo. Nói đi nói lại, căn phòng này chẳng có cái ghế nào.
“Bởi lẽ đó, chúng tôi quyết định thế này.” Ngài Kiwi dựa vào quan tài: “Ngoài sử dụng các thiết bị điện tử thông thường để lưu trữ, cất giấu chúng, chúng tôi còn sử dụng cả con người.”
“Con người?”
“Đúng vậy. UG, em có biết rằng trên thực tế, tất cả các máy tính trên thế giới cộng lại cũng không thể lưu trữ nhiều như bộ não con người không? Hơn nữa, dự án của chúng tôi không giới hạn trong việc sử dụng bộ não con người, mà là toàn bộ các mạng lưới thần kinh. Chỉ cần một người là có thể chứa đựng tất cả tri thức trên hành tinh.”
Kiwi nói, sau đó vỗ nhẹ lên quan tài, chỉ xung quanh: “Những gì em đang nhìn thấy không phải là một căn phòng, mà là phi thuyền thoát hiểm nhỏ. Khi nhận được đường truyền, một người sẽ nằm trong thiết bị, một người khác kích hoạt chương trình để đóng băng đối phương trong khoang chứa hỗ trợ sự sống. Phi thuyền thoát hiểm sẽ được gửi vào vũ trụ, chương trình cài sẵn sẽ xác định nơi ẩn náu cho nó trên bất kì hòn đảo biệt lập trước khi cạn kiệt năng lượng. Để tránh bị kẻ thù tìm ra, nó sẽ ở trạng thái im lặng trong năm mươi năm; sau đó, nó sẽ tự động gửi mật khẩu đến các thiết bị cùng tần số của con người.”
UG nhìn xuống khoang chứa hình quan tài: “Mạng sống của người đó có thể tiếp tục được duy trì sau khi cạn kiệt năng lượng không?”
“Được thêm vài trăm năm thôi. Nếu sau này không có ai phát hiện hoặc tìm ra quan tài băng, thì người ta sẽ chết trong đó.”
“Trước đó thì sao?” UG hỏi.
“Trước đó?”
“Nếu bộ não và cơ thể của một người chứa đựng nhiều kí ức, nhiều thông tin như vậy… Liệu người đó có còn là ‘con người’ ban đầu không?”
Ngài Kiwi đưa tay vỗ nhẹ vào gáy UG: “Em quả thực là trợ thủ kiêm học trò giỏi của tôi. Đúng vậy, sau khi tiếp nhận thông tin, ‘bản thể’ của người đó không còn tồn tại nữa. Phải ‘dọn’ hết nhân cách thì mới có không gian lưu trữ. Thế hệ tương lai có thể sử dụng các công cụ để lấy thông tin từ cơ thể đó, nhưng họ sẽ không thể nói chuyện với người nọ nữa, bởi lẽ người ấy đã trở thành bộ nhớ, còn con người thật thì chết từ lâu rồi.”
Ngài Kiwi nói đến đây thì mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống.
UG vội vàng hỏi thăm. Môi anh ấy run rẩy: “UG, tôi xin lỗi. Tôi… Tôi xin lỗi em nhiều.”
“Tại sao anh lại xin lỗi?”
“Tôi cần… Em làm việc này.” Kiwi nhìn vào mắt cậu: “Tôi cần em làm người nhận thông tin, sau đó bay ra vũ trụ.”
Trong năm năm qua, đội ngũ tham gia dự án đã sàng lọc những người có thể chịu được việc truyền tải thông tin. Vô số thanh niên nam nữ đã trải qua các cuộc kiểm tra bí mật.
Có hơn mười người được chọn, nhưng hiện tại một số người đã chết hoặc mất tích. Ngay thời điểm quan trọng này, ngài Kiwi chỉ có thể tìm được hai người phù hợp, một người là UG, người còn lại chính là anh.
Tuy nhiên, anh không thể tự mình hoàn thành việc này. Thứ nhất, phải có người thực hiện các thao tác phức tạp bên ngoài cho quá trình truyền tải, nghĩa là UG không thể làm thay anh. Thứ hai, bọn họ không thể tìm bừa một nhà khoa học nào hỗ trợ, bởi lẽ nguy cơ rò rỉ bí mật, bị kẻ thù phát hiện. Lí do quan trọng nhất là vì ngài Kiwi đã lớn tuổi, thể chất yếu, nên có thể sẽ chết trong quá trình truyền tải hoặc đóng băng. Như vậy, kế hoạch sẽ thất bại.
Bởi thế cho nên người phù hợp nhất chính là UG.
Hiểu được vấn đề, UG nâng mặt ngài Kiwi, đặt một nụ hôn lên trán anh.
“Ừ, em đồng ý.” UG nói.
Ngài Kiwi vòng cánh tay hơi run rẩy của mình quanh người cậu, trao cho cậu một cái ôm chặt.
Khi nằm trong thiết bị, UG hít một hơi thật sâu, nhìn lên trần nhà hình tròn mà có cảm giác như thể đã quay trở lại thời điểm mấy năm trước khi vừa tỉnh dậy trong căn phòng trắng.
Lần ấy, cậu đã chết rồi. Khi mở mắt, những kí ức bi thảm, nhục nhã vỡ ra thành từng mảnh. Những mảnh vỡ biến thành đá lót đường để dẫn cậu đến hiện tại, bước vào một cuộc sống mà cậu không thể tưởng tượng được.
UG biết cậu sẽ không tỉnh lại sau lần nhắm mắt này nữa. Nhưng cậu không sợ hãi, oán than. Hiện tại cậu không chết oan uổng, cũng chẳng phải do hèn nhát, mà là cam tâm tình nguyện.
UG cố nhớ lại ‘Ưu Tễ’ là người như thế nào.
Người ấy trẻ tuổi, gầy gò, tính cách hiền lành, mặc chiếc áo trắng mỏng tang trong đêm tháng Mười Hai đầy tuyết ngước lên nhìn bầu trời xám xịt. Giống như giọt nước trên lá, cậu ấy sẽ trượt xuống, rơi xuống cát bụi, vỡ tan tành.
Hôm nay, mình sẽ nhắm mắt lại, rồi về với thinh không.
Lần này, mình không rơi nữa, không chìm xuống nữa. Mình sẽ biến thành ánh sáng, bay lên bầu trời.
Đầu của UG đã được cố định, máy móc hiển thị đồng hồ đếm ngược để báo hiệu thiết bị truyền dẫn – hỗ trợ sự sống sắp khởi động.
Trước khi thiết bị đóng lại, ngài Kiwi cố rướn người về phía trước. Đôi môi họ chạm nhau rồi phải tách ra ngay.
Dần dần, UG không còn nghe được âm thanh nữa, ý thức bắt đầu tiêu tan, cơ thể bất tỉnh.
Cậu không biết mình rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng khi nào, cũng không nhìn thấy phi thuyền thoát hiểm được phóng vào không gian.
Cậu không thể nhìn thấy những giọt nước mắt vỡ òa của ngài Kiwi khi anh nhìn lên bầu trời, cũng như không thể nhìn thấy cảnh tượng bi thảm khi kẻ thù phá hủy toàn bộ pháo đài.
Kí ức cuối cùng trong đầu cậu là nụ hôn đó và cuộc trò chuyện cuối cùng với ngài Kiwi.
“Tôi sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.” Ngài Kiwi nói.
“Ừ.” UG đưa tay lau nước mắt trên mặt nhà khoa học: “Nhưng nếu thành công, sau này sẽ có người nhớ đến chúng ta, viết tên chúng ta cạnh nhau.”
“Tôi vẫn chưa biết tên thật của em là gì.” Kiwi hơi nhích ra xa, gõ vài lệnh trên bảng điều khiển.
“Tên em là Ưu Tễ, không phải là viết tắt hay một chữ cái, mà là hai từ có ý nghĩa.”
Cậu mỉm cười.
“’Ưu’ có nghĩa là nỗi buồn, sự lo âu, còn ‘Tễ’ là bầu trời trong xanh sau cơn mưa.”
