Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Chương 1062: Một tên mặc âu phục hung dữ quát lên.
Tên mập chắp tay với Tiêu Văn Hạ, vô cùng nhiệt tình.
Tiêu Văn Hạ nhìn qua tên mập này, một lát mới nhận ra đây là ông chủ của chỗ này, Lão Lôi Hổ.
Phải nói là Lão Lôi Hổ làm ăn cũng tốt, ở Nam Giao rất nổi tiếng, quan trọng nhất là bây giờ gã rất giàu, tên tuổi càng vang danh rồi.
1
Chỉ có điều ở trước mặt Tiêu Văn Hạ, Lão Lôi Hổ còn chưa dám thất lễ, thấy Tiêu Văn Hạ thì gã tươi cười chào đón.
"Ông đừng to mồm" Lúc này Hoàng Thiên sầm mặt lại cảnh cáo Lão Lôi Hổ.
Lão Lôi Hổ sững sờ, vừa định nổi giận nhưng vẫn nhịn xuống.
Tuy rằng gã chưa từng gặp Hoàng Thiên, thế nhưng cũng thấy rõ, nếu đã đi cùng Tiêu Văn Hạ, nhất định không thể đắc tội.
"Anh Tiêu Văn Hạ, vị này là..."
Lão Lôi Hổ có hơi bẽ mặt, cố tìm lối gỡ cho mình.
Tiêu Văn Hạ nhìn Hoàng Thiên một cái, anh ta cũng không cần thiết giới thiệu với Lão Lôi Hổ, dù sao lần này tới là vì Uông Hạc và Ruslin.
"Người này là ai anh đừng quan tâm. Lão Lôi Hổ, lát nữa chỗ này của anh có xảy ra chuyện gì thì anh cứ giả vờ như không thấy là được." Tiêu Văn Hạ thấp giọng nói.
Lão Lôi Hổ vừa nghe vậy, bỗng nhiên cau mày.
Gã là người trong giang hồ đã lâu, vừa nhìn là hiểu ngay, Tiêu Văn Hạ đang tính làm việc ở chỗ này.
Còn làm việc gì thì chắc không phải chuyện gì tốt đẹp rồi.
"Anh Tiêu Văn Hạ, anh xem chỗ tôi kinh doanh thuận lợi, tốt nhất đừng làm ra chuyện gì bụng bét quá" Lão Lôi Hổ lo lắng thương lượng với Tiêu Văn Hạ.
Tiêu Văn Hạ cũng chẳng quan tâm Lão Lôi Hổ, không cần phải nói nhiều với gã, chào hỏi gã đã là nể mặt lắm rồi.
Lão Lôi Hổ thấy Tiêu Văn Hạ không đáp, gã cũng không dám lắm miệng, không thể làm gì hơn ngoài việc thấp thỏm đứng đó chờ.
Hoàng Thiên cất bước tới phòng nghỉ ngơi, bọn Tiêu Văn Hạ đều đi theo.
Chỗ này chỉ có một gian phòng nghỉ cho nên vẫn dễ tìm.
Vừa tới cửa phòng, hai tên mặc đồ âu ở cạnh liền xông lên.
"Người nào vậy! Ông Hạc nhà chúng tôi đang ở bên trong."
Một tên mặc âu phục hung dữ quát lên.
Hoàng Thiên nhìn một cái, không khỏi cười khểnh.
Hai tên vệ sĩ của Uông Hạc còn chưa biết người tới là ai, lại dám lên mặt ở chỗ này.
Quả nhiên hai tên vệ sỹ trông thấy là Hoàng Thiên và Tiêu Văn Hạ với anh Phó tới, bỗng nhiên trở nên sợ hãi.
Căng thẳng, sợ sệt, còn hơi giật mình.
Sợ sệt là phải, lần trước ở nhà hàng đã thê thảm lắm rồi. Giật mình là vì sao Hoàng Thiên lại xuất quỷ nhập thần như vậy? Tìm tới chỗ này?
"Hai người không muốn bị đánh nữa thì đứng dẹp sang một bên đi." Anh Phó cảnh cáo hai vệ sĩ.
Hai vệ sĩ rất hiểu chuyện, biết mình không phải đối thủ, do dự một lát vẫn né sang một bên.
Ầm!
Tiêu Văn Hạ nhìn qua tên mập này, một lát mới nhận ra đây là ông chủ của chỗ này, Lão Lôi Hổ.
Phải nói là Lão Lôi Hổ làm ăn cũng tốt, ở Nam Giao rất nổi tiếng, quan trọng nhất là bây giờ gã rất giàu, tên tuổi càng vang danh rồi.
1
Chỉ có điều ở trước mặt Tiêu Văn Hạ, Lão Lôi Hổ còn chưa dám thất lễ, thấy Tiêu Văn Hạ thì gã tươi cười chào đón.
"Ông đừng to mồm" Lúc này Hoàng Thiên sầm mặt lại cảnh cáo Lão Lôi Hổ.
Lão Lôi Hổ sững sờ, vừa định nổi giận nhưng vẫn nhịn xuống.
Tuy rằng gã chưa từng gặp Hoàng Thiên, thế nhưng cũng thấy rõ, nếu đã đi cùng Tiêu Văn Hạ, nhất định không thể đắc tội.
"Anh Tiêu Văn Hạ, vị này là..."
Lão Lôi Hổ có hơi bẽ mặt, cố tìm lối gỡ cho mình.
Tiêu Văn Hạ nhìn Hoàng Thiên một cái, anh ta cũng không cần thiết giới thiệu với Lão Lôi Hổ, dù sao lần này tới là vì Uông Hạc và Ruslin.
"Người này là ai anh đừng quan tâm. Lão Lôi Hổ, lát nữa chỗ này của anh có xảy ra chuyện gì thì anh cứ giả vờ như không thấy là được." Tiêu Văn Hạ thấp giọng nói.
Lão Lôi Hổ vừa nghe vậy, bỗng nhiên cau mày.
Gã là người trong giang hồ đã lâu, vừa nhìn là hiểu ngay, Tiêu Văn Hạ đang tính làm việc ở chỗ này.
Còn làm việc gì thì chắc không phải chuyện gì tốt đẹp rồi.
"Anh Tiêu Văn Hạ, anh xem chỗ tôi kinh doanh thuận lợi, tốt nhất đừng làm ra chuyện gì bụng bét quá" Lão Lôi Hổ lo lắng thương lượng với Tiêu Văn Hạ.
Tiêu Văn Hạ cũng chẳng quan tâm Lão Lôi Hổ, không cần phải nói nhiều với gã, chào hỏi gã đã là nể mặt lắm rồi.
Lão Lôi Hổ thấy Tiêu Văn Hạ không đáp, gã cũng không dám lắm miệng, không thể làm gì hơn ngoài việc thấp thỏm đứng đó chờ.
Hoàng Thiên cất bước tới phòng nghỉ ngơi, bọn Tiêu Văn Hạ đều đi theo.
Chỗ này chỉ có một gian phòng nghỉ cho nên vẫn dễ tìm.
Vừa tới cửa phòng, hai tên mặc đồ âu ở cạnh liền xông lên.
"Người nào vậy! Ông Hạc nhà chúng tôi đang ở bên trong."
Một tên mặc âu phục hung dữ quát lên.
Hoàng Thiên nhìn một cái, không khỏi cười khểnh.
Hai tên vệ sĩ của Uông Hạc còn chưa biết người tới là ai, lại dám lên mặt ở chỗ này.
Quả nhiên hai tên vệ sỹ trông thấy là Hoàng Thiên và Tiêu Văn Hạ với anh Phó tới, bỗng nhiên trở nên sợ hãi.
Căng thẳng, sợ sệt, còn hơi giật mình.
Sợ sệt là phải, lần trước ở nhà hàng đã thê thảm lắm rồi. Giật mình là vì sao Hoàng Thiên lại xuất quỷ nhập thần như vậy? Tìm tới chỗ này?
"Hai người không muốn bị đánh nữa thì đứng dẹp sang một bên đi." Anh Phó cảnh cáo hai vệ sĩ.
Hai vệ sĩ rất hiểu chuyện, biết mình không phải đối thủ, do dự một lát vẫn né sang một bên.
Ầm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương