Không khí trong xe ngưng trệ trong giây lát.
Bùi Phong nhìn Tần Phạn vẫn giữ tư thế nhặt điện thoại, mái tóc đen lười biếng của cô rũ xuống gáy trắng như tuyết, lúc này hàng mi cụp xuống, khiến người khác không nhìn rõ biểu cảm.
“Câu hỏi này khó trả lời lắm sao? Ngoài Tạ Nghiên Lễ ra, còn ai có thể nói bốn chữ ‘tôi là thương nhân’ một cách hùng hồn lý lẽ như vậy.”
Tần Phạn nắm chặt điện thoại, thầm thở phào nhẹ nhõm. Hù chết cô rồi.
Hóa ra đạo diễn Bùi chỉ thấy nửa sau thôi!
Não Tần Phạn xoay chuyển rất nhanh, sau đó ngẩng đầu, cong môi cười với Bùi Phong: “Là thế này, lần trước Tạ tổng chẳng phải muốn mời tôi ký hợp đồng làm người phát ngôn cho game mới của tập đoàn Tạ thị
sao.”
Bùi Phong nhớ rõ chuyện này, cả đời cũng không quên được!
Tần Phạn hơi ngập ngừng, tỏ vẻ khó xử nói: “Lần này Tạ tổng hỏi tôi, nếu ký hợp đồng để tôi làm người đại diện, tôi có thể mang lại lợi ích gì cho anh ấy…”
“!!!”
Mặt Bùi Phong đầy kinh ngạc: Câu nói ‘tôi là thương nhân’ kia của Tạ Nghiên Lễ lại là ám chỉ Tần Phạn phải tiến hành giao dịch tiền – sắc với cậu ta!
“Cầm thú!”
Bùi Phong líu lưỡi vài giây mới khó khăn nhả ra hai chữ này.
Hơn nữa, anh ta đột nhiên nhớ lại lần trước Tạ Nghiên Lễ khó hiểu đòi đầu tư cho anh, còn nói Tần Phạn không phải tình nhân của cậu ta.
Hóa ra là vì Tần Phạn còn chưa đồng ý!
Lúc này nhìn vẻ mặt khó xử và vô tội trên khuôn mặt có thể nói là tuyệt sắc nhân gian của Tần Phạn, Bùi Phong vô cùng đồng cảm với cô.
Xinh đẹp như vậy mà lại bị Tạ Nghiên Lễ để mắt tới, thật không biết là may mắn hay bất hạnh.
Tần Phạn không biết Bùi Phong đã tự não bổ những gì, chỉ thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, thở dài một hơi rồi nói: “Bộ phim tiếp theo tôi muốn quay là phim truyền hình cung đấu đại IP, cô đến thử vai một nhân vật đi.”
Đồng tử Tần Phạn co lại một chút: “…”
Bôi đen Tạ Nghiên Lễ xong lại còn có chuyện tốt thế này ư? Cô đúng là một đứa bé lanh lợi!
Tuy là phim truyền hình, nhưng đây là lần đầu tiên Bùi Phong đạo diễn phim truyền hình, ý nghĩa tự nhiên khác hẳn với những bộ phim chiếu mạng thông thường.
Lúc này, cửa sổ xe đột nhiên bị gõ vang.
Sau đó là giọng của nhân viên công tác truyền đến: “Còn mười phút nữa là đến lượt hai vị bước lên thảm đỏ, xin mời chuẩn bị ạ.”
Sau khi Tần Phạn xách váy dẫn đầu xuống xe, Bùi Phong lấy điện thoại ra, nhanh chóng hạ giọng gửi một tin nhắn thoại cho Tạ Nghiên Lễ:
“Quy tắc ngầm với nữ minh tinh, Tạ Nghiên Lễ cậu giỏi thật đấy! Thành thật chút đi, cẩn thận tôi đến nhà cậu mách tội đấy!”
Thảm đỏ ánh sao lấp lánh.
Hai bên là fan và phóng viên chụp ảnh, khi họ bước lên thảm đỏ, hai bên lập tức vang lên tiếng hét kinh ngạc của người hâm mộ.
Ống kính của giới truyền thông không kiểm soát được mà nhắm thẳng vào họ.
Hai người này quá đỉnh, chụp bừa một tấm cũng thành ảnh bìa tạp chí. “Chị gái tiên nữ giết em đi!!!”
“A a a Phạn tiên nữ mãi đỉnh!” “Đạo diễn Bùi đẹp trai quá!”
“Ủng hộ 《 Phong Hoa 》”
Trong tiếng reo hò của người hâm mộ, Tần Phạn và Bùi Phong thuận lợi bước lên thảm đỏ.
Thật ra khi Tần Phạn khoác tay Bùi Phong bước lên thảm đỏ, mọi người đã đoán trước được điều gì đó.
Bao gồm cả khán giả đang xem livestream.
Quả nhiên, người dẫn chương trình gọi họ lại.
Bùi Phong đối mặt với ống kính, môi mỏng nhếch lên độ cong bất cần đời quen thuộc, nhưng giọng nói lại chắc chắn mạnh mẽ: “Tôi nói Tần Phạn chính là Ninh Phong Hoa, mọi người có ý kiến gì không?”
Mọi người theo bản năng chuyển tầm mắt sang Tần Phạn, người từ đầu đến cuối vẫn luôn tận tụy làm một bình hoa di động.
Tần Phạn đang thất thần nghĩ về mấy món bảo bối ‘1.8 tỷ’ của mình.
Nhưng mỹ nhân dù thất thần cũng vẫn đẹp, dưới ánh đèn sáng choang như kính chiếu yêu của thảm đỏ, làn da Tần Phạn mịn màng trắng như tuyết, không tì vết, đẹp tựa một pho tượng sứ tinh xảo tuyệt luân.
Nhưng khi ánh mắt cô lưu chuyển, pho tượng sứ lập tức tràn đầy linh hồn, đôi mắt đào hoa nhìn người như mang theo móc câu nhỏ, tựa yêu tinh quyến rũ lòng người rơi vào vực sâu.
Đây chẳng phải chính là miêu tả về Ninh Phong Hoa thời kỳ làm gián điệp trong nguyên tác sao?
Mọi người trong khoảnh khắc liền hiểu được hàm ý trong lời nói của đạo diễn Bùi.
Tần Phạn chính là Ninh Phong Hoa. Không ai có thể sánh bằng cô.
Buổi lễ vừa mới bắt đầu, ảnh thảm đỏ của Tần Phạn và đạo diễn Bùi cùng hot search công bố nữ chính 《 Phong Hoa 》 đã bùng nổ.
Nhiệt độ thậm chí còn vượt qua cả vị đại gia nào đó vừa mới chi mạnh
1.8 tỷ mấy tiếng trước.
Có lẽ là do tạo hình thảm đỏ của Tần Phạn quá sát với nữ chính, cộng thêm sự ủng hộ mạnh mẽ của Bùi Phong, đánh giá trên mạng tạm thời là một mảnh khen ngợi:
“A!!!”
“Đạo diễn Bùi ngầu đét!”
“Không dám có ý kiến.”
“Tần Phạn chính là Ninh Phong Hoa.” “Tiên nữ đẹp quá, hu hu hu, yêu yêu.”
Mà lúc này, chiếc Maybach màu đen đang lao nhanh trên cao tốc.
Tạ Nghiên Lễ hiếm khi không làm việc trên xe, cũng không nhân cơ hội nghỉ ngơi, mà đang phóng to bức ảnh Tần Phạn mặc sườn xám đen kia.
Vài phút sau, chiếc điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên rung lên. Anh thờ ơ mở tin nhắn thoại.
Giây tiếp theo, giọng nói bị đè thấp của Bùi Phong vang vọng khắp không gian yên tĩnh trong xe:
“Quy tắc ngầm với nữ minh tinh, Tạ Nghiên Lễ, cậu giỏi thật đấy! Thành thật chút đi, cẩn thận tôi đến nhà cậu mách tội đấy!”
Tài xế cùng hai thư ký đi cùng nhau nghe rõ mồn một. Tạ tổng quấy rối nữ minh tinh?!
Đây là dưa gì to thế này?
Tạ Nghiên Lễ biết Bùi Phong và Tần Phạn cùng bước lên thảm đỏ, tội danh này là ai gán lên người anh, không cần nói cũng biết.
“Ha…”
Không biết qua bao lâu, tiếng cười lạnh lẽo đến thấu xương của Tạ Nghiên Lễ đột nhiên vang lên.
Da đầu mọi người đều tê rần.
Họ biết bí mật lớn như vậy, sợ bị Tạ tổng giết người diệt khẩu.
**
Vẻ mặt xinh đẹp của Tần Phạn có chút nặng nề, Tạ Nghiên Lễ không phải là muốn đổi ý đấy chứ.
Nghĩ ngợi, cô c*n m** d***, trước khi lên sân khấu làm khách mời trao giải, gửi tin nhắn cho Tạ Nghiên Lễ:
“Thương nhân Tạ, anh không thật sự muốn tôi bán sắc đấy chứ?” “Tôi bán nghệ không bán thân!”
Lần này thì không lâu sau, anh đã trả lời. Tên khốn mắt tật: “Được.”
Được? Là ý gì?
Ánh mắt Tần Phạn có chút mờ mịt, là muốn cô bán nghệ sao?
Rất nhanh, nhân viên công tác gọi cô ra hậu trường chuẩn bị, Tần Phạn liền tiện tay gửi lại cho Tạ Nghiên Lễ một meme ‘gật đầu’.
Kệ anh muốn nghệ gì đi nữa, lại chẳng phải bán thân, cứ đồng ý trước đã rồi nói.
Dù sao bất kể Tạ Nghiên Lễ muốn cô bán nghệ gì, cô cũng không lỗ. Cô có thể vì ‘1.8 tỷ’ mà hiến nghệ.
Vốn dĩ Tần Phạn cảm thấy chuyện này đã ổn thỏa, chỉ chờ về biệt thự ngoại ô Kinh thành là có thể tận tay nhận được năm món bảo bối nhỏ mới của mình.
Lễ khai máy là chiều mai, nên Tần Phạn nhớ nhung các bảo bối, quyết định sau khi trao giải xong sẽ rời đi trước để về biệt thự ngoại ô Kinh thành một chuyến.
Mười giờ tối, biệt thự ngoại ô Kinh thành đã chìm trong bóng tối. Biệt thự rộng lớn tựa như một con mãnh thú đang ngủ đông.
Nhưng Tần Phạn lại vui vẻ đẩy cửa bước vào ——
Phòng khách tối om, yên lặng, người giúp việc không có ở đây, ngay cả đèn hành lang cũng không bật.
Bình thường, khi cô và Tạ Nghiên Lễ không ở nhà, người giúp việc sẽ ở lại.
Tần Phạn vừa thay giày vừa thắc mắc: “Sao trong nhà không có ai?”
Cô đi dép lê vào nhà, mò mẫm tìm công tắc đèn phòng khách. Chưa kịp chạm vào công tắc, đột nhiên, đèn sáng choang.
Tần Phạn sợ đến mức suýt ngã sõng soài, trong tầm mắt, cách đó không xa trước cửa sổ sát đất lại có một bóng người cao ráo thẳng tắp đang đứng.
“Ai?!”
Tần Phạn theo bản năng hét lên.
Vừa dứt lời, người đàn ông đã xoay người lại, lưng hướng về màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, giọng nói anh lành lạnh từ tính: “Là tôi.”
Tần Phạn nhẹ nhàng thở phào, tức giận nói: “Anh lén lút làm gì thế?” “Lại đây.”
Tạ Nghiên Lễ không đáp, thờ ơ vẫy vẫy chiếc hộp gỗ chạm rỗng tinh xảo trong tay về phía cô.
Tần Phạn nhớ chiếc hộp này, chính là nơi ở của một trong năm bảo bối nhỏ kia – viên đế vương lục!
Nhưng cô không nhúc nhích, cảnh giác nhìn anh: “Anh biết anh giống cái gì không?”
Tạ Nghiên Lễ thuận miệng hỏi: “Cái gì?”
Tần Phạn gằn từng chữ: “Tên tội phạm dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ đi vào con đường lầm lạc.”
Ngón tay thon dài của Tạ Nghiên Lễ tung hứng chiếc hộp trị giá năm trăm triệu, đột nhiên bật cười trầm thấp.
Hiếm khi thấy Tạ Nghiên Lễ cười, Tần Phạn mím môi: “Anh cười cái gì, đừng tưởng tôi dễ dàng mắc bẫy như vậy!”
Tên đàn ông chó má này hoặc là không cười, hoặc là cười lên quyến rũ người khác.
Đáng sợ là, Tần Phạn cảm thấy mình thế mà lại bị anh quyến rũ rồi.
Thậm chí còn dời tầm mắt khỏi chiếc hộp lục đế vương sang Tạ Nghiên Lễ vài giây.
Tạ Nghiên Lễ cũng không nói nhiều, trước mặt cô, đột nhiên mở hộp ra, quả nhiên để lộ chiếc vòng cổ lục đế vương cực phẩm kia.
Nhìn bằng mắt thường càng đẹp hơn. Không hổ là bảo bối trị giá năm trăm triệu.
Ánh mắt Tần Phạn hoàn toàn bị chiếc vòng cổ này thu hút.
Chân Tạ Nghiên Lễ dài, khoảng cách nửa phòng khách anh chỉ đi vài ba bước đã tới, tiện tay nhét viên lục đế vương vào tay Tần Phạn.
Tần Phạn suýt nữa không đỡ được viên phỉ thúy lành lạnh này, “Anh cẩn thận một chút, cẩn thận một chút!!!”
Bàn tay nhỏ trắng nõn luống cuống ôm lấy.
Còn chưa kịp thưởng thức đâu, đột nhiên bên hông có thêm một cánh tay, ngay sau đó bị bế ngang lên.
“Tạ Nghiên Lễ!”
Toàn thân Tần Phạn lơ lửng, nếu không phải ngón tay câu lấy sợi dây chuyền kim cương, năm trăm triệu này sợ là đã vỡ nát trong tay cô rồi!
Chân nhỏ đá vào cánh tay người đàn ông, tức giận nói: “Ngã thì làm sao!”
Nghe tiếng hét kinh hoàng còn chưa hết sợ của cô, Tạ Nghiên Lễ vững vàng ôm cô lên lầu, đi về phía thư phòng.
Đến gần, Tần Phạn mới phát hiện chiếc áo sơ mi đen vân chìm anh đang mặc lại chính là chiếc áo lúc sáng sớm đó bị anh lột khỏi người cô.
Tần Phạn vô thức nhếch khóe môi, chờ đến khi phát hiện mình đang cười, cô lập tức thu lại biểu cảm, cố gắng xóa đi nụ cười.
“Đi đâu đấy?” Tần Phạn cũng không đá anh nữa, túm túm cúc áo trên cổ anh hỏi.
Cúc áo vốn đã mở hai cúc, bị Tần Phạn túm nhẹ một cái để lộ mảng lớn da xương quai xanh trắng lạnh của người đàn ông. Đèn tường hành lang theo quỹ đạo di chuyển của họ mà lần lượt sáng lên.
Tần Phạn lần đầu tiên phát hiện, dưới xương quai xanh bên phải của Tạ Nghiên Lễ lại có một nốt ruồi nhỏ, nếu không phải da anh trắng, thật đúng là không nhìn ra được.
Cô không nhịn được đưa ngón tay ra nhẹ nhàng chọc một cái. Có chút gợi cảm.
Tần Phạn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, vẫn vẻ mặt lạnh lùng cấm dục, tựa như đỉnh núi cao vời vợi mây mù bao phủ, khiến người ta muốn vén lớp sương mù dày đặc kia ra, nhìn trộm d*c v*ng ẩn giấu giữa tầng tầng mây mù.
Khi đóa hoa cao lãnh bị kéo xuống ——
Trong lúc ánh mắt Tần Phạn hoảng hốt, lại thấy Tạ Nghiên Lễ một tay đẩy cửa thư phòng ra, giọng nói chậm rãi: “Tôi đẹp hơn viên lục đế vương trong tay em sao?”
Tần Phạn theo bản năng đáp: “Đúng vậy.”
Vừa dứt lời liền cứng họng, bổ sung nói: “Đương nhiên là lục đế vương đẹp hơn, anh mặt dày bao nhiêu mà dám so chứ.”
“Vậy bắt đầu đi.”
Tạ Nghiên Lễ bật đèn.
Tần Phạn bị ánh sáng đột ngột làm cho nheo mắt lại, đáy mắt thấm ra một tầng hơi nước, tầm mắt mông lung đối diện với bức tranh sơn dầu hình người khỏa thân cực kỳ hoa lệ treo trên bức tường màu xám.
Thấy cô đứng bất động, Tạ Nghiên Lễ kiên nhẫn lặp lại: “Bắt đầu đi.” Tần Phạn nhất thời không hiểu, môi đỏ khẽ mở: “Bắt đầu cái gì?”
Tạ Nghiên Lễ chỉnh lại cổ áo sơ mi bị Tần Phạn túm bung ra, vẫn là dáng vẻ cấm dục văn nhã kia: “Bán nghệ.”
Tần Phạn cuối cùng cũng phản ứng lại, nhìn Tạ Nghiên Lễ bằng ánh mắt như nhìn kẻ bất lực: “???”
Quần áo đã cởi, này cẩu nam nhân bảo cô bán nghệ sao?
------oOo------