Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Chương 1063: "Là tôi, hai người không ngờ à?"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ thấy anh Phó chẳng nói thêm gì đã đá văng cửa phòng nghỉ.
Cửa bị khóa trái bên trong, sau khi bị mở ra, khiến cho một nam một nữ ở trên ghế sô pha lớn bị dọa phát sợ, hoảng hốt nhặt quần áo, đứng dậy.
Bên trong chưa bật đèn, lúc này Tiêu Văn Hạ đã tìm được công tắc, mở đèn.
Bỗng nhiên Hoàng Thiên trông rõ đôi nam nữ này.
Sự vui vẻ ập tới, Hoàng Thiên thở dài một cái.
Đôi nam nữ trước mặt này chính là Uông Hạc và Ruslin
200
Lão già Uông Hạc này, đúng là biết chơi, đã ăn được Ruslin rồi.
Đây là điều Hoàng Thiên nằm mơ cũng không ngờ tới, có điều đồng thời anh cũng nhận ra, người vợ của Migfis vô cùng lẳng lơ.
Uông Hạc đã tầm năm mươi tuổi, cô ta thì còn trẻ trung lại có thể làm ra việc như vậy với Uông Hạc.
"Hoàng Thiên?"
Uông Hạc và Ruslin cùng kêu lên, sợ tới ngây người.
Nhất là Uông Hạc, ông ta căng thẳng tới độ chân hơi run lên.
Trong tình hình thế này, Uông Hạc thậm chí còn không bình tĩnh bằng Ruslin.
"Là tôi, hai người không ngờ à?"
Hoàng Thiên nở nụ cười lạnh lùng, nói với Uông Hạc và Ruslin.
Lúc này, Lão Lôi Hổ đã tới cửa, thấp thỏm nhìn vào trong phòng nghỉ.
Gã cũng quen Uông Hạc, biết đây là danh nhân trong tỉnh, họ Uông rất có thể lực ở thành phố Hải Dương.
Không ngờ người Tiêu Văn Hạ muốn tìm lại là ông Hạc! Ai cho Tiêu Văn Hạ lá gan lớn như vậy? Chẳng phải là ra tay trên đầu thái tuế sao?
Lão Lôi Hổ rất nghi ngờ nhưng không dám hỏi nhiều.
Gã rất sợ hai bên đánh nhau, nếu như vậy thì gã đúng là gặp chuyện rồi, bên nào cũng không thể đắc tội.
Thế nhưng muốn khuyên can lại không dám khuyên, Lão Lôi Hổ thật sự lo chết mất.
"Lão Lôi Hổ, tôi tới chỗ của anh để chơi, đám người này lại muốn tìm tôi gây chuyện, anh xem đó mà làm" Uông Hạc cố gắng trấn tĩnh, quát lên với Lão Lôi Hổ ngoài cửa.
Lão Lôi Hổ cũng vội chết rồi, vội vàng nói: "Ông Hạc ông Hạc, tôi cũng không thể giúp gì, ân oán trước đó của hai người, cứ ra ngoài giải quyết thôi."
"Mẹ nó! Lão Lôi Hổ, họ bông tao là người thế nào, mày phải hiểu rõ. Hôm nay nếu tao thiểu một sợi tóc thì tao sẽ hỏi tội mày" Uông Hạc tức giận quát, ông ta thật sự chẳng còn cách gì, muốn dọa Lão Lôi Hổ để Lão Lôi Hổ bảo vệ ông ta.
Nhưng ông ta lầm rồi, Lão Lôi Hổ sợ ông ta thật nhưng cũng sợ Tiêu Văn Hạ.
Chỉ thấy anh Phó chẳng nói thêm gì đã đá văng cửa phòng nghỉ.
Cửa bị khóa trái bên trong, sau khi bị mở ra, khiến cho một nam một nữ ở trên ghế sô pha lớn bị dọa phát sợ, hoảng hốt nhặt quần áo, đứng dậy.
Bên trong chưa bật đèn, lúc này Tiêu Văn Hạ đã tìm được công tắc, mở đèn.
Bỗng nhiên Hoàng Thiên trông rõ đôi nam nữ này.
Sự vui vẻ ập tới, Hoàng Thiên thở dài một cái.
Đôi nam nữ trước mặt này chính là Uông Hạc và Ruslin
200
Lão già Uông Hạc này, đúng là biết chơi, đã ăn được Ruslin rồi.
Đây là điều Hoàng Thiên nằm mơ cũng không ngờ tới, có điều đồng thời anh cũng nhận ra, người vợ của Migfis vô cùng lẳng lơ.
Uông Hạc đã tầm năm mươi tuổi, cô ta thì còn trẻ trung lại có thể làm ra việc như vậy với Uông Hạc.
"Hoàng Thiên?"
Uông Hạc và Ruslin cùng kêu lên, sợ tới ngây người.
Nhất là Uông Hạc, ông ta căng thẳng tới độ chân hơi run lên.
Trong tình hình thế này, Uông Hạc thậm chí còn không bình tĩnh bằng Ruslin.
"Là tôi, hai người không ngờ à?"
Hoàng Thiên nở nụ cười lạnh lùng, nói với Uông Hạc và Ruslin.
Lúc này, Lão Lôi Hổ đã tới cửa, thấp thỏm nhìn vào trong phòng nghỉ.
Gã cũng quen Uông Hạc, biết đây là danh nhân trong tỉnh, họ Uông rất có thể lực ở thành phố Hải Dương.
Không ngờ người Tiêu Văn Hạ muốn tìm lại là ông Hạc! Ai cho Tiêu Văn Hạ lá gan lớn như vậy? Chẳng phải là ra tay trên đầu thái tuế sao?
Lão Lôi Hổ rất nghi ngờ nhưng không dám hỏi nhiều.
Gã rất sợ hai bên đánh nhau, nếu như vậy thì gã đúng là gặp chuyện rồi, bên nào cũng không thể đắc tội.
Thế nhưng muốn khuyên can lại không dám khuyên, Lão Lôi Hổ thật sự lo chết mất.
"Lão Lôi Hổ, tôi tới chỗ của anh để chơi, đám người này lại muốn tìm tôi gây chuyện, anh xem đó mà làm" Uông Hạc cố gắng trấn tĩnh, quát lên với Lão Lôi Hổ ngoài cửa.
Lão Lôi Hổ cũng vội chết rồi, vội vàng nói: "Ông Hạc ông Hạc, tôi cũng không thể giúp gì, ân oán trước đó của hai người, cứ ra ngoài giải quyết thôi."
"Mẹ nó! Lão Lôi Hổ, họ bông tao là người thế nào, mày phải hiểu rõ. Hôm nay nếu tao thiểu một sợi tóc thì tao sẽ hỏi tội mày" Uông Hạc tức giận quát, ông ta thật sự chẳng còn cách gì, muốn dọa Lão Lôi Hổ để Lão Lôi Hổ bảo vệ ông ta.
Nhưng ông ta lầm rồi, Lão Lôi Hổ sợ ông ta thật nhưng cũng sợ Tiêu Văn Hạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương