Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 782
Kiều Ngọc Bích không muốn đến lớp, Tống Manh Manh rất vui thay thế cô điểm danh, bỏ Thầy giáo luôn vào thời điểm này đứng trên bục, vẫn luôn nhìn mặt cô ta vài giây, không biết có phải cảm thấy học sinh này quá sôi nổi nên mới nhìn như vậy.
Tống Manh Manh da mặt vốn là tường đồng vách sắt nay dần dần trở nên ngại ngùng.
Thầy giáo Mark đang nhìn cô ta à.
Theo quan sát của cô ta, vị thầy giáo này sẽ chỉ nhìn về hướng cô lộ ra ánh nhìn nóng bỏng như vậy, Tống Manh Manh như muốn bay lên trời, nhẹ bay bay vậy.
Mọi người đều cảm thấy thầy giáo Mark trẻ tuổi đẹp trai kia, anh đối với trường học chắc chản không hiểu rõ, cộng thêm bọn họ một khoá học lớp có hơn 1.
học sinh cơ, nhiều như vậy giảng đường chỉ có 200 chỗ ngồi, mỗi tuần lên lớp học sinh đều không giống nhau, làm sao nhớ được ai với ai.
Vị thầy giáo Mark như tảng băng, anh đối diện học sinh, trên bảng đen viết viết vẽ vẽ.
Anh đeo một chiếc micro nhỏ để giảng, anh giảng một chút cũng không sống động, hài hước, nói về kiến thức môn tâm lý học đều biết rằng rất thực dụng.
Giọng của anh rất hay, lại còn đẹp trai như vậy, thực ra cho dù anh không giảng bài, cứ đứng cả tiết như vậy, mọi người đều cảm thấy vui lòng đẹp dạ rồi.
Chỉ là, tiết tuần này, thầy Mark dường như tâm trạng rất tệ, cả người anh ấy đến cả ánh mắt đều lạnh băng băng vậy.
Quách Cao Minh quả nhiên tâm trạng không tốt.
Anh đã lên lớp ba ngày rồi, cả ba ngày này cô đều không đến, còn tìm người thay thế.
Tiết này kết thúc, thây Mark của bọn họ không giống như trước quay người là đi luôn.
Lần này anh còn ở lại trên bục giảng, Quách Cao Minh đi xuống liếc mắt với ánh nhìn sắc lẹm. Liếc bọn họ một vòng.
“ Vê sau, không được tìm người đến lên lớp thay! Bắt buộc là người thật đến!”
Quách Cao Minh thực sự đã trở thành một giáo viên!
Sau khi Lục Khánh Nam xác nhận chuyện này, cả người sững sờ hồi lâu, nghĩ trước nghĩ sau lại không hiểu ra sao, mà ông cụ Quách ở trong nước cũng nhịn không được mà nhanh chóng gọi anh ta về nước.
“Ông Quách, cháu thật sự không biết tại sao cậu ấy nhất định phải ở lại thành phố Hải Châu làm giáo. Giọng điệu của Lục.
Khánh Nam có phần vô cùng khó xử cũng có chút khó hiểu.
Ông cụ Quách chính là không giận nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy sợ hãi, ngước mắt lên nhìn đối phương, ánh mắt tràn ngập hoài nghi.
Lục Khánh Nam rất vô tội: “Cháu thật sự không biết, cậu ấy không nói với cháu.”
Ông cụ Quách vô cùng khí thế, đức cao vọng trọng, giống như lời đồn bên ngoài, là người rất khó sống chung, nhưng vẫn có rất nhiều người bên ngoài muốn được đến gặp mặt ông cụ. Khi nhắc đến người nhà họ Quách không ai là không nghĩ tới chuyện muốn trèo Cao.
Tuy nhiên, có một người còn khó hòa hợp hơn, đó chính là cháu nội của ông ấy Quách Cao Minh.
”… Cao Minh có thế lực của riêng mình ở nước ngoài, nếu cậu ấy không muốn nói, chúng ta thật sự một chút biện pháp cũng không có.”
“Nó có thế lực ở nước ngoài?” Ông cụ Quách cơ hồ nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói.
Đã sớm nghĩ đến chuyện thằng cháu bất hiếu của mình đủ lông đủ cánh, liền ỷ vào thế lực của mình ở bên ngoài, suốt ngày không để ông nội nó vào mắt.
Lục Khánh Nam hoàn toàn không dám hé răng.
Tống Manh Manh da mặt vốn là tường đồng vách sắt nay dần dần trở nên ngại ngùng.
Thầy giáo Mark đang nhìn cô ta à.
Theo quan sát của cô ta, vị thầy giáo này sẽ chỉ nhìn về hướng cô lộ ra ánh nhìn nóng bỏng như vậy, Tống Manh Manh như muốn bay lên trời, nhẹ bay bay vậy.
Mọi người đều cảm thấy thầy giáo Mark trẻ tuổi đẹp trai kia, anh đối với trường học chắc chản không hiểu rõ, cộng thêm bọn họ một khoá học lớp có hơn 1.
học sinh cơ, nhiều như vậy giảng đường chỉ có 200 chỗ ngồi, mỗi tuần lên lớp học sinh đều không giống nhau, làm sao nhớ được ai với ai.
Vị thầy giáo Mark như tảng băng, anh đối diện học sinh, trên bảng đen viết viết vẽ vẽ.
Anh đeo một chiếc micro nhỏ để giảng, anh giảng một chút cũng không sống động, hài hước, nói về kiến thức môn tâm lý học đều biết rằng rất thực dụng.
Giọng của anh rất hay, lại còn đẹp trai như vậy, thực ra cho dù anh không giảng bài, cứ đứng cả tiết như vậy, mọi người đều cảm thấy vui lòng đẹp dạ rồi.
Chỉ là, tiết tuần này, thầy Mark dường như tâm trạng rất tệ, cả người anh ấy đến cả ánh mắt đều lạnh băng băng vậy.
Quách Cao Minh quả nhiên tâm trạng không tốt.
Anh đã lên lớp ba ngày rồi, cả ba ngày này cô đều không đến, còn tìm người thay thế.
Tiết này kết thúc, thây Mark của bọn họ không giống như trước quay người là đi luôn.
Lần này anh còn ở lại trên bục giảng, Quách Cao Minh đi xuống liếc mắt với ánh nhìn sắc lẹm. Liếc bọn họ một vòng.
“ Vê sau, không được tìm người đến lên lớp thay! Bắt buộc là người thật đến!”
Quách Cao Minh thực sự đã trở thành một giáo viên!
Sau khi Lục Khánh Nam xác nhận chuyện này, cả người sững sờ hồi lâu, nghĩ trước nghĩ sau lại không hiểu ra sao, mà ông cụ Quách ở trong nước cũng nhịn không được mà nhanh chóng gọi anh ta về nước.
“Ông Quách, cháu thật sự không biết tại sao cậu ấy nhất định phải ở lại thành phố Hải Châu làm giáo. Giọng điệu của Lục.
Khánh Nam có phần vô cùng khó xử cũng có chút khó hiểu.
Ông cụ Quách chính là không giận nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy sợ hãi, ngước mắt lên nhìn đối phương, ánh mắt tràn ngập hoài nghi.
Lục Khánh Nam rất vô tội: “Cháu thật sự không biết, cậu ấy không nói với cháu.”
Ông cụ Quách vô cùng khí thế, đức cao vọng trọng, giống như lời đồn bên ngoài, là người rất khó sống chung, nhưng vẫn có rất nhiều người bên ngoài muốn được đến gặp mặt ông cụ. Khi nhắc đến người nhà họ Quách không ai là không nghĩ tới chuyện muốn trèo Cao.
Tuy nhiên, có một người còn khó hòa hợp hơn, đó chính là cháu nội của ông ấy Quách Cao Minh.
”… Cao Minh có thế lực của riêng mình ở nước ngoài, nếu cậu ấy không muốn nói, chúng ta thật sự một chút biện pháp cũng không có.”
“Nó có thế lực ở nước ngoài?” Ông cụ Quách cơ hồ nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói.
Đã sớm nghĩ đến chuyện thằng cháu bất hiếu của mình đủ lông đủ cánh, liền ỷ vào thế lực của mình ở bên ngoài, suốt ngày không để ông nội nó vào mắt.
Lục Khánh Nam hoàn toàn không dám hé răng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương