Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 783
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trách ai được Quách Cao Minh bất quá cũng mới ngoài hai mươi tuổi đầu, làm thế nào lại có thể lực lớn như vậy, nói đi cũng phải nói lại, còn không phải ngày đó ông cụ Quách cho Quách Cao Minh quá nhiều tiền tiêu vặt, tiêu.
thế nào cũng không hết. Những kẻ hoang đàng khác đi tiêu pha rượu chè cờ bạc, nhưng Quách Cao Minh là kẻ vô cùng tàn nhắn, mười tuổi anh đã thích nuôi dưỡng người khác, một đám kỳ nhân dị sĩ tận trung với chủ nhân của mình.
Lão quản gia đang đứng ở bên cạnh xen vào nói một câu: “Ông cụ Quách, cậu Cao.
Minh có thể đang bắt tay vào chuẩn bị về nước phát triển.”
“Đó chỉ là một trường công lập bình thường, cần nó phải tự mình qua đó, hơn nữa còn trở thành giáo viên?”
Ông cụ Quách tự lẩm bẩm một mình, suy nghĩ nghiêm túc mà nói, ông không có ý trách móc Lục Khánh Nam, bọn họ đều hiểu tính tình khó ưa của cháu trai ông, nên đừng mong nó sẽ giải thích bất cứ chuyện gì, nằm mơ.
Lục Khánh Nam thành thật đứng sang một bên nhỏ giọng nói thầm một câu: “Có lẽ cậu ấy muốn bí mật làm chuyện lớn gì đó, cũng không thể tránh được chuyện đến trường học để tán gái”
Rõ ràng là cùng tuổi, nhưng Lục Khánh Nam lại không mấy đứng đăn, có tiếng là công tử ăn chơi, suốt ngày chỉ nghĩ làm thế nào đế có thể tận hưởng niềm vui, phong lưu tiêu sái cả đời. Tâm tư của Quách Cao Minh thâm sâu như vậy, anh ta căn bản không thể nào hiểu nổi.
Ông cụ Quách đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén của ông cụ dọa Lục Khánh Nam không khỏi run lên.
“Đi sắp xếp một chút, chúng ta phải đến ngôi trường đó xem thử, tài trợ một ít thiết bị dạy học”
“Chúng ta?”
Vẻ mặt Lục Kỳ Nam thoáng do dự, cẩn thận hỏi: “Ông Quách, ông cũng muốn đi?”
Ông cụ Quách lúc này giận tái mặt, lạnh giọng khiến trách: “Chẳng lẽ tôi không được đi”
“Không phải, không phải”
Lục Khánh Nam hoảng sợ trả lời.
Đầu óc Lục Khánh Nam quay cuồng trong tuyệt vọng, vội vàng trả lời: “Ông Quách, trước đó cháu đã từng điều tram Cao Minh đã tài trợ cho bên phía trường học một số tiền, bên đó nhất định đã trở thành tai mắt của cậu ấy, chúng ta cứ quang minh chính đại mà qua đó thị sát có chút không thích hợp, không bãng..”
“.. Bên phía trường học có tổ chức một hoạt động vào ngày 8 tháng 3, chúng ta thừa dịp khi đó hỗn tạp nhiều người, để dễ dàng làm việc, chúng ta có thể tới đó trước một ngày để mai phục.”
Nói đến cuối cùng, Lục Khánh Nam còn thận trọng hỏi: “Ông nội Quách, ông cảm thấy cách sắp xếp này như thế nào?”
“Được”
Ánh mắt thâm thúy của ông cụ Quách đánh giá anh ta, một lúc lâu mới gật đầu phê chuẩn Lục Khánh Nam liêu mạng gật đầu: “Vậy cháu sẽ đi thu xếp trước, ông nội Quách, tạm biệt”
Nói xong, anh ta còn lễ phép cúi gập người, sau đó xoay người, ngẩng đầu mà bước ra khỏi cửa lớn, nhưng cuối cùng lại đổi thành chạy biến.
Trách ai được Quách Cao Minh bất quá cũng mới ngoài hai mươi tuổi đầu, làm thế nào lại có thể lực lớn như vậy, nói đi cũng phải nói lại, còn không phải ngày đó ông cụ Quách cho Quách Cao Minh quá nhiều tiền tiêu vặt, tiêu.
thế nào cũng không hết. Những kẻ hoang đàng khác đi tiêu pha rượu chè cờ bạc, nhưng Quách Cao Minh là kẻ vô cùng tàn nhắn, mười tuổi anh đã thích nuôi dưỡng người khác, một đám kỳ nhân dị sĩ tận trung với chủ nhân của mình.
Lão quản gia đang đứng ở bên cạnh xen vào nói một câu: “Ông cụ Quách, cậu Cao.
Minh có thể đang bắt tay vào chuẩn bị về nước phát triển.”
“Đó chỉ là một trường công lập bình thường, cần nó phải tự mình qua đó, hơn nữa còn trở thành giáo viên?”
Ông cụ Quách tự lẩm bẩm một mình, suy nghĩ nghiêm túc mà nói, ông không có ý trách móc Lục Khánh Nam, bọn họ đều hiểu tính tình khó ưa của cháu trai ông, nên đừng mong nó sẽ giải thích bất cứ chuyện gì, nằm mơ.
Lục Khánh Nam thành thật đứng sang một bên nhỏ giọng nói thầm một câu: “Có lẽ cậu ấy muốn bí mật làm chuyện lớn gì đó, cũng không thể tránh được chuyện đến trường học để tán gái”
Rõ ràng là cùng tuổi, nhưng Lục Khánh Nam lại không mấy đứng đăn, có tiếng là công tử ăn chơi, suốt ngày chỉ nghĩ làm thế nào đế có thể tận hưởng niềm vui, phong lưu tiêu sái cả đời. Tâm tư của Quách Cao Minh thâm sâu như vậy, anh ta căn bản không thể nào hiểu nổi.
Ông cụ Quách đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén của ông cụ dọa Lục Khánh Nam không khỏi run lên.
“Đi sắp xếp một chút, chúng ta phải đến ngôi trường đó xem thử, tài trợ một ít thiết bị dạy học”
“Chúng ta?”
Vẻ mặt Lục Kỳ Nam thoáng do dự, cẩn thận hỏi: “Ông Quách, ông cũng muốn đi?”
Ông cụ Quách lúc này giận tái mặt, lạnh giọng khiến trách: “Chẳng lẽ tôi không được đi”
“Không phải, không phải”
Lục Khánh Nam hoảng sợ trả lời.
Đầu óc Lục Khánh Nam quay cuồng trong tuyệt vọng, vội vàng trả lời: “Ông Quách, trước đó cháu đã từng điều tram Cao Minh đã tài trợ cho bên phía trường học một số tiền, bên đó nhất định đã trở thành tai mắt của cậu ấy, chúng ta cứ quang minh chính đại mà qua đó thị sát có chút không thích hợp, không bãng..”
“.. Bên phía trường học có tổ chức một hoạt động vào ngày 8 tháng 3, chúng ta thừa dịp khi đó hỗn tạp nhiều người, để dễ dàng làm việc, chúng ta có thể tới đó trước một ngày để mai phục.”
Nói đến cuối cùng, Lục Khánh Nam còn thận trọng hỏi: “Ông nội Quách, ông cảm thấy cách sắp xếp này như thế nào?”
“Được”
Ánh mắt thâm thúy của ông cụ Quách đánh giá anh ta, một lúc lâu mới gật đầu phê chuẩn Lục Khánh Nam liêu mạng gật đầu: “Vậy cháu sẽ đi thu xếp trước, ông nội Quách, tạm biệt”
Nói xong, anh ta còn lễ phép cúi gập người, sau đó xoay người, ngẩng đầu mà bước ra khỏi cửa lớn, nhưng cuối cùng lại đổi thành chạy biến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương