Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 3: Đảo Tây (3)



Hạ Kỳ ôm bé mèo, ngoan ngoãn không nhúc nhích, đầu cũng không dám nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.

Điện thoại của cô còn để trên bàn cạnh cửa sổ, trên tay không có thứ gì để chơi nên cô đành chơi với chú mèo béo trong lòng.

Lúc Doãn Hãn Thần bưng một ly nước ấm đến, bé mèo lông xù xù đang nằm trong lòng ngực cô gái, cả thân mèo đều lật lại.

Cái bụng trắng nõn lộ ra, cổ họng còn phát ra tiếng “grừ grừ” nho nhỏ.

Cổ cô gái hơi cúi xuống, tóc mai dài lưng chừng ở hai bên ngoan ngoãn rũ xuống, lông mi vừa dài vừa dày.

Ánh đèn vàng ấm áp, ngay cả không khí cũng dần yên tĩnh.

Chàng trai cẩn thận bước đến, đạp lên boong thuyền bằng gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt.

Hạ Kỳ nghe thấy tiếng động chợt ngẩng đầu, thiếu niên đưa cho cô một viên chocolate sữa nhỏ.

“Uống chút nước ấm, ăn viên chocolate sẽ đỡ hơn đấy.”

Cậu nói rồi lại nửa ngồi xổm xuống, xoa đầu của bé mèo, xé mở một túi cá khô nhỏ đút vào miệng nó.

Mèo con lè lưỡi l**m túi đồ ăn vặt phát ra tiếng sột soạt.

Hạ Kỳ cầm ly uống vài ngụm, nỗi sợ cuồn cuộn trong dạ dày cuối cùng cũng giảm một chút, cô nói: “Cảm ơn, gây thêm phiền toái cho cậu rồi. À, chocolate bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu...”

“Không cần đâu, cho cậu đấy.”

Hạ Kỳ hơi xấu hổ, cô cắn một miếng chocolate nhỏ, hỏi đối phương: “Cậu chưa từng gặp được người khách nào phiền toái như tôi đúng không? Không kiếm được bao nhiêu tiền của tôi mà còn phải cho không một viên chocolate.”

Chàng trai bị cô chọc cười: “Làm gì khoa trương đến thế, tôi đâu phải là Grandet “vắt chày ra nước”, một viên chocolate mà thôi, cậu cứ yên tâm ăn di, không đủ thì vẫn còn. Nhưng mà cậu là người đầu tiên đến Đảo Tây làm bài tập mà tôi thấy đấy.”

Cô gái thở dài: “Hết cách rồi, sắp đến học kỳ sau của lớp 11, hiện tại các đàn anh đàn chị đều đang căng thẳng chuẩn bị cho kỳ thi, vào thời gian này năm sau là đến lượt chúng tôi rồi. Không học thật tốt thì sau này không vào 985 và 211* được, một bước chậm là chậm cả đời..... Ai cũng học điên cuồng, cạnh tranh chết mất...”

(*) 985 và 211: Đây là 2 đề án xây dựng các trường đại học trọng điểm hướng tới mục tiêu đạt đẳng cấp thế giới của Trung Quốc. Dự án đề xuất danh sách các trường nằm trong diện được chính phủ ưu tiên phát triển.

Chàng trai ôm bé mèo lên ngồi vào chỗ đối diện cô, nói: “Nghe có vẻ áp lực ghê.”

Hạ Kỳ gật đầu theo: “Đúng rồi... Cậu không biết à... Ơ? Không đúng... Cậu cũng đang học trung học đúng không?”

Cô nhớ Mai Tử từng nói rằng anh trai nhỏ này cũng đang học lớp 11.

Tại sao cậu không chỉ không có tí đồng cảm nào mà ánh mắt nhìn cô còn xen lẫn chút... đồng tình khác thường?

Bàn tay đang v**t v* mèo của thiếu niên khựng lại, sau đó dịu dàng cười cười: “Tôi không học ở trường trung học bình thường, không có nhiều áp lực như vậy.”

Lúc này Hạ Kỳ mới nhớ ra, người ta là họa sĩ blogger có mười mấy vạn fan trên mạng nên tất nhiên sẽ không đi theo con đường phổ thông bình thường, sau này chắc chắn sẽ là thí sinh thi vào ngành nghệ thuật.

Hơn nữa, cậu vẽ tranh giỏi như vậy hẳn là không khó để vào được một trường đại học tốt.

“Ừm... tốt thật.” Cô nói thầm.

Ánh mắt thiếu niên hơi động, nhẹ nhàng đổi chủ đề, hỏi: “Cậu còn muốn tiếp tục học không?”

Hạ Kỳ vội vàng xua tay: “Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành rồi, không học nữa, nếu học tiếp tôi sẽ nôn ra mất.”

“Vậy, lát nữa bạn học của tôi sẽ đến đây cùng trang trí tiệm sách, cậu muốn tham gia cùng không?”

“Hở? Trang trí tiệm sách à?”

Hạ Kỳ mở to mắt.

“Ừm, sắp đến giao thừa nên tôi muốn trang trí lại tiệm sách.”

“Tôi, tôi làm cùng có được không?”

“Đương nhiên rồi.”

“Oa, vậy thì được!”

-

9 giờ tối, dưới bàn tay họ, toàn bộ tiệm sách đã khoác lên diện mạo mới.

Trong khoang thuyền cũ xưa, những ngọn đèn nhỏ hình ngôi sao và mặt trăng được treo lên, trên cửa sổ cũng được dán những bông tuyết xinh đẹp.

Bọn họ còn chuẩn bị vài túi phúc nhỏ và đặt chúng trên kệ ngay lối vào, mỗi người khách đến đây đều có thể lấy chúng miễn phí.

Hạ Kỳ đang quang minh chính đại chụp vài bức ảnh, có ảnh chụp bóng dáng bận rộn của Doãn Hãn Thần và bạn cậu, cũng có ảnh chụp toàn cảnh tiệm sách sau khi được trang trí, còn có ảnh chụp các túi phúc đặt ở cửa.

Sau khi được sự đồng ý của hai đương sự, cô gửi toàn bộ ảnh vào nhóm chat bạn thân.

Lúc cô về đến homestay đã thuê thì chỉ vừa đến 9 giờ rưỡi.

Sau khi Hạ Kỳ tắm xong, cô bưng ly sữa bò nóng mẹ chuẩn bị rồi tham gia cuộc gọi thoại với nhóm bạn thân.

Vừa nhét tai nghe vào lỗ tai đã nghe thấy tiếng Mai Tử gào thét.

“Oa a a oa, mình cũng muốn đi Đảo Tây, đừng cản mình... vậy mà Hạ Hạ lại trang trí tiệm sách với anh ấy, oa oa oa... Mình cũng muốn!”

“Còn có túi phúc nữa, trong túi còn có thiệp chúc tết hình mèo anh ấy tự tay vẽ, hu hu hu...”

“Anh ấy chu đáo quá đi, mình cũng muốn đến đó, mình có thể giả vờ bị tụt huyết áp... Vậy là anh ấy cũng cho mình một viên chocolate. Rồi mình trả lại cho anh ấy một viên khác. Sau đó anh ấy sẽ gọi mình lại: Chocolate của em kìa! Mình quay đầu mỉm cười: Là chocolate của anh đấy! Sau đó, BGM vang lên xung quanh tụi mình, I found a love for me...”

Bên trong còn xen lẫn mấy câu trả lời bất đắc dĩ của Nghê Nghê: “Ừ... Được... Có thể... Cậu giỏi quá! Cậu được đấy! Cậu... Đệt... CMN.”

Dù cách nhau nửa nước Trung Quốc cũng có thể cảm nhận được cô ấy đang phát điên.

Hạ Kỳ bất đắc dĩ: “Cậu ấy đưa mình túi phúc, sau khi về trường mình sẽ mang cho cậu. Nói trước nhé, mèo trên thiệp do cậu ấy vẽ, nhưng chữ là mình viết.”

Thật ra cô cũng không muốn, nhưng khi cần viết chữ lưu niệm thì chàng trai lại nói: “Chữ của mình không đẹp lắm.”

Thế là nhiệm vụ viết chữ lưu niệm quan trọng này rơi xuống đầu cô.

Quả nhiên, bên kia lại truyền đến tiếng gào thét của “Drama Queen” Mai Tử: “Cậu còn hợp tác với anh ấy nữa, hức hức hức... Cậu còn định tặng thành quả chung của hai người cho mình à, mình, thèm, chắc?”

Hạ Kỳ hạ giọng xuống vài bậc, lạnh nhạt nói: “Vậy cậu đừng thèm.”

Cô nàng lại lập tức cười hì hì bám lấy cô: “Hề hề, nói giỡn thôi. Cưng à, khi nào cậu mới về vậy, mình nhớ cậu lắm á.”

Hạ Kỳ:...

“Nhưng nói thật nhé, mình thấy hơi khó hiểu... Trong giới anh ấy lạnh lùng vô đối, sao đến chỗ cậu lại khác như vậy. Nếu không có tấm ảnh cậu chụp, phong cách vẽ tranh cũng tương tự, mình còn tưởng là nhận nhầm người rồi.”

Thật ra Hạ Kỳ cũng thấy hơi bất ngờ.

Trước khi đến Đảo Tây, Mai Tử đã nói với cô về Doãn Hãn Thần, cô cho rằng người này rất khó gần.

Hơn nữa, vào lần đầu cô đến tiệm sách, thiếu niên quả thật ngồi ở bàn thu ngân mà không hề ngẩng đầu. Làm cô nhìn cả một tủ lạnh đầy dừa nhưng lại không dám gọi lấy một trái.

Nghê Nghê: “Hay là do Hạ Hạ của chúng ta đẹp quá nên được anh trai nhỏ để ý?”

Mai Tử: “Không cho cậu nói như vậy!”

“Hạ Hạ xinh đẹp như vậy, học cũng giỏi, con trai thích cậu ấy không ít đâu. Tường tỏ tình của trường suýt nữa bị cậu ấy chiếm trọn rồi.”

“Cậu im đi, mình không chấp nhận được sự thật này!”

“Chỉ đùa chút thôi mà, có lẽ anh trai nhỏ nhà cậu vốn như thế này đúng không? Cách internet nên chắc chắn sẽ có sai lầm về mặt nhận thức. Còn nữa, cậu ấy dịu dàng chẳng phải càng tốt hơn sao?”

“Cứu mạng, đây không phải là sai lầm... thế này là hoàn toàn trái ngược rồi.”

Hạ Kỳ nghe hai cô bạn thân cãi nhau, cứ cảm thấy mình đang bỏ quên điều gì.

Có chỗ nào không đúng lắm...

Trong tai nghe, Mai Tử còn đang lảm nhảm: “Cậu không biết đâu, ban đầu tụi mình đều nghĩ rằng anh ấy là người câm. Mọi người hiểu lầm như thế trong một khoảng thời gian rất dài. Đó là vì mỗi lần anh ấy livestream đều trực tiếp bắt đầu làm việc, không hề nói một câu nào, không tương tác gì với mọi người. Anh ấy còn có một người bạn câm điếc thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong màn ảnh, hai người đều trò chuyện bằng ngôn ngữ ký hiệu. Tuyệt luôn, tụi mình càng nghĩ chắc chắn anh ấy là người câm điếc... Nếu không phải vào một ngày kia ba của anh ấy gọi anh ấy, anh ấy đáp lại...”

Hạ Kỳ bất chợt ngẩn người.

Bởi vì cô chợt nhớ ra, người đã cùng trang trí tiệm sách với bọn họ hôm nay, bạn của Doãn Hãn Thần, là một người câm điếc.

Mà lúc đó Doãn Hãn Thần đã giới thiệu thế này: “Đây là bạn học của tôi, tụi tôi học cùng trường.”

Người câm điếc...

Sẽ đi học ở trường bình thường sao? Bọn họ hẳn sẽ học ở một ngôi trường đặc biệt mới đúng chứ.

Nhưng Doãn Hãn Thần lại nói bọn họ học cùng trường.

Chắc không phải cậu đang nói nhầm đâu... nhỉ?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...