Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 775
Bởi vì Kiều Bích Ngọc này liên tiếp độc chiếm vững chắc vị trí hoa khôi của trường đã ba năm, hằng năm còn nhận học bổng.
Có thể nói da dẻ đẹp đẽ, đầu óc cũng thông minh như thế, thực sự là khiến người khác ghen ty. Đào bới được một chút chuyện không tốt của cô ngược lại khiến người khác cảm thấy sảng khoái.
“Mặc dù nhà của cô ta nghèo, nhưng cũng không thể hiên ngang mà cúp tiết như thế được. Trường học có nội quy của trường học, thật không có phép tắc.” Thành viên ban văn nghệ lên tiếng, người vẫn luôn không có thiện cảm với cô.
Phần lớn nam sinh lại có vẻ khá tích cực: ”… Tớ nghe được, cậu ấy làm thêm ở tiệm trà sữa xéo với trường chúng ta, tan học chúng ta qua đó ủng hộ cậu ấy đi.”
Phương Mai và Châu Mỹ Duy cùng lớp thật sự là không thể nghe tiếp nữa: “Kiều Bích Ngọc đến họp Hội học sinh.’ Giọng của Phương Mai không lớn, nhưng vang vọng từng chữ.
Phương Mai chính là hội trưởng nhiệm kỳ trước của Hội học sinh, là cán bộ kỳ cựu trong trường, tiếng nói vẫn luôn có chút trọng lượng.
Phút chốc, mọi người yên ắng trở lại.
“Cậu ấy đến Hội học sinh làm gì?” Lớp trưởng Yến Ngân lập tức quay đầu nhỏ giọng hỏi.
Phương Mai nhìn đôi mắt tha thiết của ‘Yến Ngân, trong lòng cảm thấy có chút tiếp thu.
‘Yến Ngân là nam sinh được yêu thích toàn khóa của bọn họ, loại thi đua gì cũng đều có tên của cậu †a trong danh sách. Năm ngoái có người làm chuyện tốt gán ghép cậu ta và cô ấy là một cặp, mặc dù mọi người đều không có ý gì, nhưng trong lòng Phương Mai đều luôn có chút để ý tới cậu ta nhiều hơn người khác một chút.
Nếu như Phương Mai không đúng lúc ở cùng phòng ký túc xá với Kiều Bích Ngọc, có lẽ cô ấy ít nhiều gì cũng sẽ bài xích cô. Tình yêu thiếu nữ trong lòng bị lý trí của cô ấy cắt đứt ở giai đoạn mới bắt đầu nảy sinh.
Cuối cùng kết luận được là, đàn ông đều háo sắc.
Đến cả cậu thanh niên thoạt nhìn rất cứng nhắc như Yến Ngân, hóa ra cũng thích Kiều Bích Ngọc.
Phương Mai được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, lại thoáng bật cười nói một câu: “Yến Ngân, cậu bây giờ là chọn sai chiến lược rồi, cậu không nói với cậu ấy, cả đời cậu ấy cũng không biết đâu.”
‘Yến Ngân thích Kiều Bích Ngọc, nhưng cậu ta lại không tình nguyện nói. Có lẽ là vì cậu ta kiêu ngạo, cũng có lẽ là cậu ta không muốn bị từ chối thẳng. Nhưng những chiến lược này trong mắt Phương Mai mà nói đều là sai sót, muốn theo đuổi Kiều Bích Ngọc, phương pháp như thế tuyệt đối là không thể được rồi.
“Một khi cậu ấy đã không nhìn cậu, vậy tất cả những chuyện cậu làm được đều không có liên quan tới cậu ấy” Phương Mai làm ra dáng vẻ thâm sâu nói với cậu ta.
‘Yến Ngân vô cùng thông minh, thoáng cái đã biết được ngụ ý sâu xa cô ấy muốn nói tới là gì. Trên mặt của nam sinh kia thoáng một chút xấu hổ lúng túng, lập tức quay đầu lên.
Nam sinh lần đầu tiên rung động đều luôn ngại ngùng muốn kiên định bảo vệ lấy bí mật của mình như thế.
Kiều Bích Ngọc đi tới phòng họp của Hội học sinh.
Cửa phòng họp khóa rồi, cô đứng trước cửa chần chừ một chút. Lúc đầu cô cũng không nghĩ tới, bây giờ cửa đều bị khóa rồi, lần này cũng có lý do chính đáng không tham dự.
được hoạt động nhàm chán này.
Cô rất dứt khoát xoay người muốn rời đi.
“Cậu..” Cánh cửa phía sau mở ra, có một giọng nói đột nhiên vang lên, chợt im bặt đi.
Kiều Bích Ngọc nghe được tiếng này liền thở dài, cảm giác mình bị bắt rồi: “Xin chào, tôi là Kiều Bích Ngọc năm ba, lớp một…” cô xoay người, hướng một cặp mắt sáng rực nhìn về phía đối phương.
Cuối cùng nam sinh trước mặt không biết gót chân như thế nào, hai chân lại lảo đảo ở trước mặt cô, ngã nhào một cái xuống nên đá cẩm thạch bóng loáng.
Âm! Cậu ta ngã sấp mặt, dáng vẻ vô cùng thảm hại.
Kiều Bích Ngọc đứng tại đó, cúi đầu nhìn đàn em khóa dưới vụng về kia, lần này mới cẩn thận quan sát thấy đồng phục của nam sinh này không phải là của trường bọn họ.
Người của Hội học sinh ở bên trong vội vã chạy ra: “… Cậu, sao lại thế này vậy?” Các bạn khác lập tức đỡ cậu ta đứng dậy.
“Không, không sao.”
Đàn em khóa dưới bị ngã sấp trên đất vội vàng muốn bò dậy, nhưng cậu †a vừa mới ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt thắng thừng có vẻ nghỉ hoặc của Kiều Bích Ngọc, mặt cậu ta đỏ như gan lợn, tay chân như không được linh hoạt, đầu gối mềm nhũn, lần nữa lại bổ nhào xuống đất. Lần này ngoại trừ mặt đỏ ửng ra, đến cả hai bên tai cậu ta cũng đều nóng ran.
Có thể nói da dẻ đẹp đẽ, đầu óc cũng thông minh như thế, thực sự là khiến người khác ghen ty. Đào bới được một chút chuyện không tốt của cô ngược lại khiến người khác cảm thấy sảng khoái.
“Mặc dù nhà của cô ta nghèo, nhưng cũng không thể hiên ngang mà cúp tiết như thế được. Trường học có nội quy của trường học, thật không có phép tắc.” Thành viên ban văn nghệ lên tiếng, người vẫn luôn không có thiện cảm với cô.
Phần lớn nam sinh lại có vẻ khá tích cực: ”… Tớ nghe được, cậu ấy làm thêm ở tiệm trà sữa xéo với trường chúng ta, tan học chúng ta qua đó ủng hộ cậu ấy đi.”
Phương Mai và Châu Mỹ Duy cùng lớp thật sự là không thể nghe tiếp nữa: “Kiều Bích Ngọc đến họp Hội học sinh.’ Giọng của Phương Mai không lớn, nhưng vang vọng từng chữ.
Phương Mai chính là hội trưởng nhiệm kỳ trước của Hội học sinh, là cán bộ kỳ cựu trong trường, tiếng nói vẫn luôn có chút trọng lượng.
Phút chốc, mọi người yên ắng trở lại.
“Cậu ấy đến Hội học sinh làm gì?” Lớp trưởng Yến Ngân lập tức quay đầu nhỏ giọng hỏi.
Phương Mai nhìn đôi mắt tha thiết của ‘Yến Ngân, trong lòng cảm thấy có chút tiếp thu.
‘Yến Ngân là nam sinh được yêu thích toàn khóa của bọn họ, loại thi đua gì cũng đều có tên của cậu †a trong danh sách. Năm ngoái có người làm chuyện tốt gán ghép cậu ta và cô ấy là một cặp, mặc dù mọi người đều không có ý gì, nhưng trong lòng Phương Mai đều luôn có chút để ý tới cậu ta nhiều hơn người khác một chút.
Nếu như Phương Mai không đúng lúc ở cùng phòng ký túc xá với Kiều Bích Ngọc, có lẽ cô ấy ít nhiều gì cũng sẽ bài xích cô. Tình yêu thiếu nữ trong lòng bị lý trí của cô ấy cắt đứt ở giai đoạn mới bắt đầu nảy sinh.
Cuối cùng kết luận được là, đàn ông đều háo sắc.
Đến cả cậu thanh niên thoạt nhìn rất cứng nhắc như Yến Ngân, hóa ra cũng thích Kiều Bích Ngọc.
Phương Mai được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, lại thoáng bật cười nói một câu: “Yến Ngân, cậu bây giờ là chọn sai chiến lược rồi, cậu không nói với cậu ấy, cả đời cậu ấy cũng không biết đâu.”
‘Yến Ngân thích Kiều Bích Ngọc, nhưng cậu ta lại không tình nguyện nói. Có lẽ là vì cậu ta kiêu ngạo, cũng có lẽ là cậu ta không muốn bị từ chối thẳng. Nhưng những chiến lược này trong mắt Phương Mai mà nói đều là sai sót, muốn theo đuổi Kiều Bích Ngọc, phương pháp như thế tuyệt đối là không thể được rồi.
“Một khi cậu ấy đã không nhìn cậu, vậy tất cả những chuyện cậu làm được đều không có liên quan tới cậu ấy” Phương Mai làm ra dáng vẻ thâm sâu nói với cậu ta.
‘Yến Ngân vô cùng thông minh, thoáng cái đã biết được ngụ ý sâu xa cô ấy muốn nói tới là gì. Trên mặt của nam sinh kia thoáng một chút xấu hổ lúng túng, lập tức quay đầu lên.
Nam sinh lần đầu tiên rung động đều luôn ngại ngùng muốn kiên định bảo vệ lấy bí mật của mình như thế.
Kiều Bích Ngọc đi tới phòng họp của Hội học sinh.
Cửa phòng họp khóa rồi, cô đứng trước cửa chần chừ một chút. Lúc đầu cô cũng không nghĩ tới, bây giờ cửa đều bị khóa rồi, lần này cũng có lý do chính đáng không tham dự.
được hoạt động nhàm chán này.
Cô rất dứt khoát xoay người muốn rời đi.
“Cậu..” Cánh cửa phía sau mở ra, có một giọng nói đột nhiên vang lên, chợt im bặt đi.
Kiều Bích Ngọc nghe được tiếng này liền thở dài, cảm giác mình bị bắt rồi: “Xin chào, tôi là Kiều Bích Ngọc năm ba, lớp một…” cô xoay người, hướng một cặp mắt sáng rực nhìn về phía đối phương.
Cuối cùng nam sinh trước mặt không biết gót chân như thế nào, hai chân lại lảo đảo ở trước mặt cô, ngã nhào một cái xuống nên đá cẩm thạch bóng loáng.
Âm! Cậu ta ngã sấp mặt, dáng vẻ vô cùng thảm hại.
Kiều Bích Ngọc đứng tại đó, cúi đầu nhìn đàn em khóa dưới vụng về kia, lần này mới cẩn thận quan sát thấy đồng phục của nam sinh này không phải là của trường bọn họ.
Người của Hội học sinh ở bên trong vội vã chạy ra: “… Cậu, sao lại thế này vậy?” Các bạn khác lập tức đỡ cậu ta đứng dậy.
“Không, không sao.”
Đàn em khóa dưới bị ngã sấp trên đất vội vàng muốn bò dậy, nhưng cậu †a vừa mới ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt thắng thừng có vẻ nghỉ hoặc của Kiều Bích Ngọc, mặt cậu ta đỏ như gan lợn, tay chân như không được linh hoạt, đầu gối mềm nhũn, lần nữa lại bổ nhào xuống đất. Lần này ngoại trừ mặt đỏ ửng ra, đến cả hai bên tai cậu ta cũng đều nóng ran.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương