Sau đó, bộ phim mới chiếu được một nửa thì cả nhóm giải tán.
Lúc Hạ Kỳ bị đánh thức vẫn còn hơi mơ màng, cô dụi hai mắt một lúc, lại ngáp nhỏ một cái mới tỉnh táo hẳn.
Nhận thấy mình đang đắp chăn ấm nép vào người chàng trai, đôi mắt cô mở to.
“Doãn Doãn, Doãn Hãn Thần? Xin lỗi cậu nhiều... có phải mình đã đè cậu không?”
Cô vội vàng ngồi dậy nói lời xin lỗi.
“Không sao, cậu ngủ không lâ. Nếu thấy buồn ngủ thì về phòng ngủ đi, ngày mai và ngày mốt mình bận hoạt động, hẹn gặp lại vào sáng ba ngày sau. Đến lúc đó liên lạc qua Wechat nhé.”
“À, được...”
Dịch Thời cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Mãi đến tận cửa, cậu ta mới do dự dừng lại hỏi: “... Kỳ Kỳ, cho mình mượn dù nhé. Lỡ mai trời lại mưa. Mình sẽ dậy sớm một chút đi mua thêm vài cái dù cho mọi người.”
Hạ Kỳ thuận tay chỉ cái bàn ngoài cửa: “Ở trên bàn đó, cậu lấy đi.”
“Vậy cậu ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
...
-
Vào ngày đầu tiên của tháng năm, nhóm Hạ Kỳ dạo chơi cả ngày trên đường Đông Nam Kinh, tối đến họ đi một vòng phà trên sông Hoàng Phố.
Cuối cùng họ cùng nhau dựa vào lan can trên Bến Thượng Hải hóng gió.
Cơn mưa một ngày một đêm đã tạnh vào chiều nay.
Thời tiết không nóng cũng không lạnh, gió sông phất lên mặt vừa dịu dàng lại thoải mái.
Người đến người đi trên Bến Thượng Hải, thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp vài cặp đôi đang chụp ảnh cưới.
“Chú rể lại gần cô dâu một chút, đúng đúng... Cứ như vậy. Cúi đầu, gần hơn chút nữa, OK!”
“Chúng ta chụp thêm một tấm chú rể ôm cô dâu nhé, nào, đứng ở đây...”
Mai Tử nhìn người ta hồi lâu rồi quay đầu lại, hai tay ôm tim: “Cô dâu đẹp quá, mình cũng muốn mặc váy cưới...”
Nghê Nghê: “... Đầu tiên cậu phải đủ tuổi kết hôn hợp pháp đã, sau đó cậu phải có một người bạn trai.”
“Ồ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Giọng điệu hơi mất mát.
Qua một hồi lâu, cô nàng chợt nhận ra: “Cậu nói sai rồi, không có bạn trai thì không thể mặc váy cưới à? Mình tự mặc chơi cũng được mà.”
“Cậu nói có lý đấy.”
“Hay là khi tốt nghiệp chúng ta mặc váy cưới chụp ảnh đi!”
“Mịa... nó! Lộ Xuân Mai cậu bị bệnh tâm thần à? Tốt nghiệp cấp ba mà cậu lại lừa mình chụp ảnh váy cưới?”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, Hạ Kỳ chỉ im lặng nhìn họ.
Vừa quay đầu, cô nhìn thấy Dịch Thời đang ngẩn người nhìn mặt sông, không biết đang nghĩ gì.
Kể ra thì từ sáng hôm nay, hình như tâm trạng Dịch Thời không đúng lắm.
Giống như... có tâm sự gì đó.
“Dịch Thời, cậu sao vậy?”
Cô nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi cậu ta.
Chàng trai không quay đầu lại, nhưng cô lại nghe thấy một tiếng “cười” khẽ...
Âm thanh có hơi bất đắc dĩ lại xen lẫn một chút khó chịu.
“Có lẽ là vì nghĩ đến việc sau này sẽ bận rộn hơn, chắc mình không thể quay lại Thượng Hải trong khoảng thời gian ngắn nên cảm thấy hơi chán nản.”
Hạ Kỳ chớp mắt, không hiểu tại sao: “Dù bận đi nữa thì tiếp theo tụi mình còn cả một kỳ nghỉ hè mà, đợi lên lớp 12 còn có kỳ nghỉ đông. Cho dù không có thời gian trong kỳ nghỉ đông thì sau khi thi đại học xong vẫn còn một kỳ nghỉ hơn hai tháng... Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đến đây. Dù sao từ Nam Kinh đến Thượng Hải chỉ mất chưa đầy một tiếng.”
Cuối cùng Dịch Thời cũng rời mắt khỏi mặt sông.
Cậu ta nhìn cô, môi mím lại rồi mở ra...
“Kỳ Kỳ. Lần này có lẽ... có lẽ mình sẽ không ở lại trường trung học số 1 Lăng Sơn lâu đâu.”
Hạ Kỳ ngẩn ra: “... Gì cơ?”
“Cậu biết chiến lược cả học kỳ của mình mà, thi tháng về cơ bản là bỏ cuộc một nửa rồi, chỉ bảo đảm đỗ kỳ thi năng lực. Từ tháng năm đến tháng bảy, mình sẽ dừng toàn bộ các hạng mục và hoạt động ngoại khóa, dừng việc học thêm, chỉ đảm bảo thành tích cuối kỳ.”
“Sau đó...?”
“Sau đó chuyển trường.”
Nói đến đây, chàng trai miễn cưỡng cong môi: “Nói chính xác thì mình sẽ đi sau khi kết thúc năm lớp 11...Trong kỳ nghỉ hè tháng bảy mình phải học IELTS và làm dự án. Chờ đến cuối tháng bảy mình vừa đủ 18 tuổi, tháng tám sẽ được sắp xếp đi thực tập.”
“Kỳ Kỳ, đây chắc sẽ là lần cuối mình đến Thượng Hải cùng các cậu. Sau này thì...”
Những lời còn lại Dịch Thời không nói, nhưng Hạ Kỳ lại có thể hiểu được.
Sau đó cậu ta sẽ ra nước ngoài, mỗi người một ngả... một lần đi mất bốn năm.
Rõ ràng còn chưa đến lúc thi đại học, thậm chí bọn họ còn chưa lên lớp 12...
Mọi chuyện lại đột nhiên như thế.
Giống như bạn vẫn luôn biết một chuyện, tất cả những người từng trải đều nhắc nhở bạn phải bắt đầu chuẩn bị cho chuyện này.
Nhưng bạn luôn cảm thấy chuyện đó cách bạn rất rất xa.
Mà vào ngày hôm sau, chuyện này đã xảy đến.
-
“Hạ Kỳ, mọi người đều nói cậu cực kỳ chậm chạp, trong đầu ngoại trừ việc học thì chẳng còn chuyện gì khác.”
Chàng trai đang tựa vào lan can bất chợt cảm thán.
Khi nói chuyện, cậu ta nhìn cô không chớp mắt.
Ngay cả khi đang ở trong đêm tối lờ mờ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trong đôi mắt ấy.
Hạ Kỳ gần như lên tiếng trong vô thức: “... Hở?”
Chàng trai luôn nhìn cô chậm rãi quay đi, lắc đầu: “Không... mình chỉ cảm thấy thật ra cậu rất nhạy cảm. Không chậm chạp như trong tưởng tượng...”
Nói xong, cậu ta bĩu môi với hai người đang cười đùa ở đối diện: “Cậu xem kìa, hai đồ ngốc kia chưa nhận ra gì cả.”
“Hạ Kỳ, cậu cũng rất ngốc.”
Cậu ta nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Sau đó, cậu ta bóc một viên kẹo m*t cho vào miệng, đứng dậy bước đến chỗ Mai Tử và Nghê Nghê.
“Đừng rối rắm kết hôn hay váy cưới gì đó ở chỗ này, thật là. Hai cậu mới bao nhiêu tuổi chứ, thấy bên kia không? Cầu Ngoại Bạch Độ, chính là nơi Y Bình trèo lên hóng gió trong phim Tân dòng sông ly biệt, qua đó xem thử đi.”
“Oa, “Tân dòng sông ly biệt”? Phim cổ quá trời, ha ha ha.”
“Đi thôi, đi xem thử. Ủa, Hạ Kỳ đâu? Hạ Kỳ Kỳ, đi cùng đi!”
“Mau đến đây mau đến đây!”
Cô ngơ ngác nhìn về phía cậu ta, đối phương đang đứng ở sau hai cô gái, ngón trỏ đặt trên môi ra dấu “suỵt”.
[Đừng nói.]
Cô hít một hơi thật dài, nở một nụ cười nhẹ trên gương mặt rồi nói: “Mình đến ngay đây.”
-
Từ cầu Ngoại Bạch Độ về đến khách sạn thì đã hơn 9 giờ tối.
Bến Thượng Hải vẫn nhộn nhịp, bức tường người(*) trên phố đi bộ đường Đông Nam Kinh vẫn đồ sộ.
(*) Bức tường người: Để đảm bảo an toàn cho du khách và đường đi thông suốt, các chiến sĩ cảnh sát vũ trang đã tạo thành "bức tường người" để hướng dẫn du khách qua đường một cách có trật tự, phân luồng hiệu quả dòng người và phương tiện hơn.
Người đến người đi, tiếng nói cười không dứt.
Sau khi Hạ Kỳ trở về khách sạn, cô tắm bằng nước ấm thoải mái, chúc Mai Tử và Nghê Nghê ở một căn phòng khác ngủ ngon rồi trở về căn phòng ngủ của mình.
Đồng hồ chỉ 11 giờ tối, đèn trong phòng khách tắt phụp.
Ánh đèn đường mờ ảo ngoài cửa sổ trở thành nguồn sáng duy nhất.
Cô vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng người ồn ào huyên náo trên Bến Thượng Hải cách đó không xa.
Hạ Kỳ cầm di động, mở hộp thoại Wechat với Dịch Thời ra.
Cô cảm thấy mình phải nói chút gì đó, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào bàn phím 26 chữ cái, lại dường như chẳng biết phải nói gì.
Đóng hộp thoại rồi lại mở ra... mở ra rồi lại đóng.
Cuối cùng, cô ma xui quỷ khiến nhắn cho Doãn Hãn Thần một tin: [Có đó không?]
Đối phương gần như trả lời ngay lập tức: “Mình vừa về khách sạn cách đây không lâu, vừa tắm xong, các câu thì sao? Đã về chưa?”
Cô gái lập tức đứng dậy từ trong bóng tối, bật đèn ngủ ở đầu giường lên rồi nói vào microphone:
“9 giờ rưỡi tụi mình đã về rồi, mọi người thay phiên đi tắm, mãi đến bây giờ mới xong.”
“Doãn Hãn Thần, cậu sắp ngủ rồi à?”
Vừa gửi hai tin nhắn chưa bao lâu, đối phương đã gửi một tin nhắn thoại đến: “Không. Cậu tìm mình trễ như vậy, có phải có chuyện gì muốn nói với mình không?”
Hạ Kỳ nhẹ nhàng xuống giường, đẩy cửa phòng ra. Khe cửa phòng ngủ đối diện đã hoàn toàn tối đen, cũng nghe không thấy tiếng nói chuyện gì nữa... Dường như hai cô bạn thân đã ngủ.
Cô cầm di động, khẽ khàng nhắn tin: “Doãn Hãn Thần, mình có thể qua tìm cậu không?”
[Ừ, qua đây đi.]
-
Cô gái mặc đồ ngủ hình con gấu, cầm lấy thẻ phòng đi ra ngoài như một tên trộm, bước hai ba bước đã đến phòng bên cạnh.
Vừa gõ hai cái, cửa phòng đã được mở từ bên trong.
Cả người thiếu niên phủ đầy hơi nước, đứng trước cửa khách sạn, trên người đang mặc đồ ngủ cotton rộng rãi.
Có lẽ vì vừa tắm xong nên cậu trông lười biếng và thả lỏng hơn ngày thường.
“Vào rồi nói.”
Cậu nói rồi nghiêng người, nhường hành lang cho cô.
Hạ Kỳ bước vào tiện tay đóng cửa lại.
Doãn Hãn Thần vừa đun nước xong, cậu thuận tay cầm lấy chiếc ly trên bàn, nói: “Dùng cốc của mình nhé, cậu có ngại không? Mình sẽ tráng qua nước nóng cho sạch. Hay là cậu muốn dùng ly giấy dùng một lần của khách sạn?”
Ánh mắt cô gái dừng lại trên chiếc ly màu đen, không khỏi đỏ mặt, lắc đầu nhỏ giọng nói: “Mình không ngại.”
Sau đó, cô nhìn thấy chàng trai đổ nước vừa đun sôi vào ly, lắc qua lại, tráng, rửa, khử trùng, cẩn thận lau khô bằng khăn giấy, cuối cùng mới đổ nước ấm vào đưa đến tay cô, nói: “Cẩn thận, hơi nóng đấy, cậu lót thêm khăn giấy đi.”
Tựa như lúc ở Đảo Tây vậy...
Hạ Kỳ nhận lấy ly nước, im lặng cầm trên tay, chậm rãi uống từng ngụm nhỏ.
Cô không nói gì, chàng trai chỉ ngồi cạnh lẳng lặng chờ.
Trên chiếc giường lớn trắng tinh mềm mại, hai người cách nhau khoảng nửa mét, một ngồi trái một ngồi phải.
Không gần, nhưng lại mơ hồ có thể cảm giác được tấm nệm lõm xuống ở vị trí bên cạnh không xa.
“Sao vậy, hôm nay chơi không vui à?”
Im lặng một hồi lâu, Doãn Hãn Thần chậm rãi hỏi.
Cô gái khựng lại, lắc đầu... rồi lại gật đầu, nói: “Chơi rất vui, rất thú vị. Nhưng cũng có chỗ không vui.”
Sau đó, cô kể lại toàn bộ chuyện Dịch Thời đã nói với cô ở Bến Thượng Hải.
Vốn tưởng rằng phải đến năm lớp 12 mới chia tay nhau, không ngờ lại bắt đầu ngay khi hết lớp 11.
Còn là ở nơi đất khách quê người...
Canada, cách nhau cả một bán cầu lại lệch múi giờ tận 12 tiếng, xa đến mức tưởng chừng như sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
“Doãn Hãn Thần, khi Dịch Thời chuyển sang trường khác, tụi mình thật sự sẽ không gặp lại nhau nữa sao?”
Cô gái nhẹ giọng nói, khi nghiêng đầu nhìn lại đây ánh mắt đầy vẻ khó hiểu: “Mình nghe nói rất nhiều người đi nước ngoài rồi sẽ rất ít khi liên lạc... Vì sao vậy?”
Chàng trai giơ tay, nhẹ nhàng v**t v* tóc cô gái.
“Sẽ không đâu, đừng sợ. Rất nhiều người bạn thân từ thời cấp ba sẽ luôn giữ liên lạc cho đến khi vào đại học, lập gia đình, lập nghiệp.”
“Thật vậy sao?”
Cậu gật đầu, mỉm cười: “Đúng vậy. Hơn nữa, nhiều khi dù đã mất liên lạc thật lâu nhưng sau này vẫn sẽ liên lạc lại vì một việc tình cờ...”
“Kỳ Kỳ, cậu muốn nghe kể chuyện không?”
“Ừm, được...” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Thế rồi, thiếu niên chậm rãi kể lại câu chuyện cũ của gia đình mình.
Thật ra khi ba mẹ cậu vừa kết hôn, họ đã định cư ở Hạ Môn.
Sau đó quốc gia đẩy mạnh xây dựng Hải Nam, tuyên bố rất nhiều chính sách thu hút nhân tài, ba mẹ vì vấn đề “chứng khó đọc” của cậu nên không muốn ở lại thành phố lớn, họ chuyển nhà đến Hải Nam.
Có một đoạn thời gian, ba mẹ sống ở Hải Nam, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, họ cắt đứt liên lạc với người thân và bạn bè...
Đó là vào những năm đầu thập niên 2000.
Vào những năm đó, nếu một người muốn trốn đi thì chỉ cần đổi số di động, vậy là gần như đã cắt đứt khả năng liên lạc lại.
Họ cũng không muốn liên lạc lại với bạn bè của mình.
Nhưng sau đó có một ngày...
Mẹ chợt nổi hứng đăng nhập vào tài khoản chim cánh cụt đã bỏ không nhiều năm, vừa online chợt thấy hết tin nhắn này đến tin nhắn khác từ nhóm bạn thân của bà... Hộp thư cũng đầy những tin chưa đọc.
Ngày hôm đó, tiếng sóng biển trên Đảo Tây cực kỳ lớn nhưng vẫn không thể át được tiếng khóc của mẹ.
Mẹ cậu đã gọi điện thoại cả một buổi tối... vừa khóc vừa cười.
-
Khi kể lại những câu chuyện cũ đó, giọng chàng trai chậm rãi dịu dàng.
Nói xong lời cuối cùng, hốc mắt cô gái nhỏ đã đỏ hoe.
Cậu chợt tiến lại gần, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ l*n đ*nh đầu cô.
Mỗi một tấc ánh sáng trong đôi mắt đen láy của cậu đều ánh lên sự dịu dàng.
“Vậy nên, cậu thấy đó. Cho dù cách nhau rất xa hay cách bao lâu, chỉ cần cậu muốn, chỉ cần cậu sẵn lòng thì sẽ có thể liên lạc lại.”
Cậu nói tiếp: “Các cậu cũng vậy.”
[Vậy nên đừng sợ.]
[Đừng sợ xa cách; cũng đừng sợ đất khách quê người.]
Muôn núi ngàn sông, năm tháng đằng đẵng... cũng đừng sợ.
Người bạn muốn gặp cuối cùng cũng sẽ gặp lại.
“Hơn nữa, cậu xem này... chẳng phải chúng ta vừa gặp lại nhau sao?”
Cậu nói.
“Chúng ta chỉ mới 18 tuổi thôi, tương lai còn rất nhiều thời gian, cậu đừng buồn vì một chuyện ngắn ngủi. Sau này chúng ta còn mấy chục năm nữa để trải nghiệm mà, đến lúc đó cậu sẽ nhận ra, bốn năm, năm năm hay mười năm, thật ra khi nhớ lại cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi.”
Chờ khoảnh khắc này qua đi, chúng ta sẽ gặp lại nhau thật lâu...
Thật lâu.