Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 90: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
Trận đầu còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.
Vù vù vù ----
Những mảnh giấy đao rơi xuống gương mặt Mã Cung rồi xé toạc da thịt và quần áo của anh ta ra.
"AAAAA----"
Anh ta lăn lôn trên đất như một kẻ ăn mày, hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt và hét thất thanh.
Máu tươi chảy qua đầu ngón tay lan khắp sàn.
Sau khi Mã Cung gỡ tay ra, Bạch Yến mới nhìn thấy tình trạng bi thảm của anh ra, trong phút chốc, cô ta cũng kinh ngạc hét lên.
Toàn thân lạnh băng như cỏ dại.
Khuôn mặt của Mã Cung đã bị cắt tới không còn ra bộ dang còn người nữa rồi.!
Mũi của anh ta bị chém đứt lìa, máu tươi ứa ra còn sủi bọt khí, hai ngón tay của anh ta cũng bị chặt đứt, những ngón tay đứt lìa vẫn đang lăn lóc co giật trên mặt đất.
Không chỉ thế, toàn bộ khuôn mặt anh ta đều chi chít những vết xước, từng vết chém cứa sâu vào da thịt khiến hai bên thịt cuộn lên, lờ mờ thấy cả xương trắng bên trong.
Tình trạng kinh khủng như vậy, ngay cả Bạch Yến, người đã từng chứng kiến rất nhiều hiện trường giết người, cũng cảm thấy ớn lạnh - khuôn mặt của anh ta đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Nhưng Vương Nhất vẫn bình thản ngồi tại chỗ, thậm chí còn thờ ơ nhấp một ngụm cà phê, giống như vừa mới hoàn thành một chuyện vặt vãnh.
"Rốt cuộc anh ta là ai..."
Sự chênh lệch sức mạnh rõ ràng như thế khiến Bạch Yến lâm vào trầm tư.
"Yêu pháp…..đây là yêu pháp….”
Phòng tuyến tâm lý của Mã Cung hoàn toàn sụp đổ, thậm chí anh ta còn bị rối loạn tinh thần và kinh hãi chỉ tay vào Vương Nhất rồi hét thất thanh.
Nếu không phải yêu pháp thì sao một tờ khăn ấy lại có thể cắt đứt mũi và ngón tay của anh ta.
Chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy!
“Yêu pháp?” Vương Nhất bật cười.
Anh cười khinh thường vì chúng quá ngu dốt.
Đến lúc này anh mới biết, cái hiệp hội võ đạo kia còn không biết nội lực là gì.
Có phải…. anh hơi mạnh tay rồi không, hơn nữa còn đạp đổ nhận thức của họ?
Nhờ kinh sinh khí, nhờ khí tụ đan, đây chính là con đường bắt buộc để luyện võ.
Diệp Kình Hiên, Đồng Thiên Tường, và Mã Cung vẫn còn đang ở giai đoạn tụ kinh thì anh đã đạt tới đỉnh cao rồi.
Trong mắt Đồng Thiên Tường cũng chứa đầy những tia kinh ngạc, khuôn mặt anh ta thoắt đỏ thoắt trắng.
Địa vị anh ta cao hơn Mã Cung một chút nên cũng biết nhiều hơn.
Người này chắc phải đạt đến trình độ đại võ sư rồi cũng nên.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, anh ta đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Vương Nhất.
Tuy đại võ sư rất mạnh vẫn chưa phải là trình độ cao nhất trong hiệp hội. Anh ta lại có thân phận đặc biệt nên hoàn toàn không cần phải sợ.
Bốp---bốp-----
Anh ta vỗ tay, cười haha nói: "Tuyệt vời, quá tuyệt vời, tôi đã tự hỏi sao cậu dám phách lối như vậy, thì ra cũng là người luyện công.”
Ngay sau đó, nụ cười trên mặt Đồng Thiên Tường bỗng trở nên âm hiểm: "Nhưng cậu dám ra tay với hiệp hội võ đạo chúng tôi sao? Có biết thứ đang đón chờ cậu là gì không?”
"Là gì?"
Vương Nhất bình tĩnh hỏi.
Anh phản ứng như vậy đã khiến Đồng Thiên Tường nổi điên: "Cậu sẽ bị toàn bộ hiệp hội võ đạo truy nã, thứ cậu phải đối mặt chính là toàn bộ hiệp hội võ đạo!”
Nói xong, anh ta còn tưởng rằng Vương Nhất sẽ sợ hãi, sẽ hoảng loạn, nhưng đáng tiếc, từ đầu đến cuối Vương Nhất vẫn bình tĩnh như vậy.
Thậm chí, khi nghe đến câu cuối cùng, anh còn cười giễu, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười.
“Cậu cười cái gì?” Đồng Thiên Tường cảm thấy bị xúc phạm.
Vương Nhất nhấp một ngụm cà phê rồi chậm rãi nói: "Không biết tôi có bị Hiệp hội võ đạo truy nã hay không, nhưng tôi biết anh sẽ sớm bị Cảnh sát Bạch này bắt giữ."
"Tôi?"
Nghe vậy, Bạch Yến đứng bên cạnh anh vốn đã sững sờ lại càng thêm bối rối: "Tại sao tôi phải bắt anh ta?"
“Cảnh sát Bạch, cô bị tôi doạ sợ rồi sao? Chuyện này mà cũng không phát hiện ra à.” Vương Nhất mỉm cười hỏi cô ta.
Bạch Yến yên lặng đứng đó, khuôn mặt cô ta đỏ bừng.
Vì đúng như lời Vương Nhất nói, cô đã bị anh doạ sợ mất mật.
Cho dù là kỹ năng dùng dao giấy hay là gương mặt thê thảm của Mã Cung, tất cả đều công kích thẳng vào mắt và tinh thần của cô,
Cô ấy chỉ biết một số kỹ năng đấu cận chiến thôi. Võ đạo là một thứ quá xa với với cô ta, là một thế giới mà cô ta chưa từng tiếp xúc, kỳ lạ, mới mẻ và khiến người khác chấn động.
"Nhãi con, tôi khuyên cậu tốt nhất là nên ăn nói cẩn thận, tôi có thể kiện cậu tội phỉ báng đấy.”
Lòng Đồng Thiên Tường chùng xuống, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh phản bác.
"Cứ phải để tôi nói thẳng thì anh mới chịu thua à?”
Vẻ mặt của Vương Nhất vô cùng bình tĩnh, anh không chút lưu tình nhìn Đồng Thiên Tường.
Trong phút chốc, Đồng Thiên Tường có cảm giác mình như đang rơi vào một cái hầm băng. Khi đứng trước mặt Vương Nhất, anh ta cảm thấy mình chỉ là một con người đã bị nhìn thấu sạch sành sanh không còn chút bí mật nào.
"Cậu đang nói cái gì, tôi không hiểu."
Nhưng anh ta vẫn nghiến răng chống chế: "Tôi và Mã Cung chỉ đến đây uống cà phê, tình cờ gặp được Yến Yến thôi. Nếu phải điều tra thì cậu mới là kẻ đả thương người khác, người bị bắt là cậu mới đúng!”
Vương Nhất không nhúc nhích, anh bình tĩnh nhìn chằm chằm Đồng Thiên Tường.
"Chỉ đến đây uống một ly cà phê, rồi tình cờ gặp được Cảnh sát Bạch mặc thường phục đang thi hành công vụ?"
"Công khai tỏ tình, khiến mọi người ngưỡng mộ, vừa hay cản trở thời điểm bắt tội phạm tốt nhất của Cảnh sát Bạch.”
"Sau đó còn vô tình tiết lộ rằng cô ấy là cảnh sát, khiến đám người kia cảnh giác trốn đi ngay trước mắt cô ấy----anh dám nói tất cả đều là trùng hợp không?”
Nói đến đây, ánh mắt của Vương Nhất liền nên vô cùng sắc bén, giống như một thanh kiếm vừa tuốt ra, đâm xuyên qua trái tim của Đồng Thiên Tường.
Khi Bạch Yến nghe xong, cô ta cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Một lần là tình cờ, hai lần là may mắn, nhưng tới lần thứ ba…là chắc chắn rồi!
Cô ta nghiêm túc tiến đến chỗ Đồng Thiên Tường, mặc kệ anh ta có phải là đối tượng xem mắt của mình hay không thì cô vẫn làm theo việc công: "Anh Đồng, xin hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không, mời đi cùng tôi."
Lúc này đây, mặt Đồng Thiên Tường cuối cùng cũng tái nhợt, ánh mắt anh ta nhìn Vương Nhất còn có chút kinh hãi.
Anh ta tưởng rằng mình đã diễn rất tự nhiên rồi cơ mà, đến cả Bạch Yến làm cảnh sát còn bị lừa nhưng không ngờ vẫn không lọt qua mắt Vương Nhất.
Rốt cuộc tên này là ai?
Nhưng dù sao Đồng Thiên Tường cũng là người từng trải qua nhiều việc nên rất nhanh sau đó, anh ta liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
"Lập luận tốt đấy, nhưng cậu có bằng chứng gì không?"
Anh ta nhìn Vương Nhất và Bạch Yến rồi cười: "Hình như anh chẳng làm việc gì cả mà nhỉ, anh chỉ bày tỏ tấm lòng với em thôi, chẳng lẽ chuyện này cũng phạm pháp sao?”
Bạch Yến ủ rũ không đáp, quả thực nếu chỉ dựa vào chuyện này thì khó mà bắt giữ Đồng Thiên Tường được.
Bằng chứng, cô ta cần bằng chứng.
Nhìn thấy Bạch Yến im lặng, nụ cười trên khuôn mặt Đồng Thiên Tường càng thêm rãng rỡ.
Anh ta hoàn toàn có thể bảo đây chỉ là vu khống, dù gì đám người kia cũng đã chạy mất rồi, chúng không thể quay lại trong một khoảng thời gian ngắn đâu.
Nhưng sự thay đổi trong ánh mắt của Đồng Thiên Tường đều bị Vương Nhất thấy hết.
Anh lắc đầu, hơi đồng tình nhìn anh ta: “Xem ra anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”
"Hahaha, tôi biết cậu đang nghĩ điều gì, cậu muốn báo thù tôi thôi.”
Đồng Thiên Tường căm giận đoán: "Cậu muốn mượn tay Bạch Yến để tống tôi vào ngục đúng không?”
“Không cần phải phiền phức như vậy."
Vương Nhất lắc đầu, nhàn nhạt nói nói: "Anh có tin hay không, trong vòng năm phút đồng hồ nữa, những người vừa chạy trốn sẽ tự mình trở lại đây."
Vù vù vù ----
Những mảnh giấy đao rơi xuống gương mặt Mã Cung rồi xé toạc da thịt và quần áo của anh ta ra.
"AAAAA----"
Anh ta lăn lôn trên đất như một kẻ ăn mày, hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt và hét thất thanh.
Máu tươi chảy qua đầu ngón tay lan khắp sàn.
Sau khi Mã Cung gỡ tay ra, Bạch Yến mới nhìn thấy tình trạng bi thảm của anh ra, trong phút chốc, cô ta cũng kinh ngạc hét lên.
Toàn thân lạnh băng như cỏ dại.
Khuôn mặt của Mã Cung đã bị cắt tới không còn ra bộ dang còn người nữa rồi.!
Mũi của anh ta bị chém đứt lìa, máu tươi ứa ra còn sủi bọt khí, hai ngón tay của anh ta cũng bị chặt đứt, những ngón tay đứt lìa vẫn đang lăn lóc co giật trên mặt đất.
Không chỉ thế, toàn bộ khuôn mặt anh ta đều chi chít những vết xước, từng vết chém cứa sâu vào da thịt khiến hai bên thịt cuộn lên, lờ mờ thấy cả xương trắng bên trong.
Tình trạng kinh khủng như vậy, ngay cả Bạch Yến, người đã từng chứng kiến rất nhiều hiện trường giết người, cũng cảm thấy ớn lạnh - khuôn mặt của anh ta đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Nhưng Vương Nhất vẫn bình thản ngồi tại chỗ, thậm chí còn thờ ơ nhấp một ngụm cà phê, giống như vừa mới hoàn thành một chuyện vặt vãnh.
"Rốt cuộc anh ta là ai..."
Sự chênh lệch sức mạnh rõ ràng như thế khiến Bạch Yến lâm vào trầm tư.
"Yêu pháp…..đây là yêu pháp….”
Phòng tuyến tâm lý của Mã Cung hoàn toàn sụp đổ, thậm chí anh ta còn bị rối loạn tinh thần và kinh hãi chỉ tay vào Vương Nhất rồi hét thất thanh.
Nếu không phải yêu pháp thì sao một tờ khăn ấy lại có thể cắt đứt mũi và ngón tay của anh ta.
Chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy!
“Yêu pháp?” Vương Nhất bật cười.
Anh cười khinh thường vì chúng quá ngu dốt.
Đến lúc này anh mới biết, cái hiệp hội võ đạo kia còn không biết nội lực là gì.
Có phải…. anh hơi mạnh tay rồi không, hơn nữa còn đạp đổ nhận thức của họ?
Nhờ kinh sinh khí, nhờ khí tụ đan, đây chính là con đường bắt buộc để luyện võ.
Diệp Kình Hiên, Đồng Thiên Tường, và Mã Cung vẫn còn đang ở giai đoạn tụ kinh thì anh đã đạt tới đỉnh cao rồi.
Trong mắt Đồng Thiên Tường cũng chứa đầy những tia kinh ngạc, khuôn mặt anh ta thoắt đỏ thoắt trắng.
Địa vị anh ta cao hơn Mã Cung một chút nên cũng biết nhiều hơn.
Người này chắc phải đạt đến trình độ đại võ sư rồi cũng nên.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, anh ta đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Vương Nhất.
Tuy đại võ sư rất mạnh vẫn chưa phải là trình độ cao nhất trong hiệp hội. Anh ta lại có thân phận đặc biệt nên hoàn toàn không cần phải sợ.
Bốp---bốp-----
Anh ta vỗ tay, cười haha nói: "Tuyệt vời, quá tuyệt vời, tôi đã tự hỏi sao cậu dám phách lối như vậy, thì ra cũng là người luyện công.”
Ngay sau đó, nụ cười trên mặt Đồng Thiên Tường bỗng trở nên âm hiểm: "Nhưng cậu dám ra tay với hiệp hội võ đạo chúng tôi sao? Có biết thứ đang đón chờ cậu là gì không?”
"Là gì?"
Vương Nhất bình tĩnh hỏi.
Anh phản ứng như vậy đã khiến Đồng Thiên Tường nổi điên: "Cậu sẽ bị toàn bộ hiệp hội võ đạo truy nã, thứ cậu phải đối mặt chính là toàn bộ hiệp hội võ đạo!”
Nói xong, anh ta còn tưởng rằng Vương Nhất sẽ sợ hãi, sẽ hoảng loạn, nhưng đáng tiếc, từ đầu đến cuối Vương Nhất vẫn bình tĩnh như vậy.
Thậm chí, khi nghe đến câu cuối cùng, anh còn cười giễu, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười.
“Cậu cười cái gì?” Đồng Thiên Tường cảm thấy bị xúc phạm.
Vương Nhất nhấp một ngụm cà phê rồi chậm rãi nói: "Không biết tôi có bị Hiệp hội võ đạo truy nã hay không, nhưng tôi biết anh sẽ sớm bị Cảnh sát Bạch này bắt giữ."
"Tôi?"
Nghe vậy, Bạch Yến đứng bên cạnh anh vốn đã sững sờ lại càng thêm bối rối: "Tại sao tôi phải bắt anh ta?"
“Cảnh sát Bạch, cô bị tôi doạ sợ rồi sao? Chuyện này mà cũng không phát hiện ra à.” Vương Nhất mỉm cười hỏi cô ta.
Bạch Yến yên lặng đứng đó, khuôn mặt cô ta đỏ bừng.
Vì đúng như lời Vương Nhất nói, cô đã bị anh doạ sợ mất mật.
Cho dù là kỹ năng dùng dao giấy hay là gương mặt thê thảm của Mã Cung, tất cả đều công kích thẳng vào mắt và tinh thần của cô,
Cô ấy chỉ biết một số kỹ năng đấu cận chiến thôi. Võ đạo là một thứ quá xa với với cô ta, là một thế giới mà cô ta chưa từng tiếp xúc, kỳ lạ, mới mẻ và khiến người khác chấn động.
"Nhãi con, tôi khuyên cậu tốt nhất là nên ăn nói cẩn thận, tôi có thể kiện cậu tội phỉ báng đấy.”
Lòng Đồng Thiên Tường chùng xuống, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh phản bác.
"Cứ phải để tôi nói thẳng thì anh mới chịu thua à?”
Vẻ mặt của Vương Nhất vô cùng bình tĩnh, anh không chút lưu tình nhìn Đồng Thiên Tường.
Trong phút chốc, Đồng Thiên Tường có cảm giác mình như đang rơi vào một cái hầm băng. Khi đứng trước mặt Vương Nhất, anh ta cảm thấy mình chỉ là một con người đã bị nhìn thấu sạch sành sanh không còn chút bí mật nào.
"Cậu đang nói cái gì, tôi không hiểu."
Nhưng anh ta vẫn nghiến răng chống chế: "Tôi và Mã Cung chỉ đến đây uống cà phê, tình cờ gặp được Yến Yến thôi. Nếu phải điều tra thì cậu mới là kẻ đả thương người khác, người bị bắt là cậu mới đúng!”
Vương Nhất không nhúc nhích, anh bình tĩnh nhìn chằm chằm Đồng Thiên Tường.
"Chỉ đến đây uống một ly cà phê, rồi tình cờ gặp được Cảnh sát Bạch mặc thường phục đang thi hành công vụ?"
"Công khai tỏ tình, khiến mọi người ngưỡng mộ, vừa hay cản trở thời điểm bắt tội phạm tốt nhất của Cảnh sát Bạch.”
"Sau đó còn vô tình tiết lộ rằng cô ấy là cảnh sát, khiến đám người kia cảnh giác trốn đi ngay trước mắt cô ấy----anh dám nói tất cả đều là trùng hợp không?”
Nói đến đây, ánh mắt của Vương Nhất liền nên vô cùng sắc bén, giống như một thanh kiếm vừa tuốt ra, đâm xuyên qua trái tim của Đồng Thiên Tường.
Khi Bạch Yến nghe xong, cô ta cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Một lần là tình cờ, hai lần là may mắn, nhưng tới lần thứ ba…là chắc chắn rồi!
Cô ta nghiêm túc tiến đến chỗ Đồng Thiên Tường, mặc kệ anh ta có phải là đối tượng xem mắt của mình hay không thì cô vẫn làm theo việc công: "Anh Đồng, xin hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không, mời đi cùng tôi."
Lúc này đây, mặt Đồng Thiên Tường cuối cùng cũng tái nhợt, ánh mắt anh ta nhìn Vương Nhất còn có chút kinh hãi.
Anh ta tưởng rằng mình đã diễn rất tự nhiên rồi cơ mà, đến cả Bạch Yến làm cảnh sát còn bị lừa nhưng không ngờ vẫn không lọt qua mắt Vương Nhất.
Rốt cuộc tên này là ai?
Nhưng dù sao Đồng Thiên Tường cũng là người từng trải qua nhiều việc nên rất nhanh sau đó, anh ta liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
"Lập luận tốt đấy, nhưng cậu có bằng chứng gì không?"
Anh ta nhìn Vương Nhất và Bạch Yến rồi cười: "Hình như anh chẳng làm việc gì cả mà nhỉ, anh chỉ bày tỏ tấm lòng với em thôi, chẳng lẽ chuyện này cũng phạm pháp sao?”
Bạch Yến ủ rũ không đáp, quả thực nếu chỉ dựa vào chuyện này thì khó mà bắt giữ Đồng Thiên Tường được.
Bằng chứng, cô ta cần bằng chứng.
Nhìn thấy Bạch Yến im lặng, nụ cười trên khuôn mặt Đồng Thiên Tường càng thêm rãng rỡ.
Anh ta hoàn toàn có thể bảo đây chỉ là vu khống, dù gì đám người kia cũng đã chạy mất rồi, chúng không thể quay lại trong một khoảng thời gian ngắn đâu.
Nhưng sự thay đổi trong ánh mắt của Đồng Thiên Tường đều bị Vương Nhất thấy hết.
Anh lắc đầu, hơi đồng tình nhìn anh ta: “Xem ra anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”
"Hahaha, tôi biết cậu đang nghĩ điều gì, cậu muốn báo thù tôi thôi.”
Đồng Thiên Tường căm giận đoán: "Cậu muốn mượn tay Bạch Yến để tống tôi vào ngục đúng không?”
“Không cần phải phiền phức như vậy."
Vương Nhất lắc đầu, nhàn nhạt nói nói: "Anh có tin hay không, trong vòng năm phút đồng hồ nữa, những người vừa chạy trốn sẽ tự mình trở lại đây."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương