Hơn một tuần sau, bà chủ siêu thị và thầy chủ nhiệm cùng đến bệnh viện thú cưng đón mèo con về.
Nhóc con trông khỏe khoắn hơn trước rất nhiều, cân nặng tăng lên đáng kể, không gầy yếu như lúc trước, lông cũng mềm mại mượt mà hơn hẳn.
Hạ Kỳ quay lại video chơi cùng mèo, chụp thêm rất nhiều ảnh rồi gửi tất cả cho Doãn Hãn Thần.
Hôm nay trường được nghỉ, nhóm Hạ Kỳ thăm Lá Nhỏ xong thì chia tay nhau về nhà.
Sau bữa tối, Hạ Kỳ làm thêm hai bộ đề thi, rửa mặt rồi bò lên chiếc giường nhỏ của mình, gọi video cho Doãn Hãn Thần vào thời gian đã hẹn từ trước.
Thiếu niên mặc áo thun trắng lập tức xuất hiện trên màn hình, Bố Bố trong lòng ngực cậu mập hơn hẳn trước đây.
Nó đang duỗi chân nhỏ, chậm chạp chạm vào dây tai nghe của cậu.
“Bụng của Bố Bố lại lớn hơn rồi...”
Hạ Kỳ vừa nói vừa vươn ngón tay chọc chọc trên màn hình.
“Trong đây có tận năm bé, còn nửa tháng nữa em ấy phải sinh rồi... Đây là lần đầu em ấy có em bé nên hình như hơi sợ, gần đây em ấy rất bám mình. Mình đã xin học ngoại trú nửa tháng, thuê một chung cư ở gần trường học với mẹ để chuẩn bị chăm sóc em ấy ở nhà mới. Tiếp đó mình phải chuẩn bị thức ăn cho mèo mang thai, còn phải kiểm soát lượng thực phẩm dinh dưỡng nạp vào nữa.”
Hạ Kỳ sửng sốt: “Thức ăn cho mèo mang thai? Còn có cái này à? Phải làm như thế nào...”
“Ừm, mua các loại thịt cá, xé nhỏ rồi trộn đều mang đi hấp chín, sau đó thêm các thực phẩm dinh dưỡng hỗ trợ vào. Cố gắng đảm bảo dinh dưỡng cân đối nữa... Đợi cuối tuần nào đó mình livestream cho cậu xem một lần là biết ngay.”
“Nghe có vẻ hơi vất vả...”
Chàng trai trong màn hình nhẹ nhàng dùng ngón tay v**t v* lưng bé mèo: “Không vất vả mấy, dù sao cũng phải chăm sóc mèo mang thai mà... mệt một chút không sao cả. Ngày hôm qua em ấy đột nhiên nôn ra, ba mẹ mình còn bị ẻm dọa sợ. Hiện tại bụng em ấy đã to lắm rồi, em bé bên trong ép vào dạ dày nên em ấy mới nôn ra.”
Nói rồi, đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng v**t v* bụng bé mèo: “Sinh lứa này xong, mình sẽ dẫn em ấy đi triệt sản... Sau này không sinh nữa, vất vả quá.”
“Ừm, khi nào em ấy sinh vậy? Có phải sắp rồi không?”
“Ngày sinh dự tính vào đầu tháng 5... Chắc là sau ngày 1-5.”
Sau 1-5, chẳng phải là sau khi trở về từ Thượng Hải à...?
“Mình nhớ phối giống vào tháng 2... Nhanh như vậy đã phải sinh rồi, thời gian mang thai của mèo ngắn thật.”
Chàng trai mím môi cười: “Chỉ nói về mình thôi, cậu thì sao? Gần đây thế nào rồi? Mình đã xem hết ảnh và video cậu gửi, Lá Nhỏ đang hồi phục rất tốt, trông khỏe hơn nhiều so với ảnh chụp lần trước.”
Cô gái nhỏ thao thao bất tuyệt chia sẻ sinh hoạt gần đây của mình: “Đúng đó, hôm nay lúc mình nhìn thấy Lá Nhỏ cũng bất ngờ lắm, không ngờ em ấy có thể hồi phục nhanh như vậy, mập lên hẳn... Ầy, dạo này mình bận quá, sắp thi tháng rồi... còn chưa đến hai tuần nữa. Gần đây mình đang ôn tập, sau này có thể vào trường đại học top đầu hay không đều phụ thuộc lần này.”
Cô nói, thiếu niên nghiêm túc lắng nghe.
Mãi đến khi bé mèo ở đầu bên kia ngáp một cái thật to, cô mới nhận ra mình đã nói lâu lắm rồi.
Cô chợt ngượng ngùng mím môi: “Hình như mỗi lần nhắc đến việc học thì mình lại nói không ngừng nghỉ... Ờm, có phải hơi nhàm chán không?”
Nhưng thiếu niên chỉ lắc đầu, nói: “Không, mình rất thích nghe...”
Sau đó cậu cũng nói về chuyện của mình.
“Mình học tiết văn hóa trong trường đặc biệt, nhưng không theo hệ thống lắm, ba mình tìm một giáo viên dạy kèm riêng cho mình, đại khái là một tuần một lần, mỗi lần hai tiếng. Mình học cực kỳ chậm... phải rất cố gắng để nhớ được nhiều thứ.”
“Thật ra mình cực kỳ không thích học. Mỗi lần học là mình lại có cảm giác đầu óc mình như một miếng đậu hủ vậy... một cục to, vừa thô vừa nặng, còn không dễ khống chế.”
“Mình rất hâm mộ những bạn học tốt như cậu... Dường như học cái gì cũng rất nhanh, không cần tốn thời gian công sức để suy nghĩ...”
Nói đến đây, cậu mỉm cười tự giễu.
“Có lần, giáo viên dạy Toán của mình đã sốt ruột đến nỗi bật khóc... Ngày thường cô ấy rất dịu dàng, cũng biết tình huống của mình. Nhưng lần đó cô ấy thật sự đã giảng rất lâu...”
Thật ra lần đó cô giáo không hề phê bình cậu gì cả, cũng không hề nói cậu làm không tốt chỗ nào.
Nhưng thiếu niên vô cùng nhạy cảm, cậu có thể nhìn thấy mấy chữ “Hết cách” và “Không có thuốc chữa” từ hốc mắt ửng đỏ của cô giáo.
Còn cả câu phàn nàn của giáo viên tiểu học mà cậu đã quên từ lâu: Doãn Hãn Thần, rốt cuộc em có nghiêm túc học không vậy?
Cậu không nghe được, nhưng cậu... thấy được.
-
“Cho nên...”
Tai nghe truyền đến giọng nói mềm mại của cô gái, lúc này Doãn Hãn Thần mới nhận ra mình đã ngây người một lúc lâu.
Cậu nuốt xuống những lời còn lại, lắc đầu, cong môi cười khẽ: “Kể từ đó mình rất hâm mộ những người học đến đâu hiểu đến đấy như các cậu. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy cậu ở tiệm sách, mình đã thấy ngưỡng mộ rồi.”
“Sao lại có người có thể ngồi trước đề thi cả ngày... Làm xong một đề lại lấy thêm một đề khác, cô ấy không cảm thấy khó chịu sao? Mấy điều như thế... Cậu không biết đâu, mình còn lặng lẽ đếm số đề cậu làm nữa.”
“Lúc đầu cậu trong mắt mình như một con quay nhỏ vậy, cứ quay mãi không ngừng... Mình còn sợ cậu quay quá nhanh sẽ thấy chóng mặt.”
Nói đến lần đầu hai người gặp nhau, Hạ Kỳ không khỏi mỉm cười: Thì ra không phải chỉ có một mình cô nhìn trộm.
Cô lặng lẽ mở ảnh đại diện Wechat của cậu, đổi ghi chú thành: [Nhà nghệ thuật không thích học]
Cô suy nghĩ rồi ghim cậu lên top.
“Vậy, Doãn Hãn Thần, sau này cậu định thi vào trường nghệ thuật à?”
“Ừm, mình sẽ học trường nghệ thuật. Ba mình và hiệu trưởng trường có thể viết một lá thư giải thích tình huống của mình, hy vọng sẽ giúp mình giảm điểm văn hóa xuống thấp một chút.”
Hạ Kỳ: “Hở? Còn có thể làm vậy à?”
Thiếu niên gật đầu: “Ừ, quốc gia có vài chính sách giúp đỡ các trường học đặc biệt.”
Nói tới đây, cô gái chợt thấy hưng phấn, ngồi thẳng hơn: “Vậy cậu có kế hoạch nào chưa, sau này định thi vào trường đại học nào? Cậu giỏi như vậy, thi vào trường danh tiếng chắc là dễ dàng lắm nhỉ?”
Thiếu niên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu định thi vào trường nào?”
“Mình hả... mình vẫn chưa quyết định được trường đại học cụ thể. Nhưng mình có một nơi muốn đến.”
“Trùng hợp quá, mình cũng có một nơi muốn đến.”
Hai người nhìn nhau qua màn hình di động, một linh cảm mạnh mẽ chợt ập đến.
Thế là như được thần mách bảo, cả hai gần như đồng thời thốt ra một cái tên.
“Bắc - Kinh.”
Cả hai đồng thanh.
Vì thế, hai người cùng nhau mở ra một chủ đề trò chuyện khác.
“Mình luôn muốn đến Bắc Kinh, nhưng đến giờ vẫn chưa đi được. Mình đã từng đến Hạ Môn, Thượng Hải, Hàng Châu, Vô Tích, Ô Trấn, Tây Đường, Liên Vân Cảng, đã dạo khắp Nam Kinh rồi nhưng vẫn chưa từng đến được phía Bắc xa thế.”
“Mình cũng chưa từng đến Bắc Kinh, mình luôn muốn đến Thiên An Môn... cả Cố Cung nữa. Mỗi lần tuyết rơi mình đều xem được ảnh tuyết phủ Tử Cấm Thành, lại càng muốn đi hơn.”
“Vậy tụi mình cùng đi nhé! Đến lúc đó mình sẽ đeo găng tay thật dày, đắp người tuyết và chơi ném tuyết! Nghe nói tuyết ở Bắc Kinh để mấy ngày liền cũng không tan.”
“Được. Đến lúc đó mình sẽ đắp người tuyết cùng cậu, còn cậu sẽ ngồi cạnh khi mình vẽ phong cảnh nhé?”
“Được đó, lúc cậu vẽ phong cảnh mình có thể ngồi đọc sách bên cạnh cậu.”
“Được thôi, vậy lúc đó mình sẽ mang thêm một cái ghế gấp nhỏ cho cậu ngồi.”
Giọng điệu đầy nuông chiều.
...
Hai người nói chuyện thật lâu, thấm thoát đã 11 giờ.
Cô gái đang vùi trong chăn ngáp nhỏ một cái.
“Mình còn muốn đạp xe dạo quanh Bắc Kinh... Trước đó ở Đảo Tây mình đã rất muốn đạp xe rồi, tiếc là thời gian gấp quá... tiếc ghê.”
Nói rồi cô lại ngáp hai cái... mũi và hai mắt cô đều đỏ lên, lông mi ươn ướt.
Doãn Hãn Thần nhìn cô gái trên màn hình, ánh mắt dịu dàng, nhỏ giọng nói: “Có phải cậu mệt rồi không? Mệt rồi thì đi ngủ trước đi. Sau này đến Bắc Kinh rồi, cậu muốn làm gì mình cũng có thể làm với cậu.”
Cô gái gật đầu: “Buồn ngủ quá...”
“Vậy cậu ngủ đi, ngày mai chúng ta trò chuyện tiếp.”
Cậu nghe thấy một tiếng ngoan ngoãn: “Được...”
Sau đó, cô vươn một bàn tay trắng trẻo mềm mại ra tắt chiếc đèn bàn trên đầu giường.
Toàn bộ màn hình chợt tối đen.
Đầu bên kia đã tắt camera video.
Cậu nghe thấy tiếng sột soạt của chăn ở phía đối diện...
Qua một lúc lâu, cô gái mới gọi tên cậu một lần nữa.
“Doãn Hãn Thần.”
“Ừm, mình đây.”
“Ưm... hy vọng được đến Thượng Hải nhanh một chút...”
Nói xong, cô lại ngáp nhỏ một tiếng.
“Ừ, mau ngủ đi.”
“Được.”
Rồi sau đó, cô cúp cuộc gọi video.
Màn hình di động lại quay về khung trò chuyện của hai người.
Doãn Hãn Thần nhìn cô gái đang mím môi cười trên ảnh đại diện, ánh mắt dịu dàng chớp nhẹ...
Rồi cậu nói: “Mình cũng vậy.”