Cậu - Điều Tuyệt Vời Nhất Của Tuổi Xuân

Chương 4: Đi Chung Xe Bus



Tôi lặng người nhìn dòng người tấp nập trước mặt, những chiếc xe hơi nhanh chóng vụt qua mắt. Ánh nắng vàng tươi rơi trên mặt đất, xuyên qua tán cây hoa sữa, in bóng xuống chân tôi. Tay tôi đưa ra, đón từng sợi nắng trên lòng bàn tay. Ấm ấm.

Bỗng những sợi nắng ấy biến mất, chỉ còn lại một bóng đen mờ ảo. Tôi giật mình ngẩng đầu lên thì thấy một tán ô, rồi quay sang nhìn người bên cạnh.

- Cậu làm gì thế?

Tôi khó hiểu nhìn cậu ta. Trời nắng như này, không ở ghế chờ, cầm ô ra đây làm gì? Cậu ấy quay lại nhìn tôi, sau đó xoay người rời đi. Cái ô vì không có người cầm nên chụp thẳng lên đầu tôi. Tối sầm lại khiến tôi không kịp thích nghi. Mấy giây sau mới hồi thần kéo cái ô ra.

Tôi: ?!

- Này cậu.

- Hải Minh.

- À ừm, Hải Minh, cậu bị gì thế?

Cậu ấy nhìn tôi. Một giây, ba giây, mười giây,.. Đến khi cậu ấy định mở miệng, tôi liền cướp lời:

- Cấm cậu nói hai chữ ngu ngốc.

Và tôi thấy, cậu ấy cười. Dưới cái nắng rực rỡ còn sót lại của những ngày đầu thu, một người đẹp trai bỗng dưng mỉm cười với bạn. Oh my god, tim tôi rụng rời đến nơi rồi. Trái tim giống như muốn nhảy ra ngoài, chạy đua Marathon tới bên cậu ấy.

- Trí não kém phát triển.

Nói xong câu đó, cậu ấy không để tôi kịp đáp lại đã đi vượt qua người tôi bước lên xe bus. Tôi cũng nhanh chóng đuổi theo. Gấp cái ô gọn gàng rồi bước lên, tôi phát hiện trong xe đã chật chỗ, chỉ còn ghế phía trên cậu ấy còn trống. Không chút do dự, tôi đặt ô vào cánh tay đang cầm điện thoại của cậu ấy, dùng khẩu hình nói hai chữ: Trả cậu. Rồi nhanh chóng quay đầu, chăm chú lướt tin tức C - biz.

Tin người mẫu A là bồ nhí của ông chủ công ty X, tiểu hoa đán B có hành động ân ái với diễn viên C,... Toàn những tin ngày nào cũng có, đọc mà chán muốn chết. Sau đó, tôi cũng chẳng nhớ gì nữa, chỉ biết bản thân dựa vào cửa sổ mà ngủ gật. Nhưng lạ ở chỗ, đến lúc tới trạm, tôi vẫn không hề bị đau mà tỉnh lại. Rõ ràng trên xe bus cũng không êm ái gì, vậy mà đầu tôi lại không đập vào cửa sổ? Vô lý. Mà thôi kệ, không phải vấn đề tôi quan tâm.

Trước khi xuống xe, tôi bất giác nhìn về cậu ấy. Cậu đang dựa lưng vào ghế, nhắm mắt. Tôi không biết cậu ấy đang nghe nhạc hay ngủ nữa. Nhưng khiến tôi bật thốt ra hai chữ: Hài hòa. Thiếu niên có làn da trắng, mái tóc đen mềm mại, lông mi dài che đi đôi mắt hai mí, cậu im lặng ngồi đấy, tự như bức tranh thủy mặc, xinh đẹp, dịu yên tới mức muốn nâng niu.

Tầm mắt tôi rơi xuống tay cậu ấy, điện thoại vẫn sáng, "Dịch Dương Thiên Tỉ thủ vai chính trong bộ phim Trường An 12 Canh Giờ..."

Hả? Cái gì? Cậu ấy cùng fandom với mình sao?

Tôi tò mò, bước tới gần cậu ấy. Màn hình đang tối dần, tôi phải cúi đầu xuống. Nhưng đúng lúc ấy, có một giọng nói vang lên bên tai tôi, hơi nóng phả vào sườn mặt tôi:

- Cậu làm cái gì thế?

Tôi giật bắn người, vội vàng ngẩng đầu lên. "Cốp" đầu tôi đau điếng, quay sang thì thấy cậu bạn đang ôm cằm, trừng mắt nhìn mình. Tôi chỉ biết cười hì hì xin lỗi.

Hải Minh ngừng ôm cằm, nhưng ánh mắt vẫn không rời tôi. Lúc lâu sau mới nhắm mắt, bỏ lại ba chữ "Ngu như heo." rồi quay mặt về phía cửa sổ. Tôi muốn phản bác nhưng dưới chân bỗng trượt một cái, tôi giật mình bám chặt ghế rồi quay đầu. Trời đất, xe chạy.

Tôi sắp khóc đến nơi rồi, bây giờ đã gần 12 giờ trưa, chờ đến bến sau rồi bắt xe quay lại thì bao giờ mới về được đến nhà. Tôi muốn vả bản thân hai cái vì tội táy máy. Người ta như thế nào thì kệ người ta. Đó thấy chưa, tò mò lắm chết càng nhanh. Tôi bất lực ngồi trở lại ghế, từng giọt nước mắt thi nhau tuôn rơi trong lòng.

Hừm, dù gì cũng còn gần 2 km nữa mới tới trạm kế, tôi quay đầu lại:

- Hải Minh, Hải Minh.

Hải Minh ngẩng đầu, vẻ mặt tỏ vẻ: Cậu cứ nói đi, tôi xem cậu còn có thể ngu ngốc đến đâu.

- À ừm, cậu có phải Thiên Chỉ Hạc không?

- Gì?

- Ý tớ là cậu có phải fan Dịch Dương Thiên Tỉ không?

- Dịch Dương Thiên Tỉ nào? Không biết. - Cậu ấy không nhìn tôi nữa, tay lướt điện thoại một chút sau đó lại nhắm mắt, quầng thâm vẫn rõ ràng dưới mi mắt.

Tôi đưa tay kéo rèm ra, sau đó cũng dựa vào lưng ghế, mở điện thoại chơi Talking Tom. Thời gian cứ như vậy trôi, tiếng rầm rì nói chuyện trên xe buýt khiến tôi như đang được ru ngủ. Mắt càng ngày càng díp lại, đúng lúc ấy, xe thắng lại. Tôi vội vã khoác cặp rồi chạy xuống.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...