Cậy Sủng - Thần Niên

Chương 109



Cư dân mạng: 【 Học sinh tiểu học mới làm lựa chọn, tiểu tiên nữ tiểu Phật tử của chúng ta muốn hết 】

 

Lời này vừa nói ra, nhận được vô số sự tán đồng của cư dân mạng ——

 

“Tần tiên nữ và Tạ Phật tử đẹp như vậy, phải sinh thêm mấy đứa tạo phúc cho mắt mọi người chứ.”

 

“Ảnh chụp mơ hồ, nhưng tiên nữ mang thai mà vẫn đẹp như vậy, quá đáng quá đi.”

 

“Nhan sắc quá đáng như vậy, không được sinh thêm mấy đứa sao!”

 

“Chúng ta mang thai thì xấu đi, tiên nữ mang thai lại đẹp ra, haizz, cái này biết tìm ai nói lý đây.”

 

“Vốn dĩ định DINK (không sinh con), nhưng bây giờ đổi ý rồi, tôi cũng muốn sinh một đứa, sau này nhỡ có cơ hội cùng tiên nữ Phật tử làm thông gia thì sao!”

 

 

“Lầu trên tâm địa hiểm ác quá, đối với điều này tôi chỉ muốn nói làm đẹp lắm, làm bà bà của tiểu tiên nữ và mẹ vợ của tiểu Phật tử, hít hà… Đêm nay có chủ đề để mơ rồi.”

 

 

“…”

 

Tức khắc, toàn mạng từ suy đoán là tiểu tiên nữ hay tiểu Phật tử, biến thành ảo tưởng trở thành bà bà và mẹ vợ của tiểu bảo bối còn chưa ra

đời.

 

Mãi đến khi Weibo chính thức của Tập đoàn Dung thị vào xem náo nhiệt

——

 

 

Tập đoàn Dung thị V: Thông báo chính thức, tiểu tiên nữ đã bị tiểu công tử nhà Dung tổng chúng tôi đặt trước rồi. @Tổng tài Tập đoàn Tạ thị

 

Tần Phạn dựa người vào ghế sofa mềm mại, bên cạnh bàn trà bày đầy trái cây và điểm tâm nhỏ cô thích ăn gần đây, lướt Weibo, nói với người

đàn ông đang ngồi bên cạnh đút điểm tâm nhỏ cho cô: “Anh cứ thế đem hôn sự của con gái bảo bối chúng ta quyết định rồi sao?”

 

Tạ Nghiên Lễ liếc mắt nhìn màn hình, chuyên chú bóc hạt dẻ rang

đường cho bà xã nhà mình. Nhìn đĩa sứ nhỏ đựng sáu viên hạt dẻ tròn vo hoàn chỉnh, Tạ Nghiên Lễ nói trước một câu: “Hôm nay chỉ có thể ăn nhiêu đây thôi.” Sau đó mới trả lời cô, “Bà Dung không mang thai,

Dung Hoài Yến lấy đâu ra tiểu công tử.”

 

Tần Phạn chớp chớp mắt, nói như vậy, Weibo chính thức của tập đoàn nói cái gì cũng phải trải qua sự phê chuẩn của cấp trên, nếu không có

Dung Hoài Yến bày mưu đặt kế, Weibo chính thức làm sao dám đùa kiểu này. Cô phản ứng lại, cảm thán một tiếng: “Tình cảm của anh với Dung tổng thật tốt.” Có thể đùa kiểu này với Tạ Nghiên Lễ, không phải tình cảm tốt thì ai dám.

 

 

Tạ Nghiên Lễ dùng khăn ướt lau khô tay, nhận lấy điện thoại Tần Phạn xem. Lúc này trên mạng đều đang cảm thán con cái nhà mình không xứng với tiểu tiên nữ tiểu Phật tử, nhưng chứng kiến một đoạn tình yêu

thanh mai trúc mã từ nhỏ đính hôn tu thành chính quả, chẳng phải càng vui hơn sao. Thậm chí có người bắt đầu tưởng tượng ra cốt truyện tiểu thuyết về tiểu bảo bối của hai nhà hào môn thanh mai trúc mã cùng nhau

lớn lên. Ừm, cũng có bà xã bắt đầu động bút viết rồi.

 

Nét mặt thanh tú của Tạ Nghiên Lễ cực kỳ lãnh đạm, đứng dậy gọi một cuộc điện thoại nội bộ.

 

Thư ký Ôn trong vòng một phút vào cửa: “Tạ tổng, có gì phân phó ạ?”

 

 

Giọng Tạ Nghiên Lễ lạnh căm: “Dùng Weibo chính thức thông báo cho đông đảo cư dân mạng, tình trạng con cái hiện giờ của Dung tổng.”

 

Phụt! Không hổ là Tạ tổng, một chút thiệt thòi cũng không chịu. Dung tổng chân trước vừa chiếm tiện nghi cố ý trêu chọc Tạ tổng nhà họ, Tạ

tổng sau lưng đánh trả lại. Đây là cái tình cảm huynh đệ cùng phòng cảm động lòng người gì vậy.

 

Kết quả là, ngay lúc mọi người đang tưởng tượng ra tiểu thuyết ngọt

sủng thanh mai trúc mã dài tập, Weibo của Tập đoàn Tạ thị ngang trời xuất hiện, đập tan ảo tưởng của mọi người.

 

Tập đoàn Tạ thị V: Thay mặt Tạ tổng chúng tôi hỏi: Tiểu công tử nhà họ Dung có tồn tại không vậy?

 

 

Tần Phạn cười ngã vào vai Tạ Nghiên Lễ: “Thật không hổ là người của anh, giỏi trêu chọc ghê.”

 

“Anh chắc chắn Dung tổng sẽ không tìm anh gây phiền phức chứ?”

 

 

Vừa dứt lời, chuông điện thoại Tạ Nghiên Lễ vang lên. Màn hình hiển thị: Dung Hoài Yến. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

 

Tần Phạn nhướng cằm: “Mau nghe đi.” Cô muốn hóng chuyện đến cùng.

 

 

Tạ Nghiên Lễ dưới ánh mắt của bà Tạ, chậm rãi bấm nhận cuộc gọi. Dung nào đó không vội đi tạo ra tiểu công tử Dung, gọi điện thoại cho anh làm gì.

 

Ngay sau đó, giọng nói khoái trá của Dung Hoài Yến truyền đến: “Lão nhị, con rể của cậu tới rồi.”

 

“Ừm, cũng có khả năng là tiểu công chúa nhà họ Dung.” Tiểu công chúa

thì không thể làm con dâu cho nhóc con nhà Tạ Nghiên Lễ được, nếu là tiểu công tử, thì có thể “bắt cóc” tiểu tiên nữ nhà Tạ Nghiên Lễ. Rốt

cuộc bà xã Dung, người cuồng nhan sắc nặng từng nói, cũng chỉ có nhan

sắc của hai vợ chồng Tạ Nghiên Lễ sinh ra đời sau, mới xứng đôi với nhóc con nhà họ.

 

Tạ Nghiên Lễ: “…” Hóa ra là bà xã Dung có thai, thảo nào Dung Hoài Yến rảnh rỗi không có việc gì lên mạng gây sự. Giờ đã bắt đầu muốn

“bắt cóc” tiểu bảo bối nhà họ rồi.

 

Dung Hoài Yến: “Nếu nhà tôi là con trai, nhà cậu là con gái, chúng ta định thông gia từ nhỏ đi.”

 

 

Môi mỏng Tạ Nghiên Lễ bật ra ba chữ: “Mơ đi.” Sau đó nhàn nhạt bổ sung một câu: “Nhà tôi là con trai, nhà cậu là con gái, thì có thể xem xét.”

 

 

Dung Hoài Yến trầm mặc vài giây, cũng là từng câu từng chữ phun ra ba chữ: “Mơ đi.” Ừm, ở phương diện này, hai người họ xác thực rất có ăn ý.

 

Tần Phạn nghĩ đến gương mặt đoan chính lịch sự tao nhã, như tranh vẽ

của Dung Hoài Yến, còn có ảnh chụp về bà Dung tìm trên mạng trước đó, nếu hai người họ sinh con, cái khác không nói, nhan sắc tuyệt đối cao. Cấp cho bảo bối nhà cô nuôi dưỡng một tiểu thanh mai hoặc tiểu trúc mã nhan sắc đỉnh cao, hình như cũng không tệ nha.

 

 

Nhưng mà —— Nghĩ đến một khả năng khác, Tần Phạn chọc chọc chuỗi ngọc Phật màu xanh nhạt rũ xuống cổ tay Tạ Nghiên Lễ, từ từ nói: “Nhỡ đâu hai nhà đều là con trai, hoặc đều là tiểu con gái thì sao.”

 

 

Thân hình Tạ Nghiên Lễ khựng lại, bên kia Dung Hoài Yến cũng nghe thấy lời này của Tần Phạn. Hai người ăn ý nói tạm biệt. Ăn ý đến mức Tần Phạn cũng có chút ghen tị.

 

Nhưng không chờ cô bắt đầu giở tính tình nhỏ nhen, Tạ Nghiên Lễ đã ôm lấy thân thể cô, lòng bàn tay dán lên bụng nhỏ nhô cao của cô: “Dung Hoài Yến và bà Dung đều trông không tệ, con cái hai người họ

sinh ra chắc cũng sẽ không kém, có thể làm chồng hoặc vợ dự trữ cho bảo bảo chúng ta.”

 

Tần Phạn sờ sờ chóp mũi: Nói đến ăn ý, hình như vợ chồng họ cũng rất có ăn ý… Con còn chưa sinh ra, đã nghĩ sẵn con dâu nuôi từ bé, chồng

nuôi từ bé rồi. Cô ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta như vậy, có phải hơi không phúc hậu không?”

 

Tạ Nghiên Lễ khẽ vuốt một cái, ngữ khí chắc chắn: “Hai vợ chồng họ tất nhiên cũng nghĩ như vậy.”

 

Xác thực, suy nghĩ của hai người họ, cũng giống hệt như suy nghĩ của vợ chồng nhà họ Dung ở Lăng Thành. Cho nên phúc hậu hay không, không quan trọng. Đều là hồ ly trên cùng một ngọn núi, còn giấu đuôi

cáo làm gì.

 

Bọn họ không cố tình đi dò hỏi là con trai hay con gái, dùng lời Tần Phạn nói, chính là muốn bất ngờ. Nếu biết trước, còn gì là bất ngờ.

 

 

Bà Tạ biết được Tần Phạn mang thai, mang theo một đống ảnh chụp Tạ Nghiên Lễ lúc nhỏ, đặc biệt là ảnh từ một đến năm tuổi nhiều nhất, hơn nữa còn có khung ảnh đi kèm. Còn tìm Tần Phạn xin ảnh cô lúc nhỏ, làm

thành khung ảnh cùng kiểu, đem khung ảnh treo đầy phòng ngủ chính, phòng khách và hành lang của biệt thự Thiên Lộ Loan. Tần Phạn đi hai ba bước là có thể nhìn thấy ảnh chụp của hai người họ. Đến bây giờ đã

quen rồi.

 

Tần Phạn lúc nhỏ phấn điêu ngọc trác, ai nhìn cũng muốn ôm một cái thơm một cái, nhưng ông Tần bảo vệ cô con gái bảo bối này của mình kín mít, phòng ai cũng như phòng sói vậy. Tần Phạn nghĩ đến ba, đã có

thể bình thản tưởng niệm ông. Ánh mắt từ ảnh chụp của mình rơi xuống

 

ảnh chụp Tạ Nghiên Lễ lúc nhỏ bên cạnh, lúc đó anh mới hai tuổi, mặc bộ quần yếm cao bồi, khuôn mặt bánh bao đáng yêu tới cực điểm, Tần Phạn không nhịn được cười thành tiếng.

 

 

Mãi đến tháng cuối cùng của thai kỳ, bà Tạ không yên tâm, tự mình chuyển đến Thiên Lộ Loan, tự tay chăm sóc Tần Phạn. Dù sao trong nhà dù có quản gia có người hầu, nhưng cũng phải có một trưởng bối có thể

làm chủ ở đó.

 

Bà Tạ bưng bát cháo tổ yến từ phòng bếp ra, liền nhìn thấy Tần Phạn đang xem ảnh chụp ở phòng khách, cười nói: “Xem nhiều vào, tốt, sau

này sinh ra một tiểu bảo bối đáng yêu giống hệt hai con lúc nhỏ.”

 

Tần Phạn cảm ơn mẹ chồng, mắt cong cong, “Hy vọng lớn lên sẽ giống Nghiên Lễ, anh ấy lúc nhỏ mũm mĩm đáng yêu.”

 

Bà Tạ: “Lớn lên giống nó thì được, nhưng tính cách ngàn vạn lần phải giống con, tính cách Nghiên Lễ không thú vị.”

 

Tần Phạn nghĩ đến việc sinh ra một bản Tạ Nghiên Lễ thu nhỏ mặt bánh bao, hình như cũng khá vui.

 

 

Dự sinh vào tháng sau, càng đến giai đoạn cuối, càng phải cẩn thận. Tạ Nghiên Lễ buổi tối trước khi ngủ đều sẽ đi bộ cùng Tần Phạn hai vòng, Tần Phạn vốn đã đỏng đảnh, đi được một lúc, đi không nổi nữa liền sẽ

mắt đỏ hoe nhìn anh. Tạ Nghiên Lễ đau lòng, lại phải đi cùng cô cho đủ số bước quy định, lúc này mới ôm người về nhà.

 

Dưới bóng đêm, Thiên Lộ Loan đẹp lạ thường. Tần Phạn ấm ức hỏi: “Em có phải nặng hơn nhiều không?” Giai đoạn cuối thai kỳ, về cơ bản

không có vóc dáng đẹp, dù là tiên nữ, vóc dáng cũng phải biến dạng. Nhưng Tần Phạn vốn mảnh khảnh, thành ra bụng trông đặc biệt to, làm Tạ Nghiên Lễ tính tình vốn thong dong bình tĩnh như vậy, mỗi khi nhìn

thấy đều lòng run sợ, sợ eo cô bị gãy mất. Eo nhỏ như vậy, sao có thể sinh con được. Bất kể trên mạng nói muốn họ vì tạo phúc cho mắt toàn

 

nhân loại mà sinh thêm mấy đứa con, Tạ Nghiên Lễ đều hạ quyết tâm chỉ cần đứa này thôi.

 

 

Tạ Nghiên Lễ trả lời: “Ừm, nặng.”

 

Đáp án này liền như chọc vào tổ ong vò vẽ, tiểu tiên nữ yếu ớt lập tức mắt lưng tròng, “Anh ghét bỏ em, anh…” Tra nam! Lại dám ghét bỏ bà

xã mang thai béo!

 

Tạ Nghiên Lễ ôm chặt: “Ôm lấy bảo vật quan trọng nhất, sao có thể không nặng.”

 

Tần Phạn chớp chớp lông mi, giọt lệ châu kia trên hàng mi dài lung lay

sắp đổ, cuối cùng rơi xuống vị trí cổ người đàn ông, bắn lên những bọt nước nhỏ li ti. Lau đi giọt nước mắt đó, Tần Phạn làm bộ không có chuyện gì xảy ra, ở bên tai anh nhẹ nhàng nói, “Dẻo miệng.” Cái bình

luận này nếu truyền đến tai người khác, nhất định phải kinh ngạc.

 

Tạ Nghiên Lễ cúi mắt nhìn bụng nhỏ của cô, khẽ than: “Bé ngoan ơi, đến lúc rồi thì mau mau ra đời nhé.” Để cho mẹ con được nhẹ nhàng.

 

 

 

Có lẽ thật sự lời của Tạ Nghiên Lễ phát huy tác dụng, hoặc bảo bảo thật sự là một đứa bé ngoan, cho nên vào 0 giờ ngày dự sinh của Tần Phạn, cô chuyển dạ. Chuẩn bị sẵn sàng từ trước ở bệnh viện, Tần Phạn sinh rất

thuận lợi.

 

Sáng sớm, trong bầu trời mờ ảo xám trắng, những vệt ráng màu vàng nhạt xuyên qua tầng mây dày đặc chiếu xuống nhân gian, khi tia nắng

mặt trời đầu tiên xuất hiện, cũng là lúc tiểu Phật tử ra đời.

 

Trong phòng bệnh. Tạ Nghiên Lễ nhìn gương mặt say ngủ vì mệt mỏi

của Tần Phạn hồi lâu, mới chuyển ánh mắt qua chiếc giường trẻ sơ sinh

nhỏ mà tinh xảo bên cạnh. Có lẽ vì mới sinh ra, da đứa bé nhăn nheo còn hơi đỏ lên, hoàn toàn không có dáng vẻ đáng yêu trắng trẻo bụ bẫm như Tần Phạn trước đó tưởng tượng và nói với Tạ Nghiên Lễ, trông như một

ông già nhỏ. Nhưng Tạ Nghiên Lễ càng nhìn, lại càng nhìn ra nét đẹp. Tiểu gia hỏa yếu ớt lại mềm mại như vậy, là kết tinh của anh và Xán Xán.

 

 

Tần Phạn tỉnh lại, nhìn thấy đứa bé câu đầu tiên chính là: “Ôm nhầm con rồi?”

 

Không đúng. Không ôm nhầm. Lúc đó phòng sinh chỉ có mình cô sinh, sinh xong chị y tá còn ôm cho cô xem qua, hình như là cái cục nhăn

nheo này… Nhưng cô tưởng đau quá sinh ra ảo giác chứ!

 

Tạ Nghiên Lễ giọng điệu nghiêm túc: “Không ôm nhầm, em xem mũi miệng tai hình dáng khuôn mặt rất giống em.” Thấy bảo bảo sắp tỉnh, Tạ

Nghiên Lễ cúi người bế cậu bé lên.

 

Tần Phạn: “…” Cô ngửa đầu nhìn Tạ Nghiên Lễ đứng bên mép giường quen thuộc ôm con dỗ dành: “Em vừa mới sinh con xong, anh đã mắng

em như vậy?”

------oOo------

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...