Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 91: Đại quân áp cảnh
Vương Nhất nói xong, Đồng Thiên Tường sững sờ.
Sau đó, giống như nghe thấy một chuyện gì đó rất buồn cười, bật cười: “Cậu nói cái gì? Những phạm nhân đã chạy trốn kia sẽ chạy về?”
“Không sai.”
Vương Nhất gật đầu, nghiêm nghị nói: “Không chỉ sẽ chạy về, còn nước mắt nước mũi thật thà thừa nhận hành vi phạm tội của mình, ngoan ngoãn để cảnh sát Bạch bắt về quy án.”
“Haha!”
Đồng Thiên Tường cười càng vui vẻ, cười đến mức chảy cả nước mắt: “Sao cậu biết những người kia sẽ chạy về? Cậu nghĩ người ta là thằng ngu hả? Rõ ràng biết ở đây có cảnh sát, còn đâm vào họng súng? Aiyo không được, buồn cười chết mất…”
Bạch Yến cũng cảm thấy kỳ quái nhìn Vương Nhất: “Đúng vậy, có tên tội phạm nào mà ngu ngốc như vậy chứ?”
“Bởi vì, đối với bọn họ mà nói, so với những kết cục nào đó, thì bị cảnh sát bắt là kết cục tốt nhất.”
Vương Nhất cũng không phản bác, chỉ khẽ nhấp một ngụm cafe, nói một câu mà không ai hiểu được.
“Đừng nói những lời vô nghĩa với tôi, hôm nay, chuyện hôm nay cậu đánh thành viên của hiệp hội võ đạo của tôi bị thương vẫn chưa xong đâu!”
Đồng Thiên Tường đi đến trước mặt Vương Nhất, từ trên cao nhìn xuống nói: “Chúng tôi cũng không cần tiền, cậu đánh Mã Cung như thế nào, cũng tôi sẽ đánh cậu như vậy, hôm nay khuôn mặt này của cậu sợ là sẽ bị thương rồi. ”
“Đồng Thiên Tường, anh thật sự muốn tôi đánh anh có đúng không?”
Bạch Yến lạnh lùng nói: “Tôi là cảnh sát, anh dám nói mấy lời công kích cá nhân ở trước mặt tôi?”
“...”
Sắc mặt Đồng Thiên Tường đột nhiên thay đổi, vội vàng chữa lại: “Tôi chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, bạn của tôi cũng không thể bị đánh một cách vô duyên vô cớ như vậy, cô nhìn mặt cậu ấy xem, không còn dáng vẻ của con người nữa.”
Nhưng Bạch Yến nhìn Mã Cung vẫn còn che mặt nằm trên đất, nói: “Xin lỗi, cái đó thuộc về phòng vệ chính đáng.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Đồng Thiên Tường lập tức thay đổi, trong mắt lóe lên tia u ám: “Có ý gì?”
Bạch Yến khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc nói: “Tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng, là bạn của anh ra tay với anh Vương trước, anh Vương không chịu được nữa mới phản kích lại, nếu như thật sự muốn tính toán, chỉ có thể xem như ‘phòng vệ chính đáng’ thôi.”
Soạt….
Câu này vừa nói ra, sắc mặt Đồng Thiên Tường đột nhiên trở nên hung dữ, giơ tay lên, đánh về phía mặt Bạch Yến: “Bạch Yến, tôi thấy mắt cô đã bị mù rồi.”
Bạch Yến không biết võ, sao có thể là đối thủ của Đồng Thiên Tường chứ, đột nhiên hét lên: “Anh muốn làm gì?”
Soạt….
Nhưng, cái tát này lại không thể đánh xuống được, cả người Đồng Thiên Tường giống như bị cố định lại, cứng đờ tại đó.
Cả người run rẩy kịch liệt, trán của anh ta không ngừng chảy ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu.
Vương Nhất vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không hề động đậy, nhưng chiếc thìa dùng để khuấy bên trong cốc cafe lại không cánh mà bay.
Bạch Yến nhìn chằm chằm, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Phía trên bức tường phía sau đầu Đồng Thiên Tường cũng cắm một chiếc thìa khuấy bằng inox.
Chiếc thìa cắm sâu vào trường, một lực đáng sợ đã tác dụng lên, khiến cả chiếc thìa dùng để khuấy vẫn còn đang lắc lư.
Nói cách khác, chiếc thìa khuấy này đã xoẹt qua da đầu của Đồng Thiên Tường, sau đó cắm vào tường, chỉ cần không chú ý một chút, đầu của Đồng Thiên Tường sẽ bị xuyên qua…
Giọng nói bình thường của Vương Nhất đúng lúc vang lên: “Nếu như anh dám cử động, lần sau chính là cổ họng của anh.”
Bịch…
Đầu gối của Đồng Thiên Tường mềm nhũn, giống như mất đi tất cả sức lực, ngồi bịch xuống đất.
Phần đũng quần đã bị ướt và ố vàng một mảng.
Lúc nãy, anh ta đã bị dọa sợ đến mức đái ra quần.
Lúc này Bạch Yến mới hoàn hồn lại, nói với Vương Nhất: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Vương Nhất không quan tâm, nhìn đồng hồ trên cổ tay, lẩm bẩm nói: “Sắp đến giờ rồi.”
“Cái gì mà gần đến rồi….”
Khuôn mặt Bạch Yến tràn đầy sự nghi hoặc, trên người mặc cảnh phục, cô ta cũng được xem là một người có kinh nghiệm xã hội phong phú, nhưng từ trước đến nay chưa có người nào thâm sâu, khó lường như Vương Nhất, cô ta không nhìn ra được.
Đang định hỏi thêm, đột nhiên, bên ngoài quán cafe vang lên tiếng động cơ đang nổ, còn có tiếng la hét của người đi đường.
“Xảy ra chuyện gì?”
Phản ứng theo bản năng, Bạch Yến chạy ra khỏi quán cafe.
Nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Bạch Yến lập tức sững sờ.
Đoàng…
Một chiếc xe van đang chạy thành hình chữ ‘S’ ở trên đường, chạy bừa bãi, khiến những người đi đường và những chiếc xe ở xung quanh lần lượt phải né ra.
Qua lớp kính trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng, tài xế ở trong xe đang vô cùng sợ hãi, thậm chí vô lăng cũng nắm không chặt.
Bọn họ lái xe đến cửa quán cafe, một nhóm đàn ông mở cửa xe ra, hoảng loạn, sợ hãi chạy về phía Bạch Yến.
Nhìn rõ khuôn mặt của mấy người này, Bạch Yến lập tức trợn tròn mắt, vậy mà lại là nhóm nghi phạm đã chạy trốn kia!
“Bọn họ…thật sự đã chạy về?”
Bạch Yến hoàn toàn sững sờ, làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô ta thấy phạm nhân đã chạy trốn mà còn quay trở lại.
“Không thể nào? Tại sao bọn họ lại trở về!”
Trong quán cafe, Đồng Thiên Tường vốn dĩ đã bình tĩnh lại, nhưng vừa nhìn thấy những cốt cán nhà họ Đồng đã đi rồi mà còn quay trở về, trong mắt lại bị sự không thể tin được chiếm lấy.
Anh ta nghĩ nát cả óc cũng không hiểu được, dưới sự yểm hộ của anh ta người đã chạy đi rồi, lại còn chạy về!
Tại sao?
Chỉ có Vương Nhất, từ đầu đến cuối trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt, không hề dao động, hoàn toàn không bất ngờ với cảnh tượng này.
“Không đúng, trông bọn họ…đều rất sợ hãi?”
Bạch Yến cũng không hổ là một cảnh sát, chỉ một ánh mắt đã nhìn ra vấn đề trong đó.
Mặc của những người này đều trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi chảy ướt hết cả tóc của bọn họ, giống như đã chứng kiến một chuyện gì đó rất đáng sợ, tìm cảnh sát để được bảo vệ.
Bịch…
Bịch…
Bọn họ chạy đến trước mặt Bạch Yến, lần lượt quỳ xuống, chủ động đưa hai tay ra, nước mắt nước mũi tèm lem nói với Bạch Yến.
“Cô là cảnh sát đúng không? Mau đánh tôi đi!”
“Còn có tôi nữa, bắt tôi đi.”
“Mau đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát đi, nếu không chúng tôi sẽ chết…”
Bạch Yến không hề động đậy, cũng không lấy còng số tám ra để còng bọn họ lại.
Cô ta đờ người ra đứng nguyên tại chỗ, trong đầu không ngừng vọng lại lời của những người này.
Cuối cùng, cô ta nhớ đến một câu mà Vương Nhất vừa mới nói.
“Đối với bọn họ mà nói, so với những kết cục khác, bị bắt vào đồn cảnh sát ngược lại là kết cục tốt nhất.”
Lúc này, Bạch Yến giống như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay người lại, nhìn Vương Nhất.
Nghênh đón ánh mắt kinh ngạc, không thể tin được của Bạch Yến, Vương Nhất chỉ khẽ cười, uống hết cốc cafe trong lòng, cũng đi ra bên ngoài.
Bạch Yến đang định hỏi rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì, đoàng một tiếng, trên mặt đất đột nhiên khẽ rung chuyển.
Lúc đầu, rung chuyển rất nhỏ rất nhỏ, sau đó, rung chuyển ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng giống như xảy ra địa chấn, ngay cả hòn đá ở bên trên cũng rung lắc.
Không khí đông cứng lại, không chuyển động nữa, tất cả mọi người đều nghe thấy cảm giác kìm nén của một trăm vạn đại quân, đang đến dưới thành.
Mây đen bao phủ lấy thành phố, muốn bẻ gãy cả thành phố!
Nghe thấy âm thanh của trận rung chuyển này, nhóm đàn ông kia giống như chim sợ cành cong, không thể chịu được sát khí của sự hào hùng này, hai tay ôm lấy đầu, co ro trên mặt đất, run rẩy kịch liệt.
Bạch Yến và Đồng Thiên Tường cũng trợn tròn mắt, một cảm giác sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn, tự nhiên sinh ra.
Tiếp theo, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng mà đời này khó có thể quên được.
Đoàng…
Ở phía đường chân trời xa xôi, đột nhiên xuất hiện một luồng lũ sắt thép màu đen, hỗn loạn đi về phía trung tâm thành phố.
Tất cả những nơi đã đi qua, nhốn nháo, hoảng loạn, khói bụi đầy trời.
Tất cả các phương tiện đều phải nhường đường, người đi đường đều dừng lại xem, còn lấy cả điện thoại ra quay video.
Năm mươi chiếc xe bọc thép chở đầy đạn giống như những gã khổng lồ chạy trên đường.
Xung quanh mỗi chiếc xe đều được bọc thép, có năm mươi chiến sĩ với ý chí kiên cường được trang bị đầy đủ vũ khí đi theo.
“Một đội…”
“Quân đội!!!”
Bạch Yến tâm thần chấn động, Đồng Thiên Tường sắc mặt tái nhợt.
Dưới luồng sát khí cuồn cuộn như thế này, bọn họ quả thật nhỏ bé giống như giun dế, càng có một sự thôi thúc, không kiềm chế được mà muốn bò lên mặt đất để bái lạy.
Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu nhóm phạm nhân kia tại sao lại chủ động để Bạch Yến bắt đi, cũng phải chạy trở về.
Bởi vì, bọn họ bị một đội quân đánh trở về!
Sau đó, giống như nghe thấy một chuyện gì đó rất buồn cười, bật cười: “Cậu nói cái gì? Những phạm nhân đã chạy trốn kia sẽ chạy về?”
“Không sai.”
Vương Nhất gật đầu, nghiêm nghị nói: “Không chỉ sẽ chạy về, còn nước mắt nước mũi thật thà thừa nhận hành vi phạm tội của mình, ngoan ngoãn để cảnh sát Bạch bắt về quy án.”
“Haha!”
Đồng Thiên Tường cười càng vui vẻ, cười đến mức chảy cả nước mắt: “Sao cậu biết những người kia sẽ chạy về? Cậu nghĩ người ta là thằng ngu hả? Rõ ràng biết ở đây có cảnh sát, còn đâm vào họng súng? Aiyo không được, buồn cười chết mất…”
Bạch Yến cũng cảm thấy kỳ quái nhìn Vương Nhất: “Đúng vậy, có tên tội phạm nào mà ngu ngốc như vậy chứ?”
“Bởi vì, đối với bọn họ mà nói, so với những kết cục nào đó, thì bị cảnh sát bắt là kết cục tốt nhất.”
Vương Nhất cũng không phản bác, chỉ khẽ nhấp một ngụm cafe, nói một câu mà không ai hiểu được.
“Đừng nói những lời vô nghĩa với tôi, hôm nay, chuyện hôm nay cậu đánh thành viên của hiệp hội võ đạo của tôi bị thương vẫn chưa xong đâu!”
Đồng Thiên Tường đi đến trước mặt Vương Nhất, từ trên cao nhìn xuống nói: “Chúng tôi cũng không cần tiền, cậu đánh Mã Cung như thế nào, cũng tôi sẽ đánh cậu như vậy, hôm nay khuôn mặt này của cậu sợ là sẽ bị thương rồi. ”
“Đồng Thiên Tường, anh thật sự muốn tôi đánh anh có đúng không?”
Bạch Yến lạnh lùng nói: “Tôi là cảnh sát, anh dám nói mấy lời công kích cá nhân ở trước mặt tôi?”
“...”
Sắc mặt Đồng Thiên Tường đột nhiên thay đổi, vội vàng chữa lại: “Tôi chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, bạn của tôi cũng không thể bị đánh một cách vô duyên vô cớ như vậy, cô nhìn mặt cậu ấy xem, không còn dáng vẻ của con người nữa.”
Nhưng Bạch Yến nhìn Mã Cung vẫn còn che mặt nằm trên đất, nói: “Xin lỗi, cái đó thuộc về phòng vệ chính đáng.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Đồng Thiên Tường lập tức thay đổi, trong mắt lóe lên tia u ám: “Có ý gì?”
Bạch Yến khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc nói: “Tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng, là bạn của anh ra tay với anh Vương trước, anh Vương không chịu được nữa mới phản kích lại, nếu như thật sự muốn tính toán, chỉ có thể xem như ‘phòng vệ chính đáng’ thôi.”
Soạt….
Câu này vừa nói ra, sắc mặt Đồng Thiên Tường đột nhiên trở nên hung dữ, giơ tay lên, đánh về phía mặt Bạch Yến: “Bạch Yến, tôi thấy mắt cô đã bị mù rồi.”
Bạch Yến không biết võ, sao có thể là đối thủ của Đồng Thiên Tường chứ, đột nhiên hét lên: “Anh muốn làm gì?”
Soạt….
Nhưng, cái tát này lại không thể đánh xuống được, cả người Đồng Thiên Tường giống như bị cố định lại, cứng đờ tại đó.
Cả người run rẩy kịch liệt, trán của anh ta không ngừng chảy ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu.
Vương Nhất vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không hề động đậy, nhưng chiếc thìa dùng để khuấy bên trong cốc cafe lại không cánh mà bay.
Bạch Yến nhìn chằm chằm, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Phía trên bức tường phía sau đầu Đồng Thiên Tường cũng cắm một chiếc thìa khuấy bằng inox.
Chiếc thìa cắm sâu vào trường, một lực đáng sợ đã tác dụng lên, khiến cả chiếc thìa dùng để khuấy vẫn còn đang lắc lư.
Nói cách khác, chiếc thìa khuấy này đã xoẹt qua da đầu của Đồng Thiên Tường, sau đó cắm vào tường, chỉ cần không chú ý một chút, đầu của Đồng Thiên Tường sẽ bị xuyên qua…
Giọng nói bình thường của Vương Nhất đúng lúc vang lên: “Nếu như anh dám cử động, lần sau chính là cổ họng của anh.”
Bịch…
Đầu gối của Đồng Thiên Tường mềm nhũn, giống như mất đi tất cả sức lực, ngồi bịch xuống đất.
Phần đũng quần đã bị ướt và ố vàng một mảng.
Lúc nãy, anh ta đã bị dọa sợ đến mức đái ra quần.
Lúc này Bạch Yến mới hoàn hồn lại, nói với Vương Nhất: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Vương Nhất không quan tâm, nhìn đồng hồ trên cổ tay, lẩm bẩm nói: “Sắp đến giờ rồi.”
“Cái gì mà gần đến rồi….”
Khuôn mặt Bạch Yến tràn đầy sự nghi hoặc, trên người mặc cảnh phục, cô ta cũng được xem là một người có kinh nghiệm xã hội phong phú, nhưng từ trước đến nay chưa có người nào thâm sâu, khó lường như Vương Nhất, cô ta không nhìn ra được.
Đang định hỏi thêm, đột nhiên, bên ngoài quán cafe vang lên tiếng động cơ đang nổ, còn có tiếng la hét của người đi đường.
“Xảy ra chuyện gì?”
Phản ứng theo bản năng, Bạch Yến chạy ra khỏi quán cafe.
Nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Bạch Yến lập tức sững sờ.
Đoàng…
Một chiếc xe van đang chạy thành hình chữ ‘S’ ở trên đường, chạy bừa bãi, khiến những người đi đường và những chiếc xe ở xung quanh lần lượt phải né ra.
Qua lớp kính trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng, tài xế ở trong xe đang vô cùng sợ hãi, thậm chí vô lăng cũng nắm không chặt.
Bọn họ lái xe đến cửa quán cafe, một nhóm đàn ông mở cửa xe ra, hoảng loạn, sợ hãi chạy về phía Bạch Yến.
Nhìn rõ khuôn mặt của mấy người này, Bạch Yến lập tức trợn tròn mắt, vậy mà lại là nhóm nghi phạm đã chạy trốn kia!
“Bọn họ…thật sự đã chạy về?”
Bạch Yến hoàn toàn sững sờ, làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô ta thấy phạm nhân đã chạy trốn mà còn quay trở lại.
“Không thể nào? Tại sao bọn họ lại trở về!”
Trong quán cafe, Đồng Thiên Tường vốn dĩ đã bình tĩnh lại, nhưng vừa nhìn thấy những cốt cán nhà họ Đồng đã đi rồi mà còn quay trở về, trong mắt lại bị sự không thể tin được chiếm lấy.
Anh ta nghĩ nát cả óc cũng không hiểu được, dưới sự yểm hộ của anh ta người đã chạy đi rồi, lại còn chạy về!
Tại sao?
Chỉ có Vương Nhất, từ đầu đến cuối trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt, không hề dao động, hoàn toàn không bất ngờ với cảnh tượng này.
“Không đúng, trông bọn họ…đều rất sợ hãi?”
Bạch Yến cũng không hổ là một cảnh sát, chỉ một ánh mắt đã nhìn ra vấn đề trong đó.
Mặc của những người này đều trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi chảy ướt hết cả tóc của bọn họ, giống như đã chứng kiến một chuyện gì đó rất đáng sợ, tìm cảnh sát để được bảo vệ.
Bịch…
Bịch…
Bọn họ chạy đến trước mặt Bạch Yến, lần lượt quỳ xuống, chủ động đưa hai tay ra, nước mắt nước mũi tèm lem nói với Bạch Yến.
“Cô là cảnh sát đúng không? Mau đánh tôi đi!”
“Còn có tôi nữa, bắt tôi đi.”
“Mau đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát đi, nếu không chúng tôi sẽ chết…”
Bạch Yến không hề động đậy, cũng không lấy còng số tám ra để còng bọn họ lại.
Cô ta đờ người ra đứng nguyên tại chỗ, trong đầu không ngừng vọng lại lời của những người này.
Cuối cùng, cô ta nhớ đến một câu mà Vương Nhất vừa mới nói.
“Đối với bọn họ mà nói, so với những kết cục khác, bị bắt vào đồn cảnh sát ngược lại là kết cục tốt nhất.”
Lúc này, Bạch Yến giống như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay người lại, nhìn Vương Nhất.
Nghênh đón ánh mắt kinh ngạc, không thể tin được của Bạch Yến, Vương Nhất chỉ khẽ cười, uống hết cốc cafe trong lòng, cũng đi ra bên ngoài.
Bạch Yến đang định hỏi rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì, đoàng một tiếng, trên mặt đất đột nhiên khẽ rung chuyển.
Lúc đầu, rung chuyển rất nhỏ rất nhỏ, sau đó, rung chuyển ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng giống như xảy ra địa chấn, ngay cả hòn đá ở bên trên cũng rung lắc.
Không khí đông cứng lại, không chuyển động nữa, tất cả mọi người đều nghe thấy cảm giác kìm nén của một trăm vạn đại quân, đang đến dưới thành.
Mây đen bao phủ lấy thành phố, muốn bẻ gãy cả thành phố!
Nghe thấy âm thanh của trận rung chuyển này, nhóm đàn ông kia giống như chim sợ cành cong, không thể chịu được sát khí của sự hào hùng này, hai tay ôm lấy đầu, co ro trên mặt đất, run rẩy kịch liệt.
Bạch Yến và Đồng Thiên Tường cũng trợn tròn mắt, một cảm giác sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn, tự nhiên sinh ra.
Tiếp theo, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng mà đời này khó có thể quên được.
Đoàng…
Ở phía đường chân trời xa xôi, đột nhiên xuất hiện một luồng lũ sắt thép màu đen, hỗn loạn đi về phía trung tâm thành phố.
Tất cả những nơi đã đi qua, nhốn nháo, hoảng loạn, khói bụi đầy trời.
Tất cả các phương tiện đều phải nhường đường, người đi đường đều dừng lại xem, còn lấy cả điện thoại ra quay video.
Năm mươi chiếc xe bọc thép chở đầy đạn giống như những gã khổng lồ chạy trên đường.
Xung quanh mỗi chiếc xe đều được bọc thép, có năm mươi chiến sĩ với ý chí kiên cường được trang bị đầy đủ vũ khí đi theo.
“Một đội…”
“Quân đội!!!”
Bạch Yến tâm thần chấn động, Đồng Thiên Tường sắc mặt tái nhợt.
Dưới luồng sát khí cuồn cuộn như thế này, bọn họ quả thật nhỏ bé giống như giun dế, càng có một sự thôi thúc, không kiềm chế được mà muốn bò lên mặt đất để bái lạy.
Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu nhóm phạm nhân kia tại sao lại chủ động để Bạch Yến bắt đi, cũng phải chạy trở về.
Bởi vì, bọn họ bị một đội quân đánh trở về!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương