Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia

Chương 3: Nhà thám hiểm vô danh



Nhà Khai Phá sơn vàng hạ cánh trên tiểu hành tinh R-442-M. Nó gập cánh lại, thả ra một con robot siêu nhỏ để thăm dò thành phần của không khí.

‘Nhà Khai Phá’ vừa là tên phi thuyền, vừa là tên của một lực lượng đặc biệt. Trong cuộc chiến tranh ba trăm năm trước, loài người đã mất đi hành tinh quê hương và hầu hết các hành tinh mà bọn họ di cư đến. Sau đó, những người tử vì đạo giành được chiến thắng trong cục diện hiểm nguy, đảo ngược tình thế. Thông qua những cuộc đối đầu, đàm phán liên tục, con người dần giành lại thế giới của mình.

Lúc bấy giờ, hòa bình đã trở lại trên vùng đất, con người bắt đầu tìm kiếm những chiếc phi thuyền thoát hiểm do tổ tiên mình phóng ra.

Những khoang thuyền ấy chứa đựng tinh hoa công nghệ, văn hóa quý giá không bị chiến tranh phá hủy, cũng như linh hồn của những anh hùng đã tình nguyện hi sinh mạng sống.

Đội chịu trách nhiệm tìm kiếm được gọi là ‘Nhà Khai Phá’. Mấy thập kỉ qua, bọn họ vẫn bền bỉ tìm kiếm bằng cách cử những người giàu kinh nghiệm đi điều tra những nơi phát đến tín hiệu.

Robot siêu nhỏ gửi lại kết quả thăm dò, cho thấy không khí ở đó thích hợp để sinh tồn. Cửa phi thuyền mở ra, hai người lính bước xuống.

Người cao khoảng một mét tám là Parral. Cậu ấy cao to, với mái tóc vàng ngắn và gương mặt búng ra sữa, chỉ mới ngoài hai mươi. 

Người còn lại cao phải đến hai mét là Hải Phong, đến từ hành tinh Sierras.

Người Sierras có nước da đỏ quạch, thân hình cường tráng với cái đuôi dài. Nghe nói Hải Phong trông yếu hơn những người Sierras khác, nhưng nếu so với người bình thường, hắn ta vẫn lực lưỡng như núi.

Cuộc chiến trước đây chính là giữa con người với người Sierras. Ba trăm năm đã trôi qua, hiện tại, hai bên đã kí nhiều hiệp ước hữu nghị để kiểm tra, cân bằng lẫn nhau, từ đó không còn xung đột vũ trang nữa.

Sự tương tác giữa hai chủng tộc ngày càng diễn ra thường xuyên hơn. Parral gặp Hải Phong tại căn cứ không gian của con người. Hắn từng là phóng viên của hành tinh Sierras, nhưng bây giờ đang mắc kẹt tại nơi đây.

“Nếu thứ em muốn tìm thực sự ở đây, thì bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Hải Phong hỏi.

“Tất nhiên là quay lại rồi.” Parral bước về phía trước, cầm một thiết bị đầu cuối cá nhân. Phi thuyền Nhà Khai Phá của cậu ấy phát hiện ra một tín hiệu gần đó.

Hải Phong gật đầu: “Nếu thực sự tìm được ‘Sao Mai’, có khi lại được trao huân chương.”

Sao Mai chính là thứ nằm trong phi thuyền thoát hiểm cách đây ba trăm năm. Mọi người đặt cho nó cái tên này nhằm so sánh nó với những ngôi sao trên bầu trời sáng sớm. 

“Có khi. Có khi… Người ta không xem mình là tội đồ nữa.” Parral nói.

“Không tấn công chúng ta, không dùng những từ ngữ cay độc như thế để nói về chúng ta.” Hải Phong tiến lại gần hơn, vòng cánh tay mạnh mẽ của mình quanh cổ Parral.

Parral quay sang hôn lên cằm đối phương.

Bọn họ là một cặp. Tình yêu đồng giới không còn là rào cản đối với con người, nhưng mối quan hệ của họ vẫn gây sốc, bởi lẽ hai người thuộc hai giống loài khác nhau. 

Hơn nữa, ba trăm năm trước, người Sierras đã phát động cuộc chiến tranh chống lại loài người.

Mối quan hệ giữa Parral và Hải Phong bị vạch trần, trở thành một vụ bê bối trong quân đội Nhà Khai Phá. Không ai chúc phúc cho họ, một số những người phản đối cực đoan thậm chí còn dọa giết họ.

Vì vậy, hai người đã tình nguyện thực hiện các nhiệm vụ tìm kiếm lưu động, lái những máy bay nhỏ cách xa căn cứ, cách xa căn nhà của chính mình

Không khí trên tiểu hành tinh R-442-M thích hợp cho con người thở, nhưng lại có sự chênh lệch khá lớn giữa nhiệt độ ngày và đêm. Nhiệt độ dễ chịu vào ban đêm, nhưng vô cùng nóng vào ban ngày.

Parral và Hải Phong tính toán thời gian ban ngày, sau đó đi sâu hơn vào hang động nơi phát ra tín hiệu.

Do thiếu kinh nghiệm thám hiểm hang động nên cuộc hành trình của hai người rất khó khăn. Parral khá cao so với người bình thường nên thường xuyên va chạm, cộng thêm Hải Phong với chiều cao quá khổ. May mắn thay, các thiết bị đầu cuối cá nhân có thể lập bản đồ các tuyến đường đã đi qua, tránh đi đường vòng, tiết kiệm thời gian di chuyển.

Hai tiếng trước bình minh, bọn họ cuối cùng cũng tìm thấy cửa.

Sao Mai bị đất đá bao phủ, chỉ để lộ một cánh cửa nhỏ, giống như một viên ngọc ẩn trong con trai.

Hai người họ reo lên vì phấn khích, ôm hôn nhau, thậm chí còn hôn cả lớp kim loại bẩn bên ngoài phi thuyền thoát hiểm nhỏ. Khi đã bình tĩnh lại, bọn họ dùng dung dịch để mở cửa khoang thuyền. Parral bước vào, cẩn thận kéo vật chứa quan trọng nhất ra.

Tàu thoát hiểm đã hết điện nhưng vật chứa này vẫn hoạt động. Nghe nói nó cũng sắp hết tuổi thọ rồi, nếu trong vòng vài thập kỉ mà không tìm ra thì có thể sẽ chẳng bao giờ tìm thấy nữa. 

Trở lại mặt đất, cả hai vẫn còn phấn khích. Bọn họ đã làm được, đã tìm thấy thứ vô số những Nhà Khai Phá đang tìm kiếm.

“Tốt quá. Chúng ta có thể về sớm hơn.” Parral ngồi vào ghế lái, xoa tay: “Hải Phong, anh gửi tín hiệu liên lạc đến tàu mẹ lớn gần nhất để có thể tiết kiệm thời gian…”

Nói được nửa câu, Parral khựng lại, bởi vì cậu cảm thấy họng súng lạnh ngắt kề vào sau đầu mình.

Hải Phong chĩa súng vào đầu Parral. Cái đuôi dài của hắn duỗi ra, cuốn phăng khẩu súng lục giắt trên thắt lưng cậu.

Cái đuôi linh hoạt đó có thể mang lại phép màu trong lúc hai người thân mật. Lúc này đây, nó đang mang lại lợi thế cho Hải Phong. 

“Đưa mã điều khiển cho tao.” Hải Phong ra lệnh.

Từ trước đến nay, người có quyền kiểm soát cuối cùng đối với máy bay là Parral. Cậu là người nắm giữ tất cả các mã gốc.

Tất nhiên, Parral sẽ không dễ dàng bị khuất phục như vậy. Cậu đã tắt hết hệ thống đèn khi Hải Phong không chú ý.

Tiếng nghiến răng rợn người vang lên trong cabin, một vài luồng ánh sáng b*n r* cắt qua bảng điều khiển và bên trong cabin, thỉnh thoảng chiếu sáng khuôn mặt của hai người.

Xét về cận chiến, con người vốn không phải đối thủ của người Sierras. Khẩu súng rơi ra xa, Hải Phong đè Parral xuống đất, đôi tay khỏe mạnh của hắn siết chặt cổ cậu ấy.

“Xin lỗi em yêu.” Hải Phong nói bằng giọng phổ thông đặc sệt: “Nhưng ‘tuần trăng mật’ của chúng ta sắp kết thúc rồi.”

“Mày là… Gián điệp.” Parral vùng vẫy dữ dội, khẳng định chứ không hỏi.

Hải Phong cười rồi càng phát lực tay. Tuy nhiên, hắn không ấn quá mạnh vào khí quản vì muốn giữ mạng Parral. 

Hắn túm lấy cổ Parral, nhấc bổng cậu lên rồi đi về phía cửa sập.

“Những gì mày đang tìm ấy à, cấp trên của tao cũng đang tìm đấy. Bây giờ tìm ra rồi, cuối cùng tao cũng có thể thoát khỏi mày, Parral. Mấy năm qua, tao chưa từng thỏa mãn khi ngủ với mày. Cơ thể mày quá yếu ớt, tao sợ mình sẽ vô tình giết mày. Nghe đây, mày lập tức giao mã điều khiển cho tao. Nếu nghe lời, tao sẽ nhốt mày trong khoang thoát hiểm của Nhà Khai Phá, sau đó phóng nó ra ngoài để mày vẫn có cơ hội sống sót. Mày từ chối thì tao sẽ bẻ gãy tất cả các khớp xương của mày, ném mày xuống hành tinh này cho mày từ từ nếm thử sức nóng của ban ngày.”

Hải Phong kẹp cổ Parral, cái đuôi của nó di chuyển một cách khiếm nhã trên eo, bụng và đùi cậu y hệt như trước đây.

“Lựa chọn đi, em yêu.”

Parral đầu hàng, tiết lộ mật khẩu và vị trí của chìa khóa vật lí bí mật.

Như đã hứa, Hải Phong còng tay cậu rồi nhét cậu vào một khoang thoát hiểm dành cho một người.

Parral nhắm mắt lại, thầm đọc lời thề khi trở thành một người lính, nói vài lời muốn gửi đến những người thân đã khuất, cả tên của vị thần cậu luôn tin tưởng.

Vài giây sau, một loạt tiếng nổ vang lên bên ngoài khoang thoát hiểm.

Mặt đất rung chuyển, kim loại bị nứt toạc, toàn bộ máy bay biến dạng. Dưới ánh sáng ban mai của tiểu hành tinh R-442-M, ngọn lửa bao trùm lấy tàu vũ trụ.

Thứ cậu đưa cho Hải Phong không phải là mật khẩu thật, khóa bí mật đương nhiên cũng là giả. Vì vậy, Hải Phong không nắm được quyền kiểm soát phi thuyền.

Đây là chương trình tự hủy được thiết kế sẵn cho Nhà Khai Phá từ lâu. Khi ai đó sử dụng mật khẩu dự phòng cố định này với khóa bí mật sai, cố gắng khởi động lại hệ thống để giành quyền kiểm soát hoàn toàn, phi thuyền sẽ tự động tắt phòng điều khiển, g**t ch*t những người bên trong.

Hải Phong lừa gạt Parral, nhưng cậu cũng luôn cảnh giác với hắn.

Kể từ ngày đầu tiên khi Hải Phong trở thành cộng sự của cậu, hệ thống tự hủy này đã hoạt động từng giây từng phút, luôn luôn đề phòng người Sierras.

Parral hi vọng mình sẽ không bao giờ phải sử dụng đến hệ thống này.

Cậu mở khoang thoát hiểm từ bên trong, sau đó nhận ra một khoang khác đã bị hư hại. Phi thuyền cậu đang sử dụng chính là cái duy nhất. 

Cậu bước về phía Sao Mai – cỗ máy hỗ trợ sự sống có hình dạng giống như quan tài. Nhờ vật liệu độc đáo nên nó vẫn an toàn trong suốt vụ nổ.

Parral dùng hết sức lực để kéo nó ra, sau đó nhét vào khoang thoát hiểm một người duy nhất còn sót lại. Tay cậu vẫn bị còng, nên công việc này khá khó khăn. Khi mọi thứ đã ổn thoả, cậu thiết lập tín hiệu gọi rồi hướng đến khoang thoát hiểm, đảm bảo một tàu mẹ ở khu vực gần đó có thể tìm ra nó, cuối cùng nhấn nút để phóng khoang thoát hiểm đi.

“Sao Mai, hãy thắp sáng bình minh của chúng tôi.”

Parral ngồi xuống đất, liếc về phía phòng điều khiển chính đang bốc cháy.

Cậu nhắm mắt lại, chờ đợi cái ôm của ngọn lửa.

Chủ Nhà bị đánh thức bởi một tiếng động lớn.

Anh ngồi dậy xoa lông mày, chắc kèo tiếng động đó đến từ Phòng Tái Sinh ở cuối hành lang. Anh bước đến với vẻ ngái ngủ, mặc nguyên bộ đồ ở nhà, nhưng vừa mở cửa thì bị đấm thẳng vào mũi.

Anh kêu một tiếng rồi ngã xuống đất, co người lại rồi hét lên: “Dừng lại! Dừng lại! Tôi không phải là người xấu!”

Đối phương cũng hét rồi nhào đến. Chủ Nhà vội vã đứng dậy, chạy về phòng rồi đóng cầu thang lại. Người Tái Sinh ở bên dưới chỉ có thể nổi cơn thịnh nộ một mình trong hành lang.

Chủ Nhà lấy túi chườm đá, vừa chườm lạnh, vừa xem camera giám sát.

Chừng nào những Người Tái Sinh đưa ra được lựa chọn từ nội tâm, bọn họ mới có thể mở cửa. Bởi thế cho nên Chủ Nhà chẳng lo mình sẽ vô tình đi vào một không – thời gian khác.

Đây là lần đầu anh thấy một Người Tái Sinh giận đến thế. Cậu ấy đá mạnh vào mọi cánh cửa, vừa gào thét vừa la hét điều gì đó; phải mất hàng chục phút sau, cậu ấy mới dừng lại.

Chủ Nhà quan sát rất cẩn thận. Người Tái Sinh này mặc bộ đồ bảo hộ màu bạc có phù hiệu quân đội trên đó. Sau khi đổ mồ hôi khắp người, cậu ấy c** đ* bảo hộ bên ngoài, để lộ chiếc quần bó kiểu quân đội bên trong.

Có vẻ cậu ấy là một người lính đến từ thế giới với công nghệ tiên tiến.

“Cậu ơi, cậu thấy đỡ hơn chưa?” Chủ Nhà hỏi qua micro.

Người Tái Sinh tóc vàng giống như một chú sư tử nhỏ cáu kỉnh khó giao tiếp. Chủ Nhà mất một lúc lâu mới thuyết phục được cậu bình tĩnh lại, khiến cậu tin anh không phải ‘kẻ phản bội loài người’ hay ‘ảnh ảo người Sierras’.

Chủ Nhà cẩn thận bước xuống cầu thang, còn người lính Parral xin lỗi anh với khuôn mặt đỏ bừng.

Hiện tại, Parral đã hiểu sơ sơ tình hình. Mặc dù vẫn còn trong cơn sốc, nhưng ít nhất cậu cũng hiểu Chủ Nhà không phải là người xấu.

Như thường lệ, Chủ Nhà đưa cậu vào phòng khách. Ngồi trên ghế sofa, vừa nói chuyện, vừa uống cà phê tốt hơn so với đứng ở hành lang kì lạ này. 

“Tôi không thể quay trở lại không – thời gian ban đầu sao?” Sau khi tìm hiểu thêm về khe nứt này, Parral cúi đầu hỏi.

“Không.” Chủ Nhà nói: “Trong cùng một không – thời gian, mỗi người chỉ có một cuộc hành trình cuộc đời. Cho dù có sống tiếp vì một lí do nào đó, cậu cũng không bao giờ quay lại thế giới ban đầu được. Không phải là tôi không cho phép, mà điều đó đơn giản là bất khả.”

Người lính gật đầu, trông khá ủ dột. Chủ Nhà âm thầm so sánh cậu với người phụ nữ vừa rời đi vài ngày trước. Cô ấy qua đời trong một vụ tai nạn; sau khi tỉnh lại, cô cứ canh cánh phải quay về, không chịu chấp nhận sự thật. Cô nói máy tính cá nhân của mình chứa đầy tiểu thuyết tình yêu với hình ảnh tình yêu, cả điện thoại cũng lưu trữ nhiều phim về tình yêu – tất cả đều nằm trong ‘bộ sưu tập’ trai đẹp. Cô ấy giải thích rằng nếu mình qua đời, việc người khác tìm được mấy thứ đó còn đáng sợ hơn bị thiên thạch rơi trúng người.

Chủ Nhà mất không ít thời gian để giúp cô lấy đủ can đảm. Lúc này, anh cảm thấy Parral càng tệ hơn. 

Bỗng có tiếng động lớn vang lên, âm thanh nghe như có ai đó đập vào tường.

Người lính Parral phản ứng nhanh hơn Chủ Nhà, lập tức đứng dậy đề phòng.

Chủ Nhà đưa cậu xuống Phòng Tái Sinh. Qua cánh cửa, bọn họ có thể nghe rõ tiếng người đang khóc lóc thảm thiết, đập mạnh vào tường bên kia.

Chủ Nhà và người lính nhìn nhau.

“Đây có phải giọng nói của con người không?” Parral hỏi.

“Chắc vậy…” Chủ Nhà dựa vào tường, tiếng gào thét trong phòng có vẻ của một người đàn ông. Nhưng đối phương không thể nói được một câu hoàn chỉnh, như thể đang vô cùng sợ hãi.

Chủ Nhà bĩu môi: “Hiếm lắm mới được đón tiếp hai Người Tái Sinh trong một ngày.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...