Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 31: Thượng Hải (1)



Quyển 3: Thượng Hải

Cậu ấy lén bỏ một viên kẹo trái cây vị dâu vào túi của cô, hỏi cô có ngọt không.

Cô trả lời: Ngọt lắm.

Cậu ấy bảo: Vậy đừng khóc nữa được không?

Doãn Hãn Thần, mình sẽ nhớ cậu, sẽ luôn nhớ cậu.

- Trích sổ ghi chép của Hạ Kỳ

*

Một tuần sau, cuối cùng kỳ thi năng lực học tập THPT của Giang Tô* cũng đến.

(*) Nữ chính ở thành phố Nam Kinh thuộc tỉnh Giang Tô.

Sau khi kỳ thi năng lực kết thúc, chưa được mấy ngày trường học lại bắt đầu tổ chức kỳ thi tháng như thường lệ.

Sáng ngày 30 tháng 4, cuối cùng cô cũng thi xong môn cuối, chào đón kỳ nghỉ 1-5 dài năm ngày.

Cơn mưa bão lớn ở Nam Kinh và Thượng Hải vừa lên hot search hai ngày trước, nhiệt độ có giảm chút đỉnh nhưng hôm nay trời lại nóng lên.

Hạ Kỳ và Dịch Thời thi cùng phòng, hai người lần lượt bước ra. Dịch Thời tự giác đeo túi hành lý của mình và đẩy một chiếc vali màu xanh đi ra ngoài.

Trên đường đi, cô gái có hơi im lặng, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Cuối cùng mới đi đến đại sảnh trống trải ở lầu một, Dịch Thời kéo vali đi song song với cô.

“Sao vậy? Sao lại buồn bực không vui? Sắp đi Thượng Hải rồi mà còn không vui à?”

Hạ Kỳ lắc đầu: “Không... được đi Thượng Hải mình rất vui, chỉ là cảm thấy lần thi tháng này mình làm bài chưa tốt... có nhiều câu mình không chắc chắn lắm.”

Chàng trai bên cạnh hơi khựng lại, lấy một cây kẹo m*t từ trong túi ra, bóc giấy gói kẹo rồi đưa cho cô: “Không có việc gì mà ăn một cây kẹo m*t không giải quyết được, nếu không được thì ăn hai cây.”

Viên kẹo hai màu quấn xoắn vào nhau một cách có trật tự, tỏa ra mùi trái cây ngọt ngào.

Thấy cô do dự không phản ứng gì, chàng trai lại cầm cây kẹo dứ về phía miệng cô: “Ăn đi, thi xong rồi đừng nghĩ nhiều nữa. Tuần trước vừa thi năng lực xong, mọi người đều lo cho kỳ thi đó cả, có ai rảnh mà học mấy cái mới đâu? Mình thấy không chỉ cậu mà cả trường đều sẽ rớt thê thảm trong lần thi tháng này thôi. Đừng có chuyện gì cũng tự trách mình, nhé?”

Lần này Hạ Kỳ cầm lấy kẹo m*t, nhẹ nhàng m*t một miếng.

Vị dâu tây, còn thoang thoảng mùi sữa.

“Đấy, thế mới đúng chứ, cậu xem học kỳ này của mình đi. Mình nói cho cậu nghe, chuyện thành tích giảm sút chỉ có lần đầu tiên là khó chấp nhận được thôi, giảm nhiều lần sẽ chai lì ngay. Dù sao cũng là chữ “mặc kệ” to đùng. Chỉ cần kỳ thi năng lực được A, cuối kỳ có thành tích tốt một chút, không ảnh hưởng đến việc mình đăng ký vào đại học thì những việc khác thế nào chẳng được. Cậu cũng vậy, đừng khắt khe bản thân quá.”

Nói xong, cậu ta cũng lấy một cây kẹo m*t ra, cắn một cái rồi nhai rốp rốp.

Hai người vừa ra khỏi khu dạy học, Mai Tử, Nghê Nghê và hai anh em Trần Chí Trạch lập tức vây lấy họ.

“Hu hức hức hức... Anh Thời, kỳ thi lần này khó quá, iểm tệ thảm hại luôn...”

Trần Chí Trạch khóc lóc kể lể, khoa trương lau nước mắt.

Ba người còn lại lập tức cảm thấy đồng cảm sâu sắc:

“Mị cũng vậy.”

“Mị cũng thế...”

“Đây nữa.”

Nói xong, cả đám đồng loạt xị mặt.

Hạ Kỳ vừa được an ủi lại là người có vẻ bình thường nhất.

Cô gái không khỏi nhìn sang người bên cạnh, đúng lúc chàng trai cũng “tâm linh tương thông” nhìn cô.

Cậu ta nhướng mày, vô cùng đắc ý.

Như thể cả người đang nói nói với cô: [Cậu xem kìa, mình nói rất đúng mà.]

Cuối cùng trong mắt cô cũng có một chút ý cười.

-

Giữa trưa họ ăn cùng Trần Chí Trạch, Dương Tử trước cổng trường rồi khởi hành đến nhà ga Nam Kinh ở phía nam.

Bốn người bọn họ ngồi thành hai hàng trước sau liền nhau.

Tâm trạng Hạ Kỳ rõ ràng không vui lắm, từ lúc ra khỏi phòng thi vẫn luôn ủ rũ như vậy... Ngay cả khi mọi người cố gắng hết sức để pha trò cười, cô cũng chỉ máy móc cong miệng, rất miễn cưỡng.

Sau khi lên tàu cao tốc, vốn dĩ Dịch Thời và Hạ Kỳ ngồi cùng nhau, nhưng cậu ta và Mai Tử nhìn nhau rồi yên lặng đặt đồ đạc của mình bên cạnh Nghê Nghê.

“Xin chào các hành khách, chào mừng bạn đến với Harmony EMU. Chuyến tàu này là: Tàu cao tốc G375. Tàu chạy từ Nam Kinh đến ga Hồng Kiều Thượng Hải...”

Giọng phát thanh viên vang lên, đoàn tàu từ từ rời khỏi sân ga.

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, trời âm u, những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ dường như bị phủ một lớp bụi bặm.

Mai Tử lấy một túi bánh quy sữa từ trong túi ra, đặt trước mặt cô rồi hỏi: “Kỳ Kỳ, cậu ăn bánh quy không?”

Hạ Kỳ lắc đầu, khóe môi hơi cong lên, cô nói: “Vừa ăn cơm xong nên không ăn nổi nữa... Cậu ăn đi.”

“Kỳ Kỳ, cậu vẫn buồn à...”

Cô gái quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp hiện lên nét kinh ngạc: “Không có mà... Cậu nghĩ gì vậy? Chỉ là buổi trưa mình ăn nhiều quá nên no căng bụng thôi. Cậu cho rằng ai cũng giống cậu à, cứ ăn liên tục như heo vậy.”

Khi nói chuyện, nét cười trong mắt cô đã rõ ràng hơn khi nãy.

Mai Tử sửng sốt, sau đó xù hết cả lông: “Á à! Hạ Kỳ! Cậu nói ai là heo hả, giỏi thì lặp lại xem nào!”

Sau đó, cô nàng bò lên lưng ghế nhìn ra sau: “Dịch Thời, mình muốn đổi chỗ ngồi! Cái người này từ hôm nay đừng hòng chạm vào mình!”

“Chậc, không đổi. Cậu yên tĩnh chút đi, cả xe đầy người này.”

“Hức - hức - hức! Các cậu tệ lắm!”

Hạ Kỳ bất đắc dĩ cong môi, dứt khoát đeo tai nghe vào.

-

Tàu đi qua Thường Châu, Vô Tích và Tô Châu, cứ đi rồi dừng, cuối cùng cũng đến trạm cuối: Ga Hồng Kiều Thượng Hải.

Hạ Kỳ vừa lấy hành lý của mình thì điện thoại nhận được một tin nhắn.

Cô bấm vào, là một tấm ảnh ở Starbucks, trên ảnh người đi lại tấp nập.

Kèm theo ảnh là một tin nhắn thoại: “Mình đến rồi, đang chờ các cậu ở Starbucks. Các cậu uống gì, để mình gọi cho.”

Ngoại trừ bản thân cô, Doãn Hãn Thần và ba người còn lại đều chưa từng gặp nhau, sao có thể để người ta khao được...

Hạ Kỳ bấm vào khung thoại trả lời: “Gọi giúp mình một ly Latte vani... Không cần để ý đến họ, mình sẽ bảo các cậu ấy tự gọi cà phê của mình, giống như mọi lần.”

Chẳng mấy chốc, lại có tin nhắn gửi tới.

Hai ly cà phê giống hệt nhau, trên tấm giấy bao ngoài ly cà phê đều được viết một chữ “Thần”.

Chàng trai nhắn: “Chờ cậu đến.”

[Mình sắp đến rồi.]

-

Sau khi trở về từ Đảo Tây, cô vẫn giữ liên lạc với Doãn Hãn Thần hàng tuần.

Đặc biệt là sau khi đã xác định sẽ đến Thượng Hải vào tháng tư, tần suất liên lạc của hai người càng nhiều hơn trước...

Đã nhiều lần Hạ Kỳ nghĩ đến cuộc gặp giữa hai người, nhưng khi thật sự rời khỏi nhà ga, không hiểu sao cô lại bắt đầu thấy hơi rụt rề.

Cậu ấy có thay đổi gì không?

Ừm, hai người chỉ không gặp nhau mấy tháng thôi, chắc cậu không thay đổi quá nhiều đâu.

Vậy sau khi gặp nhau phải nói gì đây? Nói “Đã lâu không gặp” à? Có thể... hơi kỳ không?

Chẳng khác nào đang diễn phim Đài Loan cả.

Nghĩ như vậy, bước chân cô càng lúc càng chậm...

Cô không để ý ba người đằng trước đang đâm tới đâm lui thành một xâu kẹo hồ lô trước cửa Starbucks.

Mai Tử kêu lên một tiếng, vỗ mạnh vào cánh tay Dịch Thời: “Dịch Thời, cậu đột nhiên dừng lại làm gì! Hầy, giày của mình bị Nghê Nghê dẫm rớt rồi này.”

“Mình đang nghĩ, mình không quen biết người ta mà cứ lao về trước như vậy không xấu hổ sao, nên mới dừng lại đó. Sao cậu không biết nhìn đường gì hết vậy?”

“Mình đang đặt cà phê online mà.”

“Sắp đến cửa mà còn đặt cà phê online? Có ích gì không?”

“Cậu nói lại thử xem?”

“Tui sai rồi, bà cố Mai!”

Cãi nhau một hồi lâu, bấy giờ ba người mới nhận ra cô gái đáng lẽ phải đi ở đằng trước lại tụt lại một khoảng xa ở sau.

Đợi bọn họ cãi nhau xong rồi, cô mới chậm rì bắt kịp.

Vì vậy, khi Hạ Kỳ ngẩng đầu thấy chính là ba đôi mắt đồng thời nhìn mình.

[Hở?]

Mặt cô ngơ ngác.

“Hạ Kỳ Kỳ, cậu làm gì vậy? Chỉ có cậu lề mề thôi đấy!”

“Đó là bạn của cậu hay là bạn của tụi mình? Chẳng phải người ta đã chờ ở đây từ lâu rồi sao, cậu còn không nhanh lên!”

“Đúng đó đúng đó.”

Giọng nói của ba người bạn quen thuộc, ai nấy đều rất lười biếng.

Nhưng ba người vừa dứt lời, giọng của một “người thứ tư” từ xa chợt chen vào: “Đúng rồi, bạn Hạ Kỳ đi chậm như vậy, có phải không muốn gặp mình không?”

Giọng nói ấm áp dịu dàng, sau khi không còn méo tiếng vì Internet, cuối cùng giọng cậu cũng quay về trạng thái ban đầu.

Xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc... khiến lòng người rung động.

Dường như trong nháy mắt, cô lại bị kéo về hòn đảo nhỏ yên tĩnh đó.

Trên đảo, sóng biển cuồn cuộn, không khí vương chút vị ẩm ướt và mằn mặn.

Doãn Hãn Thần...

Sau nửa năm, họ lại gặp lại nhau.

Ba người Mai Tử nghe thấy giọng nói, họ gần như vô thức tránh qua một bên.

Thiếu niên mặc áo sơ mi và quần jean sạch sẽ, thoải mái cất bước ra cửa.

Đôi mắt đen nhánh của cậu tỉ mỉ quan sát cô từ trên xuống dưới, từ trái sang phải...

Cuối cùng đưa ly cà phê viết chữ “Thần” vào tay cô.

“Cậu gầy rồi... Tóc cũng dài hơn.” Cậu nói.

Cô gái nhận lấy cà phê, im lặng ngẩng đầu nhìn cậu.

Một giây, hai giây...

Qua ba giây, cuối cùng khuôn mặt cô cũng hiện lên nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, cô nói: “Doãn Hãn Thần, hình như cậu cao hơn rồi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...