Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Chương 1061: "Người ở đâu rồi?"
“Tốt, cậu cũng không cần phải để ý đến chúng tôi”
Tiêu Văn Hạ nói với tên mặc âu phục.
Sau khi đuổi tên mặc âu phục đi, Tiêu Văn Hạ cũng không đi đổi thẻ đánh bạc, mà là đi theo Hoàng Thiên, ngồi ở một góc có ánh đèn tương đối mờ ảo.
Góc này có bàn có ghế tựa, là chỗ để khách giải lao uống nước sau khi chơi mệt rồi.
Mặc dù ở tầng hầm nhưng cũng có luồng không khí tươi mới, không khí ở dưới hầm này rất tốt.
Nguyên nhân cốt lõi là không gian thông thoáng càng khiến tinh thần và sức lực của người ta dồi dào, không dễ bị uể oải. Như vậy càng có sức tiếp tục cuộc chém giết trên bàn, thu nhập của sòng bài càng khả quan hơn.
Hoàng Thiên ngồi ở đấy, ánh mắt anh quét về phía mười mấy khách đánh bạc này.
L
Anh liếc mắt là muốn nhìn thủ Uông Hạc, quan trọng nhất là muốn trông thấy Ruslin.
Không giải quyết người phụ nữ này thì hậu hoạn vô cùng.
Nhưng điều khiến Hoàng Thiên thất vọng là nhìn vài vòng cũng không thấy bóng dáng Uông Hạc.
Lẽ nào theo dõi lầm người? Hay Uông Hạc đã đưa theo người phụ nữ kia rời khỏi chỗ này rồi?
Trong lòng Hoàng Thiên nghi ngờ, bảo Tiêu Văn Hạ gọi cho người theo dõi lần
nữa.
"Alo, chúng tôi ở sòng bạc rồi, người đâu?" Tiêu Văn Hạ gọi điện thoại hỏi.
"Anh Tiêu Văn Hạ, tôi ở ngay đằng sau bên phải mọi người. Người theo dõi nói.
Tiêu Văn Hạ quay đầu lại xem thử, quả nhiên, Lý Phi theo dõi đang đi về phía anh ta.
Anh ta phất tay với Lý Phi, ra hiệu để Lý Phi lại đây ngồi.
"Người ở đâu rồi?" Tiêu Văn Hạ hỏi vội Lý Phi.
Lý Phi chào hỏi Hoàng Thiên trước, sau đó nói: "Họ Uông kia ban nãy còn đang đánh bài rất hăng, bây giờ đã mang theo người đàn bà nước ngoài vào trong phòng nghỉ rồi"
"Phòng nghỉ? Chỗ này còn có phòng nghỉ?" Tiêu Văn Hạ hoài nghi.
"Đúng, có khách nào đưa theo bạn gái tới, đến lúc vui vẻ sẽ vào trong phòng nghỉ"
Lý Phi lộ ra một nụ cười mà đàn ông đều hiểu cả, giới thiệu với Tiêu Văn Hạ.
"Hừm, lão già đó đúng là biết chơi" Hoàng Thiên hừ một tiếng, sau đó đứng dậy.
Tiêu Văn Hạ và anh Phó thấy vậy vội đưa theo đàn em đi cùng, bất cứ lúc nào cũng đợi lệnh của Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đang tính vào trong phòng nghỉ tìm Uông Hạc. Nhưng đúng lúc này, một tên béo dáng người tầm trung nhanh chóng đi tới.
Tên mập này nạm một cái răng vàng, đeo dây chuyền vàng, cả người mặc đồ rất bóng bẩy, vô cùng ra vẻ giàu có.
"Anh Hạ! Ái chà, cơn gió nào đưa anh tới đây thế. Đàn em của tôi báo cáo với tôi, tôi còn không tin là anh Hạ đã tới đấy".
Tiêu Văn Hạ nói với tên mặc âu phục.
Sau khi đuổi tên mặc âu phục đi, Tiêu Văn Hạ cũng không đi đổi thẻ đánh bạc, mà là đi theo Hoàng Thiên, ngồi ở một góc có ánh đèn tương đối mờ ảo.
Góc này có bàn có ghế tựa, là chỗ để khách giải lao uống nước sau khi chơi mệt rồi.
Mặc dù ở tầng hầm nhưng cũng có luồng không khí tươi mới, không khí ở dưới hầm này rất tốt.
Nguyên nhân cốt lõi là không gian thông thoáng càng khiến tinh thần và sức lực của người ta dồi dào, không dễ bị uể oải. Như vậy càng có sức tiếp tục cuộc chém giết trên bàn, thu nhập của sòng bài càng khả quan hơn.
Hoàng Thiên ngồi ở đấy, ánh mắt anh quét về phía mười mấy khách đánh bạc này.
L
Anh liếc mắt là muốn nhìn thủ Uông Hạc, quan trọng nhất là muốn trông thấy Ruslin.
Không giải quyết người phụ nữ này thì hậu hoạn vô cùng.
Nhưng điều khiến Hoàng Thiên thất vọng là nhìn vài vòng cũng không thấy bóng dáng Uông Hạc.
Lẽ nào theo dõi lầm người? Hay Uông Hạc đã đưa theo người phụ nữ kia rời khỏi chỗ này rồi?
Trong lòng Hoàng Thiên nghi ngờ, bảo Tiêu Văn Hạ gọi cho người theo dõi lần
nữa.
"Alo, chúng tôi ở sòng bạc rồi, người đâu?" Tiêu Văn Hạ gọi điện thoại hỏi.
"Anh Tiêu Văn Hạ, tôi ở ngay đằng sau bên phải mọi người. Người theo dõi nói.
Tiêu Văn Hạ quay đầu lại xem thử, quả nhiên, Lý Phi theo dõi đang đi về phía anh ta.
Anh ta phất tay với Lý Phi, ra hiệu để Lý Phi lại đây ngồi.
"Người ở đâu rồi?" Tiêu Văn Hạ hỏi vội Lý Phi.
Lý Phi chào hỏi Hoàng Thiên trước, sau đó nói: "Họ Uông kia ban nãy còn đang đánh bài rất hăng, bây giờ đã mang theo người đàn bà nước ngoài vào trong phòng nghỉ rồi"
"Phòng nghỉ? Chỗ này còn có phòng nghỉ?" Tiêu Văn Hạ hoài nghi.
"Đúng, có khách nào đưa theo bạn gái tới, đến lúc vui vẻ sẽ vào trong phòng nghỉ"
Lý Phi lộ ra một nụ cười mà đàn ông đều hiểu cả, giới thiệu với Tiêu Văn Hạ.
"Hừm, lão già đó đúng là biết chơi" Hoàng Thiên hừ một tiếng, sau đó đứng dậy.
Tiêu Văn Hạ và anh Phó thấy vậy vội đưa theo đàn em đi cùng, bất cứ lúc nào cũng đợi lệnh của Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đang tính vào trong phòng nghỉ tìm Uông Hạc. Nhưng đúng lúc này, một tên béo dáng người tầm trung nhanh chóng đi tới.
Tên mập này nạm một cái răng vàng, đeo dây chuyền vàng, cả người mặc đồ rất bóng bẩy, vô cùng ra vẻ giàu có.
"Anh Hạ! Ái chà, cơn gió nào đưa anh tới đây thế. Đàn em của tôi báo cáo với tôi, tôi còn không tin là anh Hạ đã tới đấy".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương