Cậy Sủng - Thần Niên

Chương 43



Vừa mới mất đi hợp đồng đại ngôn son môi, ngay sau đó lại nhận được lời mời làm người phát ngôn toàn cầu cho cả hai dòng mỹ phẩm và trang phục của một công ty cùng cấp bậc.

 

Tâm trạng Tưởng Dung lúc này lên xuống như ngồi tàu lượn siêu tốc.

 

“Đây chính là ‘Nguyên Nhân’ đó, em có biết bao nhiêu nữ minh tinh lấy việc mượn được lễ phục nhà họ bước lên thảm đỏ không, bao nhiêu năm nay, họ vẫn luôn chưa từng có người phát ngôn toàn cầu.”

 

Tưởng Dung nhìn Tần Phạn lại nằm liệt ra ghế xe, bộ dạng lười biếng, liền phổ cập kiến thức cho cô.

 

“Lợi hại vậy cơ à.” Tần Phạn kéo dài giọng điệu khen ngợi.

 

Nhưng cô cảm thấy Tạ Nghiên Lễ còn lợi hại hơn, người sáng lập lợi hại như vậy, ở trước mặt sếp Tạ còn không phải rất ngoan ngoãn sao, lúc đó

 

nếu Tạ Nghiên Lễ kiên trì, Lâm Duyên thật sự có thể quỳ xuống xin lỗi cô.

 

Trong khoang xe tối tăm, khóe môi đỏ mọng của Tần Phạn nhẹ nhàng nhếch lên.

 

Rất nhanh liền mím lại, cô mới không sùng bái tên đàn ông khốn nạn kia đâu.

 

Tưởng Dung không thấy Tần Phạn cười, chỉ nghiêm túc gật đầu: “Giống như những thương hiệu cao cấp đã vươn tầm quốc tế như họ, việc lựa chọn người phát ngôn toàn cầu đều rất thận trọng, bởi vì đại diện cho hình ảnh và lý niệm thương hiệu của họ, đây cũng là lý do tại sao rất nhiều thương hiệu xa xỉ đỉnh cao quốc tế, đại bộ phận đều không chọn người phát ngôn toàn cầu, mà là bạn thân thương hiệu, đại sứ thương

hiệu.”

 

Bây giờ Tần Phạn trong giới thời trang vẫn xem như tân binh nhỏ, lại nhảy vô số bậc, trực tiếp giành được tài nguyên có thể xem là đỉnh cấp của giới thời trang.

 

Đến lúc đó ‘Nguyên Nhân’ công bố chính thức, tất nhiên sẽ gây ra sóng gió.

 

Tần Phạn thật ra là biết thương hiệu này, nhưng không ngờ người sáng lập thương hiệu này lại là Lâm Duyên.

 

Nghĩ đến lúc gặp anh ta trong tiệc đính hôn trước đó, biểu cảm Tần Phạn một lời khó nói hết.

 

Cô làm sao có thể nghĩ đến, một người ngả ngớn như vậy, lại là người tự sáng lập thương hiệu, hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi mười năm, đã đánh vào vị trí thương hiệu quốc tế hạng A như ‘Nguyên Nhân’.

 

Cũng khó trách, Tạ Nghiên Lễ lại bảo cô đồng ý món quà xin lỗi này của Lâm Duyên.

 

Nhưng lúc đó Lâm Duyên nói là dòng mỹ phẩm, có lẽ là sau này biết thân phận bà Tạ của cô, mới quyết định gộp cả dòng trang phục cho cô, kết thành duyên lành.

 

Tần Phạn sao lại không hiểu những mánh khóe trong này.

 

Nghĩ đến cô lại dựa vào mặt mũi Tạ Nghiên Lễ mới giành được hợp đồng đại ngôn này, ý cười nơi khóe môi nhạt đi vài phần.

 

Tần Phạn xoa xoa mi tâm, nợ anh càng ngày càng nhiều.

 

Ngày mai chính là sinh nhật cô, Tần Phạn nhắm mắt lại suy nghĩ, nên làm thế nào nhân cơ hội sinh nhật để cảm ơn anh.

 

Vừa mới nhắm mắt lại, bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương nến thanh đạm đang cháy.

 

“Mùi gì thế?”

 

Tiểu Thỏ lập tức trả lời: “Gần đây có một ngôi chùa hương khói nghi ngút, nghe nói cầu nhân duyên rất linh, rất nhiều cặp đôi nghe danh mà đến, sau này hương khói bên này càng ngày càng thịnh.”

 

Cô ấy trước đây từng cùng bạn trai cũ đến đây.

 

Xin quẻ được giải ‘duyên trời tác hợp’, không bao lâu sau họ chia tay. Cho nên, Tiểu Thỏ đối với ‘nhân duyên rất linh’ giữ thái độ hoài nghi.

 

Chùa miếu?

 

Tần Phạn từ trong chiếc túi xách mang theo bên người lấy ra chuỗi ngọc Phật hộ thân màu đen kia, lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng v**t v* những đường vân khắc trên Phật châu,chợt nghĩ ra cô nên tặng Tạ Nghiên Lễ thứ gì.

 

Tần Phạn nghĩ nghĩ, tùy ý treo chuỗi ngọc Phật lên cổ tay cô, sau đó gửi một tin nhắn WeChat cho Bùi Phong:

 

“Đạo diễn Bùi, chuỗi ngọc Phật màu đen của chồng tôi, là ông nội cầu cho anh ấy ở chùa nào vậy, tôi nhớ anh từng nói là chùa Từ Bi?”

 

Bùi Phong qua một lúc lâu mới trả lời cô:

 

“Không sai, là chùa Từ Bi, sao đột nhiên hỏi cái này”

 

Tần Phạn nghĩ đến tính cách bà tám hay chuyện của Bùi Phong, giả vờ không thấy câu hỏi phía sau của anh ta.

 

Xác định mình không nghe nhầm tên, dứt khoát gửi cho anh ta một biểu tượng cảm ơn, sau đó giả chết.

 

Nói cho Bùi Phong, khác gì nói cho cả thiên hạ biết đâu.

 

“Chùa Từ Bi.” Tần Phạn đối với những ngôi chùa này thật sự không hiểu rõ lắm, vì cô vốn không tin Phật, nhưng vì Tạ Nghiên Lễ, nguyện ý tin một lần.

 

“Tiểu Thỏ, em biết chùa Từ Bi không?”

 

Tiểu Thỏ còn chưa kịp nói, Tưởng Dung đang nói chuyện với người phụ trách của ‘Nguyên Nhân’ bên kia ngẩng đầu đáp: “Em đến chùa Từ Bi cũng không biết à, em có phải người Bắc Thành không vậy.”

 

“Chùa Từ Bi là ngôi chùa cổ lưu truyền ngàn năm, các đại sư bên trong

là có thực học, không giống những ngôi chùa lừa đảo tiền nhang đèn bên ngoài kia.”

 

“Nhưng mà nghe nói chùa Từ Bi bây giờ đã tạm ở ẩn, chỉ tiếp đãi người có duyên, em hỏi cái này làm gì?”

 

Lánh đời? Chỉ tiếp đãi người có duyên?

 

Môi đỏ Tần Phạn mím lại, sau đó nghiêm trang nhìn Tưởng Dung và Tiểu Thỏ: “Hai người xem, em trông giống người có duyên không?”

 

Dáng ngồi ngoan ngoãn của cô, cùng với lớp trang điểm rạng ngời kiều diễm hình thành sự đối lập rõ rệt, nhưng mà——

 

Người này vừa nhìn sẽ biết cùng Phật vô duyên. Hai người đồng thời lắc đầu.

Đồng thanh: “Không giống!” Tần Phạn: “…”

Khẽ hừ một tiếng, cô đem chuỗi ngọc Phật màu đen vốn buông thõng trong lòng bàn tay quấn từng vòng lên cổ tay, “Em cảm thấy rất giống.”

 

Tưởng Dung sợ Tần Phạn nghĩ quẩn muốn đi làm ni cô.

 

Cuối cùng nhận được câu trả lời phủ định, lúc này mới yên tâm, chỉ cần cô không nhìn thấu hồng trần, mọi chuyện đều tốt đẹp.

 

Cửa biệt thự ngoại ô, Tưởng Dung nghiêm túc dặn dò: “Có Tạ tổng người chồng vượng thê như vậy, em tuyệt đối đừng nghĩ quẩn.”

 

“Hồng trần rất tuyệt, đáng để lưu luyến.”

 

Tần Phạn chậm rãi đi vào cửa nhà, nghịch ngọc Phật hồi tưởng lại câu nói cuối cùng của Tưởng Dung, nếu thế gian này còn có thứ gì đáng để cô lưu luyến.

 

Phản ứng đầu tiên của cô, trong đầu lại hiện ra gương mặt tuấn mỹ thanh lãnh của Tạ Nghiên Lễ.

 

Lòng bàn tay dừng lại trên chuỗi ngọc Phật, mãi đến khi những đường vân khắc cấn vào da thịt cô hơi đau, Tần Phạn mới dần dần lấy lại tinh thần.

 

Sao lại nghĩ đến anh chứ.

 

Tần Phạn không muốn nghĩ đến nguyên nhân này.

 

Cô biết, một khi chính mình thừa nhận nguyên nhân này, cô sẽ đặt mình vào thế bị động, mọi thứ luôn phải bị người đàn ông tác động đến trái tim cô dắt mũi đi.

 

Nắm chặt dây ngọc Phật, Tần Phạn đi về phía bãi đỗ xe.

 

**

 

Bên trong hội quán mới khai trương tích hợp ăn uống vui chơi nghỉ ngơi của Khương Ngạo Chu.

 

Tạ Nghiên Lễ lạc lõng ngồi trên sofa trong phòng riêng, cũng không tham gia vào bàn chơi bài.

 

Trước mặt anh là Bùi Cảnh Khanh cũng không hề lên bàn chơi bài. Bùi Cảnh Khanh rót cho Tạ Nghiên Lễ một ly rượu mạnh.

Bàn tay Tạ Nghiên Lễ nâng lên, hơi chặn lại: “Không uống.”

 

“Tại sao không uống, muốn có con à?” Bùi Cảnh Khanh nghĩ đến thân phận đã kết hôn của Tạ Nghiên Lễ, khuôn mặt thanh tú nhuốm vẻ hâm mộ nhàn nhạt, “Khi nào tôi mới có thể cưới Khương Dạng về nhà đây.”

 

“Cái gì, lão Tạ định có con à?” Bùi Phong cầm điện thoại đi tới bên cạnh nghe được lời này, kinh ngạc cảm thán, “Khó trách a.”

 

Anh ta biết vì sao Tần Phạn đột nhiên hỏi cậu ta chuyện chùa Từ Bi, đây là định đi cầu con?

 

Năm đó chùa Từ Bi nổi tiếng vì cầu con, sau này lánh đời nhiều năm, cũng có không ít người biết câu chuyện này.

 

“Khó trách cái gì?” Bùi Cảnh Khanh liếc mắt nhìn cậu em trai nhà mình, “Anh nói đùa thôi.”

 

Bùi Phong lại cười thần bí: “Biết đâu bị anh nói trúng rồi thì sao.”

 

Tạ Nghiên Lễ căn bản lười để ý loại vấn đề ngu xuẩn này, mãi đến khi Bùi Phong rất có khí thế ngồi xuống sofa, “Tôi có một tin tức, lão Tạ

 

định ra bao nhiêu tiền mua?” “Liên quan đến vợ cậu đấy.”

Thấy bộ dạng thiếu đòn này của cậu ta, đôi môi màu nhạt của Bùi Cảnh Khanh giật giật: “Em có phải muốn bị đánh không?”

 

“Nói.”

 

Bùi Phong bị anh trai nhà mình huấn một trận, ấm ức nói: “Vừa rồi vợ cậu ấy hỏi em chuyện chùa Từ Bi.”

 

Trong lòng anh ta, phụ nữ nhắc đến chùa Từ Bi, tất nhiên là vì cầu con rồi.

 

Hơn nữa Tần Phạn còn ngượng ngùng không nói, đây không phải ngầm thừa nhận sao.

 

Bùi Phong cảm thấy mình đoán không sai, sau đó nhìn về phía Tạ Nghiên Lễ, “Vợ cậu muốn đi cầu con, tôi đoán cô ấy vào không được đâu, hay là cậu đi cùng cô ấy một chuyến?”

 

Nói xong, như nghĩ đến điều gì, Bùi Phong phản ứng lại, nghĩa chính nghiêm từ nói, “Không được không được, hai người còn chưa thể sinh con, ít nhất đợi phim của tôi chiếu xong đã!”

 

Nếu không Tần Phạn chắc chắn không thể cùng anh ta chạy hoạt động quảng bá, đến lúc đó không có nữ chính, phim của anh ta còn tuyên truyền thế nào!

 

“Tuyệt đối không thể mang thai, cô ấy chính là nữ diễn viên, ngôi sao mới từ từ nổi lên của giới diễn xuất tương lai, không thể rút lui khỏi giới để sinh con cho cậu được.”

 

“Tôi không đồng ý!”

 

Ngón tay thon dài của Tạ Nghiên Lễ nắm lấy ly thủy tinh đựng rượu Bùi Cảnh Khanh vừa rót, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, yết hầu hơi hơi lăn lộn.

 

Bùi Cảnh Khanh im lặng vài giây: “Cậu không phải không uống sao?”

 

Dù muốn chứng minh không muốn có con, cũng không đến mức dùng cách này.

 

Sau khi Tạ Nghiên Lễ uống xong, đầu ngón tay nắm ly dừng lại một chút.

 

Môi mỏng nhếch lên độ cong lạnh lẽo, cười như không cười nói: “Nghĩ nhiều rồi, cô ấy sẽ không cầu con.”

 

“Không cầu con còn hỏi thăm tôi chùa Từ Bi làm gì?” Bùi Phong nghi ngờ hỏi.

Bên này, Tạ Nghiên Lễ đã cầm lấy áo khoác vest bên cạnh, nhấc bước rời khỏi quán bar.

 

Hai anh em nhìn nhau, không biết tại sao anh lại đột nhiên bỏ đi.

 

Khương Ngạo Chu gọi một tiếng: “Lão Tạ, cậu vừa tới chưa đến nửa tiếng đã đi rồi à?”

 

 

Bên trong chiếc Maybach.

 

Thư ký Ôn cẩn thận đưa cho Tạ Nghiên Lễ một ly nước: “Tạ tổng, ngày mai là sinh nhật phu nhân ạ.”

 

Buổi chiều hai giờ, cửa sổ xe mở ra, từng cơn gió lạnh lẽo thấm vào cốt tủy.

 

Tạ Nghiên Lễ bình tĩnh đóng cửa sổ xe lại, giọng nói thanh đạm đáp một tiếng.

 

“Quà sinh nhật đã tặng trước, nhưng nhiều quà chắc cũng tốt, hay là gửi cho phu nhân một bao lì xì? Bây giờ con gái đều thích những con số như 1314, 520, 521.” Thư ký Ôn cảm thấy bản thân anh ta đã vì cuộc sống hôn nhân của cấp trên thật sự là dốc hết tâm sức.

 

“Được.” Ngón tay Tạ Nghiên Lễ nhẹ gõ lên chiếc máy tính bảng đặt trên đầu gối, không hề bác bỏ.

 

Đợi thư ký Ôn chuyển tiền mừng sinh nhật cho cô xong, Tạ Nghiên Lễ mở WeChat, gửi cho cô một tin nhắn qua.

 

Vài phút sau, nhìn thấy tin nhắn trả lời nhảy ra.

 

Lông mi Tạ Nghiên Lễ rũ xuống, lòng bàn tay theo bản năng muốn sờ chuỗi ngọc Phật, lại chạm vào khoảng không.

 

Cuối cùng thần sắc im lặng lấy ra chiếc bật lửa kim loại, lòng bàn tay chạm vào kim loại lạnh lẽo, anh bình tĩnh hơn rất nhiều, “Đi vòng, đi về phía đông.”

 

**

 

Tần Phạn đang một mình lái xe đến chùa Từ Bi, nhận được những tin nhắn chuyển khoản liên tiếp kia, cô ngây người một lúc.

 

【 Tài khoản 8846 đã chuyển cho quý khách 5,200,000 tệ 】

【 Tài khoản 8846 đã chuyển cho quý khách 5,200,000 tệ 】

【 Tài khoản 8846 đã chuyển cho quý khách 13,140,000 tệ 】

Hơn hai mươi triệu tệ chuyển khoản, toàn bộ đến từ tài khoản cá nhân

của Tạ Nghiên Lễ. Tần Phạn chớp chớp mắt, nhìn ghi chú chuyển khoản

—— chúc bà xã tiên nữ sinh nhật vui vẻ.

 

Cô tưởng mình có phải xuất hiện ảo giác không.

 

Mãi đến khi tin nhắn WeChat của Tạ Nghiên Lễ b*n r*: “Ở nhà?”

 

Tần Phạn mới hoảng hốt, hình như thật sự là Tạ Nghiên Lễ gửi, không phải ảo giác.

 

Cô dừng xe trả lời anh: “Đang ở ngoài, lát nữa về nhà” Qua một lúc lâu mới véo véo má mình, giữ cho tỉnh táo.

Tiên nữ sao có thể bị mấy cái chuyển khoản đơn giản thô bạo này che mắt được chứ, giọng điệu ghi chú này, còn có những con số chuyển khoản này, căn bản không phải người máy chỉ biết đắm chìm vào công việc như Tạ Nghiên Lễ sẽ hiểu, nhất định là do thư ký Ôn lắm chuyện bày vẽ.

 

Nhưng mà——

 

Tần Phạn vẫn nhìn thêm vài lần những tin nhắn kia.

 

Cô mới không phải xem ghi chú đâu, chỉ là xem con số dư khiến tâm trạng vui vẻ thôi!

 

Buổi chiều bốn giờ, chiếc Bugatti Veyron màu hồng dừng ở chân núi.

 

Tần Phạn nghĩ, nếu muốn đi cầu xin chuỗi ngọc Phật bình an, tất nhiên cô phải thành kính một chút. Cô ngẩng đầu nhìn xa xa ngôi chùa cổ xưa sừng sững giữa núi, quyết định đi bộ lên.

 

Có con đường do khách hành hương tu sửa, nên đường lên núi tuy không gần, nhưng cũng hoàn toàn không gập ghềnh.

 

Lúc lên núi, cô không chú ý thấy phía sau có một chiếc Minibus mộc mạc khiêm tốn đi theo. Chiếc Minibus dừng lại phía sau chiếc Bugatti Veyron.

 

Lúc này bên trong chiếc Minibus dán phim chống nhìn trộm, ngoài tài xế ra, ba người đàn ông khác chen chúc ở hàng ghế sau, bên trong còn có

các loại thiết bị nhiếp ảnh, đang lén lút thò một cái đầu ra từ cửa sổ xe, quay chụp bóng lưng Tần Phạn.

 

Các phóng viên truyền thông đi cùng nhau nhìn nhau, rất là mê mang: “Một nữ minh tinh đang độ tuổi xuân sắc có bạn trai, nửa buổi chiều không làm việc không hẹn hò, một mình đến chùa bái Phật là cái quái gì vậy?”

 

Đám phóng viên này đều là người nơi khác đến, không biết đại danh chùa Từ Bi, chỉ cho rằng là chùa miếu bình thường.

 

“Ai, vị tiên nữ này không thể lương thiện, gọi điện thoại bảo người đàn ông thần bí kia đến hẹn hò, cho chúng ta chút tin tức được sao.”

 

“Lại không chụp được cái gì, chúng ta sắp bị cư dân mạng dìm chết mất!”

 

“Cầu mong cô ấy là đi chùa hẹn hò với bạn trai, chúng ta ở đây chờ, có lẽ có thể chờ được bạn trai thần bí của cô ấy!”

 

“Người bình thường sẽ không đi chùa hẹn hò đâu nhỉ?”

 

 

 

“Lỡ có thì sao?”

 

------oOo------

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...