Cậy Sủng - Thần Niên

Chương 18



Tạ Nghiên Lễ cầm điều khiển từ xa, điều chỉnh đèn trong thư phòng đến độ sáng nhất, nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của bà Tạ trong khoảnh khắc biến đổi vô số biểu cảm.

 

Môi mỏng của người đàn ông hơi cong lên một độ cung cực nhạt, không rõ anh có đang cười hay không.

 

Tần Phạn cảm thấy anh đang cười nhạo mình: “Chẳng phải là bán nghệ sao! Tôi mà làm nghệ thuật thật sự, anh đừng có sợ!”

 

Tạ Nghiên Lễ ung dung nhìn cô không nói gì, chỉ duỗi cánh tay ra, làm một cử chỉ ‘mời’.

 

Hơn nữa còn di chuyển đến khu vực quan sát tốt nhất —— chiếc ghế xoay da thật duy nhất trong thư phòng, chậm rãi ngồi xuống.

 

Tần Phạn vốn định qua loa nhảy cho anh một điệu múa cổ điển.

 

Vừa mới chuẩn bị vào tư thế, người kia đột nhiên mở miệng: “Muốn nhảy?”

 

“Sao nào, nhảy cho Tạ tổng xem không được tính là bán nghệ à?” Tần Phạn vẫn đang mặc bộ sườn xám thêu màu đen, khi hơi ngẩng cằm lên, dáng người vươn ra, đặc biệt thướt tha uyển chuyển, như một con công nhỏ kiêu ngạo.

 

Dưới ánh sáng trắng rực, xương cốt cô cực đẹp, ngũ quan cũng tinh xảo, đặc biệt đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, mang theo vẻ quyến rũ mà chính cô cũng không nhận ra.

 

Tạ Nghiên Lễ lập tức nhớ đến bức ảnh sườn xám cô gửi khi ở trên xe, ánh mắt dừng lại ở cổ cô, hơi khựng lại ——

 

Bà Tạ nói không sai, quả thật là thiếu thiếu cái gì đó.

 

Mỹ nhân như bà Tạ, vốn nên sinh ra trong nhung lụa gấm vóc, được vàng bạc ngọc ngà nâng niu, cẩn thận che chở, mới có thể liên tục nở rộ vẻ lộng lẫy huy hoàng.

 

“Thôi.” Lòng bàn tay Tạ Nghiên Lễ thờ ơ đặt trên mặt bàn, đôi mắt thiên về lạnh nhạt cứ thế nhìn cô.

 

Tần Phạn dừng lại một chút.

 

Không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như vậy, ngược lại khiến cô có chút không kịp đề phòng.

 

Nhưng rất nhanh cô đã ổn định lại, chớp chớp mắt, cố ý nói: “Hay là anh hát một bài nhạc đệm cho tôi đi?”

 

Được voi đòi tiên, thử thăm dò giới hạn của Tạ Nghiên Lễ.

 

Lại thấy Tạ Nghiên Lễ từ ngăn kéo dưới bàn làm việc lấy ra bốn chiếc hộp cùng kiểu nhưng hoa văn khác nhau, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ tản mạn, thản nhiên đẩy mấy chiếc hộp về phía trước: “Bà Tạ, muốn nhạc đệm hay muốn chúng nó?”

 

Tần Phạn đương nhiên chọn ‘1.8 tỷ’, chẳng lẽ lại chọn tên đàn ông chó má không hiểu phong tình này sao!

 

Cô cũng không cần nhạc đệm, trực tiếp múa chay, nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy ngại ngùng, ngược lại khi xem cô múa cổ điển, người ta sẽ chỉ toàn tâm toàn ý chú ý đến điệu múa của cô mà bỏ qua những thứ khác.

 

Từ góc nhìn của Tạ Nghiên Lễ, sau lưng thiếu nữ là bức tranh sơn dầu khổ lớn màu sắc nồng đậm, trước bức tranh sơn dầu mặc sườn xám nhảy múa cổ điển, eo nhỏ mềm mại, một tay có thể ôm trọn, nhìn như bị vải

vóc bó sát trói buộc, cô lại nhảy ra một hương vị khác.

 

Theo động tác của cô, búi tóc đen búi lơi cuối cùng cũng không chịu nổi lực tác động, đột nhiên như thác nước đổ xuống bờ vai thon thả, những hạt trân châu nhỏ dùng để trang trí rơi vãi đầy đất.

 

Tần Phạn với tóc đen môi đỏ, đôi chân trắng như tuyết đặt trên mặt đất, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười sống động quyến rũ, như đang giẫm lên trái tim người khác.

 

Tạ Nghiên Lễ dời ánh mắt khỏi đôi môi cô, thờ ơ dừng lại ở mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh của cô.

 

Một điệu múa kết thúc, Tần Phạn ngồi trên sàn nhà, tóc mái thái dương dính chút mồ hôi trong suốt, cô thở hổn hển, lâu rồi không nhảy, có chút không quen.

 

Tần Phạn xoay cổ tay hơi mỏi, thản nhiên hỏi: “Tạ tổng, ngài có hài lòng với màn biểu diễn tài nghệ vừa rồi của tôi không?”

 

Tạ Nghiên Lễ không đáp, chỉ chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, thong thả ung dung cởi cúc cổ tay áo, vừa đi về phía cô.

 

Tiếng bước chân rất nhẹ.

 

Tần Phạn ngẩng đầu nhìn anh, theo bản năng l**m l**m đôi môi dưới hơi khô.

 

Lập tức, sắc môi trở nên quyến rũ.

 

Tạ Nghiên Lễ cúi người dùng hai tay ôm cô từ thảm lên chiếc bàn gỗ đặc rộng lớn.

 

Cảm giác lạnh lẽo của mặt bàn làm Tần Phạn không nhịn được rùng mình một cái, môi đỏ nhếch lên một bên, đối mặt với người đàn ông, luôn bị anh dắt mũi đi, Tần Phạn có chút khó chịu.

 

Trong lúc ánh mắt lưu chuyển, ngón tay thon mềm của cô như có như không chạm vào xương quai xanh nơi cổ thon dài của người đàn ông, dần dần điểm xuống dưới, cố tình kéo dài giọng điệu: “Tạ tổng muốn làm gì, người ta chỉ bán nghệ thôi.”

 

Yết hầu Tạ Nghiên Lễ khẽ trượt, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, chậm rãi đan mười ngón tay với cô.

 

Động tác vốn lưu luyến, bị anh làm thành cực kỳ mê hoặc lòng người.

 

Nhưng không đợi Tần Phạn phản ứng lại, đột nhiên, hai tay bị đè nặng lên mặt bàn.

 

“Hít…” Tần Phạn đột nhiên kinh hô một tiếng.

 

Dưới ánh đèn quá sáng, bóng người đàn ông phủ lên người cô đặc biệt sâu thẳm, cảm giác áp bức mười phần.

 

Môi mỏng theo đó phủ xuống, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai: “Bà Tạ, ông Tạ đối với việc em bán nghệ không hài lòng lắm, có muốn cân nhắc lựa chọn khác không.”

 

Môi mỏng của người đàn ông theo vành tai cô nhẹ nhàng cắn cắn, sau đó dừng lại ở khóe môi mềm mại, thử thăm dò khẽ hôn, không hề có ý cưỡng cầu.

 

Mắt Tần Phạn không kiểm soát được mà phủ lên một tầng hơi nước mỏng, toàn bộ trọng lượng cơ thể chống đỡ trên hai ngón tay bị anh ấn trên mặt bàn, ngửa cổ, cảm giác nụ hôn của người đàn ông cũng thuận thế rơi xuống.

 

Từng chút từng chút, như là tra tấn, càng như là —— Câu dẫn.

Tạ Nghiên Lễ đang câu dẫn cô!

 

Vệt đỏ nơi đuôi mắt Tần Phạn càng thêm yêu dã, không cam lòng yếu

thế mà cởi từng cúc áo sơ mi của anh, môi đỏ lại thốt ra câu: “Hóa ra Tạ tổng thèm muốn thân thể của tôi.”

 

“Là vợ chồng hợp pháp, Tạ tổng cũng không cần cố tình câu dẫn, hay là nói, nếu tôi từ chối làm t.ì.n.h hợp pháp, Tạ tổng lại định bảo luật sư gởi thư cho tôi?”

 

Tạ Nghiên Lễ cũng không đáp, ngón tay thon dài sạch sẽ thờ ơ ở nơi tà sườn xám xẻ cao của cô chậm rãi đẩy đẩy.

 

Một phút sau, hàng mi Tần Phạn run rẩy dữ dội.

 

Sau đó dưới ánh đèn sáng rõ này, nhìn thấy vệt nước rõ ràng trên đầu ngón tay thon dài của người đàn ông quơ quơ trước mắt cô.

 

Giọng nói xưa nay lành lạnh từ tính, lúc này lại pha lẫn tiếng cười khàn khàn: “Ừm? Ai thèm ai?”

 

Tần Phạn không ngờ anh lại có thể làm ra chuyện s*c t*nh như vậy, suýt nữa không nhịn được ngất đi.

 

“Tạ Nghiên Lễ!”

 

Thật nên để đám cư dân mạng nói anh vô tình vô dục lãnh cảm kia xem cho kỹ!

 

Đây mà là Phật tử trong miệng họ ư!

 

Tần Phạn nhắm chặt mắt, mắt không thấy tâm không phiền, dù sao cũng không định phản kháng, hưởng thụ sự phục vụ của tên đàn ông chó má này là được.

 

Vốn dĩ cô cũng có chút thèm anh. Tần Phạn chưa bao giờ che giấu yêu ghét của mình, càng không vì xấu hổ mà che giấu phản ứng cơ thể.

 

Cô vô cùng lớn mật lại phô trương mà giãn ra thân hình cực trắng cực đẹp của mình.

 

Bất tri bất giác, đã đến rạng sáng.

 

Trong thư phòng, Tần Phạn nằm ngửa trên sofa màu trắng sữa, lại nghe Tạ Nghiên Lễ vén mái tóc ướt át bên tai cô, thì thầm: “Bà Tạ, tấm lụa mỏng trên tranh sơn dầu kia ở đâu?”

 

Hở?

 

Còn chọn lựa nữa?

 

Tần Phạn lười biếng nâng mi, hừ một tiếng: “Mơ đi.”

 

Trải qua sự va chạm giữa màu sắc nồng đậm của tranh sơn dầu và sự hoa lệ cực hạn trên bàn sách lạnh băng, khiến Tần Phạn rất buồn ngủ, nói xong liền nhắm mắt lại, nhưng Tạ Nghiên Lễ lại không vội từ từ nắm lấy mắt cá chân cô.

 

Lòng bàn tay Tạ Nghiên Lễ mơ hồ có vết chai mỏng, ý vị không rõ nói: “Ngày mai phải vào đoàn rồi.”

 

Tần Phạn nghe thấy câu này, đột nhiên tỉnh táo, chuông báo động trong đầu vang lên: “…”

 

Tên đàn ông chó má này muốn làm gì?

 

Cô thoải mái rồi, nên hoàn toàn không muốn làm lần thứ hai nữa.

 

Tạ Nghiên Lễ dễ như trở bàn tay lật cô từ trên sofa lại, ngay sau đó cánh tay dài ôm lấy vòng eo thon kia, áp sát vào tấm lưng mịn màng duyên

 

dáng của cô ——

 

 

Lời từ chối của Tần Phạn bị nuốt vào giữa môi răng.

 

Rèm cửa hai lớp trong thư phòng kéo kín mít, che đi hết ánh trăng, mà ánh sáng vốn rực rỡ trong phòng, không biết từ lúc nào đã chìm vào bóng tối.

 

Khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai ló dạng từ chân trời, Tần Phạn mơ mơ màng màng cảm giác có người ôm mình, cô lập tức ôm chặt

chiếc gối dựa dưới thân: “Không muốn không muốn, anh đừng chạm vào tôi!”

 

Giọng người đàn ông trầm thấp dễ nghe: “Ôm em về phòng ngủ.”

 

Tần Phạn tuy mắt còn không mở ra được, nhưng rất cảnh giác mà ăn vạ tại chỗ: “Không cần, tôi muốn ngủ ở thư phòng!”

 

Đi phòng ngủ làm gì, tên đàn ông chó má lại muốn triển khai ‘hạng mục’ mới ở đó.

 

Khi Tần Phạn mở mắt lần nữa, phát hiện mình vẫn ở thư phòng mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng, căn phòng trống trải quạnh quẽ, chỉ có mình cô ngủ trên thảm, hương vị nhàn nhạt sau cuộc vui trong không khí vẫn chưa tan hết.

 

“Đinh linh…”

 

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Tần Phạn nhìn quanh bốn phía, nhặt chiếc chăn mỏng bên cạnh khoác lên người, mới đi tìm điện thoại.

 

Màn hình sáng lên hiển thị người gọi —— ATM Hình Người

 

Nhìn thấy tên người gọi, Tần Phạn không vội bắt máy, ngay trước khoảnh khắc điện thoại tự động ngắt, mới chậm rì rì trả lời.

 

Giây tiếp theo, bên tai Tần Phạn truyền đến giọng nói quen thuộc của người đàn ông: “Tỉnh rồi? Sớm về phòng ngủ đi, thảm lạnh lắm.”

 

Tần Phạn xoa xoa lỗ tai bị giọng nói làm cho tê dại, mặt không biểu cảm bật loa ngoài, lạnh lùng nói: “Cảm tạ bệ hạ trăm công nghìn việc còn rút thời gian chiếu cố thần thiếp.”

 

Cho đến khi giọng nam đối diện không nhanh không chậm nhắc nhở: “Bà Tạ, khoảng cách tôi đến công ty còn mười phút…”

 

Ý tứ rất rõ ràng, đừng lãng phí thời gian quý báu của anh. Tần Phạn hiểu ý anh, giả vờ mỉm cười hỏi:

“Vậy xin hỏi Tạ tổng, tại sao tôi lại ngủ trên thảm, ôm tôi đến sofa có thể làm anh mệt sao?”

 

Tên đàn ông chó má có biết thương hoa tiếc ngọc không vậy? Hay là tối qua anh quá phóng túng dẫn đến thận hư chân mềm, đến tiên nữ chưa đầy 90 cân cũng ôm không nổi, vậy thì có thể miễn cưỡng rộng lượng

tha thứ cho anh.

 

Quả nhiên, sáng sớm nói muốn ôm cô về phòng ngủ chính là có mục đích riêng, đến cái sofa cách 1 mét còn không muốn ôm cô qua, sao có thể ôm cô về phòng ngủ được.

 

Mục đích của nhà tư bản không đơn thuần! May mà cô thông minh không nghe theo.

 

Ai ngờ, lại nghe Tạ Nghiên Lễ dừng một chút, vài giây sau mới đáp: “Em nhìn sofa xem.”

 

Tần Phạn theo bản năng quay đầu, nhìn về phía sofa sau lưng ——

 

Trên chiếc sofa vải nhung thiên nga, có vài chỗ như bị nước thấm ướt, vết tích loang lổ, khiến người ta liên tưởng.

 

Gương mặt trắng như sứ của Tần Phạn nhanh chóng đỏ bừng lên: “Anh anh anh…”

 

Tạ Nghiên Lễ bình tĩnh hơn cô: “Không phải tôi, là em…” “Im miệng, tạm biệt!” Tần Phạn nhanh chóng cúp điện thoại. Ai ngờ.

Điện thoại rung lên một cái. Cô lén lút liếc nhìn.

Tin nhắn WeChat đến từ ‘ATM Hình Người’ ——

 

ATM Hình Người: Cho nên, buổi sáng sẽ có người đến thay sofa thư phòng, nhớ về phòng ngủ.

 

Tần Phạn vùi mặt vào chiếc gối ôm sạch sẽ, cuối cùng cũng hiểu tại sao nhà tư bản trăm công nghìn việc lại gọi điện thoại đến vào sáng sớm.

 

Hóa ra là sợ cô chạm mặt với người thay sofa.

 

Cô nhắm mắt lại, cảm thấy không còn gì để luyến tiếc cuộc sống này: Tiên nữ không còn mặt mũi nào gặp người.

 

**

 

Cảm xúc nhỏ của Tần Phạn vẫn kéo dài đến tận trước khi vào đoàn phim.

 

Buổi trưa sau khi ăn cơm với quản lý xong thì đi thẳng đến đoàn phim

《 Phong Hoa 》.

 

Tưởng Dung véo véo khuôn mặt cô: “Chiều nay có lễ khai máy, sẽ có phóng viên phỏng vấn, nhất định phải thể hiện khí thế của nữ chính, đừng có lười biếng như vậy!”

 

Tần Phạn lười biếng dựa vào ghế xe, uể oải đáp một câu: “Chị căn bản không biết em đã trải qua những gì đâu.”

 

Tưởng Dung vén mái tóc dài rối tung của cô lên, chỉ vào vết đỏ sau vành tai trắng ngọc nói: “Dấu hôn còn chưa xử lý xong, chị có thể không biết em trải qua cái gì sao?”

 

Vừa nãy lúc cô lên xe, Tưởng Dung đã nhìn thấy rồi.

 

Tần Phạn theo bản năng vuốt tóc, biểu cảm rất đứng đắn: “Đừng động, em ngại…”

 

Tưởng Dung nhìn khuôn mặt không hề có chút ngại ngùng nào của cô, không nhịn được đỡ trán: “Với cái tính cách này của em, chị thật đúng là không cần lo em ở đoàn phim chịu thiệt thòi.”

 

Chỉ riêng tâm thái lần đầu làm nữ chính mà không hề căng thẳng này của Tần Phạn, Tưởng Dung cảm thấy mình làm quản lý không thể yếu thế được.

 

“Hiện tại dư luận trên mạng về việc em đóng vai Ninh Phong Hoa cơ bản khá tích cực, cho nên khoảng thời gian gần đây cho đến trước khi phim chiếu, em nhất định phải luôn duy trì khí chất phong hoa tuyệt đại, phong tình vạn chủng như Ninh Phong Hoa.”

 

Tần Phạn: “… Vâng vâng vâng.”

 

Tưởng Dung nhìn Tần Phạn mặc áo T trắng đơn giản phối cùng chân váy dài, tư thế nằm lười biếng, làm gì có khí chất nữ thần nào.

 

Liền đau đầu.

 

Không ngờ, chờ Tần Phạn xuống xe bước vào cổng lớn đoàn phim, đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, khí chất quanh thân lập tức thay đổi.

 

Trên đường vào đoàn, Tần Phạn khẽ nhíu đôi mày thanh tú, luôn cảm thấy mình có phải đã quên mất chuyện gì đó không?

 

Sau khi lễ khai máy kết thúc.

 

Tần Phạn vừa chuẩn bị đi phòng hóa trang thì có nhân viên công tác đến: “Cô Tần, đạo diễn Bùi bảo cô qua đó, buổi phỏng vấn của truyền thông bắt đầu sớm.”

 

Tần Phạn vẫn đang mặc đồ diễn, đây là cảnh Ninh Phong Hoa lần đầu xuất hiện, bị người ta trêu ghẹo trên đường phố.

 

Mặc một chiếc sườn xám màu trắng ánh trăng, ưu nhã phóng khoáng nhưng không che giấu được phong tình vạn chủng, đôi mắt nhìn quanh rực rỡ.

 

Chờ Tần Phạn đến địa điểm phỏng vấn, phát hiện bên phải đạo diễn đã đứng một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ chính sắc chói mắt.

 

Bước chân Tần Phạn không dừng, lại thấy người nọ quay đầu lại cười với cô.

 

Trước mặt là từng hàng phóng viên và máy quay.

 

Hàng mi Tần Phạn khẽ chớp, dáng vẻ thướt tha mà đi về phía đó.

 

Bùi Phong không ý thức được sự tranh đấu ngầm giữa các nữ minh tinh, trực tiếp gọi Tần Phạn đến bên cạnh mình: “Nữ chính đứng bên trái tôi, nữ phụ số 3 dịch sang bên cạnh.”

 

Thân hình mặc sườn xám đỏ của Tần Dư Chỉ dừng lại một chút, ngay sau đó đối diện ống kính cười quyến rũ hào phóng: “Xem ra đạo diễn Bùi rất hài lòng với nữ chính của chúng ta nha.”

 

Bùi Phong liền cảm thấy cô ta nói câu thừa thãi: “Tôi sẽ không chọn nữ chính mà mình không hài lòng.”

 

Tần Dư Chỉ nghẹn lời, sau khi đổi vị trí với Tần Phạn, chủ động thân mật khoác tay cô: “Chúng ta thật có duyên, cảnh quay đầu tiên lại mặc sườn xám.”

 

Máy quay lia về phía họ không ngừng.

 

Tần Phạn sớm đã đoán được đây lại là thủ đoạn ghê tởm người của cô ta, cũng không đẩy Tần Dư Chỉ ra, mỉm cười với ống kính, lại nghiêng người ghé vào tai cô ta nói nhỏ: “Cô thật giống một con gà rừng cố gắng học con công xòe đuôi.”

 

Sắc mặt Tần Dư Chỉ lập tức đen lại, bị ống kính ghi lại.

 

Phóng viên phản ứng cực nhanh: “Cô Tần, xin hỏi quan hệ của cô và cô tiểu Tần đây rất tốt sao, thì thầm nói nhỏ, có thể cho chúng tôi biết hai vị nói gì không ạ?”

 

Cô Tiểu Tần?

 

Tần Phạn liếc nhìn thẻ công tác đeo trước ngực phóng viên kia: “Phóng viên Chu, lời nói thầm mà nói ra thì còn gọi là lời nói thầm sao?”

 

Đôi môi đỏ lãnh diễm cong lên, nụ cười như không cười nhìn vào ống kính, hoàn toàn bị ghi lại.

 

Hở.

 

Nữ chính mới của đạo diễn Bùi lại kiêu ngạo như vậy, dám châm chọc phóng viên?! Không sợ bị viết bậy sao!

 

Ngay cả Bùi Phong cũng không ngờ Tần Phạn lại cứng rắn như vậy.

 

Nhưng lại vô cùng hợp khẩu vị của anh, chỉ có tính cách cứng rắn như vậy mới có thể làm Tạ Nghiên Lễ ăn quả đắng, từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ thấy Tạ Nghiên Lễ thất bại trên người ai.

 

Chỉ có Tần Phạn.

 

Bùi Phong xua xua tay: “Hỏi vấn đề gì thế, phóng viên cố ý dò xét bí mật nhỏ của nữ diễn viên chúng tôi, đuổi ra ngoài!”

 

Giới truyền thông: “!!!”

 

Đạo diễn Bùi che chở cho diễn viên mới như vậy thật sự ổn sao!

 

Bùi Phong hoàn toàn không sợ họ viết bậy, dám ở địa bàn của anh mà viết bậy, còn muốn lăn lộn trong cái giới này nữa không.

 

Sau khi kết thúc, Tần Dư Chỉ nhìn bóng lưng thướt tha yểu điệu của Tần Phạn, bộ móng tay được cắt tỉa xinh đẹp hung hăng véo vào lòng bàn tay, đáy mắt thấm đẫm hận ý vô biên.

 

Đoàn phim của Bùi Phong rất nghiêm khắc, tính bảo mật rất cao, một khi đã khai máy, rất khó xin nghỉ ra ngoài, thậm chí người bên ngoài muốn tặng đồ thăm đoàn đều phải trải qua xét duyệt nghiêm ngặt.

 

Tối hôm đó, Bùi Phong nhận được đồ do thư ký Ôn đưa tới.

 

Bùi Phong nhìn mấy vệ sĩ cao to phía sau thư ký Ôn: “Tạ Nghiên Lễ lại làm gì thế? Thẹn quá hóa giận muốn giết người diệt khẩu à?”

 

Thư ký Ôn cười điềm đạm, giơ tay lên, lập tức năm vệ sĩ đang ôm đồ trong tay đồng loạt mở ra.

 

Cạch ——

 

Năm tiếng vang nhỏ đồng thời vang lên, Bùi Phong vốn tưởng mình đã trải đời, nhưng khi nhìn thấy đồ vật trong hộp, vẫn bị kinh ngạc dữ dội.

 

Bùi Phong: “Cái gì đây?” Tặng anh?

Hào phóng vậy sao?

 

Thư ký Ôn từ từ cười: “Cô Tần Phạn trước khi vào đoàn quên mang theo chiến lợi phẩm của cô ấy.”

------oOo------

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...