Cánh cửa mở ra khiến một chàng trai đang khóc đến run người ngã nhào.
Cậu ấy mặc chiếc áo choàng bệnh viện rộng thùng thình có dây buộc ở phía sau, toàn thân ướt sũng; mái tóc dài, hơi xoăn dính chặt vào má. Ngay khi thấy những người đằng sau cánh cửa (nói thẳng ra là thấy Parral), cậu ấy lại sợ hãi, cuộn người vào trong phòng.
Parral và Chủ Nhà cố gắng mồi cho đối phương đi ra. Nếu bọn họ cứ đi vào trong để lôi kéo, cậu ấy lại hoảng loạn đập đầu vào tường với sàn nhà. Vì thế, bọn họ phải từ từ dẫn dắt đối phương ra ngoài, giống như dụ một con mèo trong đường ống.
Chủ Nhà mang đồ ăn đến, còn Parral ngồi khoanh chân ở cửa, nhẹ nhàng nói chuyện với cậu ta.
Khoảng mười phút sau, chàng trai trẻ trong phòng thử lấy đồ ăn Parral đã để trước cửa. Người lính còn dạy đối phương cách xé bao bì rồi cầm lên ăn thế nào.
“Đây là vị bò hầm.” Chủ Nhà dựa vào hành lang rồi nói: “Nếu cậu ấy không thích, thì tôi có vị truyền thống với cả thịt nướng; thích ăn ngọt thì ở có vị kẹo dẻo, vị bánh quy.”
Parral ngó lơ anh, tập trung giao tiếp với chàng trai trẻ ướt nhẹp trong phòng. Chủ Nhà nhìn bóng lưng cậu, không ngờ người lính này lại kiên nhẫn đến vậy, khác xa với bộ dạng tức giận vừa rồi.
Một lúc sau, người đàn ông tóc đen xoăn cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi… Tôi tên là Hải Phong.”
Ban đầu, Chủ Nhà nghĩ rằng cậu ta không nói được. Cách cậu ấy nói đúng là có hơi vấp váp.
Nghe đến cái tên này, Parral nhíu mày. Kẻ phản bội cậu cũng tên là Hải Phong.
Chủ Nhà lập tức lên tiếng: “À, lúc nãy đang nói chuyện, cậu nói kẻ giết cậu cũng tên là Hải Phong, đúng chứ? Đừng lo, cũng đừng để ý nhiều, trùng tên thôi mà. Hai cái tên này viết khác nhau. Nhiều nền văn minh thích đặt tên có ý nghĩa, nhưng ‘Hải Phong’ trong thế giới của cậu và ‘Hải Phong’ trước mặt cậu không phải cùng một từ đâu. Lí do tại sao cậu nghe nó như nhau ấy à, bởi lẽ khi Người Tái Sinh xuất hiện đến ‘khe nứt’, không còn rào cản ngôn ngữ nữa. Nó giống như bánh mì phiên dịch của Doraemon, hay TARDIS thôi.”
TARDIS với bề ngoài là bốt điện thoại màu xanh dương, nhưng thực chất là một cỗ máy du hành không – thời gian, xuất hiện trong series phim khoa học viễn tưởng Doctor Who.
Parral không hiểu những từ cuối cùng: “Cái gì? Bánh mì gì?”
Chủ Nhà nói đúng. Cậu ấy có thể hiểu ngôn ngữ, nhưng lại không hiểu ý nghĩa của những từ xa lạ này.
Chủ Nhà nói: “Không có gì, sản phẩm văn học của một không – thời gian nào đó…”
Chàng trai tên Hải Phong kia e dè nhìn bọn họ. Parral quay lại, đưa tay vỗ nhẹ vai đối phương; lần này, cậu ấy không né tránh nữa.
Cứ như vậy, Hải Phong cuối cùng cũng đi ra, được Parral và Chủ Nhà đưa trở lại phòng khách.
Bước chân của Hải Phong nhẹ nhàng, chậm rãi, như thể không quen đi bộ. Sau khi ngồi xuống ghế sofa, cậu thở dài một hơi, co chân lại, thả lỏng cơ thể rất nhiều.
Lời nói đầu tiên của cậu ấy khiến Chủ Nhà và Parral kinh ngạc.
Cậu nói thế này: “Thực ra tôi không phải là người.”
“Thế cậu là gì?” Chủ Nhà hỏi: “Trông cậu khá đẹp trai, nhưng tôi lại không biết cậu là chủng tộc gì… Hẳn là tôi chưa từng đón tiếp ai ở không – thời gian của cậu… Cậu là gì thế? Yêu tinh? Hay là ma cà rồng? Không phải, cậu vừa ăn snack khoai tây, vậy thì không phải ma cà rồng…”
“Tôi là tuyền tiên.” Hải Phong nói.
Parral không hiểu từ này, nhưng Chủ Nhà thì hiểu.
“Tuyền tiên? Thì ra thế giới của cậu dùng từ này…”
“Từ này?”
“Ừ. Tôi từng đón tiếp những người tại không – thời gian khác, từ một hành tinh, một thời đại, một quốc gia nào đó. Thế giới ấy cũng có từ ‘tuyền tiên’, nhưng đó là một sinh vật trong truyền thuyết, chứ không có thật.”
Chủ Nhà dừng lại suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Đôi khi, một số không – thời gian có những nền văn minh chồng chéo lên nhau, bởi vì nhiều khi vũ trụ có cách tiến hóa như nhau… Chắc là thế rồi.”
Parral hỏi: “Từ này là sao? Anh đừng giải thích dài dòng nữa, được không? Tôi bắt đầu không hiểu rồi.”
“Sống chậm thôi.” Chủ Nhà lắc ngón tay, quay về phía Hải Phong: “Chủng tộc các cậu sống ngoài biển, nhỉ?”
“Không chỉ ở biển.” Hải Phong giải thích: “Môi trưởng nước mặn hay nước ngọt gì cũng có tuyền tiên. Tuy nhiên, con người có thể không biết đâu, vì dân số chúng tôi thưa thớt hơn bọn họ; người thường cũng ít khi thấy chúng tôi.”
“Chân của cậu…” Chủ Nhà nhìn đôi chân thon dài, tr*n tr** của Hải Phong đang bắt chéo trên ghế sofa.
“Tôi vốn không có chân.” Hải Phong cúi đầu rồi xoa nhẹ lên mắt cá chân.
Nghe cậu ấy nói vậy, Parral quay đầu nhìn chằm chằm vào đôi chân của Hải Phong. Đôi chân của đối phương rất đẹp, nhưng người lính không có ý định ngắm nghía chúng, mà chỉ lo ngơ ngác.
Chủ Nhà gật đầu hiểu ý: “Đúng rồi, tuyền tiên còn có tên gọi khác là tuyền khách, giao nhân, hay tiên cá.”
“Tiên cá?” Parral thậm chí còn ngạc nhiên hơn trước.
“Thế giới của cậu cũng cổ tích về tiên cá đúng không? Chỉ cần nơi đó có một vùng nước rộng lớn, là sẽ có những câu chuyện về tiên cá.”
Dựa theo cách giải thích phổ biến nhất, Hải Phong đúng là tiên cá: “Tuyền tiên không chỉ có đuôi cá, mà còn có vây đuôi với vây ngực dưới xương sườn nữa. Giao nhân đôi khi cũng được xem là tiên cá, nhưng bọn họ không có vây lưng nhọn như cá mập, mà trông giống cá voi trắng hơn.”
Lạ lùng thay, Chủ Nhà đã nghe qua câu chuyện Hải Phong kể, nhưng đó là truyện cổ tích ở một không – thời gian nào đó: Nàng Tiên Cá. Trong truyện, nàng tiên cá trẻ đã yêu hoàng tử loài người, bằng mọi giá phải đi lên bờ để theo đuổi tình yêu.
Câu chuyện của Hải Phong rất giống với câu chuyện này, ngoại trừ việc chàng tiên cá đem lòng yêu một nhân viên cứu hộ bãi biển, thay vì một hoàng tử.
“Nhân viên cứu hộ bãi biển?” Chủ Nhà cố gắng nhịn cười. Anh đã nghĩ đến quý công tử trên một con tàu du lịch, một thuyền trưởng, hay cô Rose chuẩn bị gieo mình xuống đại dương, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến một nhân viên cứu hộ bãi biển.
“Đúng vậy, anh ấy nghĩ tôi sắp chết đuối nên quyết tâm phải cứu tôi.” Hải Phong mỉm cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự bi thương.
Khi ấy, một tàu chở khách bị lật úp tại vùng biển đó, khiến một số hành khách nổi gần đó đã bị dòng nước xoáy nhấn chìm.
Giống như những chú cá heo trong truyền thuyết cứu người rơi xuống biển, Hải Phong và nhóm bạn của cậu ở gần đó đã đẩy những hành khách lên mặt nước. Sau đó, lực lượng cứu hộ đến, đa số hành khách đều đã được cứu, nên các tiên cá yên tâm rời đi.
Đúng lúc Hải Phong chuẩn bị lặn xuống nước, từ phía xuồng cứu sinh vang lên tiếng người rơi xuống nước.
Một nhân viên cứu hộ khỏe mạnh đã nhảy xuống, dũng cảm bơi về phía cậu, đồng thời hét lớn: “Đừng sợ, tôi đến cứu cậu ngay.”
Hẳn rồi, nhân viên cứu hộ ấy đã nhầm cậu với một người đàn ông sắp chết đuối, cũng không nhận ra cấu trúc cơ thể ẩn dưới biển của cậu.
Hải Phong có thể lặn xuống sâu, nhưng cậu lo nhân viên cứu hộ sẽ lầm tưởng cậu đang chết chìm rồi cố gắng lặn theo. Bởi lẽ đó, cậu bơi nhanh hơn, cố gắng thoát khỏi người cứu hộ.
Con người dù có bơi giỏi đến đâu cũng không thể sánh được với sinh vật biển. Khi Hải Phong dừng lại, hiện trường đắm tàu với người cứu hộ đã biến mất, không biết do con người không theo kịp cậu ta, hay cuối cùng nhận ra cậu không phải là nạn nhân nên bỏ về giữa chừng.
Sau đó, Hải Phong thường xuyên đến vùng biển này, ẩn núp trong sóng biển để bí mật quan sát các xuồng cứu sinh tuần tra.
Thỉnh thoảng cậu nhìn thấy nhân viên cứu hộ – một người đàn ông cường tráng với nụ cười rạng rỡ, đôi chân khỏe mạnh, làn da rám nắng.
Một ngày nọ, cơn bão nổi lên trên biển. Lực lượng cứu hộ đang tìm kiếm một chiếc thuyền nhỏ mất tích nên chưa kịp rút lui.
Đến lúc bọn họ nhận ra mình phải rời đi thì đã quá muộn. Cơn bão ập đến, con thuyền lật úp trong đám mây đen và sấm chớp.
“Cậu cứu anh ta chứ gì?” Nghe đến đây, Chủ Nhà hỏi.
Diễn biến này thực sự rất giống với ‘Nàng Tiên Cá’, ngoại trừ việc Hải Phong là nam, cũng không có hoàng tử nào cả.
Hải Phong gật đầu: “Ừ, tôi đã cứu anh ấy, các bạn của của tôi cũng đã cứu nhiều người bằng cách đẩy họ lên rạn san hô hoặc ván gỗ. Chúng tôi tuần tra dưới biển, một khi phát hiện có người chìm, chúng tôi sẽ ngay lập tức đẩy họ lên. Tôi ôm anh ấy, kéo anh ấy đến rạn san hô. Khi tỉnh lại, anh ấy nhìn thấy cơ thể của tôi…”
Cơn bão dần dần tan đi, nhân viên cứu hộ nằm nửa người trên tảng đá, ngạc nhiên nhìn đăm đăm vào sinh vật đang ngồi cạnh mình.
Sau đó, nhân viên cứu hộ thường đến đây một mình, Hải Phong sẽ đợi hắn ở rạn san hô.
Hải Phong hỏi hắn về xã hội loài người, hắn lắng nghe Hải Phong miêu tả cuộc sống của tiên cá. Bọn họ thảo luận về cách nhận biết những thay đổi của thời tiết, cách tránh cá mập… Nhân viên cứu hộ đã chụp ảnh với cậu, chụp ảnh vây và đuôi của cậu, thậm chí còn chạm vào cơ thể của cậu sau khi đã được phép.
Hải Phong nói vậy, còn Chủ Nhà với người lính nhìn nhau. Cả hai đều cảm thấy có gì đó sai sai từ đoạn này trở đi.
Hai người đoán trúng phóc. Hải Phong đã yêu con người kia.
Tương tự ‘Nàng Tiên Cá’, Hải Phong cũng tìm đến phù thủy của bộ tộc mình với hi vọng có được đôi chân người.
Tuy nhiên, câu chuyện của cậu không tàn khốc như những gì Nàng Tiên Cá đã trải qua. Phù thủy này không có sở thích thu thập giọng nói của người khác.
Tại bộ tộc của họ, năm nào các phù thủy chuyên nghiệp cũng hỗ trợ những tiên cá mong muốn có đôi chân. Những tiên cá này sẵn sàng chi hết của cải chỉ để có cơ hội được sống trong thế giới loài người. Điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì con người cũng có hành vi tương tự: chi tiêu một khoản tiền lớn, hi sinh những mối quan hệ hiện tại để thay đổi cách sống, chuyển đến nơi khác.
Ca phẫu thuật chuyển đổi của Hải Phong thành công, nhưng chưa kịp hồi phục thì cậu đã vội vã lên mặt nước để chờ nhân viên cứu hộ.
Nhân viên cứu hộ đến điểm hẹn đúng giờ. Thực ra, dạo gần đây, ngày nào hắn cũng đến vùng biển này để tìm tiên cá Hải Phong.
Hôm nay hắn không đến một mình, mà còn có một đám con người đi theo nữa.
Khi thấy Hải Phong, nhân viên cứu hộ lại nhảy xuống biển, ôm lấy cậu, vuốt tóc cậu, khuyên răn cậu lên thuyền. Hắn nói những người ấy đều là bạn hắn, muốn đến đây để cảm ơn cậu.
Hải Phong lập tức đồng ý. Cậu ôm cổ nhân viên cứu hộ, hưng phấn nói: “Tôi có thể lên bờ với anh nữa!”
Đến lúc lên thuyền, nhân viên cứu hộ lập tức biến sắc.
Ban đầu Hải Phong nghĩ hắn chỉ ngạc nhiên vì đôi chân của cậu, vui mừng cho cậu thôi… Nhưng thực tế lại khác xa.
“Chẳng phải mày nói nó là tiên cá à?”
“Thật mà! Tao cho chúng mày xem ảnh rồi!”
“Này là sao? Đây rõ ràng là con người mà?”
“Chắc chắn nó không phải là người. Nếu không tin thì chúng mày cứ kiểm tra xem. Cấu trúc cơ thể của nó chắc chắn khác với con người!”
“Tao cũng thấy hơi lạ, mày có thấy tư thế bơi của nó không…”
“Mang nó về xem thử nhé?”
Đám người nháo nhào cả lên.
Những người lạ mặt giơ đôi bàn tay khô ráp của họ ra, thô bạo túm lấy Hải Phong. Bọn chúng vặn mạnh cánh tay cậu, kéo cậu vào cabin khi cậu không thể đứng vững, còn nhân viên cứu hộ của cậu lại tỏ ra thờ ơ.
Qua vai những người lạ, Hải Phong nghe thấy nhân viên cứu hộ giải thích: “Tao không nói dối, chúng mày kiểm tra là biết ngay. Cho dù chúng mày không ưng thì cũng phải trả tiền cho tao…”
