Cầu Xin Em Quay Lại

Chương 15



Đau đớn khắp mình, nước mắt tuôn rơi, Tĩnh Nhiên dường như không còn sức chống chọi lại nữa.

Cô nhìn không thấy, cũng không biết tiếp theo Tĩnh Kỳ sẽ dự định làm gì để né tránh chỉ có thể thuận theo ý trời, vô tình né được là phước, không né được ắt là hoạ.

" A ... ".

Âm thanh thê lương chất chứa muôn vàn thống khổ vang lên, từ trên xuống dưới Giảng gia đều nghe thấy rất rõ tiếng hét thất thanh của Tĩnh Nhiên.

Tĩnh Kỳ không biết từ đâu lấy một cây gậy gỗ, bên trên vẫn còn thấy vài cái đinh rất dài chưa được gỡ bỏ đập mạnh lên tấm lưng của Tĩnh Nhiên.

Tĩnh Nhiên kể từ khi bước chân vào ngưỡng cửa này đều không làm khó kẻ bề dưới, cô luôn rất mực đối tốt với tất cả những kẻ làm thêm ăn lương ở đây. Nhưng ngày hôm nay tuy họ tận mắt chứng kiến Tĩnh Kỳ ngang nhiên hành hạ cô lại không một ai dám đứng ra ngăn cản.

Làm việc tốt, đối xử tối với người ta chắc gì người ta đã giúp đỡ mình ?

Tĩnh Kỳ bỏ cây gậy trong tay xuống mặt đất, nhìn Tĩnh Nhiên một thân máu me mà cười lạnh lẽo. Đây chính là cái giá phải trả vì cô ta đã cướp trái tim của Kỳ Diêm.

Là Tĩnh Kỳ cô yêu Kỳ Diêm, là Tĩnh Kỳ cô vì Kỳ Diêm bỏ mặc mọi thứ, nhận hết thống khổ để mong có thể giúp Kỳ Diêm được một chút. Nhưng tại sao Tĩnh Nhiên không cần tốn công tốn sức cũng có được tình yêu của Kỳ Diêm ? Bất công !

[ ... ]

Công việc quan trọng ứ đọng trong ba tháng qua Võ Vu Thiên cố gắng làm ngày làm đêm cuối cùng cũng hoàn tất xong hai ngày ngắn ngủi.

Toan tính thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về bệnh viện thăm Tĩnh Nhiên, không ngờ lại thấy Tiểu Cầu - cậu trợ lý quen thuộc hay đi theo Võ Vu Thiên.

" Tổng ... Tổng ... Tổng ... Giám đốc ... ".

Tiểu Cậu sắc mặt cực kỷ nghiêm trọng, có lẽ do việc quá cấp bách, cậu không biết báo cáo với Võ Vu Thiên thế nào, kết quả nói hơn nửa ngày mới nói được ba chữ 'tổng giám đốc'.

" Chuyện gì ? ".

Thái độ của Võ Vu Thiên bình tĩnh hơn Tiểu Cầu rất nhiều.

" Tĩnh ... Tĩnh ... Tiểu thư bị ... Giảng Phong ... Bắt đi rồi ? ".

Võ Vu Thiên sững người vài giây, vài giây sau mới lấy lại tinh thần, hai tay cố định bả vai của Tiểu Cầu, lạnh nhạt hỏi.

" Chuyện từ khi nào ... Tại sao không báo cáo ? ".

" Hai ngày trước ... Có lẽ bên dưới sợ anh ... ".

Còn chưa cho Tiểu Cầu nói hết, Võ Vu Thiên đã nhanh chóng chạy ra ngoài. Tiểu Cầu đứng đờ người một lúc, ước chừng độ năm phút, mới kịp phản ứng với hành động của Võ Vu Thiên.

[ ... ]

Giảng gia.

" Nhị thiếu ... Cậu cuối cùng cũng đến rồi .. ".

Quản gia Phùng đằng xa vừa nhìn thấy xe của Võ Vu Thiên tiến vào sân trước của Giảng gia liền phấn khởi chạy đến. Nhìn thấy Võ Vu Thiên, bà liền biết Tĩnh Nhiên được cứu rồi.

" Cô ấy đâu ? ".

Võ Vu Thiên liếc nhìn quản gia Phùng một cái, thấy trên trán của bà có dán bông để cầm máu lòng anh liền thắt lại. Từ nhỏ đến lớn ngoài mẹ ra người đối xử tối với anh còn có quản gia Phùng.

Quản gia Phùng còn chưa trả lời, Giảng Phong không biết từ đâu đã đi đến đứng đối diện với Võ Vu Thiên, đằng sau chính là Tĩnh Kỳ.

" Tao từng nhớ mày đã nói chắc như đinh đóng cột dù có chết cũng không về lại căn nhà này nữa mà ? Sao bây giờ lại vì một ả đàn bà mà lại không cần mặt mũi nữa ? ".

Giảng Phong nhìn Võ Vu Thiên cười lạnh. Hắn làm dấu tay ra hiệu cho Tĩnh Kỳ và quản gia Phùng lui xuống trước.

" Cô ấy ở đâu ? ".

Võ Vu Thiên chẳng hề để tâm đến Giảng Phong nói những thứ gì, trong lòng anh bây giờ chỉ quan tâm đến sống chết của Tĩnh Nhiên. Cô rơi vào tay Giảng Phong là lỗi của anh, là do anh sơ ý !

Giảng Phong không nói gì, dẫn Võ Vu Thiên vòng qua sân trước của biệt thự đi đến sân sau rồi tiến đến một căn nhà kho tồi tàn. Tuy diện tích của nhà kho rất lớn, nhưng điều kiện căn bản không phù hợp dành cho người ở.

Giảng Phong chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa là cánh cửa bật mở. Mùi máu tanh nồng nặc ngay lập tức phả vào chóp mũi khiến Giảng Phong và Võ Vu Thiên đồng thời nhíu chặt mày.

Cánh cửa mở ra cũng là lúc ánh sáng len lỏi rọi vào căn phòng. Không khó để nhìn thấy Tĩnh Nhiên nằm dưới mặt đất, xung quanh cô chỉ thấy máu và máu, khắp

người đều là những vết thương rất nặng.

" Anh đã làm gì cô ấy ? ".

Võ Vu Thiên gào lên. Bộ dạng của Tĩnh Nhiên bây giờ không khác gì một lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào lồng ngực của anh, đâm từng nhát từng nhát máu từng giọt cứ thế rơi.

Giảng Phong chỉ cười lạnh, hắn không trả lời câu hỏi của Võ Vu Thiên mà lại ném cho anh một câu hỏi khác.

" Có muốn cứu cô ấy không ? ".

Võ Vu Thiên cũng không phải kẻ ngốc làm sao không hiểu câu nói này của Giảng Phong còn mang hàm ý khác.

" Muốn gì ? ".

" Một cánh tay cúa mày ! ".

Võ Vu Thiên không cần suy nghĩ, Giảng Phong vừa mới nói xong anh đã cho hắn một câu trả lời thoả đáng.

" Một cánh tay phải không ? Tôi cho anh ! "

Thứ Võ Vu Thiên anh nợ Tĩnh Nhiên cô có lẽ cả đời này cũng trả không hết. Tổn thương mà cô gánh chịu, anh cũng có tội hơn nữa là tội rất nặng. Vì cô mà mất đi một cánh tay đã là gì ? Anh có thể vì Tĩnh Nhiên cô đến mạng sống cũng không cần ! Chỉ cần cô được bình an, anh bất chấp tất cả.

Nhìn thấy Giảng Phong ra hiệu người làm liền đưa cho hắn một con dao rất to, rất sắc bén ...

" A ... ".

Võ Vu Thiên đau đớn hét lên một tiếng rất lớn.

Một cánh tay lìa khỏi thân xác anh rơi xuống mặt đất. Máu nhuộm đỏ cả một vùng ...
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...