Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 776
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả thực là mất mặt quá mà.
Tên đàn em khóa dưới thật sự chậm chạp như này, Kiều Bích Ngọc không biết vì lý do gì mà người này lại có thể trở thành học sinh tiêu biểu.
Hội học sinh dự định sẽ kết hợp ba trường đại học lân cận, tổ chức một hoạt động liên hợp ở trường bọn họ nhân ngày Quốc tế phụ nữ 8 tháng 3. Kiều Bích Ngọc nghiêm túc lắng nghe, vẫn luôn có cảm giác giống như ba trường đại học đang tạo một mối quan hệ hữu nghị vậy.
“Các cậu chơi đi, hình như tôi không có việc gì”
Kiều Bích Ngọc thật sự nghĩ không ra một đám đàn em khóa dưới nam có nữ có ở chỗ này bung xõa, vì sao lại kéo thêm một bà chị lớp 12 như cô theo chứ? Chuyện quan trọng nhất là cô muốn làm thêm, muốn kiếm tiền mà.
“Chị Kiều, hoạt động lần này của chúng ta là có doanh nghiệp tài trợ, cho nên…”
Đương nhiên là hội trưởng Hội học sinh hình như nhận được chân truyền, vô cùng hiểu rõ tính cách của Kiều Bích Ngọc, dịu dàng mỉm cười: “Chúng ta đều được nhận tiền công, hơn nữa còn có phúc lợi đặc biệt khác nữa”
Kiều Bích Ngọc không chống cự lại được sức hấp dẫn của đồng tiền, liền vui vẻ đáp ứng.
“Cho học sinh làm việc, có tiền lương sao?”
Buổi tối cô trở lại ký túc xá nói cho đám bạn cùng phòng biết một chút tình hình, Châu Mỹ Duy rất kinh ngạc, nghi ngờ rằng có phải hay không kiến thức của mình quá ít, đây là lần đầu nghe nói đến loại chuyện này.
Ngay cả Phương Mai trước đây là hội trưởng hội học sinh cũng nhíu mày: “Là ai nói?
Tiền này là từ đâu đến?”
Hoạt động của trường đều là dùng quỹ chung, cho nên trên sổ sách nhất định phải được ghi rõ ràng. Đương nhiên như đại hội thể dục thể thao sẽ có doanh nghiệp tài trợ, nhưng chút tiền này chủ yếu vẫn là dùng cho.
hoạt động, cũng sẽ không trăng trợn phát tiền như vậy cho hội học sinh.
“Có nghĩa là, bọn họ lừa mình!”
Kiều Bích Ngọc mặt tối sâm, giọng nói đầy sát khí.
Phương Mai nhất thời cũng không nói được chính xác, lấy điện thoại ra, đêm khuya cũng phải gọi cho đàn em là hội trưởng hội học sinh hỏi thăm rõ ràng, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện mất thôi.
Phương Mai giọng nói nghiêm túc hỏi ngọn nguồn, đầu kia đàn em tỉ mỉ nói rõ cho cô ấy tình huống.
Phương Mai cầm di động nghe những lời này, đơn giản là bị khiếp sợ.
Đây quả thật là một đại gia nhiều tiền.
“Doanh nghiệp này đặc biệt đề nghị trường chúng ta thưởng cho nhóm phụ trách hoạt động, trên nguyên tắc số tiền này hẳn là quy vào quỹ chung nhưng đối phương nhiều lần nhấn mạnh, hiệu trưởng lập tức vui vẻ đáp ứng”
Hội trưởng hội học sinh cũng có chút không hiểu, đối phương là ông chủ, đương nhiên có quyền quyết định.
Sau đó Phương Mai mang vẻ mặt kỳ lạ cúp điện thoại.
Kiều Bích Ngọc khí thế hung hăng đi qua, mạnh mẽ hỏi: “Thế nào rồi? Có phải hay không là họ đang lừa mình?”
Phương Mai run lên một chút, giọng điệu phức tạp: “Vấn đề này quả thật có chỗ kì lạ”
“Không có tiền mình sẽ không đi” Kiều.
Bích Ngọc bực mình nói “Mình muốn đến cửa hàng trà sữa làm việc”
Quả thực là mất mặt quá mà.
Tên đàn em khóa dưới thật sự chậm chạp như này, Kiều Bích Ngọc không biết vì lý do gì mà người này lại có thể trở thành học sinh tiêu biểu.
Hội học sinh dự định sẽ kết hợp ba trường đại học lân cận, tổ chức một hoạt động liên hợp ở trường bọn họ nhân ngày Quốc tế phụ nữ 8 tháng 3. Kiều Bích Ngọc nghiêm túc lắng nghe, vẫn luôn có cảm giác giống như ba trường đại học đang tạo một mối quan hệ hữu nghị vậy.
“Các cậu chơi đi, hình như tôi không có việc gì”
Kiều Bích Ngọc thật sự nghĩ không ra một đám đàn em khóa dưới nam có nữ có ở chỗ này bung xõa, vì sao lại kéo thêm một bà chị lớp 12 như cô theo chứ? Chuyện quan trọng nhất là cô muốn làm thêm, muốn kiếm tiền mà.
“Chị Kiều, hoạt động lần này của chúng ta là có doanh nghiệp tài trợ, cho nên…”
Đương nhiên là hội trưởng Hội học sinh hình như nhận được chân truyền, vô cùng hiểu rõ tính cách của Kiều Bích Ngọc, dịu dàng mỉm cười: “Chúng ta đều được nhận tiền công, hơn nữa còn có phúc lợi đặc biệt khác nữa”
Kiều Bích Ngọc không chống cự lại được sức hấp dẫn của đồng tiền, liền vui vẻ đáp ứng.
“Cho học sinh làm việc, có tiền lương sao?”
Buổi tối cô trở lại ký túc xá nói cho đám bạn cùng phòng biết một chút tình hình, Châu Mỹ Duy rất kinh ngạc, nghi ngờ rằng có phải hay không kiến thức của mình quá ít, đây là lần đầu nghe nói đến loại chuyện này.
Ngay cả Phương Mai trước đây là hội trưởng hội học sinh cũng nhíu mày: “Là ai nói?
Tiền này là từ đâu đến?”
Hoạt động của trường đều là dùng quỹ chung, cho nên trên sổ sách nhất định phải được ghi rõ ràng. Đương nhiên như đại hội thể dục thể thao sẽ có doanh nghiệp tài trợ, nhưng chút tiền này chủ yếu vẫn là dùng cho.
hoạt động, cũng sẽ không trăng trợn phát tiền như vậy cho hội học sinh.
“Có nghĩa là, bọn họ lừa mình!”
Kiều Bích Ngọc mặt tối sâm, giọng nói đầy sát khí.
Phương Mai nhất thời cũng không nói được chính xác, lấy điện thoại ra, đêm khuya cũng phải gọi cho đàn em là hội trưởng hội học sinh hỏi thăm rõ ràng, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện mất thôi.
Phương Mai giọng nói nghiêm túc hỏi ngọn nguồn, đầu kia đàn em tỉ mỉ nói rõ cho cô ấy tình huống.
Phương Mai cầm di động nghe những lời này, đơn giản là bị khiếp sợ.
Đây quả thật là một đại gia nhiều tiền.
“Doanh nghiệp này đặc biệt đề nghị trường chúng ta thưởng cho nhóm phụ trách hoạt động, trên nguyên tắc số tiền này hẳn là quy vào quỹ chung nhưng đối phương nhiều lần nhấn mạnh, hiệu trưởng lập tức vui vẻ đáp ứng”
Hội trưởng hội học sinh cũng có chút không hiểu, đối phương là ông chủ, đương nhiên có quyền quyết định.
Sau đó Phương Mai mang vẻ mặt kỳ lạ cúp điện thoại.
Kiều Bích Ngọc khí thế hung hăng đi qua, mạnh mẽ hỏi: “Thế nào rồi? Có phải hay không là họ đang lừa mình?”
Phương Mai run lên một chút, giọng điệu phức tạp: “Vấn đề này quả thật có chỗ kì lạ”
“Không có tiền mình sẽ không đi” Kiều.
Bích Ngọc bực mình nói “Mình muốn đến cửa hàng trà sữa làm việc”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương