Cậu - Điều Tuyệt Vời Nhất Của Tuổi Xuân

Chương 3: Đồ Ngốc



Hôm ấy, một ngày nắng rực rỡ. Những mảng nắng vàng chói hắt lên sân trường, lên mái hiên, và đôi khi chúng lọt qua song cửa sổ đặt chân vào trong lớp. Tôi đưa tay ra trước mặt, bóng bàn tay rơi trên mặt bàn, nhẹ nhàng di chuyển.

Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi áo rung lên, tôi nhìn lên trên bảng, khi xác định cô giáo không nhìn thấy thì đưa tay lấy điện thoại.

"Hôm nay bố phải đi công tác đột xuất, gái bắt xe buýt về nhé. Nào về bố mua cho xe mà đi."

Mắt tôi dừng ở câu cuối cùng. Yeahhh, cuộc đời thật sự tươi đẹp làm sao. Không cần nhìn cũng biết lúc này mặt tôi sẽ như thế nào. Cười ngu ngốc, aiza, nhầm cười tươi tắn. Tôi chính là một đứa trẻ thông minh đó, làm sao có thể cười ngu ngốc được cơ chứ. Chỉ có những người bị bệnh mới nói tôi ngu ngốc thôi.

Tôi quay sang nhìn người kế bên. Hừ, cậu ta nói với tôi đúng hai câu từ khi nhập học tới nay nhưng cả hai câu đó đều là: "Ngu ngốc". Có cậu mới ngu ngốc đó, tuổi trẻ không vui đùa suốt ngày trưng cái vẻ mặt "cả thế giới đều nợ tiền tôi" rồi cắm cúi làm đống đề Toán. Thật sự là quá ngu ngốc mà.

Nhưng mà... cậu ấy cũng không xấu lắm.

A, chuyện lạ nha, hôm nay cậu ấy không làm Toán mà gục ra bàn ngủ. Nhưng mà tôi lại không có phúc ngắm mỹ nhân ngủ mà chỉ thấy mỗi mái tóc đen và những ngón tay thon dài. Dù vậy thì cảnh này cũng dễ nhìn hơn những ngày trước bao nhiêu, chỉ cần không làm Toán, cậu ấy thật sự rất đẹp trai, tiếc là đẹp trai nhưng bệnh, ngủ rồi nhưng một tay vẫn còn cầm máy tính. Haizzz

Đang lúc hăng say thì cậu ấy bỗng xoay người lại, đầu vẫn gối lên tay. Cậu ta mỉm cười, đúng vậy chính là mỉm cười đó. Tôi cũng định cười lại thì cậu ta lại nói ra hai chữ làm nội tâm tôi sụp đổ:

- Ngu ngốc.

Mẹ nó, tôi thật sự muốn đánh người có được không hả? Ngồi chung bàn hai tuần, cậu ta chưa từng nói với tôi gì khác ngoài hai chữ "ngu ngốc". Đây chính là khinh người ra mặt chứ còn gì nữa.

Tôi đang định nói cho ra lẽ thì phát hiện, cậu ta thế mà lại nằm ngủ tiếp. Ngủ tiếp... Ngủ tiếp cái ông nội cậu. Vui lắm sao? Nói người ta ngu ngốc xong ngủ ngon lành?! Nhưng mà hình như cậu ấy thiếu ngủ thật, dưới mi mắt có hai quầng thâm mờ mờ. Vậy cũng đáng đời thôi, chắc chắn hôm qua lại thức khuya làm Toán chứ gì. Tôi biết tỏng rồi.

Bàn tôi là bàn cuối nên không bị giáo viên hay bạn học quá chú ý. Tôi nằm ra bàn, đối mặt với cậu ấy. Da trắng thật, lại còn không có mụn nữa, chắc chắn sẽ mịn lắm đây, còn cả đôi mi kia nữa. Tôi sờ sờ lông mi. Hic, dày đó nhưng mà không dài lắm, nghĩ mà rầu.

Nắng đang dịu bỗng gắt hẳn lên, nắng vàng rọi vào qua khe cửa, rơi trên mặt cậu ấy. Vậy mà cậu ấy vẫn ngủ ngon lành được. Tôi đưa tay lên đón từng sợi nắng, bóng của tay tôi chiếu lên má cậu ấy tạo thành những vệt đen nhỏ nhỏ. Tôi thích trí tạo vô số hình thù như hình tròn, trái tim, com bướm,...

Đúng lúc ấy tiếng trống tan trường vang lên, tôi giơ tay lay lay cậu ấy:

- Hải Minh, Hải Minh, hết tiết rồi, dậy.

Cậu ấy mở mắt, một lúc sau mới ngẩng lên nhìn tôi:

- Ừ

Tôi: ... Không phải cậu nên cảm ơn tớ sao?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...