Cầu Xin Em Quay Lại
Chương 14
" A ... ".Tĩnh Nhiên đau đớn hét lên một tiếng thê lương phá tan cái không khí yên lặng trong đêm tối của bệnh viện.Đau ! Thật đau ! Đối với nỗi đau thể xác căn bản không thể so với nỗi đau trong lòng. Cô thật ngu ngốc, thật khờ dại. Ban nãy khi biết Giảng Phong đến đây, cô còn hi vọng hắn còn một chút lương tâm, còn hi vọng hắn hối hận. Nhưng Tĩnh Nhiên cô lầm rồi !Máu từ hốc mắt chảy xuống ngày một nhiều, ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp như viên pha lê. Khắp gương mặt của Tĩnh Nhiên chỉ toàn là máu, nhìn thôi cũng đủ để người ta khiếp sợ.Mất đi đôi mắt, cảm nhận được cơn đau như đang lột từng tấc da tấc thịt trên cơ thể, nhưng lòng cô, trái tim cô lại càng đau hơn. Nếu đó đã là nỗi đau dày vò thể xác con người, thì nỗi đau trong lòng, nên hình dung bằng thứ gì đây ?Người đàn ông có coi như tín ngưỡng, coi như cả bầu trời cả tương lai, nhưng năm lần bảy lượt đều vì người phụ nữ khác mà hành hạ, tổn thương, dẫm đạp lên lòng tự tôn của cô.Tĩnh Nhiên gắng gượng lên một nụ cười nhạt, cố gắng nói từng tiếng từng tiếng một thật rõ ràng." Giảng ... Phong ... Anh sẽ hối hận ... ".Không biết Giảng Phong có nói gì hay không, trước khi chìm vào trong cơn mê man, Tĩnh Nhiên chỉ mơ hồ nghe được hắn nói với Tiểu Lôi:" Đưa cô ta về hậu hạ Kỳ Nhi ... ".[ ... ]Khi Tĩnh Nhiên tỉnh lại, đã là ngày hôm sau. Cảm giác quen thuộc bao quanh cơ thể nhỏ bé của cô. Tĩnh Nhiên không nhìn thấy gì cả, đối với cô mà nói, bốn phía đông tây nam bắc chỉ là một mảng đen vô tận." Thiếu phu nhân ... Cô tỉnh dậy rồi ... ".Quản gia Phùng vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Tĩnh Nhiên ngồi dậy liền hoảng hốt chạy đến. Nghe thấy giọng nói của quản gia Phùng, sự lo sợ trong lòng Tĩnh Nhiên mới dần dần được buông xuống. Cô khua khua tay trong không trung để tìm kiếm vị trí của quản gia Phùng.Quản gia Phùng đau lòng nhìn cô. Một người phụ nữ yếu đuối như cô không ngờ lại phải gánh chịu sự hành hạ, dày vò tàn nhẫn của Giảng Phong. Bà nén nước mắt, nắm lấy bàn tay Tĩnh Nhiên để cô cảm nhận được bà." Thiếu phu nhân, tôi vừa nấu cháo cho cô, cô mau ăn đi. Nào tôi đút giúp cô ".Quản gia Phùng khẽ xoa xoa mái tóc cô, lòng bà thắt lại. Một cô gái tốt như Tĩnh Nhiên, ông trời sao lại nhẫn tâm hành hạ cô đến thế ?Tĩnh Nhiên vừa ăn được một thìa cháo, cửa phòng đột nhiên bị một lực mạnh mẽ đạp tung, tiếp đó là một loạt tiếng đổ vỡ vang lên.Choang ! Choang !Quản gia Phùng vừa nhìn thấy Tĩnh Kỳ, theo bản năng bỏ bát cháo xuống ôm lấy Tĩnh Nhiên để bảo vệ cô." Chị vẫn còn sống cơ đấy ? ".Tĩnh Kỳ không nhìn Tĩnh Nhiên, cô ta nhìn những mảnh thuỷ tinh đã được rải ra sàn đá cẩm thạch, nhịn không được mà cười lạnh.Tĩnh Nhiên cô ta có được tình yêu thương của Võ Vu Thiên, Tĩnh Kỳ cô không quan tâm. Nhưng đến cả Kỳ Diêm cũng muốn giành với cô, đáng chết !Tĩnh Kỳ tiến đến, hất mạnh quản gia Phùng ra một bên, khiến đầu bà đụng vào thành giường. Quản gia Phùng đau đớn hét lên một tiếng rồi ngất lịm.Tiếp đó, Tĩnh Kỳ nắm lấy gương mặt của Tĩnh Nhiên. Dùng tay bóp mạnh cằm cô khiến Tĩnh Nhiên mở miệng. Cô ta lấy mảnh thuỷ tinh rất lớn trong tay người làm, nhét sâu vào trong khoang miệng Tĩnh Nhiên." Cô nhai ... Nhai cho tôi ... ".Lại là một tiếng cười lạnh vang lên bên tai Tĩnh Nhiên. Mặc dù rất đau nhưng Tĩnh Nhiên lại không hề kêu lên một tiếng, cô gắng gượng nhịn, nén cơn đau vào sâu trong đáy lòng." Bật lửa ... ".Người giúp việc đứng bên cạnh cũng không dám nhìn Tĩnh Nhiên, vừa nghe thấy Tĩnh Kỳ nói thế liền sợ hãi đưa đồ cho cô ta.Tĩnh Kỳ nâng cánh tay Tĩnh Nhiên lên, bấu bấu vào cánh tay cô, tàn nhẫn cất tiếng:" Nếu như tôi huỷ hoại cái làn da đẹp đẽ này của cô, cô sẽ nào nhỉ ? ".Vừa dứt lời, Tĩnh Kỳ đã bật bật lửa, đem ngọn lửa đã cháy lớn châm vào mu bàn tay của Tĩnh Nhiên." A .... ".Tĩnh Nhiên hét thất thanh, cơn đau thấu tận tâm can bất chợt truyền đến khiến cả cơ thể cô không ngừng run rẩy." Thiếu gia, nếu còn để Tĩnh Kỳ tiểu thư ... Người sẽ chết mất ".Tiểu Lôi và Giảng Phong đứng bên ngoài đương nhiên chứng kiến hết tất cả mọi việc. Cậu ta lo sợ, nên mới nói nhỏ vào tai Giảng Phong." Cô ta có chết, cũng đáng ! ".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương