Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 2: Đảo Tây (2)



Hạ Kỳ đỏ mặt dọn trái dừa, gục đầu xuống như một con đà điểu.

May là cô đã rót gần hết nước dừa rồi, cho dù nó có lăn xuống bàn thì cũng không đổ nhiều lắm.

Cô hoảng loạn lục tìm khăn giấy trong túi...

Trong lúc luống cuống, một tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên trên đầu cô.

“Có đổ lên người cậu không?”

Ngẩng đầu lên, chàng trai đang rút mấy tờ khăn ướt, ẩn thận lau sạch mặt bàn.

Lại gần hơn, thậm chí có thể ngửi được mùi bồ kết trên người cậu ấy.

“À... Cảm ơn cậu nhé. Tôi không cố ý đâu...”

Cô mím môi, chọn từ một cách thật cẩn thận.

Cô còn muốn nhìn trộm cái ly mình đã lặng lẽ uống hết rồi rót thêm một nửa nước dừa vào, nhưng cô không dám...

Chỉ sợ ban đầu thiếu niên không để ý, nhưng lại theo ánh mắt cô mà phát hiện ra...

Vậy chẳng phải là vác đá nện chân mình hay sao?

Cô gái chột dạ gục đầu, đôi mắt còn ngơ ngác nhìn trái dừa xanh trên bàn.

Tóc đuôi ngựa xinh đẹp vừa khéo đậu trên cần cổ trắng nõn.

Mắt Doãn Hãn Thần lướt qua hai bàn tay đang cuộn tròn của cô, không khỏi cong môi hỏi: “Có phải cậu muốn ăn cơm dừa bên trong không? Để tôi nhờ đầu bếp nhà kế bên bổ dừa giúp cậu, có thể dùng muỗng múc ăn.”

Hạ Kỳ lí nhí “Ừm” một tiếng, rồi chắp tay làm thành hình chữ thập, cúi thấp đầu nói với người ta: “Cảm ơn... Làm phiền cậu rồi...”

Ngay cả cần cổ cũng ửng hồng.

“Không cần khách sáo, lần sau cần gì cứ nói với tôi.”

“À, được... được... Cảm ơn cảm ơn...”

-

Sau khi thiếu niên cầm trái dừa ra ngoài, mặt Hạ Kỳ như muốn bốc cháy.

Hai tay cô lạnh ngắt, ngay cả cây bút đang cầm cũng run theo.

Muốn khóc quá...

Cả đời này, mặt mũi chắc đã mất sạch trong tiệm sách này rồi.

Hai cô gái vừa tiến vào chắc hẳn cũng là fan của “Thần” như Mai Tử. Thấy chàng trai đã ra ngoài, họ kích động nhỏ giọng hét lên:

“Đẹp trai quá, đẹp trai quá đi! Cậu có nhìn thấy không, oa oa oa... Ngoài đời anh ấy còn đẹp trai hơn trên livestream một vạn lần, hơn nữa, anh ấy sạch sẽ quá! Mình chưa từng thấy chàng trai nào sạch sẽ như vậy!”

“Mình thấy rồi! Cả hai con mắt đều nhìn thấy! Nhan sắc đỉnh thật! Không thể tin được, thật sự là anh ấy à? Vừa rồi cậu có nghe anh ấy nói chuyện không? Dịu dàng quá đi... hoàn toàn khác với trên mạng, không thể tin được!”

“Đúng đó đúng đó, không ngờ trên mạng anh ấy lạnh lùng thế mà ở ngoài đời thật lại như này! Tương phản thật đấy!”

“Có phải là vì... đó là bạn gái của anh ấy không?”

“Không thể nào... vừa nãy bọn họ trò chuyện có vẻ rất xa lạ.”

“Chẳng lẽ là crush?”

“Thế thì hạnh phúc quá, oa...”

...

Hạ Kỳ ở bàn bên cạnh nghe xong, yên lặng đeo tai nghe vào.

Thật ra hai cô gái kia nói rất nhỏ, còn nói bằng tiếng gió, nhưng tiệm sách thật sự rất yên tĩnh, cả khoang thuyền đều đóng kín nên rớt một cây kim cũng có thể nghe được...

Muốn không nghe được thực sự hơi khó.

-

Khi cô đang xấu hổ, cửa khoang thuyền lại vang lên tiếng leng keng leng keng của chuông gió.

Hai cô gái lập tức im lặng.

Hạ Kỳ quay đầu lại thì thấy thiếu niên cầm trái dừa đã được bổ bước vào.

Trong không khí tràn ngập mùi dừa ngọt ngào.

Có hai cái muỗng dùng một lần được đặt trên phần cơm dừa trắng nõn.

“Có thể sẽ hơi khác với loại dừa bình thường cậu ăn, nếm thử đi.”

Chàng trai khẽ nói rồi đặt trái dừa lên bàn của cô.

Hạ Kỳ múc một muỗng nhỏ bỏ vào trong miệng, cơm dừa vừa mềm vừa thơm.

Cô gái thỏa mãn cong mắt, nhỏ giọng cảm ơn: “Ăn ngon lắm, cảm ơn cậu.”

Doãn Hãn Thần khẽ trả lời một câu “Không cần khách sáo”, sau đó ngồi về bàn thu ngân tiếp tục vùi đầu vẽ tranh.

Thật ra khi Hạ Kỳ và Doãn Hãn Thần nói chuyện, hai cô gái kia đứng cách họ không xa, mỗi người cầm một quyển sách “nghiêm túc” đọc.

Khi chàng trai rời đi còn cố ý nhìn hai người một cái, có lẽ là sợ quấy rầy hai người đọc sách nên không chào hỏi gì mà đi thẳng về bàn thu ngân.

Hai cô gái giả vờ đi hai vòng trong tiệm sách, cũng không dám bắt chuyện với thiếu niên, cuối cùng lưu luyến bước ra khoang thuyền.

Hạ Kỳ cầm di động, len lén gửi tin nhắn vào nhóm bạn thân:

[Kỳ Kỳ Tử: @Mai Mai Tử, mình vừa nhìn thấy hai fan của cậu ấy tiến vào, hai người rề rà trong tiệm sách hơn 20 phút mà vẫn không dám chào hỏi anh trai nhỏ của cậu một tiếng.]

Vừa gửi tin nhắn đi, Mai Tử lập tức trả lời:

[Mai Mai Tử: Sao cậu biết đó là fan của anh ấy? Có phải anh ấy đang vẽ tranh không? Nếu là mình thì chắc chắn mình cũng không dám bước tới. Mình nói cậu nghe, anh ấy lạnh lùng lắm, đăng tác phẩm lên Weibo chưa bao giờ đăng kèm chữ! Chỉ kèm theo một biểu tượng cảm xúc. À đúng rồi, bình thường anh ấy còn hay livestream nữa. Khi anh ấy livestream thì chữ “lạnh lùng” còn không đủ để miêu tả cảnh đó đâu, phải nói là như đóng băng luôn. Mình theo dõi hàng chục buổi livestream lớn nhỏ mà chưa từng nghe thấy anh ấy nói gì!]

[Kỳ Kỳ Tử:... Hở?]

Cô lập tức múc thêm một muỗng cơm dừa lạnh, dùng điện thoại chụp một tấm rồi gửi vào nhóm.

[Kỳ Kỳ Tử: Lúc nãy cậu ấy còn đặc biệt qua chỗ sát vách tìm người bổ dừa giúp mình.]

[Mai Mai Tử:... Bạn học Hạ Kỳ, mình khuyên cậu hãy tử tế đi :)]

Sau đó, một dòng chữ nhỏ hiện lên ở dưới: [Bạn đã bị xóa khỏi nhóm chat.]

Hạ Kỳ:...

Một lát sau, di động lại hiện lên thông báo:

[Bạn đã được thêm lại vào nhóm chat.]

[Mai Mai Tử: QAQ đột nhiên nhớ ra mình còn cần cậu chụp hình anh trai nhỏ.]

[Kỳ Kỳ Tử: Ha.]

[Mai Mai Tử: Hạ Kỳ Kỳ, mình sai rồi QAQ ôm ôm làm lành nhé...]

[Kỳ Kỳ Tử: Đừng đụng tới bố mày.JPG]

[Mai Mai Tử: Chụp thêm một tấm được không, xin cậu đấy... QAQ.]

[Kỳ Kỳ Tử: Mình sợ anh trai nhỏ người ta nói chuyện với mình thì lại có người đá mình khỏi nhóm.]

[Mai Mai Tử: QAQ @Nghê Nghê Tử, hu.]

[Nghê Nghê Tử: Ha ha ha ha ha ha ha ha, hức!]

...

-

Hạ Kỳ làm xong tờ đề cuối cùng trong tiệm sách rồi mới mệt mỏi duỗi người.

Xem đồng hồ, bây giờ đã là 7 giờ tối.

Mặt trời lặn sớm vào mùa đông, bên ngoài tối đen như mực.

Trên thuyền đã được bật ngọn đèn vàng ấm áp, phản chiếu những con sóng nhấp nhô bên ngoài.

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, tựa như muốn hút người ta vào trong đó.

Hạ Kỳ chỉ nhìn thoáng qua mà mặt đã trắng bệch.

Ngay cả chân cũng bắt đầu run lên.

Lúc cô đang không biết phải làm sao, một ống tay áo màu trắng chợt che mất tầm mắt của cô.

Hạ Kỳ lại ngửi được mùi bồ kết quen thuộc, giọng nói dịu dàng vang lên từ đỉnh đầu.

“Buổi tối đừng nhìn ra ngoài cửa sổ. Rất nhiều người mắc hội chứng sợ biển, vào buổi tối nước biển sẫm màu hơn, sẽ có cảm giác như đang ở biển sâu. Đổi chỗ ngồi là được, đừng sợ.”

Hạ Kỳ vô thức túm lấy cánh tay trước mắt.

Cánh tay của thiếu niên nhìn có vẻ hơi gầy yếu, nhưng sau khi vịn vào, cô có thể cảm nhận được sức mạnh tràn trề của cơ bắp qua một lớp quần áo.

“À... thực sự xin lỗi...”

Cô nhỏ giọng xin lỗi, giọng nói hơi hơi run rẩy.

Chàng trai cong môi, cười trêu chọc cô: “Không sao đâu, để tôi đỡ cậu qua bên kia ngồi. Kỹ năng bơi của tôi tốt lắm, cho dù cậu có ngã thật thì chắc chắn tôi cũng có thể cứu cậu lên.”

Hạ Kỳ như một kẻ tàn phế được cậu đỡ ngồi vào tận cùng bên trong khoang thuyền, hai tay luôn túm chặt lấy tay áo người ta.

Doãn Hãn Thần không biết làm sao, cậu vỗ tay gọi bé mèo đang nằm nghỉ trên sàn nhà, nói: “Bố Bố, lại đây.”

Bé mèo Ragdoll mập mạp giật giật lỗ tai rồi chậm rì rì đứng dậy.

Đầu nhỏ ngó qua lại một lúc lâu mới thấy chủ nhân trong góc, bấy giờ nó mới bước từng bước tao nhã về phía bọn họ.

Doãn Hãn Thần dùng hai tay bế mèo con lên rồi đặt thẳng vào lòng Hạ Kỳ, nói: “Để Bố Bố ở cùng cậu trước đi, tôi đi rót ly nước ấm rồi quay lại ngay.”

Nói xong, cậu còn nhẹ nhàng xoa đầu bé mèo: “Ngoan nhé.”

Khi nói chuyện, chàng trai quỳ một chân trên sàn, ánh mắt chỉ dừng lại trên bé mèo trong lòng Hạ Kỳ.

Đầu ngón tay thon dài v**t v* từ đầu cho đến gáy bé mèo.

Rõ ràng không phải đang nói chuyện với cô, hành động dịu dàng như vậy cũng không gì liên quan đến cô…

Thậm chí sau khi cậu nói xong lập tức rời đi không hề lưu luyến.

Nhưng tai Hạ Kỳ lại bất chợt nóng bừng.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...